Cô xoay người lại, liền nhìn thấy một người con trai khoảng 20 tuổi. Mái tóc hai phai màu xám và đen. Đôi đồng từ màu đen lạnh lùng, mũi cao thẳng. Môi hồng nhạt hé ra. Làn da mịn màng hơi trắng. Thân thể cao ráo mặc bộ đồ võ, đai lưng đen. Dung nhan phải nói là tuyệt mĩ, một vẻ đẹp gì đó kì lạ. Khí tức tỏa ra cũng không bình thường...
Cô nheo mài lại đứng lên đối diện với người con trai này, Âu Nghi nhìn thấy hắn liền cười tươi
" Học trưởng "
Âu Nghi nhìn qua cô, nói
" Đây là học trưởng của tôi. Cũng là thầy dạy võ ở đây, tên Vu Tử Ân. Còn đây là Bạch Dao Sương mới đến "
Cô nhìn đến gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, đưa tấm thẻ đen lên
" Của anh? "
" Phải "
Âu Nghi tò mò ghé đầu vào xem, nhưng cô nhanh tay úp mặt chữ xuống. Đưa cho Tử Ân, Âu Nghi bĩu môi
" Bí mật vậy "
Cô thấy Tử Ân xoay đi liền nói
" Tôi muốn theo đến đó "
Tử Ân xoay người lại, cô bước đến gần
" Mai 8h ở võ quán, tôi đi cùng "
Cô nói rồi cùng Âu Nghi đi ra ngoài...
________________
Buổi tối cô trở về nhà, sự mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể. Cô nằm xuống giường nghỉ ngơi, tiểu Hắc bên cạnh cô nói
" Chủ nhân mệt rồi! Hãy nghỉ ngơi thật tốt "
Cô đưa tay xoa đầu nó, cười nhẹ
" Ngươi vất vả rồi "
" Không! Được ở cùng chủ nhân đó là niềm vui của ta "
Cô nhìn lên trần nhà, giọng nói vang lên
" Ngươi cũng tranh thủ tu luyện một chút. Đừng để bị tụt lại "
" Vâng "
" Ừ! Ngủ đi "
Cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, mọi thứ xung quanh cô là một màn đêm. Cô đứng giữa màu đen đó, lặng lẽ bước đi. Bỗng từ xa một ánh sáng vụt tới, cô xoay người né đi. Nhìn ánh sáng đó cứ như muốn nói gì đó, từ một nơi khác một ánh sáng màu đen xuất hiện. Hai quả cầu nhỏ ánh sáng cứ thế song song nhau hướng cô một khoảng cách không quá xa. Cô kinh ngạc, như không tin...
Một quả cầu ánh sáng tỏa ra hào quang chói ngời, linh khí mạnh mẽ như muốn bao phủ cả thiên địa. Còn một quả cầu màu đen lại tỏa ra tà khí, sự chết chóc và tàn ác trong nó như muốn nhấn chìm tất cả. Hai quả cầu tuy nhỏ, nhưng lại có sức mạnh khổng lồ và trái ngược nhau...
Cô nhìn đến nói
" Là thứ gì? "
Hai quả cầu phát ra ánh sáng, chớp chớp liên tục. Tiếng nói âm vang đồng thanh
" HÃY TÌM THẤY CHÚNG TA... "
Sau đó ngay lập tức quả cầu màu đen vụt qua người cô, cô như ngã xuống. Đôi mắt sững sờ...
Soạt!
Cô mở mắt ngồi dậy, đôi mắt mang theo vẻ bần thần. Đưa tay ôm lấy bụng, cô đưa tay lau mồ hôi. Nhìn ra cửa sổ thì thấy ánh sáng nhạt, màn sương bám lên cây tạo nên sự lạnh lẽo bí ẩn. Cô bước đến đứng đó, rơi vào trầm tư...
Lời nói khẽ của cô vang lên như tự hỏi
" Đó là thứ gì? "
Tiểu Hắc nãy giờ quan sát cô, đôi mắt lo lắng nhưng không dám làm phiền. Từ không trung một làn khói xuất hiện
Bùm!
