Màn đêm như một tấm vải lung linh, bao phủ cả khoảng trời. Ánh sáng lấp lánh từ trên chiếu xuống, cơn gió lạnh lẽo lướt qua như đưa ta vào cõi hầm băng. Một bóng trắng lướt qua, nhanh như gió lướt vào trong căn phòng không một tiếng động. Mái tóc tím dài như tơ lụa dưới ánh trăng...
Cô bước lại giường nhìn sư tôn đang ngồi trên giường nhập định, tay trái cô cầm hoa tuyết. Tay phải cô nâng nhẹ, từ trong một giọt nước xanh lam chui vào miệng sư tôn. Đôi mắt sư tôn mở ra, nhìn khoảng trống. Hàng mài nheo lại
" Kỳ lạ... "
________________
Tại một tẩm điện nguy nga, ánh sáng từ trong tỏa lên. Trong gian phòng rộng lớn lộng lẫy
" Hoàng hậu! Sao nàng lại không truy cứu tiếp. Ngày mai chắc chắn Ái Linh sẽ bị thế gian chê cười "
Tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo cổ tức giận, người nam nhân trung niên mặc long bào ngồi trên ghế.
" A Minh! Chàng nghe thiếp nói "
Hoàng hậu nheo mài, giọng nói nhẹ nhàng
" Nói? Nàng muốn nói gì? Ái Linh là công chúa mà nàng yêu thích. Lại bị Lãnh Băng Tâm hãm hại nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy. Lại còn bị tỷ tỷ nàng ta quất một roi không xem ra gì. Ta làm sao có thể để danh dự hoàng gia bị ô danh? "
Hoàng thượng tức giận, ma ma bên cạnh nhìn đến nói
" Hoàng thượng! Chắc nương nương có lý do "
Xuân Đào đang đứng cạnh cũng gật đầu
" Phải thưa hoàng thượng, chắc chắn nương nương có lý do "
Hoàng hậu nhẹ đưa tay cầm khăn lên miệng
" Khụ khụ... khụ khụ... "
Hoàng thượng nhìn đến, gương mặt dịu lại. Đứng lên đỡ lấy thân thể hoàng hậu ngồi xuống ghế
" Là ta không tốt, để nàng đứng lâu như vậy. Nào! Uống trà đi "
Hoàng thượng rót chén trà đưa cho hoàng hậu, hoàng hậu nhận lấy ngước lên nói
" A Minh! Thiếp có cảm giác gì đó rất đặc biệt với Ngân Tinh. Khi nhìn thấy con bé, trong lòng thiếp dâng lên tình cảm kì lạ. Chàng phải hiểu cho thiếp "
" Haizz! Trẫm biết, nhưng cũng không nên vì cảm giác đó mà bỏ mặc Ái Linh. Nha đầu đó dù sao cũng là công chúa cao quý. Nay lại bị như vậy, nàng nói trẫm phải làm sao? "
Hoàng thượng thở dài, đưa tay xoa trán. Hoàng hậu nhìn đến buồn bã. Ma ma đứng đó nói
" Lão nô thật muốn gặp Lãnh tiểu thư một lần "
- Báo! Hoàng hậu, có một nữ tử tự xưng là Lãnh Cơ Ngân Tinh muốn gặp người
Một thị vệ bên ngoài nói vọng vào, hoàng hậu nghe đến kinh ngạc. Mỉm cười nhẹ, nhìn qua ma ma rồi nói với hoàng thượng
" Chàng trốn ở đâu đó đi. Nữ nhân với nhau nói chuyện dễ hơn. Chàng là nam tử, mau núp đi "
Hoàng hậu đẩy hoàng thượng ra phía sau bình phong
" Nàng... ta... "
Hoàng thượng chưa kịp ú ớ đã bị tống vào trong, hoàng hậu chỉnh lại y phục nói
" Cho vào "
Từ bên ngoài cô đẩy cửa vào, y phục trắng toát thanh thuần lạnh lẽo. Mảnh vải trên mắt cũng màu trắng khiến khí chất của cô càng thêm giản dị. Cô bước vào, chấp tay nhún người
" Tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Khuya như vậy mà thần nữ lại làm phiền giấc ngủ của người, xin người thứ lỗi "
Hoàng hậu bước tới đỡ lấy cô, mỉm cười dịu dàng nói
" Không sao! Dù sao bổn cung cũng chưa ngủ. Nào! Lại đây "
Hoàng hậu kéo cô ngồi xuống, cô nhìn đến Xuân Đào và ma ma đang đứng đó. Gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi ngồi xuống ghế
" Hoàng hậu nương nương! Khuya như vậy ta đến đây là có chuyện muốn nói "
Hoàng hậu cầm tay cô vỗ nhẹ, giọng nói hiền từ
" Được! Ngươi nói đi. Uống miếng trà rồi nói "
Cô nhận lấy chung trà từ tay hoàng hậu, uống một ngụm rồi lạnh nhạt vào thẳng vấn đề
" Thần biết chuyện về công chúa là đại tội. Và muội muội thần sẽ không thể tránh khỏi tội chết "
Hoàng hậu ngẩn người, nhìn qua ma ma đang lẳng lặng quan sát cô. Hoàng hậu nhìn đến hỏi
" Ý ngươi là? "
" Phải! Thần không bao che cho muội muội mình. Nhưng cũng không có nghĩa là thần trơ mắt nhìn muội muội bị xử tử "
Xuân Đào nghe thấy nheo mài
" Ngươi có ý gì? "
Cô lạnh nhạt đứng lên, hoàng thượng nhìn thấy muốn xông ra nhưng bị ánh mắt hoàng hậu trừng tới liền ở yên tại chỗ. Cô chấp tay lại cúi đầu
" Thần xin nguyện chết thay muội muội "
Hoàng hậu giật mình, nhìn đến cô
" Sao ngươi lại nói vậy? Dù sao đó cũng không phải muội muội ruột của ngươi "
Cô đứng thẳng người, khí chất cao quý một lần nữa toát ra
" Trước khi rời khỏi phủ thừa tướng. Thần đã từng hứa với phụ mẫu sẽ hết lòng chiếu cố muội muội mình. Nhưng nhiều lần lại đưa nó rơi vào chỗ nguy hiểm, người làm tỷ tỷ tự thấy hổ thẹn. Nay nó lại gây ra họa tài đình, mà thần lại không ở cạnh để giáo huấn. Là do thần nữ thất trách. Tuy nói về tình nghĩa thần không dám nói bản thân có, nhưng một lời đã hứa chắc chắn sẽ thực hiện. Nay nếu thần không thể làm được lời hứa đã nói với phụ mẫu, người đã từng nuôi nấn thần từ khi còn nhỏ thì thật không dám làm người "
Lời nói của cô đúng lý hợp tình khiến mọi người sững sờ, khí chất của cô càng làm mọi người ngây ngẩn. Hoàng hậu cúi đầu, hàng mài nheo lại
" Nhưng... "
Hoàng hậu ngước lên, lời nói cô lấp lửng. Lát sau liền lạnh nhạt nói
" Nếu như là thần, thần cũng sẽ không để công chúa yên "
Hoàng hậu kinh ngạc, ma ma bên cạnh hạ mi mắt. Giờ đây ma ma mới lên tiếng hỏi cô
" Ngươi ghét công chúa? "
" Ghét? Không hẵn, ta không ghét ai. Vì những kẻ trên thế gian này không đáng để ta ghét. Nhưng nói là tức giận thì đúng hơn. Công chúa Ái Linh nhiều lần khiến ta nổi giận, dù là công chúa nhưng ta tuyệt không kính nể. Một công chúa phải tài đức vẹn toàn. Làm tấm gương sáng cho hoàng gia, vậy mà lại nhiều lần mập mờ không rõ với sư phụ mình. Ta biết bản thân không có tư cách, nhưng nếu như là ta thì ta thấy muội muội mình cũng chỉ đang kết đôi cho một cặp uyên ương "
Ma ma nheo mài, giọng nói uy nghiêm
