Biệt danh ‘bọ chét trên mặt trống’ mà người dân đặt cho Thời Thiên có nghĩa là dù hắn có đột nhiên đến gần mặt trống, hắn cũng sẽ giống như một con bọ chét, bám dính một cách im lặng và không hề phát ra tiếng động. Điều đó đủ nói lên kĩ năng khinh công của tên này giỏi đến mức nào.
Lúc Thời Thiên đi đến trước nhà Tôn Sách, đầu tiên hắn âm thầm điều tra địa hình xung quanh một cách kỹ càng, về phần hắn làm sao trốn được những binh sĩ tuần tra dày đặc thì chả ai biết cả, đây là bí mật của riêng ‘Bọ chét trên mặt trống’, cần câu cơm mà để người khác biết dễ dàng vậy thì sau này hắn lấy gì bỏ vào mồm, chưa kể Thời Thiên còn muốn tìm đệ tử.
Nghĩ đến đây Thời Thiên chậc lưỡi, vừa xoa chòm râu dê ngắn ngủn vừa âm thầm quan sát cấu tạo nhà Tôn Sách rồi cười một cách khinh thường. Nhà tướng quân đây hả? Quá nát bét, chỉ hơn cái chòi rách của thường dân chân đất một chút thôi, trời đất, tướng quân khỉ gì mà nghèo mạt vậy?
Chỉ với vài động tác đơn giản như nhai kẹo, Thời Thiên phóng thẳng lên mái hiên, hắn nằm rạp xuống theo dõi tình hình rồi lại bật dậy chạy vội đến một vị trí khác, bước chân thoăn thoắt nhanh gọn, chẳng hề có một chút tiếng động nào. Thời Thiên bắt đầu căn cứ theo thiết kế nhà để di chuyển đến phòng Tôn Sách, hắn tiếp tục né một tốp lính canh đi ngang qua rồi nhẹ nhàng lẻn vào sâu sau.
Sau khi đặt chân đến phòng ngủ, hắn lặng lẽ cúi người, tập trung lắng nghe tiếng thở dài của Tôn Sách, mỉm cười rồi cạy một viên ngói trên mái lên, ánh sáng trong phòng hắt thẳng vào mặt làm hắn bị choáng phải nhắm tịt mắt lại. Thường thì người quen sống trong bóng tối phải tiếp xúc với ánh sáng sẽ cần thời gian để thích ứng với quang học, ngươi cũng đừng lo, cơ thể sẽ tự động điều chỉnh độ dày thủy tinh thể, sau đó ngươi sẽ trở lại bình thường. Tương tự như vậy việc sống trong bóng tối cũng cần phải làm quen, đơn giản khi chuyển vào một không gian đen tối, đầu tiên mắt sẽ chẳng nhìn thấy gì cả, tiếp đó thủy tinh thể sẽ giãn nở để ngươi có thể nhìn lờ mờ được những thứ xung quanh.
Quay trở lại câu chuyện, Thời Thiên đã nhìn thấy Tôn Sách ngồi nói chuyện phiếm với vài kẻ tay chân của mình.
“Tôn công tử, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều, nhà họ Viên gặp phải chuyện lớn như vậy cũng chả ảnh hưởng quái gì đến chúng ta, cùng lắm thì bọn mình nhấc mông chạy thẳng về Ngô Quận, khởi nghiệp lại từ đầu.”
“Đúng đó công tử, đám lão già chúng ta biết ngài sốt ruột báo thù, nhưng Lưu Biểu chỉ là loại gà đất chó ngói, có lực lượng thì với tài hoa của ngài dư sức đánh tan hắn. Huống chi bây giờ Viên Thuật thất thế, Viên Hoàn cầm quyền Dương Châu, bọn ta vẫn chưa biết kẻ này ôm thái độ gì để đối đãi với ngài...”
“Hừ! Tên nhãi Viên Hoàn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, Tôn công tử muốn đem quân đi đánh Lư Giang để lấy chút công lao tô điểm thêm cho sự nghiệp quân đội mà thôi, thế mà hắn đưa hết cho Lý Tồn Hiếu dưới trướng, chẳng hề cho chúng ta không gian để phát huy sở trường.”
