[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

hưng mọi việc lại diễn ra phi thường thuận lợi, cô thử phi hành tìm hướng. Lại không có bất kì ngăn cản nào.

Uyển Nhi cõng Bạch Vũ Long trên vai bay thẳng theo hướng bản đồ siêu cấp chỉ dẫn. Kì lạ lúc rời khỏi đảo tới giờ, chưa gặp qua lớp sương mù quỷ dị nào.

[...] Tiểu tỷ tỷ có gì phải lạ, tỷ đang cõng trên lưng thủy thần, thì tất nhiên mọi việc đều thuận lợi rồi.

" Chậc~ nam chủ hơi yếu một chút, xem ra việc hô phong hoán vũ lại phi thường mạnh mẽ.

[...] Tiểu tỷ tỷ nhìn đi, dưới biển không có ít thủy quái, đi theo sao tiễn biệt nam chủ đâu.

Uyển Nhi giật mình, quay đầu nhìn lại phía sau. Quả thật có bạch tuộc khổng lồ, còn có cá mập.

" Lão nương có nên quay lại, bắt một con thủy quái nhét vào không gian hay không?

" Để sau này,lấy ra ăn cũng là việc tốt.

[...] Ồ nếu tiểu tỷ tỷ còn đủ tay để làm. Thì ta không ngăn cản.

Lúc này cô mới nhớ ra, chính mình còn phải cõng nam chủ. Tay đâu mà bắt thủy quái, cô tiếc nuối bay thẳng không nhìn lại phía sau nữa.

Bạch Vũ Long thì khác, hắn vui vẻ nhìn trời đất. Còn vươn tay ra nắm lấy mây.

Miệng không ngừng ngắm nga, hắn không biết vì sao mình thuộc những bài hát này.

" Ngươi quả thật vui vẻ?


Uyển Nhi hơi sinh khí mà hỏi hắn, bản thân mình phải khổ sở cõng hắn. Còn hắn thì sao, ca hát ghẹo gió vờn mây.

" Ân ~! Tiểu Nhi tỷ thật lợi hại, tỷ còn biết bay.

" Tiểu Nhi tỷ chúng ta đang đi đâu?

" Lên đất liền, ở nơi đó rất vui. Còn có nhiều đồ ăn rất ngon.

Lại phồn hoa náo nhiệt, rất nhiều trò chơi..........

Những lời cô nói với hắn đều là dối trá, vì bản thân nguyên chủ là cô nhi, ngoài ăn trộm ra thì sống rất đau khổ.

Ký ức của nguyên chủ ngoài khổ sơe bi thương ra, thì lúc ở bên những đứa trẻ lang thang kia. Mới thực vui vẻ hạnh phục.

Uyển Nhi dở hết chiều trò ra, dụ dỗ Bạch Vũ Long. Một khi hắn đã lên đất liền, thì đừng hòng xuống lại dưới biển. Cả đời này phải trói buộc bên cạnh cô.

Bạch Vũ Long thấy cô đang kể giữa chừng, hắn chớp mắt hỏi Lại cô, với vẻ chờ mong.

" Tiểu Nhi tỷ, tỷ còn chưa kể xong đâu?

Uyển Nhi mĩm cười xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nơi chân trời.

" Đợi ngươi lên đó, ta sẽ cho ngươi cảm nhận.

Bạch Vũ Long gật đầu, hai tay ôm chặt lấy cô hơn. Hắn ở phía sau lưng, không thể ngắm nụ cười xinh đẹp kia.

Lâu sau, hắn lại cất tiếng hoa lệ lên.

" Tiểu Nhi Tỷ, có phải tỷ thích ta nên mới đặt tên cho ta là Bạch Vũ Long?

Cô nghĩ thầm, quả thật ngoài mỹ mạo của hắn, cô còn rất thích đuôi cá của hắn. Còn cái tên này do hắn nói, cô lười suy nghĩ nên đặt luôn thôi.

" Phải, Ta thích ngươi nên mới đối xử tốt, đặt tên cho ngươi. Còn nếu như ngươi không thích ta liền..

Không đợi cho cô nói xong, hắn đã lên tiếng đánh gãy lời của cô.