" Hàm hồ! Đường đường là công chúa, lại làm chuyện dơ bẩn ở hoa viên cho người nhìn thấy. Lại còn nói đó là kết đôi uyên ương? Dù lão nô không ở đó, nhưng vẫn thấy nhục nhã cho hoàng gia "
Cô nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt
" Phải! Nhưng chẳng phải công chúa đã biết đó là cái bẫy hay sao? Đã biết mà còn tự chui đầu vào rọ, đó là ngu ngốc. Muội muội thần vẫn còn hồ đồ, thông minh tự biết không bằng công chúa. Nếu không cũng đã không bị Quái y bắt dễ dàng. Vậy mà công chúa lại bị hãm hại như một con rối vô định, cũng đều do cái tính háo thắng đó. Nếu như một công chúa không đủ tư cách như vậy, thì làm sao có thể giúp ích cho đất nước? "
Ma ma nhìn đến uy nghiêm, giọng nói cũng không vì thế thấp xuống
" Ta biết công chúa không đủ tài, nhưng muội muội ngươi cũng đã gây ra trọng tội. Nếu nói như vậy thì chứng tỏ ngươi không thích công chúa. Vậy ngươi nói xem, ngươi sẽ làm gì? "
Cô nheo mài, giọng nói lạnh lại
" Công chúa nhiều lần tỏ thái độ cộc cằn, lại còn tự ý xông vào đánh ta. Lần trước còn muốn giết ta. Nay lại dùng thủ đoạn khiến phụ mẫu có ân với ta bị đưa đi nơi khác. Khiến ta thật sự rất tức giận, dù là công chúa nhưng ta vẫn sẽ giết như thường. Nhưng ta còn chuyện chưa hoàn thành, tạm thời không động đến nàng ta. Kẻ khiến ta khó chịu, sẽ phải chịu một cái kết thích đáng. Nếu như ta bị xử tử, ta chắc nàng ta cũng sẽ phải đi theo mà bầu bạn "
Ma ma híp mắt lại, giọng nói nghiêm nghị
" Ngươi đang uy hiếp hoàng hậu? "
" Không! Đây là ân oán giữa ta và công chúa. Ta sẽ không uy hiếp một ai "
" Ngươi nói còn có chuyện chưa làm? Đó là gì? "
Hoàng hậu nhìn cô hỏi, đôi mắt mong đợi. Cô nhìn đến, lạnh nhạt
" Tìm lại thân sinh... "
Hoàng hậu ngẩn người, giọng nói có chút mất tự nhiên
" Nếu ngươi tìm được, ngươi sẽ làm gì? Ngươi có hận họ không? "
" Không hận, ta sẽ lạy người 3 cái. Người sinh ta, nhưng không nuôi dạy. Xem như ta cũng không còn vấn vươn "
Hoàng hậu ngẩn người, giọng lắp bắp
" 3... Lạy 3 cái...? "
" Phải "
Hoàng hậu nhìn đến, giọng nói đau đớn
" Nói như vậy ngươi vẫn hận họ. Ngươi không muốn nhìn nhận họ sao? "
Cô nhìn đến vươn môi
" Lạy 3 cái là xem như ta nợ họ. Vì vốn khi gặp lại họ, ta sẽ không còn sống "
Ma ma nhìn đến, nheo mài
" Nhưng nếu ngươi không bị xử tội? "
" Ta cũng sẽ chết "
Hoàng hậu bàng hoàng, nhìn qua ma ma. Ma ma nhìn đến nheo mài
" Ngươi có thể lấy một mạng đổi một mạng. Nhưng cơ hội để ngươi làm điều đó thì thế nào? "
Cô nhìn đến ma ma mỉm cười
" Ma ma! Bà thật công bằng, ta rất thích. Thứ ta đánh đổi để nhận lấy cơ hội đó là một cơ hội "
" Cơ hội? "
Xuân Đào tò mò hỏi
" Phải! Cơ hội đổi cơ hội. Cơ hội để ta chết thay cho muội muội đổi lấy cơ hội chữa lành bệnh cho hoàng hậu "
Xuân Đào, ma ma, hoàng hậu, kể cả hoàng thượng sau bình phong cũng kinh ngạc. Xuân Đào gấp gáp
" Ngươi có cách chữa cho nương nương "