“Thật ghê tởm, tức chết ta mất!”
“kẻ này làm cho ta nhớ đến Lưu Bị trong chiến dịch chống Đổng Trác, tuy tên này rất lươn lẹo xảo trá, thích chơi âm mưu quỷ kế nhưng chẳng là gì so với Viên Hoàn cả. Chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới được.”
“....”
“Tôn công tử, xin hãy tin chúng ta, tình huống của ngài rất tệ, ta nghĩ ngài nên khăn gói quay về Ngô Quận, bắt đầu lại cuộc sống mới, như vậy hay hơn kiếp tầm gửi ở mái hiên người khác.”
Những bộ hạ cũ của Tôn Kiên nhao nhao khuyên can Tôn Sách, còn Tôn Sách mặt buồn rười rượi, tựa hồ không biết phải quyết định thế nào nên đành khoát tay:
“Các vị thúc bá, bây giờ cũng đã trễ rồi, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, để ta suy nghĩ xong rồi trả lời sau.”
“Ài!”
Những lão tướng thở dài thườn thượt, theo thứ tự đứng dậy và rời khỏi phòng. Thời Thiên đang định lắp mái ngói lại và trèo xuống thì bỗng một đứa trẻ bước đến trước mặt Tôn Sách:
“Huynh trưởng, cha chúng ta chết vì cái cục đá ghẻ lở đó, bây giờ ngươi lại vì cục đá đó mà do dự, đệ đã bảo rồi, thứ này như củ khoai nóng phỏng tay, thôi thì cứ giao nó cho người khác cầm.”
Tôn Sách cười một cách giễu cợt:
“Giao cho người khác? Hay lắm, đệ tính giao nó cho ai, thằng cha nào sẽ sẵn sàng nhận lấy cái hố này? Quyền, sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tôn Quyền cũng thở dài:
“Ài! Nếu là lúc trước, huynh trưởng có thể giao nó cho Viên Thuật, nhưng hiện giờ Viên Thuật đã ngã xuống, chúng ta lại chẳng biết gì nhiều về Viên Hoàn cả, đệ cũng chưa nghĩ được cách gì hay.”
Tôn Sách thở phào nhẹ nhõm:
“Bỏ đi, đệ nói xem, cha chỉ lưu lại mỗi cục đá kia cho hai anh em chúng ta, huynh làm sao nỡ cầm đi tặng cho người khác. Nói thật với đệ, huynh vẫn hay vuốt ve nó, không phải vì quyền lực mà vì để nhớ về cha.”
“Huynh trưởng.....”
Tôn Sách lau những giọt lệ còn vương trên mi, nắm tay Tôn Quyền và dắt hắn về phòng:
“Giờ cũng khuya rồi, đệ hãy nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai còn tranh thủ đọc thêm sách. Huynh sợ rằng có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta ngay cả sách cũng chẳng có để mà đọc.”
Trấn an Tôn Quyền xong, Tôn Sách dạo bước đi về phòng mình như người vô hồn. Thời Thiên có thể nghe được tiếng bước chân lộp bộp bên tai, xác định được vị trí của Tôn Sách, hắn lập tức gắn mảnh ngói lại rồi thả người nhảy xuống đất.
Đúng như dự đoán, Tôn Sách quá nhớ thương Tôn Kiên nên đem ngọc tỉ giấu trong phòng ra ôm chặt vào lòng, nước mắt không ngừng lăn trên gò má.
Lúc này tâm trạng hắn rối bối, chẳng biết mình nên đi về đâu, phát triển theo hướng nào, Tôn Sách ước gì có một mưu sĩ tuyệt thế xuất hiện và chỉ ra sai lầm của hắn, nói cho hắn biết hắn nên làm thế nào. Chẳng biết qua bao lâu, Tôn Sách bởi vì quá mệt mỏi nên lăn ra bàn ngủ say như chết.
Thời Thiên mừng rỡ trong lòng, hắn không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như thế. Chỉ cần đợi thêm một lát nữa, xung quanh yên tĩnh mọi người ngủ mê mệt, hắn sẽ tiện tay hốt cục đá gọi là ngọc tỉ kia trở về đưa cho Viên Hoàn.
