Ban đêm tại hoàng cung:
Ánh đèn vàng lộng lẫy khắp nơi, mọi người tất bật chuẩn bị cho yến tiệc. Tại ngự thiện phòng, một bóng đen lướt qua đi vào. Nhìn đến một nồi canh, mở ra bỏ vào một thứ bột trắng rồi biến mất. Khi bóng đen đó biến mất, một người hầu đi vào. Cầm lấy khay đựng nồi canh đi...
Nữ hầu đi đến một gian phòng
" Công chúa! Là Thanh Trúc đây "
Từ trong vang ra tiếng nói nhẹ nhàng
" Vào đi "
Nữ hầu đẩy cửa bước vào, nhìn đến Ái Linh đang ngồi trên bàn sững sờ.
" Công chúa! Hôm qua hoàng hậu nghe tin người về liền cho người mang qua nhân sâm. Bảo là nấu cho công chúa uống "
" Sao hoàng hậu lại không đến thăm ta? "
Ái Linh nhìn đến hỏi
" Hoàng hậu nghe nói dạo này thân thể không khỏe. Không thể đến thăm người "
Nữ hầu được gọi là Thanh Trúc vừa mút canh ra chén vừa nói
" Không khỏe? "
" Phải! Dạo này thân thể người không tốt. Ít khi ra ngoài. Hoàng hậu dù sao cũng đã nuôi dưỡng người khi nương nương mất, đã chăm sóc người và cho người sự cao quý như bây giờ. Người khi rảnh cũng nên đến thăm hoàng hậu để chứng tỏ sự hiểu thảo "
Thanh Trúc đưa muỗng cho Ái Linh nói
" Ta biết! Nhưng hoàng hậu xem trọng ta cũng chỉ vì hài nhi đã bị mất tích. Ta bất quá cũng chỉ là cái bóng cho đứa trẻ không rõ sống chết kia thôi "
Ái Linh cầm muỗng lên uống một ngụm canh, Thanh Trúc thở dài nói
" Trong hoàng cung mọi chuyện khó lường. Công chúa không nên vì những chuyện này mà để trong lòng. Miễn sao có người hậu thuẫn, mới là điều quan trọng "
" Hừ! Hoàng hậu, bà ta là người đã chiếm hết sự yêu thương của hoàng đế. Cũng chính vì lẽ đó mà mẫu thân ta đã phải chết. Nếu nói đúng thì bà ta là người gián tiếp hại chết mẫu thân "
Thanh Trúc nghe xong hốt hoảng
" Công chúa! Đừng nói như vậy, tai vách mạch rừng. Lỡ có ai nghe được thì phải làm sao? "
" Ta chỉ nói đúng sự thật "
Ái Linh liếc qua Thanh Trúc, như bản thân không nói sai
" Đúng là hoàng thượng yêu thương hoàng hậu, nhưng cũng chẳng phải vì lẽ đó mà công chúa mới được hoàng thượng tín nhiệm sao? Nếu như không có hoàng hậu, thì e rằng công chúa đã không có địa vị như hôm nay. Nên người cũng nên giữ chừng mực "
" Đúng vậy! Ta đã phải mất rất nhiều thời gian để lấy lòng hoàng hậu. Nhờ có bà ta mà ta mới có được vị trí hôm nay. Nếu như ta không nổ lực hết mình, thì ta đã sớm bị người xung quanh nói là kẻ thế thân cho nàng công chúa mất tích kia. Ngươi cũng biết khoảng thời gian đó như thế nào mà phải không? Nên trong lòng ta, hoàng hậu bất quá cũng chỉ như con cờ. Ta chỉ có một mẫu thân duy nhất "
Từ bên ngoài đẩy cửa vào, giọng nói nhẹ nhàng hiền từ vang lên
" Linh nhi nói đúng! Là bổn cung không tốt "
Thanh Trúc tái mặt nhìn người phụ nữ trung niên đang đi vào kia, cẩm bào cao quý nhưng lại thanh nhã. Dung nhan đã sớm phai tàn theo thời gian, nhưng trên gương mặt đó vẫn còn giữ lại vẻ đẹp cao quý, chắc chăn khi người nhìn vào có thể biết người này khi còn thiếu nữ có vẻ đẹp tuyệt trần. Đôi mắt dịu dàng nhìn vào Ái Linh.
Bịch!