" Ký chủ~ (=^.^=) "
Làn khói chưa tản ra hết đã nghe thấy tiếng nói của tiểu Bát Đản, cô giật mình xoay lại liền thấy một cục bông trắng bự nhào vào lòng mình. Tiểu Huyết vẫn quấn quanh người tiểu Bát Đản, dụi đầu nhỏ vào mặt cô
" Chủ nhân ~T_T~ "
" Được rồi! Hai ngươi làm gì vậy? "
" Ký chủ! Đêm qua ta mơ thấy mình đánh bại được con chim chính rồi được người thưởng cho rất nhiều đồ ăn ≧﹏≦ "
Tiểu Huyết cũng vui vẻ nói
" Còn ta mơ thấy mình trở lại hình dáng cũ, đánh chết con hồ ly mập rồi cùng chủ nhân và tiểu Hắc đi khắp nơi ﹋o﹋ "
Cô cười nhẹ, tiểu Hắc bên cạnh không nói gì thở dài. Còn tiểu Bát Đản trừng qua tiểu Huyết
" Ngươi nói gì? "
" Ta nói ta đập chết ngươi sau đó đi cùng chủ nhân du sơn ngoạn thủy "
" Ê! Con rắn thúi kia, bộ kiếp trước ta có thù oán với dòng họ loài rắn nhà ngươi hay gì mà trong mơ ngươi cũng muốn diệt ta vậy? "
Tiểu Bát Đản giận xù lông nói, tiểu Huyết hất mặt
" Không biết! Ta chỉ biết trong mơ ngươi rất thảm hại "
" Ngươi là đồ rắn thúi, xấu xí khó ưa. Cút khỏi ngươi gia gia ngươi "
Tiểu Huyết trừng qua tức giận
" Ngươi nói ai là rắn thúi? Dám xưng gia gia với ta? Ngươi non lắm nhóc ạ "
" Bản hệ thống anh tuấn tiêu soái, há lại để một con rắn xấu xí như ngươi quấn quanh người. Cút xuống "
Tiểu Bát Đản vừa nói vừa lắc cái eo, tiểu Huyết càng bám chặt hơn
" Ngươi đồ hồ ly mập... "
............
Cô nhìn hai con vật nhỏ mà cười nhẹ, tiểu Hắc bên cạnh nghiêm nghị phán một câu
" Ghét của nào trời cho của đó "
" IM MỒM "
Hai con vật nhỏ đang đấu tranh quyết liệt, liền xoay qua đồng thanh nhìn tiểu Hắc. Tiểu Bát Đản nhìn qua tiểu Huyết
" Ai cho ngươi bắt chước gia gia "
" Ngươi mới bắt chước ta đồ heo mập "
..........
Cô nhìn lên đồng hồ đã 5h, nhìn hai con vật nhỏ rồi đi xuống lầu lấy ly sữa uống. Tiểu Hắc đi theo cô ngán ngẩm nói
" Đều là giống đực mà sao ta thấy tụi nó còn hơn giống cái nữa "
Cô cười nhẹ ngồi xuống ghế, tâm tình trở nên tốt hơn nói
" Ngươi sẽ nghe dài dài "
" Nhưng chủ nhân không thấy mệt mỏi sao? Người thích sự yên tĩnh mà? "
" Lâu lâu ồn ào một chút cũng tốt "
Tiểu Hắc nhìn cô gật nhẹ đầu, ánh mắt hiện lên tia vui vẻ.
" Ở cạnh chủ nhân thật vui "
Cô đưa tay xoa cái đầu nhỏ của tiểu Hắc, đôi mắt đỏ như máu nhìn vào khoảng không vắng lặng...
________________
8h tại võ đường
Cô đứng đợi Vu Tử Ân, tiểu Bát Đản lơ lửng trên không cứ xoay vòng vòng chán nản
" Ký chủ! Sao lâu quá vậy... "
Tiểu Huyết trên người nó khinh bỉ
" Mới có 5', ngươi thật thiếu nhẫn nại "
" Ừ! Ta là vậy đó! Thì sao? "
Từ xa cô nhìn thấy một bóng dáng đang đi tới, chiếc áo khoác đen choàng mũ bí ẩn. Người con trai đó chính là Vu Tử Ân
" Chào "
Cô nhẹ lên tiếng, Tử Ân không nói gì xoay người đi. Cô cũng đi theo sau, tiểu Bát Đản bĩu môi
" Chảnh cún "
Tiểu Huyết dựa đầu vào giữa hai lỗ tai tiểu Bát Đản, nói
" Kệ người ta đi "
Khoảng nữa tiếng sau Tử Ân bước vào một quán bán hàng cũ kĩ, trông vô cùng rách nát. Tiểu Bát Đản nhìn thấy mà kinh ngạc
" Tồi tàn dữ "
Cô theo sau Tử Ân bước vào, một lão đầu khom lưng đi ra nhìn lên
" Đem bạn tới sao? "
Tử Ân không trả lời đi một mạch vào trong, đi đến một cái kệ gỗ rách nát chạm vào. Bức tường mở ra một đạo thất.
