Hồng Vũ là khí linh mà Minh Hoa Thần Quân để lại để trông nom đảo truyền thừa, tu vi là Hóa Thần Sơ Kỳ, nhưng tâm ma là nơi chỉ có người thừa kế có thể vào, nàng cũng không được phép, một khi đóng cửa, nàng chỉ có thể đợi.
Tuy Cửu Vĩ Yêu Cơ chỉ còn lại một đuôi, nhưng tu vi của ả cũng sắp là Hóa Thần hậu kỳ rồi, Hồng Vũ biết tất cả những người trong đó sẽ gặp nguy hiểm phi thường, kẻ cả người thừa kế chính thống do đảo truyền thừa tìm được, vào lúc không phòng bị, rất có khả năng sẽ bị Cửu Vĩ Yêu Cơ giảo hoạt cắn nuốt, mà nàng chỉ có thể hy vọng, tiểu gia hỏa đó có thể nhanh chóng thông qua tâm ma luân hồi, hoàn thành khảo hạch ra ngoài.
Trong tâm ma
Nhiễm Tái Tái tỉnh dậy trên một ghế đá trong một công viên cũ, mở mắt ra, nhìn người đi đường vội vàng băng qua, ý thức hoảng hốt, sao mình lại ở đây?...!Mình đang ở...!Ở đâu tới đây vậy nhỉ?
Nàng không nhớ ra được...
Bình tĩnh nhìn kiến trúc xung quanh, Nhiễm Tái Tái chậm rãi lấy lại tinh thần.
Hồ nước trong công viên nước vẫn xanh lè vậy, rác rưởi bên hồ chẳng ai dọn, chung cư cũ kia chính là nơi nàng đang ở trọ, quán hàng quen thuộc bên đường vẫn treo cái bảng thiếu chữ...!Đây là nơi nàng đã sinh sống hơn 20 năm, là nhà của nàng, một thành phố nhỏ.
A, đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, hôm nay nàng đi xin việc, hơn ba tháng rồi vẫn không qua vòng phỏng vấn.
Bởi vì nàng xấu, mắt nhỏ mũi sụp, tóc khô như rơm, mặt chữ điền còn đắp thêm thịt thừa, tuy rằng thành tích tốt nghiệp đại học xuất sắc, nhưng không có đất dụng võ.
Nhiễm Tái Tái thực ủy khuất.
Ai, nếu nàng có tiền thì tốt rồi, có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, cơ mà, việc không có thì tiền lấy đâu ra?
Nhiễm Tái Tái thở dài thật sâu, cảm giác toàn bộ thế giới đều u ám thêm.
Có tiếng bước chân tới gần, giọng nói thanh thúy lanh lợi vang lên, "Tiểu thư, chào cô, tôi là đại diễn của thẩm mỹ viện Tư Nhã, bệnh viện của chúng tôi mới khai trương, đang cần tìm một số người dùng thử dịch vụ, cô có muốn tham gia chương trình phẫu thuật miễn phí của chúng tôi không?"
Nhiễm Tái Tái ngẩng đầu, nhìn mỹ nữ trước mặt mặc đồng phục màu lam nhạt của bệnh viện, mắt hơi cúi, lấy một tờ quảng cáo trong tay cô ta.
Bọn họ đang tìm người kém nhan sắc để tham gia, in kèm những hình trước sau của những người đã phẫu thuật, nhìn những cô phẫu thuật chỉnh hình xong kia mà xem, tinh xảo mỹ lệ, ý cười đong đầy, tim Nhiễm Tái Tái đập thình thịch, thật xinh đẹp, làm xong có thể đẹp như thế thật đó, thật tốt, nàng cũng muốn xinh đẹp, không cần phải đẹp đến như họ, chỉ cần cho nàng thanh tú chút là được.
Thấy nàng đã dao động, mỹ nữ càng cổ vũ, "Cô có muốn tham gia không ạ? Nếu thích cô có thể đến bệnh viện tư vấn trước, chuyên gia sẽ dựa theo khí chất của bản thân cô mà lên chương trình phẫu thuật cho cô tốt nhất đó ạ."