Thanh Trúc thấy người phụ nữ đó liền quỳ xuống, khóe môi trắng bệch run rẩy
" X...xin hoàng hậu thứ tội... Công chúa không.... không phải cố ý... Hoàng hậu tha mạng "
Một thiếu nữ tầm 16 tuổi khinh bỉ nhìn đến và một ma ma cao tuổi. Gương mặt ma ma không biểu tình, nghiêm khắc nhìn vào Ái Linh. Thiếu nữ mặc đồ nữ hầu đi sau hoàng hậu nói
" Nói hoàng hậu là quân cờ. Lại còn nhiều lời bất kính, ngươi nghĩ như vậy đáng tội gì? "
" Hoàng hậu tha tội. Là do nô tì xúi giục chủ tử nói như vậy. Hoàng hậu muốn trách phạt hãy trách phạt nô tì "
Thanh Trúc dập đầu sợ hãi, nước mắt chảy dài. Hoàng hậu nhìn qua thiếu nữ nhẹ giọng
" Xuân Đào! "
" Nương nương! Rõ ràng là họ bất kính với người "
Tì nữ gọi Xuân Đào nheo mài không cam nhìn đến Ái Linh đang đứng lên hành lễ
" Hoàng hậu nương nương "
Hoàng hậu bước tới đỡ lấy Ái Linh, hiền từ đỡ nàng ta ngồi xuống ghế. Dù trên mặt Ái Linh không biểu cảm, nhưng trong lòng đã sớm hoảng hốt
' Tại sao ta lại không thể cảm nhận được có người bên ngoài? '
Hoàng hậu đỡ Ái Linh ngồi xuống ghế, mỉm cười dịu dàng vuốt tóc nàng ta
" Ngươi nói đúng! Là bổn cung không tốt. Để ngươi mất mẫu thân khi còn nhỏ, ta đã không chăm sóc ngươi tốt hơn "
Ái Linh cúi đầu không nói gì, Xuân Đào nhìn đến bĩu môi
" Xấu hổ không biết nói gì sao? "
Thanh Trúc quỳ dưới đất nhìn đến Xuân Đào, trong lòng nổi lên cỗ tức giận. Hoàng hậu nhìn qua Thanh Trúc
" Ngươi đứng lên đi, đừng quỳ nữa "
" Tạ hoàng hậu nương nương "
Thanh Trúc đứng lên bước ra sau Ái Linh, hoàng hậu nhìn đến Ái Linh nhẹ nhàng
" Ngươi gầy đi rồi! Đã cực khổ cho ngươi, ở Tiên sơn có ai ức hiếp ngươi không? Nếu có thì hãy nói với ta, ta sẽ thay ngươi nghiêm trị "
" Khiến hoàng hậu nương nương phí tâm. Ta rất tốt "
Ái Linh lạnh giọng nói, nhưng trong khẩu khí vẫn có phần nhẹ nhàng
" Sao lại là hoàng hậu? Nào! Gọi một tiếng mẫu thân "
Hoàng hậu không vui nói, mỉm cười nhẹ vuốt mặt Ái Linh. Ái Linh chần chừ, Xuân Đào nhìn đến khó chịu
" Nương nương lấy lòng bao dung đối xử. Vậy mà cũng có người không biết nghĩa ân, phía sau nói xấu. Tiểu nhân "
" Xuân Đào! "
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói, Xuân Đào bĩu môi cúi đầu. Ma ma nhìn qua Xuân Đào nheo mài.
