Trong buổi tiệc này Tùy Gia Lạc và Uyển Nhi là cặp đôi, có giá trị nhan sắc cao nhất. Hai người bước lên thảm đỏ, nhiều ánh mắt đổ dồn về phái hai người.
Đi được một vòng, Uyển Nhi định tách ra khỏi Tùy Gia Lạc. Để ăn thỏa thích, thì hắn lại dẫn cô đến chỗ đối tác làm ăn.
" Chào ngài Ericsson! Ngài khỏe?: Tùy Gia Lạc hơi nghiêng đâu, lịch sự chào hỏi người đàn ông đối diện.
Ericsson đưa tay ra, chào hỏi lại Tùy Gia Lạc, ánh mắt đánh giá Uyển Nhi đứng kế bên.
" Chào Tùy tổng, mong rằng cả hai bên hợp tác thuận lợi! Vị tiểu thư này...?
Tùy Gia Lạc bắt tay Ericsson định lên tiếng giới thiệu, thì Uyển Nhi rất tự nhiên giới thiệu về mình.
" Chào Ngài! Tôi là thư ký của Tùy tổng. Lan Uyển Nhi rất vui được gặp ngài.
" Ồ " Rất vui được gặp cô nhìn cô rất xinh đẹp. Tôi cũng muốn có một thư ký xinh đẹp như cô Lan đây.
Ánh mắt Ericsson nhìn trần trụi Uyển Nhi. Cô rất không thích cái ánh mắt này, nhưng vì Tùy Gia Lạc cô phải nhẫn nhịn.
Tùy Gia Lạc bỗng nhiên khó chịu, khi Ericsson nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi, hắn vội vã cắt ngang đối phương.
" Khụ! Có một số điều khoản tôi không hiểu lắm, tôi có thể cùng ngài bàn kỹ càng lại hay không?
" Rất sẵn lòng "
" Uyển Nhi cô đi ăn chút gì đi, tôi cùng Ericsson bàn chút việc.
Uyển Nhi biết đây là Tùy Gia Lạc giải vây cho mình. Cô cười sáng lạn, gật gật đầu rời đi.
Cơ hội để ăn đây rồi! Không đi thì còn chờ tới bao giờ. Uyển Nhi xoay người rời đi, nhanh chóng tiến vào bàn tiệc.
Tùy Gia Lạc vừa nói chuyện cùng Ericsson, ánh mắt thi thoảng sẽ nhìn về phía Uyển Nhi. Hắn bây giờ mới nhìn ra, thư ký của hắn có tâm hồn ăn uống.
Nhìn động tác ăn, như lang như hổ của cô rất đáng yêu. Không nghiêm túc như vẻ bề ngoài của cô.
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +5% độ hảo cảm là 40%)
Lúc này Uyển Nhi, đang không ngừng gắp đồ ăn vào dĩa của mình. Hảo cảm tăng lên.
Cô đưa mắt nhìn về Tùy Gia Lạc. Thì thấy hắn vẫn đang chăm chú bàn công việc với đối phương.
Cô thầm nghĩ, có phải hắn thấy cô ăn nên bắt đầu thấy đói? Dù sao hắn cũng là đối tượng công lược, chia cho hắn một Ít đồ ăn vậy...
Nghĩ thông xuốt, Uyển Nhi dựa theo sở thích của Tùy Gia Lạc. Gắp một ít bánh ngọt vào trong dĩa. Đợi hắn đến đây, cô sẽ đưa cho hắn.
khi Tùy Gia Lạc bước tới, Uyển Nhi liền đưa dĩa đồ ăn tới trước mặt hắn. Cô mở miệng nhắc nhở.
" Gia Lạc! Anh ăn chút gì đi, chỉ uống không ăn sẽ không tốt cho sức khỏe.
Tùy Gia Lạc nhìn xuống dĩa bánh ngọt, hắn có chút ngạc nhiên. Sao cô biết hắn thích ăn đồ ngọt? Chắc chắn là trùng hợp thôi.
Uyển Nhi thấy hắn chỉ cầm, không ăn cô đành nói thêm. Tránh cho hắn nghi ngờ.
" Ách " tôi rất thích ăn bánh ngọt, nên lấy cho anh ăn thử. Nếu không để tôi đổi món khác cho anh.
Tùy Gia Lạc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp, láp lánh như hai viên tùy hầu châu. Nhìn không ra nữa phần dối trá,
Tùy Gia Lạc suy nghĩ, chắc do hắn suy nghĩ nhiều. Có khi cô ấy cũng có khẩu vị giống hắn đi.
