Minh Thù đi không bao lâu thì Nhạc Càn và Nhiếp Sương được cứu xuống.
Lúc này một đám người đang ở một phòng khách điếm.
Nhạc Càn đưa thuốc trị thương đến trước mặt Nhiếp Sương, hắn chần chừ hỏi: "Vị cô nương này, ngươi quen người tự xưng giáo chủ kia sao?"
"Ta không biết."
Nhiếp Sương vẫn có chút tái nhợt, giọng nói rất mềm yếu nghe đến tâm muốn nhũn ra.
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự không ở trong tay ngươi?"
Nhiếp Sương lắc đầu, điềm đạm đáng yêu nói: "Ta chưa từng nghe qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó..."
Nhạc Càn thấy Nhiếp Sương là tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, không giống nói dối nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ: "Vì sao nàng ta nói như vậy?"
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó rất lợi hại phải không."
Nhiếp Sương giả vờ cái gì cũng không biết.
Nhạc Càn không nghi ngờ Nhiếp Sương, hạ giọng giải thích: "Nghe qua bảng xếp hạng sách quý giang hồ chưa? Nó đứng thứ nhất, nhưng đã thất truyền nhiều năm. Nếu như Ngũ Tuyệt Bảo Điển xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện."
Nhiếp Sương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Thật... Thật ra ta là người Bán Nguyệt sơn trang, không chừng là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang, muốn hãm hại ta hoặc là hãm hại Bán Nguyệt sơn trang?"
"Ngươi là người Bán Nguyệt sơn trang?"
Nhạc Càn hơi kinh ngạc: "Xin hỏi quý danh cô nương là?"
"Một chữ duy nhất Sương."
"Thì ra là tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang, ta thất lễ."
Nhiếp Sương cười gượng: "Ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không ta không biết nàng ta sẽ làm gì."
Nhạc Càn khiêm tốn nói hắn là người giang hồ, nhìn thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ, Nhiếp Sương lại nói hai tiếng cám ơn, trọng tâm câu chuyện lần thứ hai quay lại chuyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
"Chuyện này quả thực phải cẩn thận, hiện tại có rất nhiều người đều nhận được tin tức Ngũ Tuyệt Bảo Điển trên người ngươi."
Nhiếp Sương dường như bị kinh hãi, giọng nói run run: "Thế nhưng ta không có..."
Nhạc Càn suy nghĩ một chút, phân tích: "Hiện tại khả năng lớn nhất chính là theo như lời cô nương, có thể là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang. Ta và sư đệ sư muội sẽ đưa ngươi quay về Bán Nguyệt sơn trang, nói rõ ràng chuyện này với trang chủ."
Nhiếp Sương âm thầm thở phào, nhưng sau đó lại lo lắng Bán Nguyệt sơn trang có thể bị liên lụy hay không?
Thực lực Bán Nguyệt sơn trang không tệ... Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
"Có làm phiền mọi người quá không?"
Tin tức truyền đi nàng là người giữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển nhất định sẽ bị đuổi giết.
Nhạc Càn đề nghị đưa nàng quay về, đương nhiên Nhiếp Sương sẽ không từ chối nhưng lúc nên rụt rè thì phải rụt rè một chút.
Nhạc Càn nói: "Vốn chúng tôi cũng muốn sang đó nên cũng tiện đường. Hơn nữa chuyện này rất nghiêm trọng, sau này Nhiếp cô nương đừng hành động một mình."
Nhiếp Sương cũng không dám một mình rời đi, quay sang Nhạc Càn cười cười: "Vậy làm phiền mọi người rồi."
"Nhiếp cô nương bôi thuốc trước đi."
Nhạc Càn rời phòng, sư đệ sư muội đồng môn bên ngoài lập tức xúm lại ồn ào: "Sư huynh, chuyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển là thật sao?"
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự xuất hiện?"
Nhạc Càn lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Ta không biết, báo tin cho môn phái trước đã, ta lo lắng có người lợi dụng Ngũ Tuyệt Bảo Điển đảo lộn giang hồ."
"Vâng, sư huynh."
Nhạc Càn lại hỏi: "Còn giáo chủ ngày hôm nay, các ngươi có ai quen không? Là giáo phái nào?"
"Không biết... Chỉ có cung chủ Hoa Điệp Cung và Vấn Tâm Phường là nữ nhân, thế nhưng vị cung chủ Hoa Điệp Cung đã quá năm mươi, phường chủ Vấn Tâm Phường thì sư huynh đã gặp qua. Trừ hai người đó ra không nghe giáo phái nào có nữ nhân là giáo chủ."
Mọi người nhìn nhau.
Đột nhiên xuất hiện một giáo chủ không biết tên, còn rất lợi hại.
Nhạc Càn cũng không nghĩ ra gì, chỉ có thể chờ đầu mối bên môn phái. Nhạc Càn cho mọi người nghe chuyện Nhiếp Sương sẽ theo bọn họ, quyết định đưa Nhiếp Sương quay về Bán Nguyệt sơn trang trước.
...