Bước xuống dãy cầu thang, từ phía cuối cô nhìn thấy ánh sáng. Khi đến nơi, một căn phòng rộng lớn hiện ra, phía gần đó có những căn phòng nhỏ tiếp nối nhau. Mỗi căn phòng nhỏ đều có số trên đó. Mỗi người đều đứng luyện súng, tiếng súng nổ vang lên chói tai. Mỗi người đều được trang bị một cái đồ bịt lỗ tai...
Tiểu Bát Đản chạy vòng quanh, lão già đó bước lại gần cô
" Có muốn làm thẻ số không? "
" Ừ "
" Đi theo lão "
Cô đi theo sau lão, nhìn xung quanh
" Ta là Quản lý ở đây! Ngươi cứ gọi ta là Lão Từ "
" Vâng "
Khoảng 30' phút sau, trên tay cô là tấm thẻ giống Tử Ân. Trên đó còn có số 9, cô bước đến tìm căn phòng nhỏ.
Cô bước vào, nhìn bên cạnh là Tử Ân, hắn ở cạnh cô số 8. Cô bước vào đeo trang bị, tiểu Hắc đậu lên một chỗ quan sát. Tiểu Bát Đản hưng phấn nói
" Ký chủ! Trông vui quá "
Cô cầm cây súng ngắn lên, nhìn qua Tử Ân quan sát. Tử Ân liếc nhẹ qua cô rồi không màng tới. Cô làm theo Tử Ân, thay đạn, nhắm vào bia mà bắn
Thời gian trôi qua, khi cô nghỉ tập đã là 10h trưa. Tiểu Bát Đản vui vẻ tính đi lấy nước cho cô nhưng cô nói không cần. Cô bước tới Tử Ân ngồi đó không xa nói
" Cảm ơn "
Tử Ân không nói gì uống nước, nhìn qua cô.
Ting ting ting
Điện thoại cô vang lên, cô đưa tay bắt máy. Từ bên kia vọng qua tiếng nói lo lắng
" Dao Sương! Sao hôm nay cậu không đi học? "
" Có chút việc "
" Cậu biết tớ lo lắng lắm không? Tớ sợ cậu xảy ra chuyện gì "
Tiếng nói Diệp Cơ như sắp khóc, gương mặt cô vẫn lạnh nhạt nhìn những người kia bắn súng. Nhưng vẫn nói chuyện với Diệp Cơ
" Yên tâm! Tớ không sao, tớ làm sao xảy ra chuyện gì. Khi tớ chưa hoàn thành sứ mệnh "
Nụ cười cô vươn lên quỷ dị, Tử Ân kinh ngạc. Diệp Cơ bên kia giọng nói khó hiểu
" Sứ mệnh? "
" Là bảo vệ công chúa Diệp Cơ đó. Được rồi, lát nữa đi ăn "
Cô hạ giọng nói, nụ cười cũng biến mất. Diệp Cơ bên kia xấu hổ
" Cậu cứ trêu tớ. Được rồi, một lát gặp "
" Ừ "
Cô vươn tay tắt máy, nhìn qua Tử Ân đang uống nước
" Có muốn đi cùng? "
Tử Ân không nói gì, cô hiểu liền xoay người lấy đồ
" Vậy tôi về trước! Cảm ơn "
Cô bước đi rời khỏi, tiểu Huyết nhìn cô nói
" Tên đó có gì đó không bình thường "
Cô nhếch môi, lời nói ý vị
" Phải! Cảm giác rất khác lạ. Nhưng chỉ cần không cản trở con đường của ta là được "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...