" Ta không đáng để hoàng hậu bỏ ra tâm tư "
Ái Linh nói, hoàng hậu hơi ngẩn người. Nhưng rồi mỉm cười dịu dàng
" Không muốn gọi thì thôi. Chỉ cần ngươi vui là được, nào... Ta có mang quà cho ngươi "
Hoàng hậu xoay qua ma ma, ma ma lấy ra một chiếc hộp đưa vào tay hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn Ái Linh mỉm cười mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng phỉ thủy sắc sảo. Nó có màu trắng ngà rất đẹp
" Đây là cống phẩm của nước khác. Ta thấy nó đẹp nên để giành cho ngươi. Nào! Cầm lấy "
Ái Linh nhận lấy quà của hoàng hậu, nhìn đến ngơ ngác. Hoàng hậu đứng lên vuốt tóc Ái Linh
" Đừng lo! Ta không nghe gì hết! Ta trở về, ngươi cũng nên chuẩn bị cho yến tiệc. Hôm nay ta không khỏe, có lẽ không đến được "
Nói rồi hoàng hậu bỏ đi, Ái Linh để hộp lên bàn. Thanh Trúc thấy hoàng hậu khuất bóng mới sợ hãi nói
" Công chúa! Người lần sau phải cẩn thận. Tại sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy? "
"... Là ta sơ xuất "
Ái Linh trầm ngâm suy nghĩ, Thanh Trúc cầm lấy chiếc hộp mở ra
" Hoàng hậu thật yêu quý người. Vừa bao dung, hiền từ. Nhưng ta lại rất ghét nữ tì Xuân Đào đó, nàng ta đã nói công chúa "
" Kệ đi "
" Công chúa! Người không nên như vậy nữa. Mà đây, ta quên đưa cho công chúa "
Thanh Trúc lấy một phong thư ra đưa cho Ái Linh
" Đây là gì? "
" Là của Cửu trưởng lão gửi người "
" Sư phụ? "
" Phải "
Ái Linh mở ra xem, Thanh Trúc tò mò hỏi
" Trong thư viết gì thế công chúa? "
" Hẹn ta ra Ngự hoa viên "
" Woa! Nô tì thấy quan hệ của hai người có gì không bình thường nha "
Thanh Trúc mỉm cười nói, Ái Linh nheo hàng mài xinh đẹp
" Có gì đó rất lạ... "
" Công chúa nghỉ nhiều rồi "
Ái Linh quay qua Thanh Trúc hỏi
" Ngươi lấy nó ở đâu? Chính tay sư phụ đưa ngươi? "
Thanh Trúc lắc đầu, nói
" Là một tì nữ đưa ta. Sao vậy công chúa? "
Ái Linh hiểu ra, miệng nở nụ cười chế giễu
" Bẫy "
" Bẫy sao? Vậy công chúa có đi không? "
Thanh Trúc hốt hoảng hỏi, Ái Linh kiêu ngạo đứng lên
" Ta muốn xem kẻ đó giở trò gì, ngươi đến yến tiệc trước. Ta đến đó vui đùa "
Ái Linh nói rồi bỏ đi, sự kiêu ngạo toát ra lãnh tình
________________
" Nương nương! Sao người lại dễ dàng tha thứ cho nàng ta? Nàng ta mang tội bất kính nha "
Xuân Đào khó chịu nói, hoàng hậu dừng lại đứng trước gió
" Ta không quan tâm... "
" Nương nương! Ta biết người nhớ thương công chúa đã mất. Nhưng cũng không nên xem trọng người khác khi kẻ đó ghét người "
Ma ma lạnh nhạt nói, hoàng hậu xoay qua
" Nhũ mẫu! Ta biết người có ý gì. Nhưng ta không thể nào giận được... "
Lời nói hoàng hậu dịu dàng, nhìn lên ánh trắng. Đôi mắt hiền từ hiện lên sự ưu sầu. Xuân Đào nhìn đến nói
" Nương nương! thân thể người không khỏe cũng cố gắng đến đây thăm nàng ta. Nhưng nàng ta lại nói ra những lời đó. Ta thật sự uất ức thay người "
Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng, đưa khăn tay lên miệng
" Khụ khụ... khụ khụ... "
" Nương nương "
Xuân Đào đỡ lấy thân thể hoàng hậu, hoàng hậu nhìn đến mỉm cười nhẹ
" Ta không sao! Xuân Đào ngươi không hiểu. Ta thật sự nhớ thương hài nhi của mình. Và xem Ái Linh là thế thân cho con bé. Là ta có lỗi trước, nó ghét ta là phải "
" Nương nương dạy phải! Là nô tì đã quá hẹp hòi "
Xuân Đào cúi đầu, ma ma nhìn đến buồn bã
" Là lão nô bất lực. Không bảo vệ được công chúa nhỏ. Để cho thích khách mang công chúa đi, dù đã giết được thích khách. Nhưng công chúa sống chết không rõ... "
Nước mắt hoàng hậu chảy xuống, đau thương
" Là ta làm mẫu thân không tốt. Không bảo vệ được hài nhi. Dù hoàng thượng đã an ủi, nhưng ta biết lòng ngài cũng đau buồn. Có lẽ duyên số của ta và hài nhi không có, ta chỉ mong nó có thể sống hạnh phúc "
" Nương nương! Đã 15 năm rồi, lão nô thấy người không nên quá đau lòng. Ảnh hưởng tới thân thể "
" Ma ma! Ta thấy mình không còn sống lâu nữa. Sau này, các ngươi phải biết tự chăm sóc mình "
Ma ma cúi đầu, giọng nói chắc chắn
" Lão nô tin nương nương hiền lương thục đức. Chắc chắn có quý nhân phù trợ, ta biết Quái y lần này sẽ đến yến tiệc. Nương nương sẽ có cơ hội cứu chữa "
Hoàng hậu đỡ ma ma đứng thẳng người. Dịu dàng nói
" Bệnh của ta là do tâm bệnh mà thành. Vô phương cứu chữa... Ta chỉ mong khi nhắm mắt, có thể thấy hài nhi lần cuối "
Hoàng hậu nhìn lên ánh trăng, mỉm cười. Cơn gió thổi qua lung lay cẩm bào, khiến sự ưu thương của nàng càng thêm đau đớn
________________
Cô ngồi trên xe ngựa cùng sư tôn đến kinh thành, cô ngồi chống đầu lên tay. Đôi mắt sau mảnh vải mở ra, khóe môi nâng lên nụ cười...