Hy vọng tự do mà hắn luôn ao ước rốt cuộc đã xuất hiện.
Một tiếng sau...
Hai tiếng sau....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này đã hơn ba giờ khuya. Thời Thiên xoa người móc trung túi ra một gói thuốc mê, chọc thủng màn giấy cửa sổ rồi dùng ống thổi vào bên trong. Hắn chạy ra xa, núp trong một bụi cây yên lặng chờ tiếng ngáy như sấm của Tôn Sách.
Thuốc mê luôn là một thứ gì đó rất khủng khiếp với người cổ đại, chỉ hơn mười phút sau, Thời Thiên mỉm cười đẩy cửa đi vào trong, rón rén lấy ngọc tỉ và cả chiếp hộp bỏ vào trong túi rồi quay người bỏ chạy.
Ha ha ha!
Ông đây trộm cướp cả đời, chỉ có lần này là cảm thấy thoải mái nhất. Chẳng phải bày ra kế hoạch gì cả, cứ chui thẳng vào lấy đồ là xong.
Thời Thiên vui vẻ nghĩ về những ngày tháng tự do sắp tới, tung người chạy thẳng về phủ tướng quân trước khi trời sáng, đặt ngọc tỉ trên bàn của Viên Hoàn....
Buổi sáng ríu rít tiếng chim hót vang, Viên Hoàn đang mơ màng ôm gối chổng mông ngủ khò thì đột nhiên nhận được thông báo từ hệ thống làm hắn giật mình tỉnh giấc.
Ting ting!
“Kí chủ làm Tôn Sách tức giận, +1000 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Tôn Sách hoảng sợ, +1000 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Tôn Sách đau lòng, +1000 điểm chấn động.”
“.....”
Con mẹ nó, mỗi lần thằng này nghĩ linh tinh là Viên Hoàn ôm 1000 điểm chấn động vào túi, tin nhắn cứ báo liên tục như vậy đến hơn mười phút sau mới ngừng lại. Viên Hoàn mừng rỡ chạy vội đến trước thư phòng, hắn phát hiện một chiếc túi màu vàng đặt ở chỗ đó, khi mở ra thì thấy một khối vuông có chất liệu bằng Hòa Thị Bích, ở dưới góc được khảm vàng, chắc chắn đây là Ngọc Tỉ.
*Hòa Thị Bích, nghĩa là Ngọc Bích họ Hòa. Ngọc này do một người họ Hòa ở nước Sở tìm thấy, Sở Lệ Vương và Vũ Vương nhờ thợ ngọc kiểm tra không nhận ra ngọc quý nên chặt hai chân anh ta, sau đó Văn Vương lên ngôi, thấy người họ Hòa ôm ngọc khóc, động lòng thương bèn sai người kiểm tra lại, xác định đó là ngọc mới đặt tên Hòa Thị Bích và xem nó là quốc bảo của Sở. Tần Thủy Hoàng tìm được nên khắc ‘Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi’ bằng chữ Triện. Đó là khởi nguồn của ngọc tỉ truyền quốc. Ngọc tỉ bị mẻ là do Vương Mãng cướp ngôi, sai Vương Thuấn vào cung đòi ngọc tỉ, thái hoàng thái hoàng hậu Vương Chính Quân – cô ruột của Vương Mãn đã mẳng chửi hai anh em rồi ném mẻ góc ngọc tỉ, Vương Mãng đành sai người dùng vàng trám lại. *
Đúng vào lúc này, âm thanh hệ thống vang lên làm Viên Hoàn giật mình.
Ting ting!
“Chúc mừng kí chủ tìm được ngọc tỉ truyền quốc và nhận được thuộc tính ẩn, +100 điểm mị lực.”
“Chúc mừng kí chủ tìm được ngọc tỉ truyền quốc và nhận được thuộc tính ẩn, độ thiện cảm của tất cả NPC Tam Quốc sẽ khởi đầu ở mức 50 điểm.”
Con mẹ nó! Tình huống gì thế này? Cục đá gây biết bao tai họa lại có cả thuộc tính ẩn? Phen này Viên Hoàn trúng số rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...