Trần Thiên Mị đột nhiên bị Uyển Nhi tới gần, hắn giật mình lùi về phía sau hai bước. Hồ lô bên hông, không may rớt xuống đất, hắn vội vàng nhặt lên.
Hắn đang gấp gáp trở về lại sư môn, nếu còn ở đây trách chắn sẽ bị sư tôn trách mắng. Chỉ mới nghĩ như vậy, hắn đã muốn xoay người rời đi.
Trần Thiên Mị cảm thấy không ổn, nghiêng đầu lại.hai tay chắp lại lên tiếng.
" Tiểu đạo hôm nay đa tạ cô nương ra tay tương trợ, cô nương là người tốt.
" Tiểu đạo còn phải trở về sư môn. Sư tôn đang chờ tiểu đạo quay trở về,liền từ biệt ở đây."
" Aiiii.. Muốn chạy?:" Uyển Nhi phất tay làm pháp thuật, khiến Trần Thiên Mị không thể đi thêm một bước nào
Cô tiến đến nắm vạt áo của Trần Thiên Mị, lôi kéo về phía sau. Cất giọng chất vấn.
" Tiểu thịt tươi, ngươi vừa nói ta là người tốt! Vậy tại sao còn đi nha?
Trần Thiên Mị có chút sợ hãi, hắn đạo hạnh thấp, vừa rồi không có phát hiện ra tu vi của Uyển Nhi. Nhưng giờ cô đã sử dụng pháp thuật, hắn liền biết Uyển Nhi không phải tiên nhân bình thường.
Trần Thiên Mị nuốt nước miếng, hắn có chút lắp bắp mở miệng: "Cô nương, cô nương là tiên nhân tốt...rất tốt!
Uyển Nhi:" Phụttttttttt. " Cô không thể nhịn được nữa, tên đạo sĩ tiểu thịt tươi này quá đáng yêu rồi. Bàn tay Uyển Nhi vuốt lên bộ lông của Mật Ly, chậm rãi lên tiếng..
" Muội muội, hay chúng ta bắt tên tiểu thịt tươi này đem đi hấp. Hắn trắng trẻo mập mạp như vậy, chắc chắn ăn rất ngon.
Trần Thiên Mị lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh toát ra khắp người. Hắn chỉ mới tu đạo, còn chưa kịp bắt yêu ma đâu.
Sư phụ cũng không có dạy qua, phải làm sao bắt tiên nhân. Chưa kịp bắt yêu, đã bị cái tiên nhân này muốn ăn thịt. Chẳng lẽ tiên nhân cũng ăn thịt người sao?
Làm sao bây giờ, tiên nữ này muốn ăn thịt hắn. Còn phải hấp, phải làm sao bây giờ? Làm sao đây.....
Hắn chỉ mới 18 tuổi, còn chưa sống đủ. Còn chưa kịp trãi đời. Lấy thể tử! Cái gì cũng chưa kịp làm....
Uyển Nhi nhìn ra Trần Thiên Mị đang sợ hãi, môi cô nhếch lên ý cười càng hiện ra rõ ràng.
" Chậc~~ Ăn thịt đạo sĩ chắc chắn tăng tu vi đi. Còn là tiểu thịt tươi, da dẻ mềm mại, hấp lên ăn rất ngon..
" C...ô.. Cô nương.. Tiểu đạo còn chưa tu được gì! Thịt còn rất cứng.. Ăn không ngonnn.
Trần Thiên Mị khẽ hít vào một hơi, cánh mũi run run. Hốc mắt đỏ hồng như muốn trực trã khóc.. Nhìn ra bao nhiêu là tội nghiệp.
Không đợi cho Uyển Nhi trả lời, đã bị Mật Ly xen ngang vào. Vươn móng vuốt ra cào cào tay áo Uyển Nhi.
" Miêu~~Tỷ tỷ, ta không có ăn thịt người. Tên này chỉ nhìn bổ mắt thôi, chắc chắn ăn không ngon.
Uyển Nhi cau mày, vung tay lên pháp thuật trói buộc liền biến mất. Trần Thiên Mị tự nhiên được thả ra, liền té lăn trên mặt đất.
Trần Thiên Mị vội vàng bò lên, lắp bắp mở miệng.. " cô nương.. Không! Không! Tiểu tiên nữ....tiểu đạo có thể đi rồi sao?
" Tiểu thịt tươi, ngươi phải đi sao?
Uyển Nhi hơi bất mãn, ít ra cô cứu hắn. Thì hắn phải cho đồ ăn chứ, một ít cũng được. Cô không có chê.
Trần Thiên Mị khó khăn nuốt nước miếng xuống... " Cô nương! Vậy ta phải làm sao..?
Uyển Nhi đăm chiêu suy nghĩ, nếu như đã ở dưới nhân gian chơi, thì ma châu từ từ lấy cũng được. Thời gian dưới này rất nhiều.
Mà tên tiểu thịt tươi này rất đáng yêu, để hắn bên cạnh vui đùa chút cũng không sao đi. Chơi chán rồi thì về thiên giới xoát hảo cảm của nam chủ.
" Ta muốn ngươi phải làm người hầu của ta 1 tháng, xem như báo đáp.
Trần Thiên Mị nghe xong, liên tục xua tay. Miệng mở lớn:" Không được! Không được... Tiểu đạo còn phải về bẩm báo với sư tôn....
" Ồ! Ngươi trở về xin phép sư tôn đi. Ta ở bên ngoài đợi ngươi trở ra.:" Uyển Nhi tùy ý mà nói, giống như toàn Hắc Phong là địa bàn của cô vậy.
