10 giờ tối, sau khi quay xong Nhiễm Tái Tái cùng trợ lý Thẩm Oánh rời đài truyền hình.
Khi Thẩm oánh vừa xoay người đi lấy xe, liền thấy một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng trước mặt Nhiễm Tái Tái.
Cửa sổ xe kéo xuống, Mặc Trạc Trần ngồi ở ghế điều khiển quay nhìn cô gái tuyệt mỹ váy áo phiêu lãng trong gió đêm, tà khí chớp chớp mắt, "Cô bé của tôi, đã lâu không gặp em ~"
Nhiễm Tái Tái không nghĩ đến Mặc Trạc Trần sẽ xuất hiện trắng trợn táo bạo ngay cửa đài truyền hình như vậy, kinh hoảng giật mình, "Anh...!anh nói tôi sao?"
Mặc Trạc Trần nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt hơi u ám, khóe môi nhẹ cong, "Em nếu dám nói không quen biết tôi, tôi không ngại giúp em nhớ lại đêm đó..."
Nghe hắn , Nhiễm Tái Tái lại theo bản năng liền nghĩ đến đêm hai người lần đầu gặp mặt đã bùng nổ mãnh liệt, nhất thời liền đỏ bừng mặt, tay nhỏ khẩn trương bóp chặt túi xách, liên tục lui lại mấy bước, ánh mắt mơ hồ nhìn chung quanh, "Tôi thật sự không...."
Khi Nhiễm Tái Tái muốn ỷ vào tính cách của nguyên chủ để chuẩn bị trốn tránh, bỗng nhiên sáu bảy người trông rất quen từ đài truyền hình đi ra, nhìn qua những người đó dần lại gần, trong lòng Nhiễm Tái Tái lóe một chút, chợt nghĩ đến các loại lời đồn khiến nàng hoàn toàn luống cuống, đôi mắt thu thủy hình như có hơi nước nổi lên...
Mặc Trạc Trần nhìn, khóe môi hơi hơi giơ lên, ý cười như có như không, vươn người mở cửa xe bên kia, nhướng mày kiến nghị nói với cô thiếu nữ đang sốt ruột sắp khóc, "Lên xe đi, nếu em không muốn ngày mai trang nhất các tờ lá cải toàn thứ bất lợi cho em!"
"Này...." Nhìn mấy người kia chỉ còn cách chừng trăm mét, Nhiễm Tái Tái khẩn trương cắn môi, bất đắc dĩ lên xe.
Mặc Trạc Trần khóe miệng nhẹ cong, tâm tình vui sướng mở âm nhạc trong xe, chiếc Bentley nhanh chóng rời đài truyền hình.
.........................................................
"Phiền anh, đến phố phía trước cho tôi xuống được không?"
Thanh âm thiếu nữ ngọt thanh, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, giống như nước mát mẻ.
Mặc Trạc Trần chuyển mắt, thấy Nhiễm Tái Tái vừa khẩn trương vừa kiều khϊếp nhìn hắn, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng nõn khả ái, ngũ quan tinh tế, đôi mắt như hồ thu thanh oánh oánh, như trăng non ẩn trong mây bay.
Hắn không đồng ý lắc đầu, nhìn lướt qua túi xách trong tay nàng, mở miệng nói, "Đưa di động cho tôi!"
"Vì, vì sao?" Thiếu nữ phiếm đỏ ửng mặt, tựa như da thịt vừa thoa son, nghe hắn vô lý yêu cầu, vô cùng hoảng loạn.
Mặc Trạc Trần không trả lời nàng, hơi hơi cong cong khóe môi, cười như không cười, Nhiễm Tái Tái từ đáy mắt hắn thấy được vài phần mị hoặc tà khí.
Người đàn ông tuấn mỹ này như trong nháy mắt mở ra giương đôi cánh đen, biến thành tà ma cuồng tứ.
"Không cho tôi liền soát người nga, soát người ...!Tôi thực chờ mong đâu! Được, đếm ngược nhé, 3..."
"Không cần..." Nhiễm Tái Tái bất an nắm chặt góc áo, lông mi thật dài chớp, phòng bị nhìn hắn.
"2 ..." Mặc Trạc Trần ngoặt xe đến nơi hẻo lánh, như là chuẩn bị dừng xe lục soát nàng.
"Anh không cần như vậy....." Nhiễm Tái Tái nhìn ngoài cửa sổ càng ngày càng quạnh quẽ, đầu ngón tay kiều nộn hơi hơi run, đáy mắt mang theo ánh nước, tựa như thu thủy Tiêu Tương nhu nhược đáng yêu, run như cầy sấy quay đầu nhìn nam nhân, thực sự làm người ta phải yêu thương.
Mặc Trạc Trần trong lòng hơi hơi động, vừa muốn nói....
"Đây, cho anh!" Một chiếc di động tinh xảo màu trắng được thiếu nữ hoảng loạn dúi vào tay người đàn ông, "Không cần lục soát tôi..."
