Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Uyển Nhi bị Sích tiên trói chặt không thể nhúc nhích, Cố Mộ Phong không còn tin tưởng cô nữa, mà thẳng một hướng bay về Chân Nhân Tông.
Trên đường cả hai đều trầm mặc, không một ai nói gì. Uyển Nhi biết, cô còn mở miệng chắc chắn bị trừ tới thảm hơn thôi.
" Hệ Thống mi lăn ra đây, vì cái gì Điểm hào cảm có thể giảm, lão nương không phục.
[...] Tiểu tỷ tỷ không phục cái gì? Độ Hào cảm là dựa vào cảm xúc và tình cảm của Nhân vật.
[...] Là do Tiểu tỷ tỷ yếu kém, giờ lại trách ta?
Uyển Nhi khóc không ra nước mắt, không ngờ cô lại gặp phải tên nam chủ khó nhai tới mức này, độ hào cảm của hắn lên xuống còn bất ngờ hơn cơn đau tim.
Cố Mộ Phong, Phảng phất nhìn mông lung, cất giọng trầm thấp.
" Sắp Tới Chân Nhân Tông rồi, ngươi còn có gì để nói hay không?
Uyển Nhi Trầm lặng, nhìn về hướng xa xăm, cô mệt tới quên thở. Có nói thì tên nam chủ này cũng không tin.
" A Phong~~ Ta có nói gì, ngươi cũng không tin ta, nên thôi ta vẫn để sức về Chân Nhân Tông nhận hình phạt.
Cố Mộ Phong Hừ nhẹ, vận kiếm phi hành nhanh hơn, chỉ mất hai ngày liền tới được Chân Nhân Tông.
Trên đường Cố Mộ Phong có truyền âm cho Các Trưởng lão biết.
Vừa tới Chân Nhân Tông Các trưởng Lão đã đứng ở đó, nhìn vê phía Hai người.
" Sư Tôn. ", Con đã bắt được Phản đồ về chịu Phạt. " Cố Mộ Phong cung kính nói.
" Các trưởng lão, vẫn khỏe chứ.? Uyển Nhi hơi lãnh đạm cất lời.
Các Trưởng Lão của Tông môn, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Mộ Phong. Rồi nhìn sang Uyển Nhi.
Đại trưởng Lão vung tay lên, Sích tiên quấn chặt người Uyển Nhi, liền được gỡ Bỏ. Uyển Nhi định đi vài bước hoạt động thân thể, do Bị trói lâu.
Bất ngờ Đại Trưởng Lão đánh cho cô một trưởng, toàn thân lùi về sau hai bước, khóe miệng ứa ra ngụm máu.
Cố Mộ Phong không để ý tới Uyển Nhi, mà một mình tiến đến to nhỏ gì đấy với Các Trưỡng lão.
Uyển Nhi bất đắc dĩ, lau đi vết máu nơi khóe miệng, đứng cách xa bọn họ vài mét.
•°••••••••••••••••••••••••
Không biết là Uyển Nhi đợi bao lâu, mà mấy vị kia vẫn bàn bạc chưa xong, Uyển Nhi đành phải nhìn xem Nhan Doãn Vân đang ở nơi nào.
Nhìn vào bản đồ Siêu Cấp, Uyển Nhi mới thở ra một hơi, may mắn Nhan Doãn Vân vẫn ở bên Tiêu Nhiễm, đỡ cho cô một cái rắc rối.
Xét cho cùng, Nhan Doãn Vân ngây thơ, còn là đồng môn cùng sở thích ăn uống với cô. Nên cô mong muốn tiêu Nhiễm và Nhan Doãn Vân được hạnh phúc.
Rốt cuộc, Cố Mộ Phong cùng Các trưởng Lão đã bàn bạc xong. Lúc này Đại Trưởng lão lên tiếng trước.
" Mộ Phong nói cho ta biết, trên đường trở về Chân Nhân Tông, Ngươi đã ra tay giết một người?
" Uổng công ta thu nhận dạy bảo ngươi, cho ngươi lên làm trưởng lão, quản cả một tông. Con người Ma Tu như ngươi tính tình Tà ác đã ngấm vào xương tủy.
Uyển Nhi chết cũng lắc đầu.
" Các trưởng lão, đừng vì nghe A PHong~~ không nhìn rõ từ đầu, không tin tưởng ta.
" Hãy cho Ta một lời giải thích, nói xong Ta các ngươi tin ta hay không cũng được.
" Khi đó, một con hồ yêu đang hút máu người, ta cảm ứng được sức mạnh Ma tu nơi đó liền đuổi theo, không ngờ khi ta tới nơi, hồ yêu liền chạy mất.
" Nam nhân kia nằm dưới đất, ta muốn tới xem còn có thế cứu sống được không, thì lúc đó A Phong~~ bất ngờ tới, cho rằng ta là hút máu người tu luyện.
" Đại trưởng lão, người đã nuôi dạy ta hơn trăm năm, ngài là người hiểu rõ ta nhất phải không. Lời Ta nói, không có một câu dối trá.
Đại Trưỡng lão không thèm nghe lời giải thích của Uyển Nhi, liền nói luôn hình phạt.