Trần Thiên Mị cũng chỉ là thiếu niên ngây thơ, hắn suy nghĩ Uyển Nhi nói cũng đúng. Hắn thiếu cô nương này ân tình, tất nhiên sẽ báo đáp
Sư tôn có dạy cho hắn thuật truyền âm, nếu có bất chắc, thì trực tiếp gọi sư phụ ra là được.
Vị cô nương này là tiên nhân, chắc chắn không có ăn thịt hắn. Lời kia chắc hẳn là đùa giỡn với hắn thôi. Chỉ làm người hầu một tháng thôi mà, sẽ nhanh qua thôi.
Một hồi sau, Trần Thiên Mị gật gật đầu:" Vậy cô nương ở nơi này đợi. Tiểu đạo trở về sư môn, xong việc lập tức trở ra.
" Liền lập tức báo đáp ân tình của cô nương, làm người hầu 1 tháng....
Uyển Nhi gật đầu, cố gắng nhịn cười bởi dáng vẻ thật thà ngốc nghếch của đạo sĩ, tiểu thịt tươi này.
" Ngươi đi đi! Sớm trở ra,nếu không ta không ngại phá nát Hắc Phong này.
Trần Thiên Tử sợ hãi, vội vàng xoay người rời đi. Mật Ly, ngước mắt to tròn lên, mở miệng.
" Miêu ~Miêu! tên đạo sĩ này cũng thật thú vị, tỷ tỷ nếu không chúng ta đem hắn về thiên giới vui đùa?
Uyển Nhi suy nghĩ lời Mật Ly nói,nếu vậy thì ghép nữ chủ với tên Trần Thiên Mị này, cũng không tệ đâu. Còn không giành nam chủ với cô nha.
Mật Ly lúc này hưng phấn không kém, chỉ cần nghĩ chính mình hóa thành người cũng xinh đẹp, giống Uyển Nhi, thì hào hứng không thôi.
Uyển Nhi đem mũ có rem đội lên, che khuất gương mặt. Cô híp mắt, môi nhếch lên một đường xinh đẹp.
Cô không tin là Lãnh Thần Duyệt tin tưởng, giao Mật Ly cho cô đem đi chơi, chắc chắn hắn có ẩn nấp theo dõi cô.
Trần Thiên Mị không để cho Uyển Nhi chờ lâu lắm. Hắn chạy nhanh ra, trên lưng còn mang theo tay nãi. Tới trước mặt Uyển Nhi thở hỗn hển.
" Cô, cô nương, để cô nương phải đợi lâu!"
" Ừ! Lâu thật:" Uyển Nhi không suy nghĩ, liền trả lời...
" Tiểu thịt tươi, ngươi xin phép sư tôn như thế nào? Hắn lại dễ dàng cho ngươi xuất môn?
" Tiểu đạo hướng sư tôn nói, gặp được tiên nhân cứu giúp. Muốn đi theo học đạo tiên 1 tháng...
Trần Thiên Mị hơi khép nép mà trả lời, hắn nghĩ nếu là tiên nhân. Thì chắc chắn không có người xấu.
" Được! Đi thôi " Uyển Nhi lười biếng phất tay, xoay người đi trước. Thuận tay nhét Mật Ly vào trong lòng Trần Thiên Mị.
" Giữ chắc muội muội ta " Uyển Nhi quyết tâm, ghép đôi cho hai con người này. Bớt đi đối thủ tranh giàng nam chủ với cô nha.
Trần Thiên Mị lẽo đẽo theo sau, hai tay ôm chặt lấy Mật Ly. Mắt không ngừng đánh giá.
- Không lẽ đây là hồ tiên trong truyền thuyết?
Trần Thiên Mị có hơi xấu hổ, hắn lắp bắp.. "" Cô nương... Nam nữ thụ thụ bất tương thân.. Hồ ly cũng không ngoại lệ.... Ta không giữa nỗi.
" Người hầu không có tiếng nói ở đây, ngoan ngoãn giữ muội muội của ta cho thật tốt.
Trần Thiên Mị:"...."
Hắn cảm thấy chính mình đi nhầm đương lạc lối rồi, tương lai có chút mờ mịt không rõ phương hướng. Đi theo vị cô nương này, là đúng hay là sai đây..?
Uyển Nhi xoay người lại, vẫy tay với Trần Thiên Mị: " Đừng có thất thần, đi mau "
Mật Ly từ khi bị nhét vào trong người Trần Thiên Mị, nàng không có phản đối. Hơn nữa còn tìm chỗ thoái mái mà nằm.
Bàn tay hồ ly nhỏ nhắn, chạm vào tay lớn của Trần Thiên Mị, sau đó kêu vài tiếng. An ổn nằm ngoan ngoãn.
" Miêu~~Miêu "
Hành động này của Mật Ly, khiến Trần Thiên Mị ngẩn ngơ, xấu hổ. Lắp bắp..:" Tiểu hồ....hồ cô nương.. Là tiểu đạo thất lễ....
" Phụt.. Tiểu hồ cô nương, hắn là đang xưng hô kiểu gì đây? Ánh mắt Mật Ly lóe lên tia hứng thú.
Tên tiểu đạo sĩ này cũng thật thú vị, phải dốc hết sức chơi với hắn mơi được.
Trần Thiên Mị nhìn không ra hàm ý trong đôi mắt Mật Ly. Hắn chỉ thấy hồ ly này rất xinh đẹp, luôn mở to đôi mắt chớp chớp nhìn hắn..
Vài phút sau hắn hồi thần, ôm chặt Mật Ly. Vội vàng đuổi theo sau Uyển Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...