"Cô ấy được Hắc Lang tán thành!" Trình Phong nhìn Nhiễm Tái Tái cùng Hắc Lang, có chút kinh dị.
"Nghe nói, động vật thông minh có thể bản năng cảm giác con người thiện ý.
Lâu như vậy, cháu không thấy sao, cô ấy không chỉ dũng cảm, cứng cỏi, vẫn là một cô gái thực thiện lương!" Trình Ý cả mình đều không phát hiện, hắn giờ phút này nhìn cô gái kia ánh mắt nhu hòa trước nay chưa có.
Trình Phong nhìn chú mắt mày đều nhu tình, lại quay đầu nhìn Cố Thành cả người buộc chặt, trong ánh mắt lợi hại cất giấu lo lắng, trong nháy mắt lòng mờ mịt không biết làm sao.
Vì sao? Một hai liền đều thích cô! Hoảng hốt ngẩng đầu nhìn cô gái kia, cô xoay người mang theo Hắc Lang đi tới bọn họ, mày liễu như khói, tươi cười ấm áp, giống như cho dù đêm tối cũng che giấu không được ánh đẹp hơn người.
Trình Phong nắm chặt hai tay, lần đầu tiên rõ ràng nhận ra, cô gái kia, quả thật rất đẹp ~~~
Vì Hắc diễm đuổi hết zombie còn lại đi, khu nghỉ chân an tĩnh lại liền không tiềm tàng nguy hiểm, bốn người cũng không cần cắt lượt gác đêm.
Bọn họ tìm trong khu nghỉ chân hai phòng sạch sẽ, trong đó có một phòng bình nóng lạnh còn nước, Nhiễm Tái Tái liền trực tiếp nói với ba người đàn ông: "Tôi cùng Hắc diễm ở phòng này!"
Vì an toàn, ba người chọn ở cách vách.
Trình Ý từ không gian lấy nước, trên người hắn bẩn ít nhất, hắn liền chỉ thay đồ, gội đầu liền đi ra.
Nhiễm Tái Tái tắm rửa xong đổi quần áo, đột nhiên nhớ tới thi thể zombie cùng zombie động vật bên ngoài, nhìn Hắc Lang nhàn nhã ghé trên giường, do dự, cô gõ cửa cách vách, mở cửa là Trình Ý.
"Chú, chúng ta đi móc đầu zombie, xem xem có không đi."
Cô gái nhỏ tắm rửa xong, tóc rối tung, ánh mắt ướt sũng càng thêm mê người, mắt Trình Ý tối lại: "Ân, đi thôi." Quay đầu nói với hai người khác: "Hai người tắm đi, chúng ta đi, vừa lúc tiện tìm đồ đạc chung quanh còn không".
Cố Thành lập tức đứng lên, "Tôi đi cùng hai người."
Trình Phong đang cầm quần áo, do dự mở miệng nói: "A Thành, anh đừng đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Trình Ý nhìn Cố Thành dừng lại, rời phòng.
Đến chỗ zombie tản ra tanh hôi, hắn từ trong không gian lấy ra hai khẩu trang, hai đôi bao tay cùng hai kiếm nhọn, đưa cho Nhiễm Tái Tái một bộ, hai người bắt đầu đào đầu zombie, nhưng đào thật nhiều vẫn không phát hiện, thẳng đến Nhiễm Tái Tái đào một zombie cường tráng rõ rệt: "A, chú, thấy rồi, thật sự có, nha, hảo xinh đẹp, chú xem." Nhiễm Tái Tái giơ viên châu lóng lánh trong suốt trong tay lên.
"Ân, không ngờ trong đầu zombie ghê tởm lại có thứ đẹp như vậy, thu hồi đi, chờ chúng ta đến căn cứ tìm hiểu xem thứ này hữu dụng hay không." Trình Ý nhìn đôi mắt cô gái vì kinh hỉ mà lấp lánh không thôi, lại nhìn viên châu xanh nhạt như đá quý trong tay cô, hơi gợi khóe miệng.
Kế tiếp bọn họ lại đào được một viên châu màu vàng nhạt trong bầy zombie, liền không phát hiện thêm.
Bỏ bao tay, lần thứ hai dùng nước rửa, Trình Ý liền thu bọn nó vào không gian.
Mà Nhiễm Tái Tái hạ quyết tâm muốn lấy lòng hắn, lộ ra ôn nhu cười nhẹ, "Chú, tôi và chú cùng đi tìm đồ nhé?"
Trình Ý nhịn không được thân thủ sờ sờ tóc cô, sủng nịch nói: "Ân, đi thôi!"
Bên này, Trình Phong nhìn Cố Thành từ phòng tắm đi ra, lấy dũng khí, "A Thành, anh không muốn nói gì với em sao?"
Tay sát tóc dừng một chút, sau đó Cố Thành hít sâu một hơi, ngồi xuống đối diện Trình Phong, nhìn ánh mắt thiếu niên trong veo, thở dài: "Tiểu Phong...!Thực xin lỗi!"
Trình Phong khống chế trái tim trong nháy mắt đau đớn co rút nhanh, cố cười nhẹ: "...!Em hiểu! Anh tìm được người ấy rồi?"
"Anh..." Cố Thành vốn không hoạt ngôn không biết nên nói như thế nào.
"Ân, em biết, cô ấy rất tốt!" Trình Phong nhắm mắt lại, cúi đầu, nuốt đi máu trên môi.
Một lát sau, lại ngẩng đầu cười với Cố Thành một thoáng, "Chúng ta vẫn làm ban bình thường đi."
Trình Ý cùng Nhiễm Tái Tái tìm toàn bộ khu nghỉ chân, thực phẩm không có, lại có một ít đồ dùng sinh hoạt, Trình Ý cân nhắc không gian, cũng trực tiếp thu.