' Thú vị rồi đây '
Sư tôn nhìn đến cô, dù chỉ trong phút chốc nhưng hắn vẫn có thể thấy từ cô toát ra sự tà mị. Đôi mắt hạ xuống phức tạp...
________________
Tại cung điện của hoàng đế, mọi người tới đầy đủ và đông đúc. Băng Tâm cùng mọi người ngồi trong điện, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Băng Tâm nhìn qua Huyền Hàn đang tìm kiếm ai đó mà đáy mắt hiện lên tức giận xẹt qua. Buồn bã cúi xuống, nhưng khóe môi lại nâng lên nụ cười nhạt ý vị sâu xa. Tình Xuyên nhìn qua nhếch môi, đôi mắt hiện lên ý cười.
" Sư phụ! Đó là quái y sao? "
Tình Xuyên chỉ qua một nữ nhân trung niên ngồi đối diện, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Từ cơ thể toát ra sự bình dị nhưng cao quý kì lạ. Thất trưởng lão gật nhẹ đầu
" Phải! "
Quái y nhìn qua Tình Xuyên và Băng Tâm. Đôi mắt ánh lên sắc bén...
" Thật khó lường "
Thất trưởng lão nâng chung trà uống, từ ngoài điện một tiếng nói bán nam bán nữ lảnh lót vang lên
- Hoàng thượng giá đáo
Từ ngoài điện một thân long bào bước vào uy quyền, gương mặt tuấn mĩ mang theo sự trãi đời. Dù đã quá tuổi trung niên nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp sắc bén, đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo. Từng bước từng bước lên ngai vàng, khí thái ngồi xuống
- THAM KIẾN HOÀNG THƯỢNG
Hoàng thượng lạnh giọng nói
" Bình thân "
- Tạ ân hoàng thượng
Mọi người đồng loạt ngồi xuống, hoàng thượng nhìn qua các chư thần nói
" Hôm nay hoàng hậu thân thể không tốt. Không thể cùng các ái khanh thưởng tiệc. Trẫm kính các khanh một ly "
- Hoàng thượng quá lời
Mọi người nâng chung rượu lên uống. Hoàng thượng nhìn qua Quái y mỉm cười nhẹ
" Hoàng muội! Lâu rồi không gặp "
Mọi người bàng hoàng, cả Băng Tâm cũng nhìn đến sững sờ. Quái y đứng lên nâng chung rượu
" Ta sớm đã rời khỏi hoàng tộc. Không còn là hoàng muội của hoàng thượng "
Mọi người xung quanh dâng lên lời bàn tán
- Hoàng muội? Chẳng lẽ đó là Ân Hòa quận chúa khi xưa?
- Cái gì? Nghe nói Ân Hòa quận chúa đã rời cung biệt tích từ năm 20 tuổi. Đến nay đã 20 năm
- Ân Hòa quận chúa sao lại ở đây?
- Quái y? Chẳng lẽ là Ân Hòa quận chúa?
...........
Mọi lời bàn tán vang lên, Quái y không nói gì ngồi xuống. Hoàng thượng nhìn quanh một lượt, mọi người lập tức im bật. Hoàng thượng nhìn đến Thất trưởng lão, nói
" Ngươi là trưởng lão của Tiên sơn? "
Thất trưởng lão đứng lên, phong thái phi phàm
" Phải! "
" Ha ha! Nghe nói Tiên sơn là danh môn chánh phái. Nghe danh đã lâu nay được gặp mặt, quả là danh bất hư truyền. Trẫm kính ngươi một ly "
Hoàng thương nâng chung kính rượu Thất trưởng lão, nhìn đến Băng Tâm cùng những người khác liền nói
" Các ngươi là bằng hữu của Ái Linh? Chắc là những môn đệ rất giỏi "
Băng Tâm đứng lên bước ra giữa điện cúi đầu. Sau đó nhìn lên hoàng thượng nói
" Bẩm hoàng thượng! Nói là băng hữu vẫn chưa hẵn "
Hoàng thượng nhướn mài, uy nghiêm hỏi
" Ý ngươi là sao? "
" Thần là Lãnh Băng Tâm! Là ái nữ của Lãnh thừa tướng. Thần xin mạn phép hỏi hoàng thượng một câu "
- Ngươi to gan...