Thanh âm mềm yếu kinh hoảng, lại càng làm người ta cảm thấy mị hoặc, vừa nghe xong sau, bụng hắn dâng lên một đoàn hỏa, hận không thể bổ nhào vào nàng, hung hăng chà đạp một phen.
Mặc Trạc Trần thật sâu nhìn nàng một cái, lấy di động.
Một lát sau, trong ánh mắt Nhiễm Tái Tái khẩn trương, hắn trả điện thoại lại cho nàng, "Tôi nhắn tin cho trợ lý của em, rằng em đến nhà bạn, đêm nay không quay về.
Còn có, tôi đã lưu số vào điện thoại của em, nhớ rõ về sau gọi tôi là Trần!"
"Anh làm gì vậy, tôi phải về nhà!" Nhiễm Tái Tái thanh âm rất nhỏ, lời nói còn xong, đôi mắt liền hiện lên hơi nước.
"Gọi tôi là Trần!" Mặc Trạc Trần quay đầu nghiêm túc sửa đúng.
"Anh..." Trong ánh mắt chăm chú của người đàn ông, Nhiễm Tái Tái nhu nhu sửa miệng, "Trần...!Cầu xin anh, tôi muốn về nhà ~"
Mặc Trạc Trần thấy nàng thấy thuần thuần tịnh tịnh nhìn mình, ánh mắt cầu xin như ánh nước lấp lánh tỏa sáng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không đành lòng dọa nàng.
"Ân, chúng ta về nhà."
"Thật vậy sao? Cảm ơn!" Thiếu nữ trong mắt cònngậm nước, khóe môi lại tràn ra nhợt nhạtcười, như nai caon thuần khiết.
Mặc Trạc Trần biết nàng hiểu lầm rồi, bất quá khóemôi hắn vẫn cứ mang cười, bàn tay to đưa ra, ôm thân mình mềm mại trong lòng ngực.
Nhiễm Tái Tái có chút ngốc.
Lồng ngực đàn ông rắn chắc cường tráng, cóchút nóng, cũng có chút cứng, hơi thở nồng đậm hormone nam tính, làm người mặtđỏ tim đập, nhưng nhìn cánh tay hắn ương ngạnh ôm bên hông nàng, sườn mặt chămchú nghiêm túc, Nhiễm Tái Tái nghĩ nghĩ, như là có chút sợ hãi, một cử độngcũng không dám, tùy ý hắn ôm mình.
.........................................................
"Đây là nơi nào? Anh nói sẽ cho tôi về nhà!"
Mặc Trạc Trần nhìn cô thiếu nữ kinh nghi bất định,kệ nàng mỏng manh giãy giụa, kéo nàng vào biệt thự, từ một ngăn kéo tủ lấy mộttờ chứng nhận quyền sử dụng bất động sản, cho nàng nhìn thoáng qua, chỉ vào tênchủ sở hữu, "Đây là nhà của em!"
Nhiễm Tái Tái kinh ngạc nhìn thoáng qua tên củamình, lại quay đầu nhìn biệt thự trang hoàng tinh xảo xa hoa, tim đập loạn, lôngmi mảnh dài nhấp nháy, "Này...!Có ý gì?"
Mặc Trạc Trần cúi đầu, chớp mắt đầy dụng ý, "Ýlà, tôi cũng không phải loại đàn ông ăn sạch sẽ rồi sẽ cuốn gói nga ~"
Tưởng tượng đến buổi tối đó, thiếu nữ tuyệt mỹở dưới thân bị hắn ăn các loại mị hoặc phản ứng, Mặc Trạc Trần liền khống chếkhông được hơi thở bắt đầu dồn dập, ánh mắt cũng càng thêm sâu thẳm.
Nhìn thiếunữ kia đôi mắt kinh hoảng ngập nước, cùng lông mi vô ý thức run rẩy, hắn cúi xuống,hôn lên cánh môi nàng.
Nhiễm Tái Tái một hơi bị nam nhân ép tronglòng, tim đập thất hành, môi nam nhân mang theo hơi thở nóng rực trằn trọc trêncánh môi nàng, ngăn chặn thanh âm nàng, tước đoạt hô hấp của nàng, làm nàng nhịnkhông được thân mình mềm nhũn, tay nhỏ như chết đuối bắt đầu lung tung chống cự.
Người đàn ông cảm giác nàng kháng cự, một bàntay to liền khống chế bàn tay nhỏ của nàng, càng thân mật ôm sát trong lòng ngựcmình, không kiêng nể gì hôn sâu xuống, bá đạo chiếm cứ toàn bộ hô hấp của nàng;mà một cái tay khác, lại luồn xuống váy nàng, tùy ý khinh bạc.
Nhiễm Tái Tái cảm giác được nam nhân vội vàng,kiệt lực ngửa ra sau, "Không cần...!Trần, anh đừng như vậy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...