Thế là cô cùng đám người Tình Xuyên đi đến Sơn cốc. Trên đường đi chỉ toàn là rừng núi. Cô nhìn Chung Linh đang đỡ sư tôn, còn có Cửu trưởng lão suốt đường đi cứ hỏi Ái Linh đủ thứ
" Cửu sư đệ! Ta thấy ngươi quan tâm đệ tử mình hơi quá rồi đó "
Thất trưởng lão ngứa mắt nói
" Ta làm gì huynh cũng xen vào là sao? Tức hả? Tức thì quan tâm đệ tử mình đi "
Cửu trưởng lão nhếch môi nói
" Các vị sư thúc. Sư phụ ta hơi mệt rồi. Có thể nghỉ ngơi một chút không? "
Chung Linh đang đỡ sư tôn nói, mọi người dừng chân lại nghỉ ngơi. Cửu trưởng lão cùng Ái Linh ngồi một bên tình tứ. Cô bước lại gần sư tôn, thản nhiên cởi áo người ra xem xét vết thương
" Ngươi làm gì vậy? "
Chung Linh nhìn đến tức giận, sư tôn cũng kinh ngạc. Cô không quan tâm nhìn vào những vết cào, máu đã đông lại hóa thành màu đen. Cô đưa tay chạm nhẹ vào, nhìn chăm chăm vào hỏi
" Sư phụ! Có đau không? "
"... Không "
Cô ấn mạnh hơn một chút, hỏi
" Thế này? "
"... Ưm... không "
Cô nghe vậy liền chạm vào vết thương có máu đông, ấn nhẹ
" Như thế này? "
Một lúc sau không thấy sư tôn trả lời liền ngước lên. Cô đối diện với ánh mắt của sư tôn, gương mặt hắn đang ngại ngùng
" Sao vậy? "
" Ngân Tinh! Ngươi là nữ nhi, sao... sao có thể tùy ý chạm vào nam nhân "
Cô bình thản lấy tay ra khỏi người sư tôn, lạnh nhạt nói
" Người là sư phụ, không sao "
Chung Linh nghe đến nổi điên
" Sư phụ không phải nam nhân sao? "
" Ngươi nghĩ ta có ý gì? "
Cô lạnh nhạt đứng lên, Chung Linh tức giận nói
" Ta thấy ngươi là có ý với sư phụ "
Mọi người xung quanh kinh ngạc trước tiếng quát của Chung Linh. Thất trưởng lão nhìn đến, đôi mắt hiện lên sự khó chịu
" Ha! Sư phụ là người tu tiên. Sớm đã thoát khỏi ái tình, và ta không có thứ mà ngươi nói "
Cô lạnh nhạt xoay xoay cổ tay, Chung Linh đứng dậy
" Ngươi chỉ nói vậy, chứ trong lòng lại khác. Ngươi nói ngươi không thích sư phụ? "
Sư tôn nghe Chung Linh nói liền nheo mài
" Chung Linh! Ngươi đừng ăn nói xằng bậy "
" Sư phụ! Ta ăn nói xằng bậy? Người và nàng ta sớm đã có mờ ám. Người dám nói nàng ta không có ý với người? Sư phụ, có phải người đã bị nàng ta mê hoặc hay không? "
Tình Xuyên bước đến nở nụ cười nhạt, nhìn qua cô
" Ta thấy Chung Linh sư tỷ nói sai rồi. Với ai thì ta không biết, nhưng với Ngân Tinh thì sẽ không bao giờ có chữ tình "
Ái Linh nhìn đến nở nụ cười chế giễu
" Sao ngươi lại chắc như vậy? "
Tình Xuyên nhún vai, đôi mắt hiện lên ý vị
" Vì đối với những người không tim không phổi thì làm sao có chữ tình... Huống hồ... " nàng ta cũng đâu phải là người của thế giới này
Tình Xuyên chập chừng không nói nữa, nhưng cô lại hiểu câu nói lấp lửng kia. Vươn môi
" Như nhau thôi "
" Vậy sao "
Cô không nói gì nữa bỏ đi, Tình Xuyên thấy vậy liền đi theo sau...