" Phải! Nhưng ta có điều kiện. Ta muốn mạng sống của mình kéo dài thêm một thời gian "
Ma ma mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm
" Nhưng việc cứu hoàng hậu chỉ đổi lấy cơ hội cho ngươi chết thay cho muội muội mình "
Cô vươn môi cười nhạt
" Ta biết! Nhưng ta cứu là hai sinh mệnh kia mà "
" Hai sinh mệnh? "
Gương mặt già nua của ma ma hiện lên kinh hãi, không hiểu những gì cô nói
" Hoàng hậu! Và đứa trẻ trong bụng người "
Hoàng hậu kinh ngạc, hoàng thượng sau tấm bình phong bị đả kích. Muốn xông ra hỏi cho rõ thì bị ma ma nhìn đến lắc đầu. Ma ma quay lại nhìn cô
" Ngươi nói hoàng hậu mang thai? "
Cô bước lại gần hoàng hậu, Xuân Đào định bước đến ngăn lại nhưng bị ma ma cản. Cô ngồi xuống, chạm nhẹ vào bụng hoàng hậu mỉm cười nhạt
" Đứa trẻ này đáng lẽ không được sinh ra. Hoàng hậu bị trúng một loại độc, đáng nhẽ khiến người không thể mang thai. Nhưng vì trời phù hộ khiến hoàng hậu có thai, nhưng vì độc đang phát tán. Nghịch lại với công dụng nên mới khiến việc hoàng hậu mang thai bị chậm trễ phát hiện. Huống hồ sức khỏe hoàng hậu ngày càng tệ, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Thậm chí chất độc sẽ khiến đứa trẻ chết trong bụng người "
Mọi người sợ hãi, ma ma giờ đây kinh hoàng. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh
" Ngươi... ta làm sao tin ngươi? "
Cô nở nụ cười đứng lên, nhìn qua ma ma.
" Người cho truyền Quái y đến để khám thử. Nhưng nên nhớ, đừng bao giờ để cho ai biết chuyện này. Kể cả... Nhược Hy Ái Linh "
Cô nhìn qua hoàng hậu, hoàng hậu nghe thấy liền kinh ngạc
" Sao lại không thể nói cho con bé biết? "
" Vì... "
Cô nhìn vào mắt hoàng hậu, sau đó không nói gì nữa bước đến lò hương. Xoay qua hỏi Xuân Đào
" Bột của lò hương này bỏ đi. Đừng xài nữa "
Xuân Đào nghe theo dập tắt lò hương, cô nhìn qua ma ma
" Người hiểu ý ta chứ? "
Ma ma gật nhẹ đầu, nói
" Đứa trẻ trong bụng sẽ như thế nào? "
Cô mỉm cười nhạt
" Dù có thể sinh ra. Nhưng nó đã bị ngấm độc trong người hoàng hậu, e rằng khi sinh ra sẽ bệnh tật. Thậm chí là chết sớm "
Hoàng hậu nghe xong liền đưa tay lên miệng. Đôi mắt bàng hoàng như không tin. Ma ma không nói gì ra ngoài bảo thị vệ gì đó. Một lát sau bước vào nói
" Ta đã cho người truyền Quái y đến xác minh lời nói của ngươi "
Cô không nói gì ngồi xuống ghế uống trà, hoàng hậu bên cạnh lo lắng. Kể cả hoàng thượng sau tấm bình phong lòng cũng như lửa đốt. Ma ma bước vào trong nói khẽ
" Hoàng thượng! Người bình tĩnh chút "
" Nhưng ta... "
" Nếu Lãnh tiểu thư biết người ở đây sẽ không tốt "
" Ta biết rồi... ta sẽ nhẫn nại "
Cô ngồi trên ghế vừa uống trà vừa nhìn ra cửa. Khi bước vào cô đã sớm biết sự hiện diện của hoàng đế. Thông Thiên nhãn của cô đâu phải để trưng, mà kệ... Muốn nghe thì nghe, đâu ai cấm. Cần gì núp chi cho khổ vậy
