Nhiễm Tái Tái cảm thấy mình hôm nay ngủ thật dài, nhưng ý thức không ngừng thức tỉnh, trên người đau mỏi càng ngày càng mãnh liệt, đặc biệt hạ thể ti ti đau đớn càng phát ra.
Chậm rãi mở mắt, đèn thủy tinh vàng nhạt trên trần nhà tỏa ánh nhu hòa.
Mục Thần đã đi, ha ha, không thể đối mặt sao! Nhiễm Tái Tái nhếch môi mỉm cười, nhưng cảm giác được thân thể đã được vệ sinh, thoạt nhìn nam chủ đối với nàng cũng không phải thờ ơ nha, là hảo mở đầu! Ân...!Tốt nhất là nhiệm vụ thành công một nửa, ăn trúc mã tư vị không sai nga, thật không hổ là nam chủ.
Kế tiếp phải hảo hảo ngẫm lại, nam nhân thông minh như vậy, nếu mình không trả vài phần chân tâm sao có thể vọng tưởng được hắn yêu! Không đợi Nhiễm Tái Tái nghĩ rõ ràng, di động đặt ở đầu giường rung lên, lấy di động qua, 'Thần ca ca', tiếp điện thoại, cố ý yếu ớt mang theo nức nở "Ngô....!Thần ca ca..." Bên kia nam nhân cố ý đè thấp ôn nhu nói "Tái Tái, đêm qua thực xin lỗi....!Về sau....!làm bạn gái ta đi."
"Nhưng Thần ca ca không thích em, ngô...!Tái Tái không muốn Thần ca ca khó xử...!Em có thể quên ...!Đều là em sai, em sẽ không quấy rầy Thần ca ca!" Cúi đầu khóc nức nở mềm mại hiển nhiên khiến Mục Thần áy náy, tiểu cô nương hồn nhiên thiện lương như vậy, rõ ràng biết nàng thích mình, cũng vẫn không muốn trêu chọc, ai..."Không phải lỗi của Tái Tái...!Đừng khóc...!Buổi tối đi ăn cơm chiều đi!" "Ân, hảo, em nghe Thần ca ca!"
Buông điện thoại, Mục Thần trong đầu không tự chủ chợt lóe vài hình ảnh vụn vặt.
Có Tái Tái nghịch ngợm cười, có đến trường cùng đi công viên vui chơi, đi qua đường nhỏ, cùng nhau nguyện ước, cuối cùng đều biến thành ngày hôm qua cô gái mềm mại bị hắn kéo hai chân, đại lực thao khóc ...
Buổi tối, Nhiễm Tái Tái mặc váy liền hồng nhạt, lộ một đôi chân dài trắng trắng mềm mềm, đi một đôi giày cao gót tinh xảo xuất hiện trước mặt Mục Thần làm hắn ngẩn người.
Cô gái trước mắt trang sức trang nhã, tóc tự nhiên rối tung trên vai, vài sợi tóc bay tới khuôn mặt thanh thuần khả ái, mi mày thêm vài phần vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
"Đi thôi, Thần ca ca." "Ân" Mục Thần trầm thấp ứng lời, xem ra tiểu cô nương thật sự trưởng thành!
Hai người không được tự nhiên lại tâm sự tầng tầng dùng cơm kết thúc, Mục Thần lái xe đưa nàng về nhà.
Đứng trước cửa, Nhiễm Tái Tái mở ra, xoay người, lấy dũng khí gọi Mục Thần.
"Thần ca ca, em nghĩ đã lâu, chúng ta...!Về sau đừng gặp mặt! Em...!Có thể nói với mọi người đi du học!"
"Em tính toán đến đâu rồi?" Mục Thần khóe miệng tươi cười nhạt xuống, tay đút trong túi quần không khỏi nắm chặt, trái tim co rút nhanh.
Không tự chủ được tới gần nàng, lại thấy trên mặt nàng tràn đầy nước mắt.
Hắn có chút hoảng hốt nâng tay, "Tái Tái, đừng khóc, không cần đi, chúng ta có thể kết hôn" "Không" Nước mắt càng nhiều trên khuôn mặt thanh tú, một bên lắc đầu, một bên nhẹ nhàng cắn môi nức nở lên tiếng "Em không cần Thần ca ca vì trách nhiệm cưới em".
Nhiễm Tái Tái điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt lê hoa đới vũ, ánh mắt tràn ngập lệ quang thâm tình nhìn Mục Thần.
"Thần ca ca, em thích anh, muốn gả cho anh, thế nhưng...." Một lần nữa cúi đầu, thanh âm nhược nhược, "Anh vì chuyện này cưới em...!Chúng ta...!Em không muốn ảnh hưởng anh, em có thể xuất ngoại, về sau tùy tiện tìm người gả cho là được..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Mục Thần sắc mặt lập tức thay đổi, hắn châm chọc cười "Ngày hôm qua vừa lên giường ta, nay liền tính toán xuất ngoại gả cho người khác sao, không ngờ em nhưng thật sự đủ dâʍ đãиɠ!"
"Thần ca ca anh..." Nhiễm Tái Tái trên mặt nháy mắt tái nhợt đi, không tự chủ được lui ra phía sau một bước, yếu ớt buồn thương xoay người, tay run rẩy đẩy.
Mục Thần nhìn Nhiễm Tái Tái tái nhợt mặt, trong lòng xuất hiện một tia hối hận, thế nhưng đột nhiên nghĩ đến nàng nói gả cho người khác, nghĩ đến ngày sau nàng sẽ bị nam nhân khác đặt dưới thân, yếu ớt rêи ɾỉ cùng run rẩy, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của nam nhân phát tác, nháy mắt giận dữ.
Trong lòng phẫn nộ rốt cuộc áp chế không được, một phen ôm lấy nàng "A ~~~ Thần ca ca, buông em" "Sao, không để ta ôm, muốn nam nhân khác thượng em sao, cũng phải xem ta Mục Thần có đồng ý hay không!" Đem nàng ném lên sô pha phòng khách, sau đó cả người nhân tiện áp lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...