" Sư muội đi đâu vậy? "
" Kiếm đồ ăn "
" Ở đây làm gì có quán nào? "
" Nấu "
" Ái chà! Vậy ta có vinh hạnh được thưởng thức không đây? "
Khoảng nữa tiếng sau cô quay lại, trên tay còn có một cái nồi đất. Bước tới gần phía sư tôn đang ngồi đó dưỡng thương
" Ngân Tinh! Ngươi đi đâu vậy? "
Sư tôn nhìn cô hỏi, Chung Linh chán ghét nói
" Hừ! Chắc đi chơi chứ gì "
Cô không nói gì đặt cái nồi đất xuống, mở nắp ra. Làn khói thơm phức tỏa ra
" Sư phụ uống đi. Đây là kim chi nấu với thảo dược. Rất tốt cho vết thương "
Sư tôn kinh ngạc nhìn cô
" Sao ngươi nấu được? Còn kim chi ở đâu ra? "
" Vô tình tìm thấy nên hái "
Cô đưa muổng cho sư tôn, hắn cầm lấy uống một ngụm. Vị ngọt thanh lan tràn trong miệng. Bất ngờ nói
" Rất ngon "
Cô không nói gì đưa khăn tay lau trán cho sư tôn, hắn nhìn cô. Đôi mắt hạ xuống
" Đa tạ ngươi "
" Không có gì! Trách nhiệm của đồ nhi "
Thất trưởng lão bước lại, khóe môi vươn lên
" Lục sư huynh có đồ đệ tốt đó chứ "
" Hừ! Ta nói ngươi rõ ràng có tình ý với sư phụ "
Chung Linh tức giận nói
" Đủ rồi! Ngươi còn nói những điều như thế nữa thì đừng đi theo ta "
Sư tôn tức giận nói, Chung Linh cúi đầu. Đôi mắt liếc qua cô chán ghét. Thất trưởng lão nhìn qua cô
" Ta thấy đồ đệ huynh nói cũng không phải là sai. Chăm sóc ân cần như vậy mà "
Cô nghe lời nói móc của Thất trưởng lão, nhưng sao vẫn có cảm giác rất lạ...
" Thất sư thúc nghĩ nhiều rồi "
Cô không quan tâm lạnh nhạt nói. Thất trưởng lão không nói gì quay đi. Bỗng từ phía xa có thứ gì đó gào rống chạy lại. Mọi người đứng lên đề cao cảnh giác.
Một đàn quái thú xuất hiện, chúng giống những con sói nhưng lại to lớn và hung hãn hơn. Tình xuyên nhìn thấy liền nheo mài
" Lại là chúng! Chúng chính là thứ đã khiến sư phụ ngươi và sư phụ ta bị thương. Được gọi là Quái sói, mỗi con đều là cấp 3 "
Cô hiểu ra, lạnh nhạt nói
" Cấp 3 lại có số lượng nhiều. Hèn gì sư phụ ta và Thất trưởng lão lại bị thương "
Tình Xuyên gật nhẹ đầu, Ái Linh bước lên nói với Song Thành
" Ngươi hãy lên đi, ta sẽ hỗ trợ "
Chung Linh nhìn đến cũng quay qua sư tôn
" Sư phụ! Người đang bị thương. Hãy nghỉ ngơi đi "
Chung Linh nói rồi chạy lên dùng ma pháp tấn công đám quái thú. Cô nhìn qua Ái Linh đứng đó, nàng ta đưa tay có chiếc nhẫn ra. Từ chiếc nhẫn phát ra ánh sáng vàng nhạt, luồn sáng chói chan bao trùm lấy một khoảng trống. Khi ánh sáng đó biến mất, thì trên mặt đất xuất hiện một con sói to lớn, giữa trán nó còn có hình giọt nước. Cô khá kinh ngạc
' Ha! Đã có ma thú rồi sao? '
Ái Linh nhìn con ma thú đó, giọng nói ra lệnh
" Giết "
" Dạ! Chủ nhân "
Con ma thú đó chạy lên, lưỡi băng nhọn hoắc giết chết đám Quái sói. Một đàn bây giờ chỉ còn lại khoảng 20 con...
Cô nhìn Ái Linh đã giết hơn 5 con Quái sói mà nở nụ cười nhạt. Nhìn đến Cửu trưởng lão đang vui vẻ
" Ái Linh! Ngươi thật giỏi "
Chung Linh cũng đã xử được 3 con quái sói. Nhìn đến sư tôn
" Sư phụ thấy đồ nhi có giỏi không? "
Sư tôn gật gật đầu sau đó nhìn qua cô
" Ngân Tinh! Ma pháp của ngươi tiến triển đến đâu rồi? "
Cô quay qua mỉm cười nhẹ khiến sư tôn ngẩn người
" Đệ tử không bằng các người khác ở đây... "
Chung Linh nhìn đến khinh thường
" Ha! Vậy thì đứng đó. Đỡ mắc công sư phụ bảo vệ ngươi. Còn vướn tay vướn chân bọn ta nữa "
Cô không quan tâm lời nói của Chung Linh, Tình Xuyên đi đến gần cô hỏi khẽ
" Không giúp sao? "
" Không! Ta muốn quan sát "
Cô lạnh nhạt trả lời, nhìn qua Thất trưởng lão cùng Cửu trưởng lão cũng đang giết Quái sói. Lợi thế đang nghiêng về phía bọn người Ái Linh
- Rốnggggggggg
Một tiếng gào rống vang lên làm kinh động cả khoảng không. Một con quái sói bước ra, nhưng con quái sói này lại to lớn hơn những con khác. Thậm chí nó còn có ma pháp hệ thổ...
