Xem xong Nhiễm Tái Tái đã rõ ràng giá trị của bài hát này, cô gấp gáp nhẹ giọng ngâm nga, hát thử xong sau, khẩn trương ngẩng đầu hỏi, "Bài hát này tặng em thật ạ?"
Thẩm Oánh gật đầu khẳng định, Nhiễm Tái Tái lại khó kìm lòng nổi vui mừng, thật tốt quá, thật là tặng mình, không nói tới bài hát chất lượng ra sao, chủ yếu là nó vô cùng thích hợp với phong cách biểu diễn tràn ngập tình cảm Nhiễm Tái Tái, cô dám cam đoan nó sẽ trở thành một hit trên sân khấu đấy.
Thẩm Oánh cũng vui vẻ phấn chấn, "Tái Tái, em cũng thích đúng không, vậythật tốt quá.
Chị cũng cảm thấy bài hát này vô cùng thích hợp với em, lại do MộcNhiễm viết, ít nhất cũng có thể lên top 5 bảng xếp hạng, quá hợp làm MV đầu taycủa em sau cuộc thi này đó!"
Nhiễm Tái Tái bình ổn nội tâm kích động của mình,kinh ngạc nói, "Chị bảo ai viết? Mộc Nhiễm ư? Là ngôi sao sáng thần bí của làngnhạc sĩ đang chiếm toàn bộ sự chú ý của giới giải trí cơ ạ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, là Mộc Nhiễm thần bí đó đấy,hơn nữa em xem này..." Thẩm Oánh liên tục gật đầu, hưng phấn cầm chứng nhận bảnquyền sáng tác và bản quyền chuyển tặng cho Nhiễm Tái Tái, "Bài hát này ấy à, bảnquyền người ta cũng miễn phí tặng cho em rồi, ý là em không chỉ có quyền đượcbiểu diễn, còn có thể phát hành luôn đó!"
Quyền phát hành? Nhiễm Tái Tái tràn đầy kinhnghi, "Thật ạ?? Sao em nghe nói anh ta kén chọn người hát nhạc cho mình lắm đó?Hơn nữa một thủ đô mấy chục vạn con người, sao lại tặng cho em chứ?"
"Tái Tái, thế hóa ra em không quen biết ngườita à?!!!" Thẩm Oánh kinh ngạc nhìn Nhiễm Tái Tái, nhìn biểu tình kinh ngạc khônggiống làm bộ, mới nghi hoặc nói, "Nói rõ tặng cho em, chẳng lẽ là fan của em à?Fan chơi trội mà yên lặng, lại còn không cần ký tên a...!Chẳng lẽ là thích em hử?"
Thích cô? Người tên Mộc Nhiễm? Mộc Nhiễm sao??Chẳng lẽ là...!Mộ Nhiễm??...!Ái mộ cô sao?! Nhiễm Tái Tái khẽ cắn môi, nếu thích cô,lại thích sáng tác, vậy, hẳn là Tô Lạc đi! Người con trai đơn thuần thiện lươngluôn dùng ánh mắt ấm áp chăm chú nhìn cô...!Dù cô đã không từ mà biệt, cậu vẫnkhông so đo hiềm khích trước đây sáng tác cho cô...!Đôi mắt ánh sáng nhu hòa lưuchuyển, một hơi thở dài nhẹ như mây trôi, thật khờ.
...
Mặc Trạc Trần xử lý họp báo xong liền vội vàngvề biệt thự.
Hắn chưa từng bức thiết cùng vui sướng hy vọng cô gái nào đó vẫncòn ở lại, nhưng hắn lại quy kết tất cả vì tư vị của cô thiếu nữ ấy quá mức tốtđẹp, hơn nữa hắn khó khăn lắm mới đạt được, có câu nói, càng khó được, càng nhiềungười tranh đoạt, thì càng thích! Nhưng cũng câu nói đó, hết hứng thú rồi, nếu khôngcó ý, hắn cũng sẽ vứt bỏ không lưu tình.
Nhưng khi hắn đối mặt với căn phòng trống vắnglạnh lẽo, nhìn tấm card kim cương bị tùy ý ném một bên, Mặc Trạc Trần nhịnkhông được cuộn chặt nắm đấm.
Hắn cứng đờ đứng đó, lần đầu tiên nghĩ ra, người hiệntại hắn thích không thích hắn, không để bụng tài phú của hắn, danh vọng của hắn,có thế lực ngầm bảo hộ cô, khi người đàn ông đó trở về cô nhất định sẽ không chịutrói tay trói chân bên hắn, vậy hắn...
