Hai người dùng cơm xong. Sắc trời cũng đã vào khuya, chuẩn bị đi ngủ. Tô Mộ Hàn mới nhìn nhìn Uyển Nhi một lúc lâu sau, mới giám mở miệng.
" Công tử! Tối nay tôi ngủ ở đâu?
Uyển Nhi lúc này mới nhớ ra. Phải nha? Để tên nam chủ này ngủ đâu?
Để hắn ngủ phòng khác. Lỡ hắn chốn đi rồi không may gặp phải nữ chủ Thì sao đây? Không được! Không được.
" Lão nương chịu thiệt, để hắn ngủ tại đây vậy. Xem như là canh chừng hắn " Hừ ", dám trốn đi lão nương đánh gãy chân.
" Khụ~~ Tối nay Phúc tử ngủ ở đây. Nam nhân với nhau ngươi ngại cái gì.?
" Tô Mộ Hàn ": được.. Được... Ngủ chung thì ngủ chung.
Vừa nói xong, Tô Mộ Hàn cầm gối và chăn trãi xuống đất ngủ. Một Giáo chủ lãnh huyết vô tình như hắn, mà cũng có ngày ngủ đất. Mặc người sai sử.... Hajzzzzz
[...] Tiểu tỷ tỷ. Tỷ định để nam chủ ngủ dưới đất sao?
" Không lẽ, Hệ Thống Chó Chết mi bắt lão nương ngủ dưới đất, còn hắn ngủ trên giường?
[...] Không, không. Tiểu Tỷ Tỷ có thể ngủ chung nha.
" Phiiii~~ Lão nương không thèm!
" Phúc Tử~~ Ngươi ngủ trên giường đi, nằm đất dễ nhiễm phong hàn.
Hai mắt Tô Mộ Hàn sáng lên, rất nhanh leo lên giường. Đợi Uyển Nhi lên ngủ cùng.
(Ting --- Độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 35%)
Tô Mộ Hàn đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Uyển Nhi bước lên giường. Lúc này hắn mới liếc mắt nhìn Uyển Nhi.
Đập ngay vào mắt hắn là, từ trong tay áo Của cô phóng ra đoạn dây thừng gim lên hai góc cột.
Uyển Nhi vận khí, cả người nhẹ nhàng như lông vũ đạp lên dây hai cái, chỉnh tư thế thật tốt rồi an ổn ngủ.
Tô Mộ Hàn không thể vỗ tay trong lòng. Người như vẬy võ công phải cao hơn hắn tới Ba phần. Lúc này Tô Mộ Hàn cảm thán, núi cao còn có núi cao hơn~~~
(Ting --- Độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 40%)
••••••••••••••••••••••••
Sáng hôm sau, Uyển Nhi nhanh chóng trả phòng. Và thuê một chiếc xe ngựa thuận tiện cho hai người đi đường.
Tô Mộ Hàn thấy Uyển Nhi Thuê một cỗ xe ngựa. Nhưng lại không có phu xe,hắn thắc mắc bèn hỏi.
" Công tử? Xe ngựa có rồi. Vậy xa phu đâu?"
Uyển Nhi nhếch môi cười giảo hoạt, bây giờ tới lúc lão nương ngược Chết ngươi.
" Khụ~~ Phúc tử, ngươi là người hầu dĩ nhiên ngươi làm xa phu. Không lẽ bắt ta tốn bạc thuê người?
" Hay ngươi không biết đánh xe ngựa?
Toàn Thân Tô Mộ Hàn cứng đờ, mắng Uyển Nhi vạn vạn lần trong lòng.
" Ta biết....ta sẽ làm phu xe. Làm phiền công tử rồi.
Uyển Nhi khoái trí": Không phiền không phiền, nào khởi hành thôi.
" Đi đâu đây, Lâm công tử? ": Tô Mộ Hàn vờ hỏi.
" Tới Sơn Trang Của Minh Chủ Nhược Duẫn Minh!
" Công tử, có quen biết võ lâm minh chủ sao? Công tử tới đó làm gì?: Tô Mộ Hàn diễn tới thuần thục mà hỏi
" Ồh. Ta không quen, nhưng bất quá ta tới hỏi thăm sức khỏe ông ta.
Tô Mộ Hàn thầm khinh bỉ ": tới lấy mạng thì nói toẹt ra đi, còn hỏi thăm sức khỏe. Có quỷ mới tin.
Đi được Ba Canh giờ. Uyển Nhi bảo hắn dừng xe giữa hoang vu, sai hắn đi múc nước. Tô Mộ Hàn lườm Uyển Nhi một cái rồi ngoan ngoãn đi múc nước.
Lấy nước về xong, Uyển Nhi lại bảo đói muốn ăn trái cây. Tô Mộ Hàn bụng sinh khí, dậm chân bước đi hái quả dại.
Lúc này Tô Mộ Hàn mới cảm thán, biết vậy đã cho mấy thủ hạ đi theo tiện bề sai sử. Không tới mức thảm như bây giờ.
Tô Mộ Hàn hái quả dại về. Uyển Nhi cắn một miếng rồi chê chua. Cả đoạn đường Tô Mộ Hàn bị ngược tới thảm thương. Lấy bất cứ thứ gì về, đều bị nói không thích và không hợp khẩu vị.
Tô Mộ Hàn lúc này tỉnh ngộ. Chắc chắn lag tên Lâm Phong kia cố tình Ngược Đãi hắn. Hắn nhớ, bản thân không có chỗ nào đắp tội với tên Lâm Phong đó nha.
Nhưng lại mang cho Tô Mộ Hàn cỗ hứng thú không thôi. Trên đời này người dám sai sử hắn ngược đãi hắn, chỉ có mình tên Lâm Phong kia mà thôi.
( Ting --- Độ hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 50% tiểu tỷ tỷ siêu siêu giỏi)
Uyển Nhi ngồi trong xe ngựa nhíu mày! Tên nam chủ này có phải bị ngược tới mức nghiện rồi hay không?
Bất quá, tăng hào cảm lão nương nhận. Không nhận là đồ ngu.
- -------Hai ngày sau
Đi được hai ngày đường. Người ngựa mệt mỏi. Uyển Nhi quyết định nghỉ ngơi ở trấn nhỏ này một hôm.
Cô thuê một sương phòng, coi như là ổn nhất ở trấn này, rồi Dẫn Tô Mộ Hàn đi tham thú.
Uyển Nhi dẫn Tô Mộ Hàn ăn hết cả một trấn, Tô Mộ Hàn sớm đã no căng bụng. Còn cô thì vẫn chưa thấm thía vào đâu.
Chợt Uyển Nhi đi qua một cửa Hiệu cầm đồ thì dừng lại, nhìn vào bên trong không chớp mắt.
Tô Mộ Hàn Tò mò hỏi cô": Công tử, người là đang nhìn gì nha?
" Uyển Nhi thong thả trả lời ": Ngươi nhìn xem, vị cô nương trong tiệm cầm đồ kia thật xinh đẹp.. Chậc~~~ ta phải tới hỏi tên nàng.
Tô Mộ Hàn, đôi đồng tử trợn ngược. Lắc đầu ngao ngán. Còn chưa kịp trả lời đã bị Uyển Nhi lôi đi tới chỗ vị cô nương kia~~
Uyển Nhi chỉnh lại tà áo, dáng đi đủ Nho nhã tiêu sái tới gần.
" Khụ~~ Xin hỏi vị mỹ Nhân này ở đây có phải cái gì cũng cầm.
Vị cô nương nghe được câu hỏi. Ngước mặt nhìn, đập vào mắt cô là vị công tử tuấn dật phi phàm, khí chất hơn người toát ra mị lực không giới hạn.
Khiến nàng tim đập nhanh, mặt nổi rặng mây hồng.
Nàng lên tiếng ngọt ngào ": Đúng rồi! Không biết vị công tử này muốn cầm cái gì?
Uyển Nhi không nhanh, không chậm mà đưa bàn tay đẹp như ngọc trạm ra": thỉnh vị mỹ nhân này, ta là muốn Cầm tay..
" Tô Mộ Hàn. Mắt chữ A miệng chữ O, không nói nên lời.
Vị cô nương e thẹn đặt tay nhỏ xinh vào giữa lòng bàn tay Uyển Nhi e thẹn ": Vậy...công tử.. Đã..
Không đợi Vị cô nương kia trả lời, Uyển Nhi lấy từ không gian ra một viên tinh hạch tang thi, màu đỏ Ruby đặt vào giữa lòng bàn tay mỹ nhân đang e thẹn.
" Ta cầm ở đây chân tình, nàng đợi ta đến chuộc. Lúc đó ta mang kiệu 8 Người khiêng tới chuộc vật đính ước, tiện mang nàng đi
Thả thính xong mỹ Nhân Uyển Nhi kéo Tay Tô Mộ Hàn Đang chết đứng, rời đi.
Vị cô nương kia hồi thần, gọi vọng lại ": Chàng Tên gì? Xin chàng nên nhớ Thiếp là Mạn La
Uyển Nhi cử chỉ phong lưu xoay người lại ": Ta Là Lâm Phong. " Lâm trong sơn Lâm. Phong trong Cuồng Phong, nàng đợi ta tới chuộc tín vật.
Vị Cô Nương Mạn La e thẹn, tay cầm tịch hạch mãi không buông. Ánh mắt nổi lên Tầng hơi nước nhìn dáng người Uyển Nhi Tiêu sái rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...