Hắc y nhân nhìn phía trước lung lay, bóng lưng mảnh mai không hề phòng bị, cũng là vẻ mặt ngây ngẩn.
Vì sao, mình lại đi theo nàng ta?
Đây là vì sao!
Vì sao chứ!
Hắc y nhân gặm bánh màn thầu hoài nghi bản thân, hắn vốn là có hơi đói, tình cờ thấy... Hắn xin thề thật đúng là tình cờ thấy Ngự Thiện phòng, cho nên chuẩn bị đi xem Ngự Thiện phòng trong truyền thuyết, có thể có sơn hào hải vị gì, ăn no làm nhiệm vụ không.
Không ngờ rằng sơn hào hải vị không có, chỉ có bánh màn thầu.
"Đây, chính là chỗ này."
Minh Thù chỉ vào nơi mình mới leo tường ra ngoài.
Hắc y nhân nhanh chóng kéo khăn che lên, buồn bực hỏi:
"Vì sao ngươi lại giúp ta?"
"Có người giúp ngươi còn không tốt ư?"
Trẫm vô tư không vụ lợi giúp người làm niềm vui, thế còn không được khen.
"Ta sợ ngươi bán đứng ta."
Có câu như thế này, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Minh Thù cười khẽ: "Không cần đen tối như thế đâu thiếu niên, chúng ta là người chính nghĩa, tươi sáng như ánh mặt trời có được hay không. Ngươi đáng giá mấy đồng tiền."
Hắc y nhân: "..."
Ngươi thêm câu sau cùng kia, một chút ánh mặt trời đều không dậy nổi.
"Nếu ngươi không vào, trời sẽ sáng nha." Minh Thù có lòng tốt nhắc nhở.
Hắc y nhân không cảm thấy sát ý trên người Minh Thù, thậm chí một chút địch ý cũng không có, mềm mại như một luồng ánh sáng ấm áp.
Hắn có chút chần chờ, nơi này không có cạm bẫy gì chờ đợi mình chứ?
Vào hay không vào?
Mặc kệ.
Hắn khẽ cắn môi, thả người nhảy vào tường.
Hắc y nhân nhanh chóng khiêng Vinh Hoa công chúa đi ra, Minh Thù còn đứng tại chỗ gặm bánh màn thầu, hắc y nhân sợ đến suýt chút nữa từ trên tường ngã xuống.
Bánh màn thầu của Ngự Thiện phòng tuy ăn ngon hơn bánh màn thầu bên ngoài, nhưng cũng không cần gặm liên tục đi, có bao nhiêu đói vậy!
"Sao ngươi còn ở đây?" Hắc y nhân hạ giọng.
"Ta muốn hỏi ngươi một chút, bắt Vinh Hoa công chúa để làm gì?"
Mất công chạy vào hoàng cung bắt người, không phải ăn no rửng mỡ, thì chính là có âm mưu lớn.
"Ta không thể nói cho ngươi biết."
Hắc y nhân khiêng Vinh Hoa công chúa nhảy xuống:
"Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi dám nói cho người khác biết, dù cho đến chân trời góc biển ta cũng sẽ giết ngươi diệt khẩu."
"Thiếu niên, chỉ số thông minh cần bổ sung thêm."
Minh Thù vuốt ve bánh màn thầu trên tay, ánh mắt liếc hắc y nhân: "Ta đã nói cho người khác biết, ngươi còn giết ta diệt khẩu làm gì?"
"Cũng đúng..."
Hắc y nhân lắc đầu, kiên định nói: "Ngươi đừng lừa ta."
Nữ nhân trước mặt này, luôn mang theo ba phần ý cười, để lộ cảm giác vô hại cả người lẫn vật, làm cho người ta dễ dàng không phòng bị.
"Ngươi nói với ta một chút, bắt nàng để làm gì. Yên tâm, ta cam đoan không nói cho người khác biết."
"Nếu như ta không nói?"
Minh Thù buông tay: "Ta đây chỉ có thể giúp ngươi giết chết Vinh Hoa công chúa, hoặc kéo ngươi đi lĩnh thưởng, ngươi muốn chọn cái nào?"
Hắc y nhân: "..."
Đại gia nhà hắn, còn có hành động này!
Mới vừa rồi là ai chỉ đường!
Biết ngay nữ nhân này không có lòng tốt.
"Tay ngươi trói gà không chặt, ngươi cho là có thể đánh thắng ta?"
Hắn vô cùng tự tin với võ công của mình, nếu không hôm nay cũng không tới phiên hắn vào hoàng cung bắt người, à không, cướp người.
Nữ nhân này bước đi mềm mại vô lực, vừa nhìn là không có võ công, nếu không hắn đã sớm động thủ giết chết nàng.
"Ta không thể, nhưng..."
Minh Thù có thể: "Bọn họ có thể."
"Cái gì..."
Minh Thù phất phất tay, trong bóng tối mơ hồ xuất hiện vài bóng người, những người này đều là Từ chủ phái tới bảo vệ nàng, sau lần trước bị truy sát khi ra cung.
Hắc y nhân khóc không ra nước mắt, hắn chỉ muốn cướp người, vì sao lại trêu chọc tới nữ nhân thần kinh này vậy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, ta chỉ là muốn biết ngươi trộm nàng để làm gì, nói cho ta biết, ta để ngươi đi ra cung miễn phí."
Minh Thù chớp mắt với hắc y nhân: "Mua bán không lỗ vốn."
"Ta làm sao biết..."
"Ngươi còn có lựa chọn khác sao?"
"..."
Bóng đen bên kia đứng lặng yên không tiếng động, hắn không cảm giác bất kỳ khí tức gì, hắn không biết chính xác thực lực những người này, nhưng có thể không một tiếng động xuất hiện, thực lực không thể khinh thường.
"Ta cho ngươi biết, ngươi có thể đồng ý với ta, không nói cho người khác, và phải đưa ta ra ngoài?" Hắc y nhân cảnh giác hỏi.
"Ừ." Minh Thù gật đầu.
"Tốt lắm." Dù sao nhiệm vụ này chỉ nói hắn trộm người, cũng chưa nói nhất định phải bảo mật:
"Ta chỉ là nhận treo thưởng đến đây trộm... Cướp người, còn lại ta không rõ lắm."
"Người..." Minh Thù làm bộ muốn la.
"Này này, ta còn chưa nói xong, ngươi đừng rống lên chứ!"
Hắc y nhân khẩn trương cắt ngang Minh Thù.
Minh Thù bảo hắn tiếp tục nói.
Hắc y nhân xoắn xuýt, chỉ trong chốc lát:
"Đây cũng là ta nghe trộm, có phải thật hay không thì ta không dám đảm bảo, ngươi đừng trách ta nói lung tung."
Trước tiên, hắn đề cập yêu cầu, sau khi Minh Thù gật đầu, hắn tiếp tục nói:
"Bắt cóc Vinh Hoa công chúa, là vì hãm hại vị Trấn Quốc công chúa của Thần Thiên Từ."
Hãm hại... Vị Trấn Quốc công chúa của Thần Thiên Từ...
Trấn Quốc công chúa = Thẩm Từ.
Thẩm Từ = trẫm?
Có người muốn hãm hại trẫm?
"Vì sao?"
Lần trước là ám sát, ám sát không được liền hãm hại, thật đúng là muốn đẩy Trấn Quốc công chúa vào chỗ chết.
"Làm sao ta biết, ta chỉ là nhận tiền làm việc."
Hắc y nhân nói: "Nhưng ta suy đoán chắc là có liên quan đến tình hình triều đình gần đây, nghe nói Hoài Vương điện hạ hồi kinh, trò hay liền sắp mở màn rồi. Trấn Quốc công chúa kia cũng xui xẻo, sinh ra không đúng lúc, tình hình hiện tại..."
Có thể hắc y nhân cảm giác mình nói quá nhiều, chuyển sang chuyện khác:
"Ta chỉ biết đến đó, bây giờ ngươi thả ta đi được không?"
"Đi đi."
Minh Thù phất tay một cái.
Hắc y nhân thở phào, khiêng Vinh Hoa công chúa nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này, hắn cũng không dám để nàng đưa ra ngoài, lát nữa có đưa mình vào miệng hổ hay không hắn cũng không biết.
"Công chúa, cứ để hắn đi như vậy?"
Có người tiến lên hỏi.
Minh Thù vuốt cằm, im lặng trong chốc lát:
"Các ngươi đi vào xem có cái gì... Có chứng cứ gì chỉ ra là chúng ta không làm, mặc khác phái hai người theo sau, xem hắn đưa người cho ai."
Tối hôm nay, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Người bên cạnh nàng vâng một tiếng liền biến mất, người ở nơi xa cũng ẩn vào bóng tối, thú nhỏ từ trong đống cỏ ló đầu ra.
Này này này, có người hãm hại ngươi nha.
"Như vậy, mới chơi vui chứ."
Thú nhỏ chân ngắn chật vật bò ra ngoài bụi cỏ, lông mao trên người run run.
Chơi thật vui gì đó, ngươi yếu ớt như thế, cẩn thận đem mình chơi ngủm.
"Không phải còn ngươi sao."
Minh Thù khom lưng, xách thú nhỏ lên: "Ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?"
Ai muốn bảo vệ ngươi, ta mới sẽ không bảo vệ ngươi, cả ngày chỉ biết ngược đãi ta, hừ.
Minh Thù chỉ cười, ấn đầu thú nhỏ.
Thú nhỏ đau đầu, cái đức hạnh này còn muốn nó bảo vệ nàng, nằm mơ đi!
A a a a, ngươi buông ra.
Đầu muốn rớt ra rồi.
"Bắt thích khách..."
"Có thích khách, bắt thích khách, người đâu!"
Xa xa đột nhiên vang lên tiếng rống to hơn, tiếp theo là vô số ánh lửa.
Minh Thù lắc đầu thở dài, tên trộm ngu xuẩn kia, rốt cuộc là người nào phái kẻ ngốc này đi chứ.
Sau đó, Minh Thù mới biết tại sao lại phái tên ngốc kia đến trộm, khinh công và võ công hắn cũng không tệ, chính là chưa quen thuộc với hoàng cung, nhưng cuối cùng cũng không bị bắt.
Bởi vì thích khách làm ồn như thế, toàn bộ hoàng cung cảnh giới nghiêm, cấm vệ quân lục soát từng cung điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...