Mặc Trạc Trần ngồi trên sô pha, cắn chặt môi,khuôn mặt tà mị không biểu tình, ngước mắt nhìn giường lớn hỗn độn, đôi mắt đennhánh sâu không thấy đáy sáng chút quang mang, có lẽ, hắn nên biến báo mộtchút!
...
Hôm sau, sân trường Kịch nghệ Kinh Đông.
Hai cậu nam sinh ôm bóng đi về phía quảng trường,một cậu mặc áo đấu oán thán với bạn.
"Mẹ nó, đã FA thì chớ lại còn bị chọc! Mới vừarồi, tao qua góc phòng tập thấy một đôi.
Thằng đó còn giở bài chống tường vớicon bé kia chứ, mà nói rõ nhiều...!cứ vài câu liền hôn một cái, vài câu lại hỏiđã hiểu chưa, rồi sau đó lại hôn một cái, đậu."
"A, to gan đấy, có đóng phim không? Thế sau rồi sao?"
"Ai mà biết, trông không phải là hạng làngnhàng đâu mày, rình trộm nó táng thì ngu, đúng là tổn thương trái tim FA củatao mà!" Dứt lời, cậu nam sinh ôm ngực, ngả ngốn dựa vào cậu bạn.
Cậu bạn tỏ vẻ khinh thường, "Tim trâu mày mà tổnthương, tao đi bằng đầu."
Mà lúc này cô thiếu nữ đè vào tường đang duỗitay đẩy người đàn ông soái khí đến cực điểm trước mắt, "Anh đáng ghét, rõ ràng emtrả lời đúng lại còn chơi xấu." Dung nhan tuyệt mỹ dù giận cáu cũng động lòngngười nói không nên lời.
Giang Thần Dật rũ mắt cười, nắm tay Nhiễm TáiTái trắng nõn, mỉm cười nói, "Em nói đúng, anh hôn em, đây là khen thưởng mà!"
Nhiễm Tái Tái ửng đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Emkhông nói ra, anh lại cho rằng em không biết anh luôn nhân cơ hội bắt nạt em."
Giang Thần Dật nhẹ nhàng nâng cằm Nhiễm TáiTái, lại lần nữa in một nụ hôn lên môi cô, đôi mắt đen láy tràn đầy ôn nhu, "Haituần nữa sẽ phỏng vấn trực tiếp, kịch bản anh nghe nói cũng xong rồi, anh sẽgiám sát em luyện tập, không để em lãng phí cơ hội này."
Nhiễm Tái Tái xấu hổ buồn bực anh cưỡng từ đoạtlí, tay nhỏ nhẹ đấm ngực hắn, "Anh sao lại..."
"Anh làm sao hả, người đàn ông này của em vừa diễnxong lao ra sân bay, xuống máy bay liền tới gặp em luôn, anh thật sự rất nhớ TáiTái!" Giang Thần Dật ôm thân hình mềm ấm trong lòng, thật lâu sau mới nói, "TáiTái, trên đời này, chỉ có em mới khiến anh luôn canh cánh trong lòng như vậy."
Nhiễm Tái Tái ngẩn ra, nam nhân như vậy, chânthành tha thiết mà thâm tình nói với cô, làm trái tim cô mềm mại không thôi.
Choàngtay ôm anh, nhỏ giọng đáp, "Vâng, em biết mà."
...
Mặc Trạc Trần từ phim trường trở về, vẻ mặt mỏimệt, hắn quăng áo khoác vừa cởi ra lên sô pha, nhìn Minh Y Diệu, nhịn không đượchỏi, "Thế nào? Cô ấy thích kịch bản đó sao?"
Minh Y Diệu đương nhiên biết cô ấy đó là ai, hắnngẩng đầu nhìn kia người đàn ông đang trông đợi, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt lại bấtđộng thanh sắc, thanh lãnh gật đầu nói, "Rất thích." Kịch bản ngàn chọn vạn tuyểncó thể không thích sao?
Mặc Trạc Trần cười, nhấc trà nóng quản gia đưatới, uống một ngụm, đặt trên bàn, "Ân, mấy ngày nay cô ấy làm cái gì?"
Minh Y Diệu thu hồi tầm mắt, bắt đầu nhìn bảnbáo cáo trong tay, "Ngoài năm buổi thu âm mỗi tuần, thời gian khác đều ở trường,nghe nói hai ngày này chuyên tập kỹ thuật diễn."
Mặc Trạc Trần đang cởi cúc áo chợt dừng tay,tùy ý nói, "Tập diễn? Không biết thần thái sẽ ra sao nhỉ, Y Diệu, bảo Minh Tuyệtchụp ít ảnh cho tôi, xem kỹ thuật diễn của cô ấy thế nào!"
Minh Y Diệu dừng một chút, "Vâng, lão bản."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...