Nhiễm Tái Tái nắm chặt tờ quảng cáo, khẩn trương dò hỏi, "Miễn phí thật luôn hả chị?"
"Đúng vậy, chỉ cần làm xong cô cho chúng tôi chụp ảnh quảng cáo là được ạ, hình ảnh trước – sau của cô sẽ được dùng để quảng cáo cho bệnh viện, cô có đồng ý không?"
Chỉ cần chụp vài tấm ảnh mà có cơ hội trở nên xinh đẹp, cái giá vậy chẳng phải quá hời sao, cho nên Nhiễm Tái Tái nghiêm túc gật đầu, "Được, tôi muốn tham gia."
Mỹ nữ nhiệt tình cười rộ lên, "Vậy mời cô đi theo tôi!"
Nhiễm Tái Tái rất kích động, ôm chặt túi xách đi theo mỹ nữ, dù bầu không có thêm u ám cũng chẳng ảnh hưởng tới nàng.
...!Trong thẩm mỹ viện, rất nhiều bác sĩ vây quanh Nhiễm Tái Tái, hết vẽ vời lại chỉnh sửa, cuối cùng mới xong chương trình phẫu thuật.
Nhiễm Tái Tái nhìn hình ảnh khuôn mặt tinh xảo phác thảo Nhiễm Tái Tái, kinh hỉ vạn phần, thật sự rất thích, đây là nàng sao, nàng sẽ có một khuôn mặt tốt đẹp như thế sao?
Tuy giải phẫu xong rất đau, tuy rằng phải lưu ý kiêng khem rất nhiều, tuy rằng mặt làm xong sưng to khó ngủ, tuy rằng phải uống hàng vốc thuốc, tuy rằng khuôn mặt sau này tuyệt đối không thể đụng mạnh, tuy rằng có rất nhiều chuyện bất tiện...!Nhưng một tháng sau Nhiễm Tái Tái nhìn khuôn mặt mới trong gương, cảm thấy tất cả khó khăn nàng đều chịu được, dù chỉ được một khuôn mặt khả ái hơn, hết thảy đều đáng, đúng vậy, nàng đã xinh đẹp hơn, khuôn mặt tinh xảo vạn phần, nàng tin tưởng nhân sinh của nàng rồi đây nhất định sẽ thay đổi.
Quả nhiên, ngay sau đó nàng tìm được việc.
Nàng vừa đi làm đã có rất nhiều người theo đuổi, tuy nàng rất không thích, cũng không chịu được chuyện đàn ông ái mộ, đàn bà ghen ghét, nàng luôn thẹn thùng trốn tránh, hết sức dĩ hòa vi quý, nhưng chuyện này ngược lại làm nàng càng được hoan nghênh, bọn họ càng cổ vũ chiếu cố nàng.
Nàng thích cuộc sống hoàn mỹ này, thích mỹ mạo của mình, nàng cảm thấy cứ sống như thế thật hạnh phúc, nàng sẽ tìm một người đàn ông thành thật đáng tin cậy để kết hôn, sinh con...
Nhưng rồi, hắn xuất hiện.
Hắn, Lộ Minh Phi, cao lớn tuấn mỹ, tài hoa hơn người, gia cảnh giàu có, nhưng lại ôn nhu săn sóc nàng, mọi mặt chu đáo, sủng nịch lại bao dung.
Tuy rằng nàng mỗi ngày đều lo lắng, lỡ như hắn biết nàng đã phẫu thuật thẩm mỹ để có khuôn mặt này, nhưng không thể nhẫn tâm nói ra, vì hắn luôn ôn nhu âu yếm nàng.
"Sao lại có cô gái dễ dàng mặt đỏ thẹn thùng như em thế này, thật đáng yêu!"
"Em quả là cô gái ôn nhu ngoan ngoãn, ha hả, lại còn tốt bụng đến vậy nữa!"
"Hay anh cũng gọi em là nữ thần như bọn họ nhé?"
