Hai người trà nước xong, mang trong người hai trạng thái khác nhau, mà tiếp tục rời đi. Xuốt dọc đường Diêm Vương như mất hồn, thở dài thườn thượt cả đường đi.
Uyển nhi, thấy Diêm Vương như vậy. Cô không khỏi mừng muốn chết đi, cả đoạn đường cô đều cười ngoác cả miệng ra.
Hai người tiếp tục di chuyển, cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi ở một Trấn nhỏ.
Uyển nhi Thuê hai căn,một căn thượng phòng và một hạ phòng. Thanh toán tiền xong.
Sau đó gọi một bàn ăn, ngồi dưới khách lâu ăn xong xuôi, lập tức trở về Thượng phòng của mình. Còn lại không thèm để Ý Ánh mắt của Diêm Vương đang nhìn muốn thủng người cô.
- Diêm Vương trở lại phòng khép cửa lại. Hắn xuýt nữa bị kinh hách mà ngất đi.
Vừa quay mặt lại, liền thấy hai tên mặt trắng Đen " Hắc Bạch Vô thường kia, dọa muốn ngất.
" Vô Thường ": Diêm Vương, có chuyện quan trọng rồi...
" Hắc Bạch ": Thỉnh Diêm Vương Gia về Lại Âm Ti. Ngọc Hoàng sắp tới Âm ti để đánh gia xếp hạng cho cuối năm...
" Diêm Vương ": Còn hai tháng nữa mới tết? Sao Ngọc Hoàng Lại xuống chỗ ta sớm như vậy?
Hắc Bạch và Vô Thường, liếc nhìn nhau một hồi mới kể ra.
- Bẩm Diêm Vương, chuyện là như vẬy. Ngọc hoàng, thấy giấy cáo bệnh Của Diêm Vương, nên nói dối Vương Mẫu là tới thăm ngài.
Thật ra, Ngọc Hoàng là lén hẹn hò với Hằng Nga, xem chút nữa bị Vương Mậu đạp rớt xuống Phàm nhân. Còn Thiên Bồng Nguyên soái giận dỗi mà đệ đơn xin từ chức.
- Vương Mẫu đang bận, dỗ dành Thiên Bồng Nguyên soái. Còn Ngọc Hoàng... Tới Âm ti để tránh nạn.
" Diêm Vương ": Ài... Âm ti của ta bao giờ, đã trở thành cái nơi tị nạn rồi? Lại còn phải chứa chập một cái đại Nhân vật nữa?
" Hắn lắc đầu ngao ngán. Tại sao lại đúng lúc quan trọng này.
- Thôi để cho Mạnh Bà vui chơi ở trần gian một thời gian. Đợi hắn xử lý xong Ngọc Hoàng, thì hắn sẽ bắt Nàng về Âm ti. Làm Phu Nhân Của Điện Diêm Vương.....
- Trong lòng hắn, suy nghĩ tới tương lai được ở cùng Mạnh Bà tâm trạng ngọt ngào lên không ít.
" Diêm Vương ": Khụ~~Khụ.
" Hai ngươi phái tên đầu Trâu mặt ngựa. Theo sát bảo Vệ Phu nhân của ta cho tốt. Còn hai ngươi theo ta về Âm Ti Tiếp đãi Ngọc Hoàng.
Hai tên mặt đen trắng, tâm trạng mơ hồ theo sau.
" Hắc Bạch ": ta nói cho ngươi nghe, Diêm Vương đã có Phu Nhân từ bao giờ?
"Vô thường gõ đầu Hắc Bạch": Ngươi có bị ngu đi. Chắc chắn Diêm Vương lên trần gian, đã bắt được cô nương của nhà ai đó rồi.
" Diêm Vương ": Hai ngươi, mới là đồ ngu. Ta mà phải đi bắt người À.
" Phu nhân của ta là Mạnh Bà.. Tương lai gần đây sẽ là Phu Nhân của ta.
Hai ngươi nói Đầu trâu Và mặt ngựa bảo vệ Mạnh Bà cho tốt. Bằng không ta lột da hai ngươi cho chó ngao ăn.
"......" họ chỉ tò mò một chút thôi mà.
•••••••••••••••••••••••
Sáng sớm, Uyển nhi thức dậy, cả người hơi mệt mỏi. Đêm Qua ngủ không ngon, luôn cảm giác có người nhìn mình, lạnh cả sống lưng a~~
(Đầu trâu và mặt ngựa nhìn tỷ đó ạ..).
Uyển nhi dùng bữa sáng xong, cũng không thấy Diêm Vương. Cô lên phòng gõ cửa cũng không thấy hắn mở cửa.
"Em gái hệ thống, hắn đi Đâu rồi?
[...]Tỷ xinh đẹp thât vô tâm nha. Hắn về Âm ti của hắn rồi? Có phải tỷ đang rất nhớ hay không?
" Uyển nhi ": Có nhớ cái rắm~~ Hắn đi càng tốt, lão nương còn bận đi tiêu dao.
