Hứa Thiên Kỳ định nói thêm vài câu, nhưng điện thoại vang lên cắt đứt lời nói của hắn. Hắn hơi gật đầu, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia cất giọng hơi ồm ồm, thái độ cực kì cung kính lên tiếng.
" Hứa tổng đã tìm ra Phùng Mặc. Hắn đang ở vũ trường " 102 " Uống tới say mèn, còn luôn miệng nói che chết em gái mình.
Hứa Thiên Kỳ nghe xong, sắc mặt hắn như muốn giết người. Càng không ngờ Phùng Mặc nỡ ra tay độc ác tới vậy.
" Cậu hạ thuốc kích dục cho hắn uống đi, hắn không phải thích nam nhân sao?
" Cậu ném hắn ở khách sạn, tới phố đèn đỏ tìm cho tôi 8 người phụ nhân trung niên, càng già càng tốt.
" Tốt nhất là khiến hắn hai ngày không xuống được giường. Làm tốt báo lại cho tôi ngay.
" Rõ thưa Hứa Tổng:" Hắn run sợ mà trả lời, lại nhìn sang Phùng Mặc đang mơ màng, không biết nam nhân này đã chọc tới vảy ngược nào của Hứa Tổng đây.
Dặn dò xong, Hứa Thiên Kỳ cúp điện thoại trở lại trong phòng. Hắn ngồi lên vị trí Tổng Giám Đốc này, thì thủ đoạn có thừa.
Nếu ai đã làm tổn thương tới vật hắn coi trọng, thì đừng trách hắn ra tay độc ác. Với Phùng Mặc, đây chỉ là giáo huấn nhẹ nhàng. Giúp hắn ghi nhớ tới ngày hôm nay.
Hứa Thiên Kỳ ngồi nói chuyện cùng Uyển Nhi một lúc, sau đó xin phép về trước. Hắn nói còn có công việc cần giải quyết, hiện tại cô cũng rất mệt nên không giữ lại.
Phùng Mặc tỉnh dậy đã là hai ngày sau đó, hắn cảm giác thân thể đau nhức. Tứ chi giã rời ra. Hắn mở mắt đánh giá xung quanh.
Suýt chút nữa bị dọa cho ngất đi. Nằm xung quang hắn là 8 người phụ nhân tầm 45-50 tuổi, còn có người già hơn cả mẹ hắn. Dung mạo xấu xí, tất cả lẫn hắn đều trần truồng.
Khắp Phòng còn lưu giữ lại mùi dâm ếu, dâm dịch bắn đầy sàn nhà. Nhất là hạ thân của hắn đã sưng đỏ, Lông còn bị người ta cạo sạch tới bóng loáng.
Phùng Mặc nhịn cảm giác ghê tởm này, đẩy thân thể phụ nhân già cả sang một bên. Cố gắng chống thân ngồi dậy.
Phùng Mặc, cầm lấy quần áo đi khập khiễng bước vào toilet. Đêm qua hắn uống say, kí cứ khá mơ hồ.
Hắn nhớ mình tới vũ trường, sau đó uống rất nhiều rượu. Rồi có một nam nhân anh tuấn dẫn hắn tới khách sạn, và bây giờ tỉnh dậy liền thấy tình cảnh này.
Phùng Mặc xả nước tắm rữa, hắn hung hăng như muốn kì rách da thịt. Cảm giác này quá kinh tởm, không ngờ xuốt một ngày một đêm.
Hắn một mình cân 8 nữ nhân, còn không phải dạng xinh đẹp gì. Toàn bộ 8 ngủ đều hơn tuổi mẹ hắn, dung mạo xấu không nhìn được.
Phùng Mặc nhịn không được mà nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu, hắn là bị người tính kế. Hai tay ôm chặt mặt, nước mắt thi nhau rớt xuống..
Vì bị đã kích quá lớn, hắn quên mất chính mình ra tay giết em gái. Hắn tắm xong liền chạy một mạch về Phùng Gia
Lúc này Phùng Mặc cảm giác được côn th*t lẫn cúc huyệt đều đau như muốn rách ra. Hắn không biết 8 người kia đã làm gì, và hắn cũng không muốn biết tới.
_________________________
Truyện chỉ được đăng trên app " Mechu. Net "
- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB " My Phạm ( Tiểu Đào Đào)
______________________
Hai ông bà Phùng vừa về tới nhà, đã nhìn thấy Phùng Mặc. Bà ngẫn người một lúc, sau đó chạy lại tát cho Phung Mặc một cái mạnh mẽ như trời giáng.
" Bốp~~ "
" Đồ ác độc này, ngươi còn dám vác mặt trở về. Ta thật không ngờ, chỉ vì nam nhân kia mà ngươi nỡ ra tay giết em ruột mình.
"Phùng Mặc! ngươi có còn là con người, còn có lương tâm hay không? Tiểu Nhi là em gái ruột người đó... ô. ô. ô....
Bà Phùng không ngừng đập tay lên ngực Phùng Mặc, vừa nói vừa khóc nấc lên. Đúng là gia môn bất hạnh.
Thời điểm này Phùng Mặc không chịu nhận lỗi, hắn bị 8 người đàn bà cưỡng dâm. Em gái kia lại không chết, hắn ngửa mặt lên trời mà cười lạnh mở miệng oán thán.
" Ta thật hối hận, vẫn nên ở lại nhìn nó chết hẳn đi rồi mới rời đi. Thật không ngờ nó lại không chết! ta thật hối hận " Ha ha Ha "
" Sao nó không chết đi, bất kể thứ gì của ta nó cũng tranh giành. Tới Ba mẹ nó cũng giành, sao nó không chết đi....
Lúc này Phùng Mặc mang đầy nỗi oán hận. Phùng gia này, hắn cảm giác không phải nhà của hắn nữa. Ba mẹ không yêu thương hắn.
Hắn nhớ khi còn nhỏ, hắn muốn ăn đùi gà, mà mẹ đã cho em gái 3 cái, hắn chỉ có duy nhất một cái.
Tới Khi em gái vứt 3 cái đùi gà kia, lại giành với hắn 1 cái đùi gà. Hắn không cho thì Ba liền đánh hắn.
Đi chơi Ba mẹ luôn ôm em, còn hắn luôn là đứa trẻ đi sau. Hắn thèm được ba mẹ ôm, thèm được chiều như em gái.
Nhưng không, tất cả miền mơ ước đó đều bị người em gái kia cướp đi từng cái một.
Tới người nam nhân hắn yêu thương, cũng bị cướp đi. Sao nó không chết đi, nó chết rồi thì hắn mới có tất cả.
Nó chết đi, thì ba mẹ sẽ yêu thương hắn. Hứa Thiên Kỳ sẽ quay lại với hắn. Nhưng rồi! người em đó không chết.
Ba Mẹ hắn lại nhìn hắn với ánh mắt phẫn hận. Đáng lẽ người nên phẫn hận là hắn mới phải, Ngôi nhà này không dành cho hắn nữa rồi. Hết thảy tất cả đều bị người em gái kia cướp đi.
Hắn không tin, không có Phùng Gia không có cha mẹ hắn liền không sống được. Nghĩ xong, Phùng Mặc không để tâm ba mẹ mình đang khóc tới thương tâm.
Hắn lên phòng thu dọn hành lý rời khỏi Phùng Gia, nơi này không dành cho hắn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...