Xuân Đào nhìn qua cô, bước lại ngồi xổm xuống
" Lãnh tiểu thư? Ngươi bao nhiêu tuổi? "
" 15 "
" Ah! Ta 14 tuổi nè "
" Vậy gọi tỷ tỷ đi "
Xuân Đào ngạc nhiên
" Được sao? Ta chỉ là nô tì "
Cô đặt chung trà xuống, đưa tay xoa đầu Xuân Đào
" Được "
Lời nói cô vừa dứt, từ ngoài Quái y đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cô cũng không tỏ thái độ gì, hành lễ với hoàng hậu
" Thần tham kiến... "
" Ân Hòa! Không cần đa lễ. Ngươi mau đến đây bắt mạch cho ta "
Hoàng hậu sốt ruột, Quái y bước đến ngồi xuống cầm lấy tay hoàng hậu bắt mạch. Đôi mắt mở to
" Là hỉ mạch... "
Hoàng hậu nghe xong vui mừng, nhưng Quái y lại trầm tư
" Nhưng lại rất yếu... Dường như đã 2 tháng. Trong người hoàng hậu có độc "
Hoàng hậu sững người, Quái y đứng lên nheo mài
" Mạch đập rất yếu, chứng tỏ cơ thể hoàng hậu đã yếu nhưng lại bị trúng độc. Độc này nhằm mục đích khiến người không mang thai. Nhưng điều kì diệu này lại xảy ra. "
" Vậy nương nương có thể chữa khỏi không? "
Xuân Đào lo lắng, Quái y nhìn qua cô
" Có thể! Nhưng đứa trẻ có lẽ sẽ mang bệnh và tuổi thọ ngắn hơn. Chỉ có thể làm một người yếu đuối. Mà... là ngươi phát hiện ra? "
Quái y hỏi cô, cô gật nhẹ đầu xem như trả lời
" Hoàng hậu thật may. Nếu như để lâu hơn, thì e rằng 1 tuần nữa thai nhi sẽ chết "
Mọi người kinh ngạc, hoàng hậu nước mắt chảy dài đưa tay lên bụng mình vuốt ve. Giọng nói yếu ớt run rẩy
" Là mẫu thân có lỗi với ngươi... Ta làm mẫu thân lại vô dụng. Một lần để mất đi tỷ tỷ ngươi. Nay lại không thể bảo vệ ngươi. Là ta... là ta không tốt "
Hoàng thượng phía sau bình phong cũng đau lòng không kém, khi nghĩ đến hài nhi mình cả đời làm một phế nhân thì lại không kìm được sự tức giận với kẻ tàn nhẫn hạ độc
Cô đứng lên, tay chạm nhẹ vào vai hoàng hậu
" Người không cần đau thương. Ta rất thích đứa trẻ này, ta cảm thấy rất có duyên với nó. Ta sẽ không để ai dám khinh thường nó. Ta muốn nó trở thành kẻ mạnh nhất "
Hoàng hậu ngước lên nhìn cô, ma ma cũng nheo mài
" Ngươi có cách? "
Cô đứng thẳng người, nhìn đến hoàng hậu
" Tạm thời ta sẽ chữa trị cho hoàng hậu. Và trước khi ta chết, ta sẽ tặng cho hoàng tử một món quà. Xem như là quà gặp mặt "
" Hoàng tử? Sao ngươi biết là hoàng tử? Thai nhi vẫn chưa được ra đời mà? "
Ma ma kinh ngạc hỏi, cô mỉm cười nhạt
" Sau này khi sinh đứa nhỏ ra thì sẽ biết lời ta nói đúng hay là sai. Còn bây giờ hoàng hậu hãy nghỉ ngơi. Nhớ đừng để bất kì ai biết. Giờ cũng đã muộn, ta xin cáo từ "
Cô cùng Quái y rời khỏi, hoàng thượng từ sau bình phong đi ra ôm lấy hoàng hậu
" Là ta không bảo vệ tốt nàng "
Hoàng hậu lắc đầu, nước mắt chảy dài
" Là do thiếp làm mẫu thân không tốt... là do thiếp "
" Không! Trẫm sẽ không để nàng chịu oan ức. Trẫm nhất định tìm ra kẻ đã hại nàng. Khiến kẻ đó chết không toàn thây "
Ma ma đứng cạnh nhìn đến, đôi mắt nhìn ra cửa phức tạp.