( Ting --Độ hảo cảm của nam chủ +4% độ hảo cảm là 45%)
"Không cần đổi, tôi cũng thích ăn đồ ngọt. Cảm ơn cô Uyển Nhi "
Lần này Tùy Gia Lạc cất lời, phá lệ ôn nhu. Hắn lấy khăn tay để lên chiếc dĩa rồi từ tốn ăn.
Uyển Nhi chán ghét bĩu môi, không hiểu sao tên này lại cho nữ chính động vào đây? Chẳng lẽ do hào quang nữ chính quá mạnh mẽ?
Hai người ăn xong, cùng nhau đi dạo ở phía sau hoa viên. Lúc này không khí u tĩnh, ánh trăng sáng khiến hình bóng hai người trở nên mờ ảo.
_________________________
- Đôi lời T/G: Hãy tôn trọng người viết. Thỉnh không đăng ở wed khác.
- Truyện chỉ được đăng duy nhất trên app " Mê Đọc Truyện "
- Chỉ tiếp nhận ý kiến. Không thu bất kì gạch đá nào, không thích có thể không đọc. Không chấp nhận những lời khiếm nhã nào
****Xin lỗi đành phải chèn ngang***
__________________________________
Trong đêm u tĩnh, ánh đèn lấp lánh có hai dáng người, âm thầm bước đi. Uyển Nhi nhìn trên bầu trời sáng, cô nhẹ nhàng thở ra.
Đáy mắt dấu sự chờ đợi, cô vẫn luôn nghĩ liệu bao giờ cô mới có cuộc sống riêng mình. Không phải thay người khác đổi mệnh.
Cô biết mình ích kỉ tham lam. Ban đầu cô chỉ ước mong được trãi nghiệm nhiều loại cảm giác. Nhưng dần dần, cô lại muốn nhiều hơn nữa, muốn có cuộc sống của chính mình.
Tùy Gia Lạc bước chân dừng lại, hắn nhìn bóng lưng cô tịch của cô. Dường như cô đang dấu một nỗi bi thương nào đó.
.Hắn không hiểu một người hay nở nụ cười, đáng yêu như cô. Lại cố nổi bi thương nào?
" Uyển Nhi? ". Tùy Gia Lạc lên tiếng gọi cô.
Uyển Nhi hồi thần, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình. Khoác lên nụ cười xinh đẹp, hơi nghiêng người lại nhìn Tùy Gia Lạc.
Môi nhỏ cô mấp máy, cất lên âm thanh ngọt ngào, chân thành.
" Gia Lạc anh biết không! Anh không chạm được vào người khác là một thứ thiệt thòi.
" Nếu anh chạm vào, cảm nhận được cảm giác ấm áp. Không phải bẩn như anh nghĩ.
Rứt lời cô cười khanh khách, đưa tay lên bầu trời. Dường như muốn nắm chặt ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia.
Tùy Gia Lạc ngẫn người, cô gái này hắn chỉ mới tiếp xúc không lâu. Nhưng mang lại cho hắn cảm xúc lạ, hắn không thể nhìn thấu con người của cô
Hắn lại liếc xuống nhìn hai tay mình, đều đeo kín gang tay. Bỗng nhiên hắn rất muốn, thử chạm vào bàn tay xinh đẹp nhỏ bỏ kia.
Tùy Gia Lạc cởi bỏ gang tay, tiến lại gần Uyển Nhi, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Nhất thời khiến cô kinh ngạc, toàn thân cứng đờ. Còn chưa hiểu nam chủ xảy ra chuyện gì.
Tùy Gia Lạc hít vào một hơi, hắn cảm nhận cảm giác ấm áp từ bàn tay nhỏ bé kia. Quả thật giống như cô nói.
" Uyển Nhi, cô nói rất đúng rất ấm áp.
Uyển Nhi híp mắt phượng lại, môi nhếch lên đường cong bán nguyệt. Tay nắm chặt lấy hắn hơn.
" Tôi nói không sai mà, tay tôi không những âm còn rất sạch sẽ đấy.
" Gia Lạc anh yên tâm, chỉ cần cuối tháng này tăng lương cho tôi là được.
Tùy Gia Lạc muốn bật cười, cô gái này thật biết cách khiến hắn vui. Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
" Được! Sẽ tăng lương, nhưng yêu cầu tăng giờ làm....
" Muộn rồi trở về thôi".
Uyển Nhi hậm hực, tên nam chủ này quá keo kiệt rồi. Chiếm tiện nghi của cô còn bắt tăng ca?
" Lão nương rất muốn chém chết tên nam chủ này, xem thử trái tim của hắn có sạch hơn nước bồn cầu hay không?
[...] Tiểu Tỷ tỷ luôn có suy nghĩ không bình thường.
Uyển Nhi:"...." Có sao? Lão nương rất bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...