Với mục đích ăn cả thiên hạ này, Em gái em cũng Đừng Cản lão nương. Em Nên học hỏi Hệ thống công lược một chút đi.
[...] Ta đã hiểu nổi khổ của Hệ Thống ca rồi, thật xin lỗi muội không nên mắng huynh là Hệ thống bạo lực..
[...]Tỷ ấy còn bạo lực hơn huynh. Chắc chắn tỷ ấy dạy hư huynh.
" Uyển nhi ": Ta nghe thấy đó.
[...] Hệ Thống đang bận tu sữa lập trình. Để lại lời nhắn sau tiếng Bíp.
" Oh " trốn cũng nhanh lắm.... Đỡ phiền lão nương.
- Uyển nhi, không suy nghĩ nhiều nữa. Một mạch thúc ngựa tiến đến Hành Châu.
•••••••••••Điện Diêm Vương ••••••••
Diêm Vương, vừa về không lâu. Lại phải giả bộ còn bệnh mà chăm chỉ cai quản Âm Ti, cho cái Ngọc Hoàng kia nhìn.
- Ngọc Hoàng, bước chậm rãi tới Điện Diêm Vương, được Hắc Bạch và Vô Thường dẫn vào.
Ngọc Hoàng vào, thấy Diêm Vương đang đần Mặt thả hồn vào nơi xa. Còn không biết là hắn đã bước tới gần.
"Ngọc Hoang": Khụ~~khụ Diêm Vương có vẻ rất bận a~~
Diêm Vương Hoàng hồn, đứng lên hành lễ.
" Bái Kiến Ngọc Hoàng! Ngài ngồi đây đi....
Ngọc Hoàng, thản nhiên, thẳng lưng ngồi trên chủ vị của Diêm Vương.
Diêm Vương Rất muốn phì cười. Ngọc Hoàng a~~ Ngọc Hoàng, người đã làm gì mà khiến Vương Mẫu đánh cho bầm con mắt..
" Diêm Vương ": Ngọc Hoàng, mặt người là bị sao?
- Ngọc Hoàng, bị Diêm Vương hỏi đúng chỗ đau, mặt biểu cảm hết đen rồi chuyển xanh.
Nhưng vẫn lãnh đạm thản nhiên trả lời.
" Ngọc Hoàng ": Ta là do sơ ý, té xuống giường. Phiền lòng Diêm Vương Quan tâm rồi.
" Diêm Vương ": " A" Là do cái giường không chắc chắn.... Phải thay... Phải thay.
Trong lòng Ngọc Hoàng, mắng Vương mẫu tới 100 lần làm hắn mất mặt với Diêm Vương.
"Ngọc Hoàng ": Khụ~~~ Khanh mang sổ sinh tử tới đây, Ta sẽ khảo sát năm vừa rồi..
Diêm Vương rời đi lấy sổ, trong tâm thì đang khinh thường Ngọc Hoàng. Đã trốn tới chỗ Hắn tị Nạn, còn ra vẻ khảo sát... Khảo sát cái Rắm ~~gì nha.
- Ngọc Hoàng, ung dung ngồi lật xổ sinh tử. Nhưng trong lòng, đang không biết phải năn nỉ sao với Vương Mẫu đây..
Diêm Vương Và Ngọc Hoàng, hai người mang tâm trạng nặng nề, khiến cả Diêm Vương Điện vốn đã U Ám. Nay còn Mù Mịt Hơn......
Trầm ngâm cả ngày, vẫn chưa thấy.. Ngọc Hoàng có ý định rời đi. Diêm Vương đánh liều hỏi.
" Diêm Vương ": Ngọc Hoàng... Khi nào ngài mới Về Thiên Đình.?
" Chắc Hẳn, Vương Mẫu đang rất nhớ Người đi.
Ngọc Hoàng, đang lật xổ sinh tử. Động tác cũng dừng lại vì tay run.... Hắn trốn còn không được? Về Thiên Đình là về như nào?
" Ngọc Hoàng ": Diêm Vương đây là muốn đuổi ta đi?
" Diêm Vương ": Không dám! không dám
" Ngọc Hoàng": Đã vậy, ta thấy cảnh quan Nơi Âm Ti này, thập Phần Yêu thích. Không khí trong lành. Ta sẽ ở đây vài hôm.
Diêm Vương mắng trong lòng. Ngọc Hoàng, không phải bị Vương mẪu đánh cho ngu rồi không?
Ở đây ngoài trồng hoa bỉ ngạn ra, thì khắp nơi đều là quỷ là linh hồn. Người thì cụt đầu, người thì mất chân... Trướng khí thì mù Mịt.
Lấy đâu ra cảnh quan xinh đẹp với không khí trong lành như Ngọc Hoàng nói.
Diêm Vương đành thở dài, sắp xếp nơi ở cho Ngọc Hoàng nghỉ mát.... Là Nghỉ mát đó! Không phải là tỵ nạn đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...