Một lần nữa trở về, trên hành lang, Trình Ý nhìn cô gái nhỏ kiều mỵ bên cạnh: "Tái Tái ~"
"Ân?" Cô gái xoay người nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn hồng, dùng cặp mắt như sương mai thấu triệt nhìn hắn.
Trình Ý nhớ đến mị thái tiêu hồn của cô gái kia, nhẹ nhàng kéo tay cô ôm vào ngực: "Cho tôi cơ hội theo đuổi em, ân?"
"A?..." Cô gái dừng chống cự, nháy mắt mở to mắt, môi phấn nộn như cánh hoa hồng khẽ nhếch, "Nhưng tôi..."
"Đừng cự tuyệt tôi!" Trình Ý một tay ôm eo lưng cô cọ xát, một tay nâng mặt cô, ấn từng cái hôn lên mi tâm, sau đó từ từ đến cánh môi thơm ngọt trong trí nhớ, trên môi cô thoải mái mê luyến hút, truy đuổi cái lưỡi thơm ngọt khiến hắn điên cuồng, tìиɦ ɖu͙ƈ khiêu khích.
Trình Ý hôn dày đặc tìиɦ ɖu͙ƈ cùng tay lửa nóng khiến Nhiễm Tái Tái hai má đỏ bừng, cả người mềm yếu, tay không ngừng chống đẩy chậm rãi đặt lên lồng ngực đàn ông rắn chắc, cô như có chút như có như không vuốt ve, cơ ngực không ngừng phập phồng của hắn dần buộc chặt, hơi thở thanh liệt cũng dần dần nóng rực.
Khi cô nhân lúc hắn mạnh hấp cắn, miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ run rẩy trong nháy mắt, Trình Ý như bị cường liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mạnh một phen ôm cô, 'phanh' đá văng cửa phòng xép, trực tiếp đặt cô trên giường, như người khát giữa sa mạc muốn hút khô nước bọt trong miệng cô thơm ngọt, cuồng dã cắn cắn cùng phóng túng.
"Không cần...!Ngộ ngô...!Đừng...!Ân..." Nhiễm Tái Tái vốn cố ý lấy lòng chỉ thoáng chống cự, liền bị người đàn ông cường thế càng ngày càng hôn dày đặc, hôn mơ mơ màng màng, chỉ biết thở gấp gáp...
Trình Ý hai tay ôm vòng eo cô gái phát hiện cô đã giãy dụa yếu bớt cũng không nhàn rỗi, rất giảo hoạt thừa dịp cô đắm chìm trong mê mông hôn môi chậm rãi cởϊ qυầи áo của cô, theo từng cái, dáng người cô gái kia phảng phất xảo đoạt thiên công chậm rãi hiện ra.
Hai vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, hai vú đầy đặn đứng thẳng, eo lưng đường cong mê người, hai chân trắng nõn thon dài, còn có xúc cảm trên tay, khiến Trình Ý càng trầm mê, môi lửa nóng tùy theo di động, si mê một tấc một tấc khẽ hôn da thịt cả người cô gái kia, yêu thích không buông tay.
"Ân...!Đừng...!A...!Ân..." Thân thể Nhiễm Tái Tái mẫn cảm sớm bị người đàn ông khẽ hôn mềm thành nước, chỉ biết híp mắt, dưới thân hắn bất lực run rẩy rêи ɾỉ.
"Rất thích..." Cô gái này, vừa vặn thêm sẽ quá nhiều, giảm sẽ quá ít, hơn nữa băng cơ ngọc cốt đẹp từ đầu đến chân, mị hoặc Trình Ý, khiến hắn vốn bị du͙ƈ vọиɠ nhiệt liệt điên cuồng thiêu đốt khẩn cấp tách hai chân cô non mềm, liền thấy dưới gò đất phấn nộn trơn bóng là huyệt khẩu ngượng ngùng mấp máy lấp lánh, thật đẹp a, trách không được chàng trai kia phát điên...
Môi phun nhiệt khí trực tiếp áp lên tiểu huyệt ngượng ngùng khép mở, vươn đầu lưỡi đỉnh mở hai cánh hoa, răng nanh trắng nõn nhẹ nhàng cắn tiểu hạch bị đóa hoa bao bên trong, dần dần tăng lực chậm rãi duyện liếm, biến cô rêи ɾỉ liên tục, run rẩy không ngừng.
"A -- không cần...!A..." Nhiễm Tái Tái có nhiều danh khí, du͙ƈ vọиɠ so với người bình thường lớn hơn nhiều, hơn nữa thân thể cô phi thường mẫn cảm.
Chỉ thấy, dưới không ngừng hấp cắn của người đàn ông, cửa huyệt nho nhỏ rất nhanh chảy ra mật nước trong suốt, cuồn cuộn không ngừng tích trên đầu lưỡi hắn không ngừng tảo động.
Hương khí vào mũi càng nồng đậm, môi gợi cảm của Trình Ý hơi gợi, răng nanh buông đóa hoa bị cắn ra, đầu lưỡi thò vào huyệt khẩu, bắt đầu nhanh chóng câu sát liếm lộng, khiến bên trong chảy xuôi càng nhiều chất lỏng, lại thường thường toàn bộ ngậm mút huyệt khẩu, dùng lực hấp liếm, liên tục liên tục, khiến cô gái hưởng thụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm cường liệt.
"A a...!Không được...!A a a..." Nhiễm Tái Tái chôn đầu vào gối đầu áp lực thét chói tai, huyệt khẩu trừu động dĩ nhiên ướt đẫm một mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...