" Quái sói biến dị "
Ái Linh kinh ngạc nói lên. Mọi người đồng loạt nhìn nhau, Cửu trưởng lão nhìn đến Ái Linh mắt đang nhìn chăm chăm con quái sói đó liền nói
" Ái Linh! Nếu ngươi thích có thể lập khế ước với nó "
Ái Linh không trả lời nhìn vào con quái sói, Tình Xuyên cũng mỉm cười nhẹ khinh bỉ...
" Ha ha! loài người, các ngươi là đang hạ thấp ta sao? Ta là vua của quái sói, một kẻ hùng mạnh. Há lại để một con nhóc thấp kém đầy làm dưới trướng "
Lời nói hung bạo của quái sói vang lên, Ái Linh nhìn đên ngở ngàng
" Ngươi là vua của quái sói? "
" Phải! "
Ái Linh mỉm cười xinh đẹp, khiến Cửu trưởng lão ngẩn người
" Ta rất thích ngươi... Ta muốn ngươi ký khế ước với ta "
" Hừ! Ngươi gan to lắm. Dám nói muốn ký khế ước với ta. Để xem ngươi có bản lĩnh hay không "
Nói rồi con quái sói đó phi lên, tạo ra những vết nứt trên mặt đất. Ái Linh nhảy lên không trung, bàn tay xè ra những lưỡi băng phóng tới. Quái sói gào to né đi, thân hình nhanh nhẹn. Dùng đất tấn công Ái Linh...
Cô đứng nhìn trận chiến giữa không trung, Tình Xuyên bên cạnh ghé tai nói
" Ta thấy nàng ta không thể thắng "
Cô không nói gì lạnh nhạt nhìn, Chung Linh bên cạnh nhìn qua cô chán ghét. Khóe môi vươn lên nụ cười ác quỷ, vươn tay đẩy cô ra giữa cuộc chiến. Cô không kịp đề phòng, bị đẩy ra ngoài. Mọi người đều kinh ngạc, Ái Linh thấy cô không quan tâm phóng băng tới. Cô nhanh nhẹn né đi, nhưng chiếc khăn che mắt bị rơi xuống mặt đất vì bị lưỡi băng xẹt qua. Mái tóc cô phủ lên, mọi người bàng hoàng. Sư tôn nhìn đến cô
" Ngân Tinh! Ngươi không sao chứ "
" Loài người! Tránh ra "
Cô ngước mặt lên, hàng mi cong dài hơi hạ xuống. Hàng mài lá liễu hơi nheo lại. Mũi cao. Môi mỏng nhạt đỏ hồng. Làn da trắng mịn như châu ngọc. Bên thái dương ngay mắt trái của cô có cái bớt hình con bướm. Thân hình lả lướt yêu mị, đứng phiêu dật trong gió.
Mọi người kinh ngạc nhìn đến, cô nâng mắt lên. Đôi đồng tử đỏ như máu tuyệt luân, như có như không khiến người say đắm. Nó như luân hãm linh hồn con người vào trong lưới tình. Dù không khuynh nước khuynh thành, nhưng lại khiến người khác nhìn không thấu dung mạo ấy. Tạo ra cảm giác đây chỉ là một phần sắc đẹp của cô...
Thất trưởng lão cùng sư tôn nhìn đến sững sờ, vẻ đẹp của cô rất kì lạ...
Đôi mắt cô hiện lên sát khí nhìn qua Ái Linh, sau đó liếc đến con quái sói cũng đang bàng hoàng kia...
" Khí tức này... Rốngggggggggggg "
Con quái sói lui lại vài bước nhìn vào đôi mắt cô, rống lên thật to. Mọi người nhìn thấy hành động của con quái sói mà không hiểu gì.
Ái Linh cùng Chung Linh nhìn đến, ngở ngàng. Ái Linh thấy con quái thú kinh sợ cô mà trong lòng nổi lên ghen ghét. Bàn tay xè ra tạo một quả cầu băng đánh về phía cô.
Đôi mắt cô liếc qua, quả cầu dừng lại bay ngược về phía Ái Linh
" Ah! "
Ái Linh ngả xuống, Cửu trưởng lão bước lại gần đỡ nàng ta lên.