________________
Cô cùng Quái y rời đi, Quái y nhìn cô hỏi
" Sao ngươi lại biết hoàng hậu trúng độc? Lại còn biết trong bụng người là một hoàng tử? "
Cô vươn môi, đưa ngón trỏ lên thần bí
" Bí mật "
Quái y thở dài nhìn lên bầu trời đang dần sáng
" Ta biết ngươi không phải người thường. Nhưng những điều ngươi nói với hoàng hậu... "
" Ta sẽ làm được "
Quái y nhìn qua cô, gật nhẹ đầu
" Ta tin ngươi. Ngày mai cùng ta nghiên cứu. Giờ ta về nghĩ "
Cô đứng đó, thân bạch y cao quý tỏa ra khí thế của đế vương. Mái tóc tím dài mượt mà quỷ mị. Mảnh vải che đi đôi mắt nhẹ tung bay trong cơn gió lạnh. Cô ngước lên nhìn bình minh đang dần xuất hiện, nụ cười vươn lên môi
Thật ra việc hoàng hậu có thai, bị trúng độc đều có trong nội dung. Nhược Hy Ái Linh chính là người hạ độc hoàng hậu, đưa cho người nguyên liệu trong lò hương khiến hoàng hậu không thể mang thai. Vì trước khi nàng ta trọng sinh, hoàng hậu đã hạ sinh một hoàng tử, cũng là người kế vị sau này. Vì biết trước nên Ái Linh đã âm thầm muốn xoay chuyển tình thế, ra tay với hoàng hậu. Làm như vậy nàng ta sẽ trở thành nữ hoàng, vì trong hoàng cung không ai tài giỏi hơn nàng ta. Và cùng với dàn hậu cung nam chủ hạnh phúc sống tới cuối đời. Và một lý do nữa là trước khi trọng sinh, hoàng tử là người đã giết chết Ái Linh. Nên nàng ta mới hận đứa trẻ đó, muốn nó không thể ra đời, mà dù có ra đời thì cũng sẽ trở thành một phế nhân. Đó chính là cách trả thù của Nhược Hy Ái Linh...
Nhưng còn cô, cô không những muốn đứa trẻ đó ra đời. Mà còn muốn nó phải mạnh khỏe và tử từ hành hạ Nhược Hy Ái Linh, kẻ đã khiến nó suýt trở thành một phế vật. Cả thiên hạ sẽ biết Nhược Hy Ái Linh độc ác như thế nào, nhẫn tâm hãm hại người đã nuôi dưỡng mình. Vụ việc gian dâm với sư phụ cũng chính là một bước trong kế hoạch của cô. Khiến hoàng thượng mất đi lòng tin với nàng ta, để khi sau này biết sự thật sẽ càng thêm chán ghét. Dù cho hoàng hậu có ngăn cản cũng không được
...
" Ha ha! Nhược Hy Ái Linh, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Khiến ta tức giận, kết cục của ngươi sẽ thảm hại tới mức nào. Từ khi những cây gậy đánh xuống cơ thể ta. Thì ta đã cho ngươi chính thức bước vào kế hoạch của ta. Giờ đây ta chỉ cần xem kịch, cũng không quá mệt mỏi có phải không? "
Nụ cười cô như ác quỷ hiện lên, khí tức chết chóc của tử thần.
Lợi dụng Băng Tâm, sau đó bước vào kế hoạch sâu hơn. Rồi bây giờ chỉ cần xem kịch... Mà tất cả đều nhờ vào cốt truyện. Cô phải cảm ơn con heo hồ ly kia rồi...
" Hãy tận hưởng đi. Ngày tháng địa ngục của ngươi bắt đầu rồi. Ta sẽ chờ xem ngươi làm gì... Nhưng điều đó chỉ càng khiến ngươi thêm đau khổ mà thôi. Giống như một con cá giãy giụa trên thớt vậy... Thật thú vị... "
Lời nói như âm ti vang lên, sự độc ác và tàn bạo hiện rõ trong đáy mắt cô. Nhưng phút chốc liền trở lại bình thường. Khí chất cao quý tựa thiên tiên, còn đâu sự cuồng dã, tàn bạo vừa rồi?
" Giờ phải lo tới kẻ đó. Cứ lo chuyện gì đâu không, còn phải tham gia cuộc chiến chính nữa kia mà... "
Nụ cười cô vươn lên, thân ảnh bước đi. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua...
" Thật đáng mong đợi... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...