Vài người băt đầu không nhịn được mà lắp bắp, kêu lên. Phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
" C.. ấp... cấp 8 đỉnh phong!
Uyển Nhi lựa chọn im lặng, sợ nói thêm chút nữa lại khiến mọi người ở đây. Kinh ngạc tới ngất đi thì khổ.
Lúc này Ngôn Bách và Băng Tuyết thì lại nghĩ khác. Họ nghĩ cô gái mạnh mẽ này, mà phải đem cho tên điên kia đi làm về vật thí nghiệm thật uổng phí.
Nếu căn cứ Thanh Sơn có được cô gái này, thì chắc chắn sẽ là một căn cứ mạnh nhất. Đứng đầu trên 7 căn cứ khác.
Nhưng biết phải làm sao đây, viễn đưa Uyển Nhi cho tên Quân Ngôn Lục kia.
Là chuyện không thể nào tránh khỏi, vì hắn là người có địa vị cao nhất ở căn cứ Thanh Sơn.
Ngôn Bách hồi thần, nghiêm giọng mở miệng.
" Tôi thay mặt quân đội căn cứ Thanh Sơn, chân thành cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ.
" Nhưng cô vẫn phải theo chúng tôi trở về căn cứ, làm vật thí nghiệm cho Quân Ngôn Lục.
" Ừ " Uyển Nhi vẫn trấn định, thong dong gật đầu. Giống như thể, đây là chuyện rất bình thường.
Ngôn Bách:"....".
Băng Tuyết:"....."
Đây là thái độ gì đây? Cô gái này không biết sợ hãi, hay chưa chính mắt nhìn Quân Ngôn Lục giải phẫu nên không biết sợ. Nhưng thôi, dù sao cô ấy chịu hợp tác là ổn rồi.
Hắn còn sợ Uyển Nhi không chịu hợp tác, mà đánh tan đội quân này của hắn mới là mối de dọa lớn.
Uyển Nhi xem như đây là trả ơn họ mang cô lên xe, còn không quên nhắc nhở.
" Anh đưa tinh hạch cho dị năng giả dùng đi.
" Anh yên tâm tôi sẽ không chạy. Càng không phá nát cái quân đội này đâu.
Ngôn Bách trừng mắt, "Mẹ ơi! cô gái này có thuật đọc tâm sao? hắn vẫn không nên nghĩ bậy bạ về cô nữa.
Người xưa có câu, họa từ miệng mà ra. Hơn nữa không nên đắp tội với cô gái không phải con người này. Vẫn nên để tên điên kia chịu hậu quả...
Quân Ngôn Lục, lúc này đang giải phẫu một con chuột biến dị. Hắn hắt hơi liên tục.
" Ách xì! ~~ " Là ai đang nói xấu hắn đây?
_________________
- Truyện chỉ được đăng trên app " Mechu. Net "
- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB " My Phạm ( Tiểu Đào Đào)
______________________
Lúc này 5 vị dị năng kia tiến lên cảm ơn Uyển Nhi, bọn họ cảm thấy rất xấu hổ. Tất cả đều là nam nhân, vậy là để cho một cô gái nhỏ nhắn bảo vệ, hơn nữa còn yếu hơn cô ấy.
Tất cả chỉ biết nhìn Uyển Nhi, rồi nở nụ cười cứng ngắc cho qua chuyện.
Uyển Nhi thở dài quyết định, tiện đường tới căn cứ Thanh Sơn, xoát hảo cảm nam chủ trước. Sau đó tìm cơ hội, tìm Chu Linh và Cố Chi Nhàn trả thù sau.
Nghĩ tới Chu Linh và Cố Chi Nhàn, nếu để cô thấy hai người này. Chắc chắn cô sẽ chặt đứt đi tứ chi, phế đi nam căn của hắn. Khiến hắn sống không bằng chết.
Băng Tuyết nhìn Uyển Nhi nở nụ cười sáng lạn, nhưng đáy mắt lại ẩn chưa tia u ám chết chóc. Khiến cô rùng mình run rẩy... vỗ vỗ vào vai Ngôn Bách.
" Ực.. ~~"
" Ngôn Bách! đêm nay tôi muốn ngủ chung với anh.
Ngôn Bách nghe Băng Tuyết nói. Thoáng chốc hắn cứng người, mặt đỏ bừng, vội vàng mở miệng nói.
" Băng Tuyết, cô là biến thái sao? tôi chỉ nói đùa với cô giống nam nhân thôi.
" Cô đừng xem mình là nam nhân thật..
Băng Tuyết "...."
Tên này lại nghĩ sai lệch vấn đề rồi, cô mới không thèm ngủ chung với hắn.
Uyển Nhi nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cô nhìn tới đau mắt. Nhanh chóng chen ngang.
" Sau này tôi không muốn ăn bánh bích quy, với mì.
" Cô muốn ăn cái gì?
Ngôn Bách / Băng Tuyết:" Đồng thanh lên tiếng hỏi.
Uyển Nhi vẫn trưng ra thái độ lãnh đạm, ánh mắt lại có chút hài lòng nhìn hai người, nhẹn nhàng mở miệng.
" Tôi muốn ăn thịt hộp, cơm nóng, đùi gà chiên. Cua hấp, còn nữa......
Không để cho Uyển Nhi nói tiếp, Băng Tuyết ném hai hộp thịt vào tay Uyển Nhi. Cô sợ nếu không cho ăn, Uyển Nhi đói quá sẽ ăn thịt họ thì sao?
" Đây là mạt thế, không phải hòa bình như trước kia. Chỉ còn hai hộp thịt khô, cô dùng tiết kiệm thôi.
Mọi người nhìn thịt hộp trên tay Uyển Nhi, sau đó lại nhìn bánh bao mốc meo của mình. Bất giác nước miếng tự động chảy xuống, đã bao lâu rồi họ chưa được ăn thịt a~~
1 Tháng sau, cuối cùng đoàn xe cũng thuận lợi đến được căn cứ Thanh Sơn. Nhờ có Uyển Nhi giúp đỡ, mà họ thu vào rất nhiều tinh hạch cấp 4 và 5.
Dọc đường gặp tang thi cấp 1,2 thì trực tiếp cán qua. Còn gặp tang thi cấp cao, các dị năng giả và Uyển Nhi sẽ tiêu diệt, mở rộng đường đi.
Quân đội không phải tốn một viên đạn nào, chính vị vậy Uyển Nhi thu được không ít. Ánh mắt kính trọng, lẫn sùng bái của mọi người trong đoàn xe.
Đoàn xe dừng trước cổng thành, phía trước có rất nhiều xe và người tị nạn. Đang tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không bị lây bệnh thì trực tiếp nộp vật tư, có thể vào bên trong căn cứ.
Còn đối với dị năng giả, được ưu ái hơn. Không cần nộp vật tư, có thể vào bên trong căn cứ.
Muốn có chỗ ở thì đăng kí vào dong quân binh đoàn, hoặc bỏ ra 200 tinh hạch cấp 2 mua được một căn phòng đầy đủ tiện nghi.
Uyển Nhi híp mắt quan sát toàn bộ khung cảnh, tấp nập này. Bỗng Băng Tuyết lên tiếng gọi rất nhỏ, dường như sợ ai đó phát hiện ra.
" Cố Uyển Nhi, cô đi theo tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...