Trong khu rừng trúc, ánh sáng không thể chiếu qua. Mặt trời lên cao khiến mọi thứ xung quanh bị chiếu rọi bởi sự chói chan. Trong ngôi nhà gỗ, mùi thảo dược nồng nặc khắp nơi. Cô đang cùng Thông Tịnh lão đầu luyện đan
" Nha đầu ngươi hãy nhìn theo cách này. Những viên đan dược là một thứ tinh túy được tạo ra bởi sự kì công. Chỉ có người có tố chất như luyện đan sư mới có thể luyện thành "
Lão đầu vuốt râu nói, cô cầm một cuốn sách trên tay. Nhìn qua nhìn lại, rồi lấy một tờ giấy trắng viết gì đó...
" Ta muốn chế một loại thuốc mới "
Cô nhìn trong cuốn sách vừa nói, lão đầu nghe đến liền kinh ngạc
" Ngươi? Chế đan dược mới? "
" Phải! "
" Ha ha! Nha đầu, ngươi hơi quá rồi "
Lão đầu vuốt râu nói, cô không quan tâm bước đến cầm một số dược thảo bỏ vào lò luyện đan. Bàn tay xè ra ngọn lửa màu trắng, lão đầu nhìn thấy mà kinh hãi
" Bạch hỏa? Ngươi đã luyện đến được Bạch hỏa? "
Cô không nói gì chăm chú đốt lò luyện đan, tiểu Bát Đản và tiểu Huyết trên bàn nhìn đến
" Chủ nhân sao lại cho lão đầu đó thấy? "
" Ta nĩ ký ủ ó lý o ( Ta nghĩ ký chủ có lý do) "
Tiểu Huyết nhìn qua tiểu Bát Đản đang ngốn một đóng đan dược trong miệng
" Ngươi ăn kinh thật "
" Ngon ắm, ăn ông? ( Ngon lắm, ăn không?) "
" Không cần "
Tiểu Huyết nhìn qua cô, ngọn lửa dần mất đi. Cô mở lò luyện đan ra, bên trong xuất hiện một viên thuốc hai màu. Một nữa màu đen một nữa màu trắng. Lão đầu kinh ngạc nhìn cô
" Đây là thuốc gì? "
Cô đưa viên thuốc xoay qua xoay lại nói
" Thường thì chỉ có đan dược trị vết thương bên ngoài. Nhưng ta đã tạo ra một viên thuốc có thể hồi phụ hoàn toàn linh lực. Ta gọi nó là Phục Đan "
" Hồi phục linh lực? Phục Đan? "
Lão đầu nhìn vào viên thuốc run rẩy, rồi nhìn cô
" Không cần phải hoảng sợ như vậy. Đây là bí mật, lão nhớ lấy "
" Ngươi... lần trước là Tẩy Tủy đan bậc nhì. Trăm năm ít ai luyện thành, nay lại tạo ra một thứ đan dược mới. Lại còn có ngọn lửa Bạch hỏa... Ngươi rốt cuộc là cao nhân phương nào? "
Cô để viên thuốc vào một cái bình, lạnh nhạt nói
" Ta là ai lão không cần biết. Ta chỉ muốn tạo ra những thứ mà thế gian này chưa ai làm được "
Lão đầu nhìn cô kinh hãi, bần thần một hồi lâu mới vuốt râu đi vào trong lấy ra một quyển sách. Đó là quyển sách hôm trước lão đã giấu đi...
" Ngươi là người trẻ tuổi, lại có thân phận bí ẩn. Nhưng ta biết mình không bằng, nên đem những gì ta có thể cùng ngươi học hỏi. Nay ta Tịnh Thông cả đời kì công nghiên cứu, lại tự thấy mình không bằng ngươi. Ta khâm phục khẩu phục "
Lão đầu thở dài đưa quyển sách cho cô, cô cầm lấy mở ra xem
" Đây là những gì lão đã tìm hiểu? "
" Phải! Ta đã thử nghiệm và ghi lại "
" Tốt lắm, có thứ này rồi ta không cần phải tốn công làm gì... "
Cô đặt quyển sách xuống bàn xem, nhìn qua một loạt các cuốn sách khác. Lão đầu vuốt râu khán phục
" Chân nhân bất lộ tướng! Xem ra viên tẩy tủy đan hôm trước là do ngươi luyện thành "
" Phải! "
Lão đầu dù biết trước nhưng vẫn không thoát khỏi việc bàng hoàng, đứng đó trầm ngâm. Cho đến khi cô lên tiếng
" Quả là rất tốt, nhưng hiệu quả không được cao. Hãy thay thế một số thứ khác, xác suất thành công sẽ là 100% "
Cô đưa quyển sách cho lão, rồi dùng bút vẽ gì đó đưa cho lão so sánh.