" Thích dĩ nhiên ta thích Tiểu Nhi tỷ. Ta vĩnh viễn chỉ thích mình tỷ.

( Ting -- độ hảo cảm của nam chủ +10% độ hảo cảm là 40% tiểu tỷ tỷ siêu giỏi)

Uyển Nhi cảm thấy buồn cười, nam chủ ngây thơ như vậy, thật đáng yêu. Cô sinh ý chêu chọc.


" Khụ! Nếu ta không thích thì ngươi tính làm sao?

Cô chỉ là muốn chọc hắn một chút, ai ngờ hốc mắt hắn đỏ hồng nước mắt tuôn rơi. Liền biến thành hạt trân châu.

Cư nhiên lại rớt đúng vào áo cô. Uyển Nhi giật mình, cứ tưởng chỉ có trong phim ảnh. Ai ngờ rớt trân thâu thật

Định bụng hứng lấy trân châu, nhưng cô nảo còn có tay mà hứng. Bạch Vũ Long cất tiếng nức nỡ.

" Tiểu Nhi tỷ thích ta, tỷ chỉ được thích ta thôi. Ta rất thích Tiểu Nhi tỷ.

Hắn xúc động nói thêm một câu, pha lẫn một chút tức giận và chiếm hữu.

" Vĩnh viễn tỷ chỉ được thích ta..

Thoáng chốc trời quang mây trắng, vậy mà lúc này cuồng phong nổi lên. Mây đen tích tụ, sống biển hét gào

Từ trên trời còn có vòi rồng, lốc xoáy dưới biển, không ít thủy sản bị bay lên. Lúc này Uyển Nhi sợ hãi trong lòng.

Là do cô đùa quá rồi phải không, hắn tức giận còn ghê sợ hơn là đánh cô. Do cuồng phong nổi lên, cô đứng trên kiếm phi hành rất khó khăn.

Còn mây đen tích tụa lại như muốn thả tia sét xuống. Gió không ngừng thay đổi hướng bay của kiếm.

Uyển Nhi không biết phải trấn định hắn làm sao, đành phải mở miệng nhận định.

" Ngoan đừng khóc. Ta chỉ thích mình ngươi...đừng khóc nữa.

Rứt lời, mây đen liền tản ra. Sóng yên biển lặng, Bạch Vũ Long liền cười khanh khách. Nhìn không ra vẻ tội nghiệp vừa rồi.

" Ta cũng thật thích tỷ "


Thủy Thần vốn chứa sức mạnh điều khiển thiên nhiên. Còn chưa kể nếu hắn tức giận, có thể tạo ra sóng thần nhấn chìm đất liền trong thời gian ngắn.

Uyển Nhi thở dài, là bản thân cô xem thường tên nam chủ này này. Tới Diêm Vương còn không đáng sợ bằng vị Thủy Thần này.

" Tiểu Nhi tỷ, nếu tỷ thích trân châu ta liền khóc cho tỷ.

Cô giật nảy mình sợ hãi, cất tiếng từ chối.

" Không cần, không cần... Ta thích ngươi là quá đủ rồi.

Nhỡ đâu hắn khóc, lại nhấn chìm cả lục địa. Tới lúc đó động vật chết cô hết, cô biết lấy gì ăn? Không thể mãi ăn hải sản được.

" Về sau bất kể chuyện gì ngươi không được khóc, có biết chưa.

Bạch Vũ Long ngoan ngoãn gật đầu, hắn không biết vì sao cô lại nói vậy. Nhưng bất quá cô nói cái gì đều đúng.

Lúc này Uyển Nhi thì khác, cô suy nghĩ không biết mang cái vị ôn thần này. Lên đất liền là đúng hay là sai...

Mấy ngày qua, hai người không ngừng phi hành. Khi mệt hay buồn ngủ, sẽ đáp lên hòn đảo nhỏ nghĩ ngơi.

Do mấy ngày này cô mệt mỏi, ăn xong liền tiến vào giấc ngủ sâu. Chỉ còn lại Bạch Vũ Long, nhìn cô với ánh mắt mơ hồ.

Hắn lại liếc nhìn trên bầu trời đầy sao, miệng nhếch lên đường cong tuyệt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận