Viên Hoàn đi qua đi lại trong phòng hơn chục vòng, hắn cũng muốn cất cánh bay xa, nhưng Hạ Thái lại là tâm huyết của hắn, là nơi đầu tiên hắn tiến hành cải cách khoa học kỹ thuật, giờ một mình Hạ Thái có thể sản xuất lúa đủ nuôi sống cả khu vực Cửu Giang, một nơi tuyệt vời như vậy có đần độn lắm mới bỏ lại.
Chà, để xem nào, Trương Chiêu nhất định phải mang theo. Hết cách rồi, trong mắt Viên Hoàn, ngoài Kỷ Linh và Diêm Tượng ra, Thọ Xuân toàn nuôi những thằng thùng cơm rỗng, chỉ biết ngồi ăn rồi chờ qua ngày mới, chẳng đáng để nhắc. Trương chiêu có phong cách của Tiêu Hà ngày xưa, có hắn bên cạnh, một vài chuyện hành chính văn phòng sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Điều quan trọng hơn là Viên Hoàn cùng Trương Chiêu phối hợp ăn ý với nhau, giúp hắn yên tâm về tiến độ công việc.
Viên Hoàn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng chọn con trai trưởng nhà Trương Chiêu là Trương Thừa đến kế nhiệm vị trí huyện lệnh Hạ Thái. Trong lịch sử kẻ này cũng Tôn Quyền cất nhắc đến chức đô đốc hậu cần, như vậy năng lực cũng rất được, chỉ có điều bây giờ hơi trẻ tuổi mà thôi.
Không chỉ có Trương Thừa, ngay cả Trương Chiêu cũng cảm thấy mình được chúa công ưu ái, hắn lấy lý do tuổi tác cũ mèm ra, bảo con mình còn trẻ chưa trải sự đời, khó có thể gánh vác những công việc quan trọng. Vậy nên hắn hy vọng Viên Hoàn sẽ chọn ai đó để thay thế cho con mình, nhưng Viên Hoàn lại khịt mũi coi thường. Ừ thì con trai ngươi trẻ, vậy ông đây là gì? Cục đá sống lâu năm biến thành người à? Bản thân chưa trải sự đời mới cần chỗ để rèn luyện, mau chóng phát huy khả năng, sau này mới có nơi để làm việc chứ!
Hạ Thái là nền móng lương thực quan trọng nhất với Viên Hoàn, vì vậy hắn nhất định phải để lại một người hỗ trợ cho Trương Thừa, người đó sẽ nhận chức huyện úy, bảo vệ trị an. Trong suy nghĩ mọi người, Chu Thái sẽ ngồi chắc cái ghế đó, đồng ruộng của bà con một tay hắn ngồi xổm trông coi, ngày nào cũng ra đó hi hi ha ha với trăm họ. Nhưng khi Viên Hoàn ban lệnh lại làm cả huyện bất ngờ, người được chọn chính là Trương Chiêu – thuộc hạ cũ của Lữ Bố!
Sở dĩ Viên Hoàn dám ra quyết định này chính là vì hắn đã kiểm tra trong hệ thống, Trương Liêu và hắn đã có 90 điểm thiện cảm, mà theo như thằng hệ thống gian thương này giải thích, điểm này và điểm trung thành giống hệt nhau, thiện cảm của Trương Liêu vẫn chưa đạt tối đa là vì hắn cần Viên Hoàn phải tỏ rõ thái độ cái đã rồi nói gì thì nói.
Chẳng ai có thể hiểu Trương Liêu hơn Viên Hoàn, vì vậy mọi người có lên tiếng phản đối, hắn vẫn quyết đoán hạ lệnh xuống. Trong khoảnh khắc mệnh lệnh được đưa ra, hệ thống cũng thông báo độ thiện cảm của hắn và Trương Liêu đã đạt 100 điểm, đệ nhất hổ tướng của nhà Ngụy đã chính thức khuất phục trước dâm uy… à nhầm, thần uy của hắn!
Thu xếp hết mọi thứ cho tương lai Hạ Thái xong, Viên Hoàn thống lĩnh toàn bộ thành viên của tổ chức mình mới thành lập tiến thẳng về Thọ Xuân. Khi xe ngựa còn cách cửa thành khoảng 5km, hắn phát hiện tất cả quan viên trong thành dưới sự dẫn dắt của Diêm Tượng đã đứng đó xếp hàng chào đón.
Chà, cảnh này trông có vẻ hơn quen quen, hình như ai đó đang bắt chước mình.
“Ý, nhị công tử đến rồi kìa!”
“Ngươi coi chừng cái miệng mình, nhị công tử cái gì, bây giờ phải gọi là thiếu chủ.”
“Đúng đúng đúng! Cái miệng hư hỏng này thật sự đáng đánh!”
“….”
Kỷ Linh mặc chiến giáp ngạo nghễ đứng đó, trong lòng hắn không khỏi thở dài, mới hôm nào Viên Hoàn ở đại doanh Toan Táo còn quần là áo lụa chỉ bảo hắn cách để chém ngã Hoa Hùng, bây giờ người ta cũng được phong làm tướng quân giống mình rồi.
“Chậc, quả nhiên trời cao có mắt, công tử cuối cùng đã trở về. Kỷ Linh nhất định phải tạ ơn ngài ấy thật tốt.”
Diêm Tượng đưa tay vuốt chùm râu dài, trên mặt cười rất đắc ý:
“Ta biết ngay mà, Viên Hoàn đứa nhỏ này không hề tầm thường, thành công mai sau chắc chắn còn hơn xa tổ tiên nhà họ Viên!”
Hơn xa tổ tiên nhà họ Viên tức là bèo bọt nhất cũng phải được chức thừa tướng đúng không?
Với trí thông minh ít ỏi của Kỷ Linh, hắn chỉ có thể nghĩ tới điều này mà thôi. Còn đối với một lão cáo già thành tinh như Diêm Tượng, mắt thấy đế quốc Đại Hán lung lay sắp đổ, có lẽ thời điểm mặt trời đổi ngôi đã đến. Lão cho rằng Viên Hoàn sẽ vượt xa tổ tiên, mà vượt xa chức tam công đại biểu cho điều gì?
Diêm Tượng cười nhạt, hắn đã nhìn thấy bóng dáng một vị tướng quân ở phía xa chân trời, tay cầm ngọn giáo Vũ Vương, khoác lên mình bộ giáp sư tử, chân cưỡi Thanh Vân thú, khí thế uy phong lẫm liệt, sánh với đất trời. Kẻ này chính là mãnh tướng số một dưới trướng Viên Hoàn, từng đánh cho Lữ Bố khóc cha gọi mẹ - Lý Tồn Hiếu.
Diêm Tượng vội vàng bước lên cúi người thi lễ:
“Lão phu là Diêm Tượng, giữ chức chủ bạ, xin thay mặt các quan viên văn võ ở Thọ Xuân hoan nghênh thiếu chủ về nhà.”
Quan viên đang đứng ở hai hàng cũng cúi gập người:
“Hoan nghênh thiếu chủ về nhà!”
Nhưng màn xe từ đầu tới cuối chưa hề được vén, một giọng nói thánh thót bên trong cất lên:
“Đa tạ tấm lòng của các vị đại nhân, chỉ tiếc là Hoàn Nhi đi trước ta, có lẽ giờ này đang ở trong Thọ Xuân rồi, thôi thì các vị cứ quay về trước đã….”
Diêm Tượng đờ người ra!
Kỷ Linh hoảng sợ!
Các quan viên giật mình kinh hãi!
Bọn họ mơ hồ cảm nhận được một cái kết rất đen tối, chỉ sợ Viên Hoàn đang muốn thị uy với mọi người!
Sáng hôm sau, giữa sảnh nghị sự Thọ Xuân,
Viên Thuật ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, gương mặt bình thản như nước nhìn thằng con trai oai phong lẫm liệt của mình.
“Xin chào các vị, cha đã gọi ta từ Hạ Thái về đây, như vậy bắt đầu từ hôm nay, tất cả những việc lớn nhỏ ở Thọ Xuân đều sẽ do bản thiếu chủ giám sát!”
Viên Hoàn vừa dứt lời, bầu không khí bên trong sảnh lập tức nặng nề hẳn lên. Hắn chép miệng nhìn lướt qua danh sách quan viên, bỗng nhiên cất tiếng:
“Nhạc Tựu tướng quân, ngươi được cha giao cho việc phòng thủ ở cổng nam Thọ Xuân, vậy chẳng hay ngươi có biết vị trí đó đã nhiều năm chưa được bảo trì, không chỉ cổng thành mà cả tường cũng hư hỏng nặng, lỡ như kẻ địch đến tấn công thì phải làm sao?”
Nhạc Tựu ngu người, sửng sốt đứng chết trân một chỗ, chẳng hiểu sao nhị công tử lại biết chuyện này. Viên Hoàn chắp tay sau lưng:
“Bản thiếu chủ đã cho người điều tra, những năm gần đây khoản tiền cha ta chi cho việc duy trì phòng thủ thành Thọ Xuân đã lên đến hơn triệu đồng, xin hỏi tướng quân, số tiền này không đủ để ngươi bảo trì lại cổng và tường thành sao?”
Trong khoảnh khắc, mồ hôi trên trán Nhạc Tựu tuôn chảy như suối, hắn vội vàng giải thích:
“Bẩm thiếu chủ, nhất định là do những người thợ và quản lý đảm nhiệm hạng mục bảo trì đã tham nhũng nguyên liệu nên mới dẫn đến việc tường thành hư hại nhiều, không liên quan đến mạt tướng, mong thiếu chủ minh xét!”
Viên Hoàn ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ha ha! Ngươi thân là chủ tướng việc phòng thủ cổng nam, vậy mà dám bảo chuyện ở cổng nam không liên quan đến ngươi? Mẹ kiếp, ngay cả một chuyện nhỏ như ruồi muỗi thế này mà làm cũng không xong, thì còn mặt mũi nào gánh vác trách nhiệm to lớn nữa? Kể từ hôm nay, ngươi bị cách chức, chuyển sang làm Tư Mã trong quân, việc phòng thủ cổng nam sẽ do Chu Thái đảm nhiệm.”
Nhạc Tựu hoảng hốt, vội quỳ xuống năn nỉ Viên Thuật:
“Chúa công! Xin người minh xét, mạt tướng trung thành đến chết….”
Viên Thuật mân mê cây bút lông trên tay, lơ đãng trả lời:
“Ta đã nói, mọi việc để Hoàn Nhi xử lý!”
Toàn bộ quan viên kinh ngạc!
Viên Hoàn tiếp tục nói:
“Vương quận thừa, ta nghe đồn trong nhà ngươi có ba bà vợ, mười hai tiểu thiếp, còn có bốn mươi ba cửa hàng kinh doanh lớn nhỏ, người thân đều được làm chức lớn, dân chúng gọi ngươi là bá chủ Thọ Xuân đúng không?”
Quận thừa Vương Phong chảy mồ hôi lạnh ướt cả áo, hắn biết Viên Hoàn nhất định đã nắm giữ được bằng chứng nào đó, nếu không thằng này sẽ không lôi ra nói giữa bao nhiêu người làm gì, cho nên hắn đành dè dặt đứng đó gật đầu thừa nhận, không dám có chút ngang tàng nào.
“Ngươi lợi dụng chức quyền, đứng ra móc nối với gian thương để kiếm của đút túi riêng, làm hại cha ta bị tổn thất hơn mấy triệu đồng! Nhưng thôi, bản thiếu chủ niệm tình ngươi trung thành nhiều năm, vì vậy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt vài năm tù giam, ngoài ra cách chức cả nhà đày xuống thứ dân, đời này không được bước chân vào quan trường. Chức vụ quận thừa sẽ do cựu huyện lệnh Hạ Thái là Trương Chiêu đảm nhiệm. Không biết mọi người có ý kiến gì khác không?”
Ánh mắt sắc bén của Viên Hoàn đảo qua, ngoại trừ Diêm Tượng, Kỷ Linh, Tôn Sách, những người còn lại đều bị dọa cho tái mét mặt mày, đứng co ro khúm núm không dám lên tiếng vì sợ lỡ lời.
Hài lòng với kết quả đang có, Viên Hoàn lạnh lùng cười nhẹ.
Một đời quân, một đời thần!
Người xưa nói quả không sao, bản thiếu chủ đã đến đây, như vậy quy tắc ngầm cũng nên thay đổi một chút nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...