" Xem đi "
Lão đầu nhìn qua hai bên, đôi mắt mở to bàng hoàng. Miệng run rẩy sau đó nở nụ cười
" Ha ha haaaaa! Ta hiểu rồi, tốt. Tốt lắm, ha haaaaaa. Cao nhân, cao nhân "
Cô lạnh nhạt nhìn lão, sau đó bước đến ngồi trên ghế.
" Ta sẽ tạo ra những loại đan dược mới. Ta sẽ ghi vào một quyển sách "
" Hử? Được! Lão sẽ đi tìm nguyên liệu giúp ngươi "
Lão đầu vuốt râu, cầm lấy viên thuốc khi nãy cô bỏ vào lọ nói
" Nhưng còn viên thuốc này? "
" Tìm người thử nghiệm "
Lão đầu vuốt râu, bỗng từ ngoài vang lên tiếng bước chân. Một người mang cơm đến, cô nở nụ cười nhạt đưa tay tạo ra ngọn lửa trắng đánh về hướng người đó
Bang!
Người đó ngã xuống, lão đầu bước ra nhìn thân thể trên mặt đất mà co rút khóe miệng
" Ra tay ngoan độc "
Nói rồi lão dùng một thứ thuốc gì đó rót vào miệng môn hộ kia
" Đây là thứ khiến cho linh lực của một người bị hao tổn trầm trọng "
Lão đầu vừa làm vừa giải thích, sau khi rót xong liền đưa viên thuốc cô chế tạo khi nãy bỏ vào miệng người đó. Khi người đó tỉnh dậy, cô thì dùng bùa để ẩn thân
- Nhị trưởng lão... khi nãy...
" Không có gì, ngươi thử vận linh lực trong người đi "
Môn hộ kia ngơ ngẩn nghe theo, khi thấy linh lực của người đó vận hành bình thường lão liền kinh ngạc mỉm cười
" Ngươi đi được rồi "
Lão đầu bước vào trong, cô cũng hiện thân
" Thuốc này tác dụng hoàn toàn, quả là một tuyệt phẩm "
Cô không nói gì, đi qua bàn xem sách
" Lão nên nhớ chuyện này đừng nói cho ai biết. Và nhớ kĩ một điều, tuyệt đối không tùy tiện đem những dược phẩm của ta ra ngoài. Những kẻ có được thì phải trả một cái giá xứng đáng "
Lời nói của cô âm tàn quyết tuyệt, lão đầu vuốt râu đôi mắt híp lại
" Nha đầu ngươi tuy không biết là ai, có mục đích gì. Nhưng ta sẽ làm theo, từ nay ngươi là bằng hữu của lão. Tính tình ngươi tàn nhẫn lão hiểu rõ, lão sẽ làm theo lời ngươi. Những kẻ có được đan dược này, sẽ phải trả một cái giá xứng đáng "
Cô nhếch môi nhìn sách
" Lão là người tu tiên, sao lại đồng ý? "
" Ha ha! Ta vốn không muốn tu tiên. Chỉ dùng đời mình để tạo ra những loại đan dược tuyệt mĩ nhất. Nay lại gặp được cao nhân, lão xem như sống không uổng đời người "
Cô không nói gì nữa, ngồi xuống ghế
" Mà ngươi tiếp theo định tạo ra loại dược gì? "
" Ta đang tính toán! Ta cảm thấy vẫn còn thiếu... "
Lão đầu vuốt râu, sau đó nói
" Ta biết có một chỗ gọi là Tháp Tuệ, nơi đó chứa hàng ngàn hàng vạn loại sách. Trong đó chắc chắn có thứ ngươi cần. Nhưng Tháp Tuệ đó lại nằm trong một tầng của Tiên tháp... "
Cô nghe đến liền nhìn qua lão
" Tiên tháp đó là gì? "
" Tiên tháp đó là một thứ rất kì diệu. Nó có tổng cộng 10 tầng, từng tầng là những thứ khác nhau. Có nơi để pháp bảo, có nơi để vũ khí... Nói chung toàn là bảo vật vô giá. Nhưng mỗi tầng của Tiên tháp lại có người thủ hộ, nói người cũng không hoàn toàn là đúng. Có thể là quái thú... Mỗi người sẽ được tu luyện trên tầng tháp đó, nếu lên được tầng nào thì sẽ được lấy một bảo vật trong đó. Qua được nhiều tầng thì sẽ lấy được càng nhiều bảo vật, nhưng đó là một vấn đề khó khăn, vì họ phải đánh thắng thủ hộ của mỗi tầng tháp "