Nhiễm Tái Tái đỏ mặt nhìn hắn, "Anh cứ gọi em là Tái Tái hay là A Nhiễm đi mà."
Nam nhân cười, ôn nhu nhìn nàng, "A Nhiễm ~~"
...!A Nhiễm? A Nhiễm?...!A Nhiễm!!! Tiếng đàn thanh nhã vang lên đánh thức nàng.
"A Nhiễm, chúng ta song tu đi." Nam nhân nào đó ôm chặt nàng, khàn khàn nói.
...A, đầu đau quá, Nhiễm Tái Tái dựa vào tường, hai tay ôm ngực.
Trong đầu là hình ảnh một nam nhân tà khí lăng nhiên đè lên cơ thể trần trụi của nàng, "Cho em gọi ta là Thiên Thần..."
Nhoáng lên, một nam nhân thanh tuyển lạnh nhạt đứng trước mặt nàng , tay hắn đặt lên vai nàng, "Đi thôi!"
...Ngay sau đó, hai hình ảnh của hai nam nhân luân phiên xuất hiện trong đầu nàng.
Nam nhân tà khí lăng nhiên ôm nàng trầm giọng, "A Nhiễm...!Em nghe cho rõ, không được hoan hảo với bất cứ nam nhân Ma tộc nào ngoài ta, nhớ chưa!"
Nam nhân thanh lãnh như tuyết, khí thế nhϊếp người quay đầu, rất ôn hòa nhìn nàng, đi trước, "Cùng nhau vào đi thôi!"
...Những hình ảnh này, bọn họ...!Bọn họ là...
A, Nhiễm Tái Tái đầu đau muốn nứt dần dần khôi phục ký ức, nàng vô lực khuỵu xuống trên mặt đất, cuối cùng, nàng mở hai mắt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng chung quanh, nhìn bối cảnh hiện đại quen thuộc, Lộ Minh Phi cùng tất cả mọi người chậm rãi vỡ vụn trong tiếng đàn, dần dần biến mất...
Thế giới sương mù mông lung một lần nữa hiển hiện ra.
Nhiễm Tái Tái ôm Ngọc Khê cầm, cười khổ một tiếng, hóa ra nàng vẫn rất lưu luyến thế giới nàng đã sống hơn hai mươi năm, chỉ vì nơi đó có ký ức nàng đã sống, hóa ra nàng cũng đã từng nghĩ tới chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ cho xinh đẹp rồi an nhàn sống ở nơi đó, nhưng hiện thực không cho nàng cơ hội, cuối cùng nàng lại bị trói buộc vào với hệ thống, bắt đầu xuyên qua các thế giới...
Tuy rằng trong các thế giới ấy nàng đều thật cẩn thận lao lực tâm tư làm nhiệm vụ, nhưng hiện tại nàng cũng đã có được mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành nàng hằng mong!
Nhiễm Tái Tái đột nhiên hiểu ra!
"Say rồi mới biết rượu nồng, yêu rồi mới biết yêu sâu", người phải trải qua mới biết được, biết được mới có thể hiểu được, vì cảnh ngộ khác nhau, mỗi người sẽ rèn luyện rồi thu hoạch khác nhau.
Tạm biệt phồn hoa đô hội, tạm biệt quê hương, đi đến phương xa.
Khi chúng ta nghiêm túc tồn tại, chúng ta đều sẽ biết được, có chia tay mới có gặp tại, có trả giá và mất đi mới có được càng nhiều những điều tốt đẹp.
Đó là vận mệnh! Thuận theo ý trời, không cần sợ hãi, cũng không cần tránh né.
Khi nào rung động thì cứ yêu đi, nếu không rung động thì đừng cố cưỡng cầu!
Sắc đỏ trong mắt Nhiễm Tái Tái biến mất, đôi mắt trở nên thanh triệt thủy lượng, trên da thịt như ngọc ánh sáng lưu động, nàng thu tâm lại, bắt đầu vận Hợp Hoan quyết.
Thông qua ngộ đạo, Nhiễm Tái Tái hiện tại có được tu vi Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...