" Nhược Hy Ái Linh! Ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta nổi giận. Ngươi có phải thấy cuộc đời này quá nhàm chán rồi hay không? "
Lời nói cô lạnh lẽo tựa âm ti đi đến gần, Ái Linh tái mặt nhìn vào đôi mắt vô định của cô. Đôi mắt đó rất đáng sợ, như đang nhìn nhưng lại như không nhìn. Giống như cô đang nhìn một đống tro tàn...
Song Thành bước lên rút kiếm ra chắn trước mặt Ái Linh
" Ngươi muốn làm gì chủ nhân "
Tình Xuyên bước lên nắm lấy tay cô kéo lại
" Thôi nào! Là do sư tỷ Chung Linh của ngươi đẩy ngươi ra. Nếu trách phải trách nàng ta nữa. Bây giờ không phải lúc thích hợp để tính toán ân oán "
Cô nghe vậy nhìn qua Chung Linh, nàng ta run lên lắp bắp
" N...ngươi... nhìn... cái gì? Ta chỉ vô tình thôi, chứ có cố ý đẩy ngươi đâu "
Sư tôn nhìn đến cô lắc nhẹ đầu, cô không nói gì cầm lấy mảnh vải phủi bụi. Nắm chặt trên tay...
Tình Xuyên nhìn qua những con quái sói đó, cô đeo mảnh vải lại. Con quái sói biến dị nhìn vào cô không biết nghĩ gì, đạp đất chạy đi. Chỉ để lại tiếng nói
" Ta là Bão Lang! Nhân loại kia ngươi tên Nhược Hy Ái Linh? Ta sẽ nhớ rõ, hẹn ngày tái đấu "
Bọn cô nhìn con quái thú tự xưng Bão Lang kia cùng đám quái soi chạy đi.
" Sư phụ! Người không sao chứ? "
Tiếng nói Chung Linh vang lên lo lắng, cô quay lại bước tới gần sư tôn đang ôm ngực. Gương mặt nhăn nhó đau đớn. Lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng hắn
" Sư phụ! Thấy sao rồi? "
Sư tôn vươn tay xoa đầu cô mỉm cười nhạt
" Ta không sao. Đừng lo "
Cô nắm lấy tay hắn, lạnh nhạt quay qua đám người kia
" Chúng ta mau lên đường "
Mọi người chuẩn bị lên đường, Chung Linh đỡ sư tôn. Cô cùng Tình Xuyên thu dọn đồ đạc, Thất trưởng lão nhìn qua cô. Sau đó nhìn qua sư tôn
" Sư phụ! Có gì sao? "
Tình Xuyên nhìn thấy liền hỏi
" Không có gì "
________________
Suốt đường cứ đi mãi, cuối cùng cũng lên tới một ngọn núi. Trên ngọn núi có một cái hang động, hang động rất to. Ái Linh nhìn đến hỏi Cửu trưởng lão
" Sư phụ! Đây là Sơn cốc? "
" Phải. Song Thành, ngươi vào xem thử "
Nói rồi Song Thành đi vào trong, một lúc sau một nữ một nam đi ra. Đó là Băng Tâm cùng Huyền Hàn. Khi thấy cô Băng Tâm liền nước mắt chảy xuống
" Tỷ tỷ! Muội rất nhớ tỷ "
Cô lạnh nhạt nhìn Băng Tâm đang ôm mình
" Chẳng phải ta đã nói rõ rồi sao? Ngươi quên lời ta đã nói? "
Băng Tâm lắc đầu, hai má ướt đẫm
" Không! Muội biết sai rồi. Tỷ đừng như vậy "
Cô không quan tâm nhìn đến Huyền Hàn, hắn không nói gì nhìn qua sư tôn. Khi thấy sư tôn bị thương liền kinh ngạc chạy lại
" Sư phụ! Người làm sao? "
" Sư huynh! Sư phụ bị quái thú cào trúng. Trúng độc rất nặng, mau nhờ Quái y giúp "
Chung Linh hốt hoảng nói, Băng Tâm xoay qua sững sờ
" Quái y đã đến kinh thành cùng các trưởng lão. Chúng tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được bà ấy. Nhưng thứ thuốc bà ấy cần lại ở kinh thành. Chúng tôi được giao phó ở lại bảo vệ Sơn cốc "
Mọi người nghe xong liền kinh ngạc, Huyền Hàn nhìn đến nói
" Vào trong rồi nói "
Mọi người cùng vào hang động, cô nhìn lên bầu trời. Khóe môi nâng lên nụ cười
' Ha! Trời cũng giúp ta... '
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...