"Điện chủ, ngài quay về rồi sao?"
Cuối hành lang khách điếm, một nam nhân dựa vào tay vịn, rõ ràng là khí trời tháng bốn tháng năm mát mẻ, nam nhân này lại mặc một chiếc áo choàng thật dày.
"Thiên Xu, chuyện vừa rồi ngươi thấy rõ chứ?" Giọng nói nam nhân réo rắt, nghe đến rung động lòng người.
"Nghe rõ." Thiên Xu cúi thấp đầu trả lời.
"Có ý kiến gì?"
"Điện chủ, Nhạc Càn nói không phải không có lý, dùng Ngũ Tuyệt Bảo Điển vu oan hãm hại, giang hồ sẽ nhanh chóng loạn lạc."
"Ngươi nghĩ Ngũ Tuyệt Bảo Điển là giả?"
Thiên Xu im lặng: "Điện chủ..."
Nam nhân nhìn đám người phía dưới hành lang khách điếm, chuyển trọng tâm câu chuyện:
"Nghe nói trước đó vài ngày, Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất nhiều năm đang đuổi giết một nữ nhân."
Thiên Xu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong đầu lóe lên: "Điện chủ, ngài nói đó là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo? Tại sao lại như vậy, tại sao giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo sao lại là nữ?"
Giọng nói nam nhân khàn khàn: "Không ai nói giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo là nam nhân."
"..."
Cổ họng Thiên Xu hơi khô khốc: "Ngũ Tuyệt Thần Giáo muốn làm gì?"
Nam nhân nhìn dấu vết cũ kỹ trên hành lang, hắn chậm rãi nói: "Ta nghĩ chuyện nàng ta nói là thật, Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người Nhiếp Sương."
Thiên Xu có chút không hiểu.
Không hiểu vì sao điện chủ lại tin cách nói vô lý như thế.
Nhưng nếu là thực sự thì sao?
...
Tin tức Nhiếp Sương đem theo Ngũ Tuyệt Bảo Điển giống như bệnh độc lan tràn, trong thời gian cực ngắn toàn bộ giang hồ đều biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển đứng đầu bảng sách quý giang hồ xuất hiện.
Giáo chúng Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất không hiểu: "Giáo chủ, hiện tại toàn giang hồ đều biết, nếu chúng ta cướp về rất phiền phức."
Minh Thù ném đậu phộng vào miệng: "Càng náo nhiệt hơn, không phải sao?"
Giang hồ im ắng thì làm sao là giang hồ, giang hồ gà bay chó sủa mới gọi là giang hồ.
Nhiếp Sương nếu muốn quyển sách kia như vậy, vậy để nàng ta giữ là được.
Chỉ cần nàng ta có bản lĩnh.
Giáo chúng: "..."
Giáo chủ cười rộ lên sao đáng sợ như vậy?
Nhất định là hôm nay giáo chủ ngốc không uống thuốc, nhanh bưng thuốc bổ lên!
Minh Thù giấu vài cây thuốc bổ trăm năm: "..."
Trẫm không ngốc!
Cho trẫm thêm mấy cây!
"Nhiệm vụ nhánh: Vạch trần Ngũ Tuyệt Bảo Điển hai mươi năm trước dẫn đến huyết án."
Hử?
Bây giờ nhiệm vụ của trẫm phải phá án ư?
[Tính chất của giá trị thù hận quần thể chính là giá trị, ký chủ phải quý trọng nhiệm vụ giá trị thù hận quần thể, giá trị thù hận rất khả quan.]
Minh Thù chống cằm, cắn một cây thuốc bổ trăm năm, ánh mắt có chút lơ đãng.
Hai mươi năm trước xảy ra chuyện gì?
Xin lỗi, không biết, khi đó nguyên chủ còn chưa sinh ra.
Thế nhưng, thời điểm Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất lạc chính là hai mươi năm trước, lúc Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất không dấu vết cũng là hai mươi năm trước.
"Các ngươi lại đây."
Minh Thù ngoắc ngoắc ngón tay với đám giáo chúng bên kia, đang thảo luận rốt cuộc có trị bệnh cho nàng được hay không.
"Giáo chủ?"
"Ta hỏi các ngươi, hai mươi năm trước Ngũ Tuyệt Thần Giáo xảy ra chuyện gì phải xuống núi?"
Một giáo chúng giật mình: "Giáo chủ không biết sao?"
Giáo chúng bên cạnh chợt vỗ gáy giáo chúng thuốc viên kia: "Khi đó giáo chủ còn chưa sinh ra, làm sao biết."
"Ta quên, ngươi đánh ta làm gì."
"Kẻ ngốc như ngươi đừng lây bệnh cho giáo chủ, giáo chủ vốn đã bị đám khốn kiếp kia đánh cho ngốc rồi."
"Đúng, giáo chủ, khi nào chúng ta đi tìm đám khốn kiếp kia báo thù?"
Trọng tâm câu chuyện nhảy thật nhanh.
Minh Thù cắn hai cây thuốc bổ trăm năm an ủi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...