Thư viện.
Tô Lạc nhìn thấy thiếu nữ đã sớm đến, chậm hạ bước chân.
Thiếu nữ tĩnh yên chuyên tâm đọc sách, sườn mặt tuyệt mỹ, tóc dài nhu thuận rối tung tại phía sau lưng cô, vì cúi đầu, lộ ra cái cổ khẽ cong tuyết trắng, tương phản tóc dài đen nhánh càng lộ ra da trắng hơn tuyết.
Cô xem đoạn nào đó vui vẻ, bên mặt liền ngậm lúm đồng tiền, càng thêm hút mắt.
Tô Lạc không đến gần, chỉ dừng ở giá sách bên cạnh, gương mặt phát nhiệt nhìn chăm chú miệng cười của cô, trong lòng từng đợt ấm.
Trong khoảng thời gian này, là tháng ngày cậu vui vẻ nhất, vì từ xưa tới nay chưa từng có ai như cô lâu dài làm bạn với cậu, quan tâm tới cậu.
Trong nhà, ba bề bộn nhiều việc, mẹ bề bộn nhiều việc, anh cũng bề bộn nhiều việc, bọn họ đều nói yêu cậu, nhưng từ khi cậu hiểu chuyện vẫn luôn một mình, ngoại trừ người hầu cung kính nói chuyện cùng cậu, cậu cũng không có bằng hữu.
Bởi vậy, cậu cùng người khác giao lưu rất ít, cũng sẽ không đi tìm hiểu người ta, ở lớp, bạn học đều nói tính cách cậu quá hướng nội.
Nhưng, trong lòng cậu hi vọng có người quan tâm, tưởng như người làm bạn ấm áp cũng là cậu một mực khó cầu, đặc biệt là người kia, là cô...
Nhiễm Tái Tái lật qua một trang, lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy thiếu niên cách đó không xa chuyên chú nhìn mình.
Gương mặt của cô hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, theo thói quen nhếch khóe miệng, vui vẻ nói: "Tô Lạc cậu đã đến, sao không nói lời nào?"
Tô Lạc lấy lại tinh thần, xấu hổ mỉm cười, "Cậu nhìn rất chú tâm, mình không muốn làm phiền."
Trong mắt thiếu nữ ôn nhu như vẽ, kéo thiếu niên ngồi xuống bên cạnh cô, ôn nhu nói, "Sao lại quấy rầy, mình chờ muốn cùng cậu chia sẻ mà!"
Đợi Tô Lạc ngồi xuống, phát hiện thiếu nữ vẫn không buông tay cậu, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Đây là lần thứ hai, tay mình bị tay nhỏ mềm mại kiều nộn nắm, giống như có thể ấm đến trong lòng cậu.
Bên tai là thanh âm thiếu nữ ôn uyển, thỉnh thoảng nói chuyện lý thú, một đôi con ngươi mềm mại cười nhẹ nhàng, chuyên chú nhìn cậu, tính cả hương thơm ngọt ngào chung quanh cô, khiến người ta chỉ muốn sa vào, đúng vậy, cam tâm tình nguyện sa vào ~~
...
Tô gia.
Đinh Mãnh cung kính nhìn chàng trai sau bàn, đặt túi hồ sơ màu vàng lên, trầm giọng nói: "Đại thiếu gia, tra xong, tiểu thiếu gia gần đây đặc biệt vui vẻ là vì cậu thích một cô nhóc, đây là tư liệu hoàn chỉnh..."
Tô Mân kinh ngạc nhíu lông mày, cầm túi hồ sơ trên bàn, rút ra, nhìn bức ảnh đầu tiên thiếu nữ doanh doanh mà cười, thanh thuần xinh đẹp, không khỏi nhếch khóe miệng, "A, rất xinh đẹp, em trai tôi rất có ánh mắt nhỉ?" Nhưng, ngay sau đó, anh thấy được ảnh chụp hai chàng trai khác, trên tư liệu phía sau chú thích, sắc mặt của anh trầm xuống, "Thiếu nữ này là bạn gái người khác, lại cùng anh họ của mình không minh bạch?"
Đinh Mãnh nhìn chàng trai khí thế lăng lệ, cẩn thận nói, "Đúng vậy, đại thiếu gia.
Bất quá cậu bạn kia đã không ở trường, mà anh họ của cô tạm thời cũng trở về nước Mỹ."
Tô Mân đầy người khí lạnh lật xem xong ghi chép từ nhỏ đến lớn, ánh mắt lộ ra vạn phần căm hận, âm tàn xùy cười ra tiếng, "Hừ, tuổi còn nhỏ liền thủy tính dương hoa, còn tâm cơ thâm trầm, cô gái như vậy không thích hợp A Lạc.
Ngày mai tìm thời gian, mấy người các anh đi cảnh cáo một chút.
Lấy danh nghĩa bố tôi, ép cô ta trong vòng ba ngày lấy cớ chia tay không làm thương hại em tôi, nếu không, người nhà của cô ta, tôi không bảo đảm an toàn."
Đinh Mãnh nhìn ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc nhận lệnh.