Công công bên cạnh định trách phạt Băng Tâm, nhưng hoàng thượng đưa tay lên ngăn lại. Giọng nói lạnh nhạt
" Nói đi "
Băng Tâm hạ mi mắt, Song Thành ngồi đó lo lắng.
" Bẩm hoàng thượng, thần nữ xin hỏi người sao lại đày phụ thân ta đi nơi khác? "
" Hử? Do trẫm thấy thừa tướng tài xuất kinh người. Nên cho đi quản lí nơi khác. Có gì sao? "
" Đó chỉ là cái cớ. Có phải do công chúa có xích mích với thần. Nên mới ra tay hãm hại? "
Hoàng thượng nheo mài lại, Lãnh Tuấn kinh hãi đứng lên
" Băng Tâm! Không được nói bậy "
Băng Tâm nhìn đến, giọng nói cương quyết
" Muội không sai! Hoàng thượng! Công chúa nhiều lần gây gỗ với tỷ muội thần. Lòng dạ hẹp hòi, còn ra tay với tỷ tỷ thần. Xin hoàng thượng làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài lại, đôi mắt màu đỏ như máu hiện lên không vui. Lãnh Tuấn quỳ xuống, chấp tay
" Hoàng thượng bớt giận! Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Xin hoàng thượng thứ tội "
" Được! Trẫm đã cho quốc sư giám sát công chúa. Truyền hắn vào đây "
Từ ngoài điện Nhã Kỳ đi vào, nhìn đến Băng Tâm tao nhã. Nhưng đáy mắt lại hiện lên sát khí
" Quốc sư! Ngươi nói có phải không? "
Hoàng thượng âm trầm nói, Nhã Kỳ cúi đầu
" Hoàng thượng! Không phải như vậy "
" Hử? Vậy nói rõ cho trẫm nghe xem "
" Bẩm hoàng thượng! Là do công chúa nghĩ tỷ muội Lãnh tiểu thư lấy di vật của mẫu thân người. Nên mới nhiều lần khó chịu muốn đòi lại đồ. Nhưng có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với Lãnh tiểu thư "
" Di vật? "
Hoàng thượng hơi kinh ngạc. Băng Tâm nhìn đến khinh bỉ, nói
" Chẳng phải là do nàng ta chán ghét tỷ tỷ ta. Nên nhiều lần kiếm chuyện hay sao? "
Nhã Kỳ nhìn qua, nheo mài
" Có lẽ do di vật đối với công chúa quan trọng. Nên mới khiến thái độ của người gấp gáp, gây ra hiểu lầm cho hai vị "
" Hừ! Nói dói, nàng ta nhiều lần nói những lời không khách khí với sư tỷ. Còn xem thường ta, lúc trước cũng vì nàng ta mà chúng ta mới chịu phạt. Tỷ tỷ nhiều lần không chấp nhất, nhưng nàng ta lại còn liên lụy tới phụ mẫu ta. Ta không thể nào nuốt trôi cơn giận này. Hoàng thượng! Xin người làm chủ "
Hoàng thượng nheo mài, đáy mắt hiện lên sự không vui. Nhìn đến Băng Tâm ánh mắt kiên định. Liền thở dài
" Xem ra không giải quyết không được. Ái Linh đâu? Sao ta không thấy nó? "
Mọi người nhìn quanh không thấy bóng dáng Ái Linh, Băng Tâm nở nụ cười nhạt thoáng qua. Nhưng nụ cười đó đã rơi vào mắt của Quái y...
- Bẩm hoàng thượng... công chúa... công chúa...
Một người chạy vào hớt hải, gương mặt đỏ bừng. Mọi người nhìn đến nheo mài...
________________
Cô trên xe ngựa nở nụ cười, nhìn ra ánh trăng giữa màn đêm
' Chính nó! Vỡ kịch hay ta mong đợi sắp đến rồi '
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...