Bạch Vũ Long cõng cô trên lưng xuốt một ngày, cho tới khi hai người tìm được khách điếm phù hợp. Uyển Nhi mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ.
Cho tới sáng ngày hôm sau, cô muốn trở dậy. Quay về sơn trang thì không thành. Thân thể bỗng nhiên rũ xuống.
Tứ chi không thể nào nhấc nổi lên, khắp cơ thể mệt mỏi. Cho tới khi cô gắng gượng đặt tay lên lồng ngực mình, cư nhiên lại không có nghe tim đập.
" Hệ thống lăn ra đây cho lão nương, chuyện này là như thế nào?
[...] Còn thế nào nữa, chỉ số sinh mệnh là 10%. Tiểu tỷ tỷ bình tĩnh, sinh khí dễ mất mạng.
[...] Cốt truyện khóa được mở -- Cập nhập cốt truyện.
___________________
Câu truyện bắt đầu từ 2000 năm trước. Khi đó biển khơi do thủy thần khác cai quản. Bạch Vũ Long chỉ là nhân ngư.
Còn là tử tù bị giam trên Huyễn Hắc Nhai,chỉ vì hắn lỡ làm vỡ ngọc dẫn hồn của thủy thần. Liền một mạch giam giữ nơi đây.
Xung quanh bị giam bởi tường băng vạn năm, còn bị phong tỏa sức mạnh.
Muốn phá giải nơi giam cầm này, chỉ có thể dùng máu ở đầu quả tim là có thể thoát ra. Cho tới 1000 năm sau.
Một vị mỹ nhân là An Uyển Nhi,do thuyền bị bão nhấn chìm, còn chính bản thân mình dạt vào Huyễn Hắc Nhai này.
Tưởng rằng sẽ chết, cho tới một ngày. Tiếng hát mê hoặc vang vọng. An Uyển Nhi mãi tìm giọng hát đó ở nơi đâu.
Thì bỗng giọng hát dừng lại, thay vào đó là âm thanh mê người.
" Ngươi đừng tìm nữa, ta bị giam tận bên trong Huyễn Hắc Nhai này. Đã dạt vào đây thì hãy nghe ta ca hát.
An Uyển Nhi chỉ vì một giọng hát liền yêu. Thời gian cứ vậy trôi qua. Hai người họ một người hát.
Một người lắng tai nghe, khi đói có thể bắt cá ăn. Cho tới 10 năm sau hai người thấu hiểu lẫn nhau.
Bạch Vũ Long nói cho An Uyển Nhi biết, làm sao để giúp hắn ra ngoài. Nhưng hắn tự nguyện mình giam giữ nơi lạnh thấu xương này.
Quyết không cho An Uyển Nhi móc tim để cứu hắn, ban đầu An Uyển Nhi đồng ý. Thời gian lại tiếp tục cho tới 50 năm sau.
Bạch Vũ Long vẫn còn trẻ, giọng hát vẫn dụ hoặc. Chỉ có mình An Uyển Nhi là già nua đi.
Cho tới thời khắc cuối cùng, cô dùng băng nhọn đâm sâu vào nơi trái tim mình. Dãi máu khắp Huyễn Hắc Nhai.
Tới Khi Bạch Vũ Long thoát ra ngoài, chỉ thấy một lão bà 90 tuổi. Đang nằm trên đỉnh Huyễn Hắc Nhai, băng nhọn đã tan. Chỉ còn vết máu loang lỗ trên ngực trái.
Hắn thề rằng, dù nàng đầu thai kiếp nào cũng phải tìm cho bằng được. Sau khi rời khỏi Huyễn Hắc Nhai, hắn giết hết nhân ngư, lẫn thủy thần hiện tại.
Chính mình lên làm thủy thần, hơn mấy nghìn năm qua hắn vẫn muốn tìm,kiếp chuyển sinh của An Uyển Nhi.
Cho tới khi nguyên chủ sinh ra, đã được bà mụ nói chết non.Tim không còn đập, liền giữa mùa đông giá rét bị vứt ngoài lề đường.
Mới bị vứt bỏ liền bật tiếng khóc, lão khất cái bên cạnh thương sót nhặt về nuôi. Không lâu sau lão khất cái vì đói mà chết.
Lúc đó nguyên chủ đã 5 tuổi, phải tự kiếm miếng cơm manh áo, tập cho mình thành thói quen siêu trộm.
Uyển Nhi lúc này đã mệt mỏi, tiếp thu xong nội dung càng mệt mỏi hơn. Lúc này cô không biết nói gì cho phải.