...
Hai ngày sau, khách sạn Linh Lung.
Nhiễm Tái Tái nhìn Tô Lạc đầy mặt đỏ bừng toàn thân trần trụi nằm ở trên giường, chậm rãi trút xiêm y của mình.
Cô không ngờ cậu lại là con thứ thị trưởng Tô, ai có thể nghĩ tới thị trưởng không cho cô lại đi trêu chọc cậu, cô chỉ có thể dùng phương pháp này đạt được cái cô muốn.
Mà cậu, uống phải Dạ Mê tình, trời sáng sẽ quên ký ức đêm nay, thế này, không tiến một bước, quyết liệt, hi vọng cậu có thể quên cô đi.
Cô nhẹ nhàng đặt trên thân thể thiếu niên gầy gò, cúi người hôn lên môi cậu, duỗi lưỡi đinh hương, chậm rãi thò vào trong miệng cậu.
"Ngô..." Tô Lạc vốn toàn thân nóng bỏng, khát khô khó nhịn cảm thấy thân thể mình dán lên một thứ mềm mại lạnh buốt như ngọc, bản năng ôm thật chặt.
Khi môi lưỡi mang cho cậu mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ thăm dò vào, cậu vội vàng ngậm lấy kiều nộn mềm nhũn ngọt ngào, triền miên hút cắn, rất ngọt...
Tim Nhiễm Tái Tái đập nhanh hơn, những ngày này cô áp chế du͙ƈ vọиɠ ở trong lòng nổ tung, khó mà tự trụ, cô chủ động phụ họa, thở hào hển, thân thể mẫn cảm rung động, mềm mại cùng cậu thật chặt quấn quanh.
Bản năng đàn ông sai khiến tay Tô Lạc bắt đầu vuốt ve du tẩu trên da thịt thiếu nữ trơn nhẵn, khi đụng chạm cứng chắc mềm mại trước ngực cô, cậu mở ánh mắt mông lung, khi thấy rõ trong tay mình trắng nõn ngạo kiều nhuyễn nộn, chỉ cảm thấy có chút không biết làm sao.
Nhiễm Tái Tái biết, đây nhất định là cậu lần đầu trông thấy thân thể con gái, càng là lần đầu đụng chạm.
Cô khẽ nâng thân, tay sau đầu cậu thoáng dùng sức, liền kéo môi cậu gần sát điểm đỏ trước ngực mình.
"Tô Lạc, hôn hôn nó ~" Nhiễm Tái Tái mị hoặc ưỡn ngực, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực phun trước ngực cô nhếch lên phấn nộn nhô lên, hạ thân cô nhanh chóng có một dòng nước nóng tuôn ra, mà đỉnh mẫn cảm mãnh liệt khao khát chàng trai bao hàm mà có chút rung động.
"Ừm..." Tô Lạc nghe lời ngậm lấy nó, vô sự tự thông bắt đầu mút thỏa thích, liếm hôn, quấn quanh, nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn hai viên thịt, không ngừng khiến thiếu nữ phát ra thanh âm rã rời.
Nhiễm Tái Tái thừa nhận cô thích cảm giác như vậy, cô nghênh hợp với cậu ngây thơ, du͙ƈ vọиɠ vì cậu lúc này vụng về mà mãnh liệt kích phát, cô có thể cảm giác, hạ thân của mình đã ướt đẫm không còn hình dáng.
"Tô Lạc...!Mình muốn..." Nghĩ đến thiếu niên ngày mai không còn ký ức, cô không cố kỵ, có chút dùng sức đẩy thiếu niên chôn trước ngực cô lên trên giường, trấn an hôn lên trán cậu một cái, duỗi tay nắm chặt thứ đã sớm trướng lên cứng rắn, di chuyển thân thể, để nó tiếp cận lối vào mình ẩm ướt, đứng vững, buông lỏng thân thể, dùng sức ép xuống để nó chặt chẽ chen vào trong mật huyệt nhỏ hẹp.
"Ừm..." Tô Lạc hoàn toàn tiến vào, phát ra thanh âm sảng khoái thật dài rung động...
"Ngô..." Nhiễm Tái Tái cũng dị thường thỏa mãn, cảm giác cứng rắn trong cơ thể thật nhỏ run run, cô ôm anh, ghé vào lỗ tai cậu trầm thấp hỏi, "Dễ chịu sao, Tô Lạc?"
"Dễ chịu, thật thoải mái!" Hạ thân của mình đi vào một nơi mỹ diệu chưa từng có, Tô Lạc cảm giác được vô tận sảng khoái, cậu ôm chặt eo nhỏ của cô, cơ hồ theo bản năng rất động, thật nhiều miệng nhỏ bên trong dũng đạo mê hoặc lòng người theo phản xạ lại hút lại cắn vật cứng rắn, dòng điện mãnh liệt thẳng vọt lên, lần đầu kinh lịch kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế Tô Lạc không giữ được, vật đáng yêu cứng rắn đột nhiên rung động, lúc này mất khống chế phun ra bên trong dũng đạo...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...