- --18---#Tiểu Đào Đào.
Sau đó 8 vị tỷ tỷ kia bii hất tung, bắt đầu bu lại đánh bạch bạch lên mông của Uyển Nhi. Lúc này Uyển Nhi đần mặt quả thật không biết phải làm sao.
Hắc Vong đau lòng, vội xen vào đỡ thay Uyển Nhi. Liền bị Ngạo Chi lên tiếng ngăn căn.
" Đó là việc bình thường, các công chúa luôn thích đùa giỡn như vậy với cửu công chúa.
" Xin ngài đừng can thiệp vào. "
Hắc Vong cảm thấy địch ý của Ngạo Chi quá rõ dàng, may mắn hắn biết Uyển Nhi không coi trọng Ngạo Chi. Nên hắ không thèm so đo.
Đợi khi các tỷ tỷ đánh xong rồi, Uyển Nhi mới hồi thần xoa xoa mông nhỏ. Cô nhìn một con hổ màu lam, đôi mắt màu lam trong xuốt hơi thấp giọng trách.
" Đại tỷ, tỷ lớn như vậy còn hùa theo các tỷ ấy đánh muội.
" Mông nhỏ thật đau "
" Hừ!muội con nói, nếu không phải muội ham chơi quên giờ về.
" Muội có biết phụ hoang, mẫu hoàng trách chúng ta như thế nào không? đã biết sai chưa?
Uyển Nhi nhìn ra được sự yêu thương trong các vị tỷ tỷ này. Cô đành mĩm cười xinh đẹp, xoa mông.
" Được! muội biết sai được chưa?
" Biết sai là tốt rồi! nhanh theo ta vào gặp phụ hoàng, mẫu hoàng. Hai người đang rất lo lắng cho muội đó.
Vị đại tỷ vừa nói, vừa lôi kéo Uyển Nhi đi vào bên trong.Uyển Nhi hơi dừng động tác lại kéo luôn Hắc Vong đi vào.
Một trong 8 vị công chúa kia lên tiếng:" Cửu muội, muội còn đem theo ngoại tộc trở về sao?
Rứt lời các tỷ muội kia, nhìn Uyển Nhi với ánh mắt không đồng tình. Vì mấy ngàn năm qua, Bồng Lai chưa bao giờ có người tộc bước vào.
Uyển Nhi cau mày không vui, buông cánh tay của đại tỷ ra. Bắt đầu giới thiệu.
" Các tỷ tỷ không biết rồi, trên đường trở về muội gặp nạn. May mắn có hắn cứu giúp và đưa muội an toàn trở về.
" Đây là Hắc Vong, thủ lĩnh Ma Tộc "
Ngay lập tức các tỷ muội thay đổi sắc mặt, bắt đầu lo lắng hỏi kĩ càng Uyển Nhi xem có chuyện gì xảy ra
" Muội gặp nạn? gặp chuyện gì mau nói cho chúng ta biết.
Uyển Nhi trợn trừng mắt, thái độ các tỷ tỷ này thay đổi cũng quá nhanh đi. Bây giờ kể thì bao giờ mới xong câu chuyện.
" Các tỷ tỷ không phait nói phụ hoàng, mẫu hoàng đang đợi muội sao? khi vào tới muội liền kể rõ.
" Được! Được nhanh vào:" Các tỷ muội đồng thời gật đầu, thúc dục Uyển Nhi trở vào bên trong cung điên.
Uyển Nhi vừa bước vào cung điện, đã bị một cái ôm ấm áp bao bọc, kèm theo đó là tiếng khóc thút thít của nữ nhân.
" Bảo bối của ta nha ~ con xem lâu như vậy mới trở lại, con làm mẫu hậu lo lắng muốn chết....Ô.. ô... ô"
Uyển Nhi bị ôm chặt tới khó thở, hơn nữa nước mắt nước mũi còn thấm qua lớp y sa mỏng.
" Mẫu hậu, con biết sai rồi. Sau này sẽ không tự tiện đi ra ngoài nữa.
Uyển Nhi hơi vỗ vỗ lên lưng của vị mẫu hậu này.
Càng vỗ thì vị mẫu hậu này khóc càng thảm. Uyển Nhi đành bó tay, để mặc cho nữ nhân này khóc đã thì thôi.
" Mẫu hậu, con trở về suýt chút nữa không còn mạng nữa....
" Cái gì?:" Bà ta vội nắm chặt vai nhỏ của Uyển Nhi mà hét lo lên.
Uyển Nhi lời còn chưa kịp lên tiếng giải thích, bà ta liền ngừng khóc sau đó nhìn từ trên xuống dưới dưới đánh giá.
" Bảo bối, con có bị thương chỗ nào hay không? Mau để mẫu hậu nhìn xem!"
Uyển Nhi vội vàng đỡ bả vai bà, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẫu hậu, thân thể con không có việc gì, may mắn được Hắc Vong ra tay cứu con!"
Bà nghe thấy liền chớp đôi mắt màu xanh biếc, mờ mịt lên tiếng hỏi.
"Hắc Vong là ai? "
Uyển Nhi cười sáng lạn chỉ vào Hắc Vong đứng phía sau mình.
"Hắn chính là Hắc Vong,là thủ lĩnh Thú Ma tộc.
" May mắn có Hắc Vong, bằng không lúc này con đã biến thành dược vật của mấy tên dược sư nhân tộc kia, "
Lúc này phụ thân của nguyên chủ hướng Hắc Vong cảm kích gật gật đầu: "Chúng ta vào bên trong rồi từ từ nói sau!"
Đi vào bên trong cung điện, Uyển Nhi kể từ đầu tới cuối. Đẩy hết công lao lên người Hắc Vong. Giống như thể không có hắn cứu cô sẽ không còn mạng trở về.
Thật ra Uyển Nhi chỉ cảm kích hắn một vài điều, đó là cho cô ăn no. Làm ấm giường rất tốt. Hút bụi cũng không tệ.
Phụ thân lẫn mẫu thân của nguyên chủ. Đối với Hắc Vong vô cùng cảm kích.
Phụ thân của Uyển Nhi nắm chặt tay Hắc Vong cảm kích nói.
"Hắc thủ lĩnh, cảm ơn ngươi! Thật sự thật cám ơn ngươi!
" Nếu không phải có ngươi, bảo bối của ta còn không biết ra sao!"
Hắc Vong hơi xấu hổ, ánh mắt rũ xuống. Nhanh chóng chấp tay nói.
" Vương Hoàng, Mẫu Hoàng không cần cảm tạ! Hắc Vong chỉ tiện tay giúp đỡ, quả thật không tốn sức, không tốn sức.
" Không không không ~ phải cảm ơn ngươi, thật sự thật cám ơn ngươi!
Vương Mẫu thấy phu quân mình ôm nam nhân khác, có chút ghen tuông kéo tay,ôm Vương Hoàng vào trong người.
"Được rồi! bảo bối bây giờ đã bình an trở về rồi sao! Đây là điềm tốt. "
Vương Hoàng gật đầu,sau đó nói ít lời cảm tạ. Hàn huyên với Uyển Nhi một chút, sau đó sắp xếp chỗ nghĩ ngơi cho Hắc Vong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...