Lão đầu vuốt râu nói, cô nghe xong liền sững người. Nở nụ cười nhạt
" Làm sao vào được trong Tiên tháp "
" Lão nghe nói sắp tới sẽ cho đệ tử vào trong đó để tu luyện. Khoảng 1 tháng nữa "
Cô đứng dậy rời khỏi nhà gỗ, trước khi đi còn để lại một câu nói
" Mai ta lại đến, đa tạ vì thông tin khi nãy "
________________
Cô bước đi loanh quoanh trong rừng trúc, cơn gió mát mẻ thổi qua. Tiểu Bát Đản trên vai cô
" Ký chủ! Người định làm gì tiếp theo? "
" Không biết "
Cô bình thản nói, bỗng từ xa cô thấy một người đang ngồi đó. Phong phạm phi phàm khiến người dao động, cô tò mò bước lại gần. Liền nhìn thấy Thất trưởng lão Thất Huyền Minh đang ngồi trên ghế. Đôi mắt chăm chăm lên bàn đang có một ván cờ được sắp sẵn, cô bước lại gần
" Đệ tử tham kiến Thất sư thúc "
Thất Huyền Minh không quay lại nhìn cô, cứ nhìn vào bàn cờ. Cô thấy vậy liền nhếch môi định quay người bỏ đi
" Đứng lại "
Thất Huyền Minh gọi cô lại
" Thất sư thúc có chuyện gì? "
" Lại đây "
Cô nghe theo bước lại gần hắn, Thất Huyền Minh nhìn lên cô nheo mài
" Ngươi là đệ tử mới nhận của Lục đệ? "
" Phải! "
" Ừ! Ngươi có thể giải nó không? "
Cô nhìn xuống bàn cờ trắng đen, quân cờ trắng đang bao vây lấy quân cờ đen đến bí đường. Cô nhìn đến liền nở nụ cười nhạt cầm quân cờ đen lên đặt vào một chỗ
" Vậy là được rồi "
Thất trưởng lão kinh ngạc, dung nhan tuấn mĩ nhìn lên cô mang theo nghi ngờ
" Ngươi có thể dễ dàng giải nó? Trong khi ta phải mắc tới mấy ngày cũng nghĩ không ra "
" Là do thất sư thúc chỉ chú ý tới sự bao vây của quân địch. Không nhìn đến sự thất thủ của mình nên mới tìm không ra "
Cô mỉm cười nhẹ nói
" Xem ra sư phụ đã có người chỉ dẫn "
Tiếng nói nữ nhân vang lên, Tình Xuyên từ bụi cây đi ra. Đôi mắt hiện lên ý cười nhìn cô
" Sư muội thật giỏi, có thể giải được nó "
" Sư tỷ quá khen "
Cô cũng mỉm cười nói, Tình Xuyên bước đến cạnh Thất Huyền Minh nói
" Sư phụ! Người đã mệt nhọc rồi, Cửu sư thúc thật là, lại đưa ra bàn cờ khó như vậy "
" Hừ! Tên Cửu đệ đó là cố tình chơi ta. Ta phải tìm hắn tính sổ "
Thất trưởng lão đứng lên, đang đi thì dừng lại nhìn qua cô
" Đa tạ ngươi "
Cô nở nụ cười nhạt, Thất trưởng lão ngẩn người rồi quay đi rời khỏi. Cô nhìn qua Tình Xuyên
" Xem ra sư phụ có chút cảm tình với muội rồi. Hay là để đa tạ muội việc giúp sư phụ, ta dẫn muội xuống trấn ăn một bữa? "
Cô mỉm cười nhìn Tình Xuyên
" Được! "
" Tốt! Vậy chúng ta đi "
Cô đi theo phía sau Tình Xuyên, đôi mắt sau mảnh vải hiện lên ý cười sâu xa
' Tình Xuyên... '
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...