" Ta định Phế đi tu vi của ngươi, nhốt ngươi ở Hắc Huyền Cốc 300 năm! Ngươi có đồng ý không?
Uyển Nhi trợn tròn đôi mắt, nhìn mấy người tàn ác kia. Kể cả Cố Mộ Phong, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Hắc Huyền Cốc là nơi nào, là nơi dành cho đệ tử Phạm trọng tội, nhốt nơi đó chỉ vài chục năm đã muốn rũ xương rồi.
Còn bọn họ định phế đi tu vi hóa thần của cô, rồi nhốt ở Hắc Huyền Cốc, chưa tới hai năm liền Chết đi.
Sao bọn họ không bảo cô chết đi, còn giả Nhân giả nghĩa nhốt nơi thống khổ đó?
Bây giờ Uyển Nhi rất hối hận, khi đồng ý cùng tên Cố Mộ Phong kia trở về Chân Nhân Tông. Mang tiếng là Tu Tiên, nhưng lòng dạ con người ở đây còn tàn ác hơn Ma Quỷ.
Hơn nữa Cô thật sự không thích tên nam chủ đầu gỗ kia, là hắn ngu hay đang hận cô đây?
" Lão nương đã làm gì mà hắn hận ta?
" Lão nương chỉ mới nghĩ sẽ đánh gãy hắn, trói hắn lại nhưng bất quá cái gì đều chưa làm mà.
" Mẹ nó! đằng nào cũng âm hào cảm rồi, lão nương có ngu mới ở lại nơi này chịu chết. Công lược gì đó, lão nương lười quản.
Uyển Nhi đặt tay kên không trung, vận hành Cỗ Ma Tu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía con người giả nhân giả nghĩa kia.
Cô gồng mình xuất ra hàng vạn cây kiếm đen và trắng xen lẫn nhau, tung về phía Cố Mộ Phong Và các trưỡng lão.
Nhân lúc bọn họ đang đỡ chiêu, Uyển Nhi xuất kiếm phi hành. Bay đi rất nhanh, trong nháy mắt bọn họ đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cô nữa.
Uyển Nhi một đường bay hướng về Ám Nhân Tông. Thì âm thanh Hệ Thống vang lên.
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ -5% bây giờ là -30%)
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ -5% bây giờ là -35%)
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ -5% bây giờ là -40%)
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ -5% bây giờ là -45% tiểu tỷ tỷ sắp Tiêu rồi)
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ -5% bây giờ là -50% đừng nản tiểu tỷ tỷ)
Uyển Nhi nghe âm thanh hệ thống điên cuồng báo. Thật cô khóc muốn chết, đau lòng muốn chết.
Sao cái thế giới này, đều quay lưng với cô. Là ai nguyền rủa cô đây? những lần trước đều rất thuận lời mà lên.
" Còn lần này, là vận khí gì đây. Lão nương muốn chết đi cho xong.
" Không được có nên quay lại chém chết tên Cố Mộ Phong kia hay không?
[...] Tiểu tỷ tỷ phải bình tĩnh, thay vì chém chết nam chủ, sao tiểu tỷ tỷ không nghĩ cách kéo hào cảm đi.
" Kéo cái ông nội mi, hào cảm đã -50% rồi còn kéo được sao?
[...] "....." Nữ nhân bạo lực.
••••••••••••••••••••••
Khi Uyển Nhi về Ám Nhân Tông, Nhan Doãn Vân và Tiêu Nhiễm rất vui mừng, không ngừng hỏi thăm cô.
Uyển Nhi nói vài câu với họ. Lấy cớ mệt mỏi rồi Về Lại viện của mình, suy nghĩ làm sao để công lược tên Cố Mộ Phong Kia đây.
Uyển Nhi vắt tay lên trán suy nghĩ, Tên Cố Mộ Phong kia, là người ngây thơ chính trực
Hắn chỉ tin những gì mắt hắn thấy.
Tính cách như vây, cô phải làm sao mà công lược đây, hiểu lầm giữa cô với hắn càng sâu. Còn hào cảm đã số âm rồi.
Uyển Nhi mệt mỏi, thở hắt ra một hơi.
" Tiểu Thư~~ Mau lại đây ăn Đá bào hoa quả, ta mới làm ăn vào rất mát nha. " Nhan Doãn Vân ngọt ngào lên tiếng.
Có phải là do trong người cô sinh khí, ăn liền một lúc 20 chén đá bào hoa quả. Lâu sau mới thỏa mãn xoa bụng.
Uyển Nhi nhàn nhạt nở nụ cười. " Cảm Ơn, Rất ngon.
Nhan Doãn Vân còn lo sợ, không vừa miệng của Uyển Nhi, vì xưa nay con người Uyển Nhi mặt lạnh xa cách.
" Tiểu Thư~~ Người cười lên rất xinh đẹp, người nên cười nhiều vào. "
" Tiểu Thư nghĩ ngơi đi, Ta đi tìm Tiêu Nhiễm,.
Uyển Nhi hơi gật đầu. Nhìn Nhan Doãn Vân rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...