" Ý mi là, lão nương không có tim?
[...] Bậy rồi! Tiểu tỷ tỷ vẫn có tim, chỉ là nó không đập. Tỷ được sống tới bây giờ có lẽ do số kiếp.
[...] Còn bây giờ ngày tàn đã tới, phải thay tim thì may ra sinh mệnh tiếp tục. Nếu không tỷ tỷ không sống quá 1 tháng.
Uyển Nhi:"....."
" Hệ Thống mi có bán tim không? Lão nương mua.
[...] Khụ! Đây là nghiệt kiếp. Hệ thống không bán tim..
[...] Trừ khi......
Uyển Nhi nhăn mày, cô sắp chết hệ thống này là, muốn chọc cho cô tức chết luôn đi.
" Có rắm mau thả ~~
[...] Trừ khi nam chủ chịu lấy tim của hắn cho tiểu tỷ tỷ.
[...] Trong truyền thuyết lưu truyền rằng, chỉ có tình yêu của thần mới có thể cứu tỷ.
" Hắn cho lão nương tim, thì hắn sống sao?
" Ài ài, nghiệm vụ thất bại thì thất bại, nhiệm vụ này quá khó rồi.
[...] Ta cũng không biết, khi cho tim rồi nam chủ có chết hay không?
Tiếng mở cửa Khiến cô giật mình, muốn chống thân dậy cũng vô lực.
Đành phải nằm liệt trên giường. Bạch Vũ Long hoảng hốt đỡ Uyển Nhi,hắn muốn cõng cô đi tìm đại phu Liền bị Uyển Nhi ngăn chở.
" Ngươi không cần quan tâm ta, bệnh này người thường không cứu nỗi.
" Nương Tử, đây là bị sao? Hôm qua còn rất mạnh khỏe.
Uyển Nhi âm thầm bĩu môi, lẽ ra hắn là người rõ nhất mới đúng. Bây giờ hắn mất trí, cô có nói hắn cũng không tin đâu.
Bạch Vũ Long cảm thấy chính mình vô dụng. Còn là gánh nặng cho cô, hắn không ngừng đi xung quanh phòng...
Sắc mặt trùng xuống, lại liếc nhìn Uyển Nhi yếu ớt nằm trên giường.
Thoáng chốc bầu trời đã tích tụ mây đen. Cuồng phong nổi lên, Mưa bắt đầu tuôn xuống xối xả.
Hắn không tin là không có ai cứu được cô. Lập tức xoay người tìm đại phu cứu chữa.
Uyển Nhi mắt thấy hắn chạy đi, do thân thể tàn nát này không thể ngăn cản được hắn.
Bạch Vũ Long vừa bước ra khỏi cửa, liền một đạo lôi kiếp mạnh mẽ giáng xuống. Bất ngờ bị đánh trúng, hắn không thể né tránh.
Âm thanh rung trời đất vang lên, khiến cô nằm bên trong cũng giật mình.
" Đùng~~ Ầm Ầm.
Toàn thân ngã xuống đất, nước mưa không ngừng xối lên người hắn. Đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Từng mảnh ký ức thi nhau hiện lên, dù là ký ức tiền kiếp, hắn nhớ rõ như in. Mất một lúc sau hắn từ dưới đất đứng lên.
Bàn tay nắm chặt lai, ánh mắt dán chặt lên cửa phòng. Như muốn xuyên thấu qua. Những viên trân châu bất giác mà rơi xuống đất.
Trong thâm tâm của hắn vừa vui vừa buồn, rốt cuộc hắn đã tìm thấy nàng rồi. Nàng còn nhớ ra hắn hay không?
Dù nàng còn nhớ hắn hay đã quên, những gì hắn thiếu nàng ở kiếp trước. Kiếp này hắn nguyện trả hết.
Bất luận từ bỏ thân phận thủy thần hay trái tim của chính mình. Bạch Vũ Long nhếch miệng, nở nụ cười mãn nguyện.
" An Uyển Nhi,cuối cùng ta đã đợi được nàng.
( Ting -- độ hảo cảm nam chủ +20% độ hảo cảm là 90% tiểu tỷ tỷ rất giỏi.)
Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, phải tên nam chủ kia, bị sét đánh tới mức ngu thêm hay không?
Tự nhiên tăng nhiều hảo cảm tới như vậy, hay hắn biết cô sắp chết. Nên tăng hảo cảm làm quà tiễn biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...