Phút chốc đã 3 ngày trôi qua, cô được Gunra và Anna sửa soạn. Chiếc đầm công chúa hồng nhạt dài. Mái tóc ngắn tím xõa ra ngang vai. Đôi mắt đỏ như máu tuyệt mĩ. Ngũ quan xinh đẹp dù chỉ mới 4 tuổi khiến người say đắm. Cô được Gunra dùng một mảnh vải mỏng che đi gương mặt. Cô như thế vẫn đốn tim bao người...
" Công chúa thật đẹp... " Gunra mỉm cười nói với cô, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy sự buồn bã trong đó...
" Chị Gunra! Đã 18h rồi. Mau đi "
Anna chạy vào hốt hoảng, Gunra ôm cô vào lòng đi ra ngoài. Giờ đây cô mới có thể quan sát, dù tòa cung điện này rộng lớn thế nào nhưng vẫn vô cùng hiu quạnh. Giống nhà hoang hơn...
Gunra ôm cô ra, đi vào một xe ngựa, bầu trời đêm tối với ánh trăng mờ ảo. Áng mây đen hòa vào màn đêm lạnh lẽo. Cô được Gunra ôm vào xe ngựa. Bên trong còn có Fislin Diana và Fislin Rai. Hai cô cậu bé mà cô phải gọi là anh chị...
" Lâu rồi không gặp Eira " Diana mỉm cười tỏa nắng chào hỏi cô
Còn tên kia vẫn lạnh nhạt vô cảm, họ đều mặc lễ phục cho công chúa và hoàng tử cao quý. Gương mặt xinh đẹp của Diana cũng được mạng sa che lại...
Cô nhẹ gật đầu rồi ngáp một cái, dựa vào tay Gunra ngủ...
______________
Một lát sau xe ngựa dừng lại, cô bị đánh thức bởi Gunra. Đôi mắt cô mở ra nhìn vào tòa cung điện tráng lệ sa hoa gấp bội lần với nơi cô đang ở. Ánh đèn vàng sáng khắp nơi, bên ngoài có hàng trăm lính canh nghiêm nghị, cô được Gunra bế đi vào. Diana cùng Rai cũng theo sau. Cánh cửa lớn mở ra, ánh đèn từ phía trong chiếu vào mắt cô. Bàn tiệc lấp lánh rộng lớn, dù không muốn nhưng cô phải công nhận sự sa hoa của nơi này. Lướt nhẹ qua Diana đang mỉm cười, đôi mắt lấp lánh vui vẻ mà lắc đầu. Chắc con nhóc này đang rất vui...
Cô được Gunra bế trên tay, trước mắt cô là những quý tộc đang chia ra hai bên. Đồ họ mặc đều là chất lượng thượng hạng, gương mặt sắt bén.
" Tham kiến bầu trời của Fislin. Mong ngài luôn sáng chói và rực rỡ "
Gunra hướng phía trên cao hành lễ, Diana cùng Rai cũng cúi đầu. Cô ngước mặt lên nhìn người nam nhân là CHA cô kia, đôi mắt cô bình thản nhìn hắn. Mái tóc vàng vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán cao láng mịn. Đôi mắt xanh dương đậm như màn đêm. Lạnh lẽo tàn khốc, mũi cao thẳng. Môi bạc mỏng vô tình. Gương mặt góc cạnh tuyệt mĩ. Cơ thể cường tráng là bộ âu phục đen lịch lãm, áo choàng bông trắng trải dài. Hắn chống cằm lạnh lùng nhìn xuống. Khí chất uy nghi của bậc đế vương. Cô có thể cảm nhận hàn khí và mùi máu từ cơ thể hắn tỏa ra. Khí chất quả nhiên không tầm thường, nhất là đáy mắt hắn đang đánh giá cô. Nếu so hắn với Ma Tôn thì quả thật không khác mấy. Chỉ có gương mặt tuyệt mĩ là khác...
[ Ký chủ định làm gì vậy? ]
Cô đối diện với ánh mắt hắn, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt sau lớp vải.
" Ha "
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, những người có mặt đều kinh hãi nhìn cô.
' Chuyện gì vậy? Ta vừa nghe tiếng cười từ miệng con nhóc đó sao? '
' Nó dám cười trước mặt bệ hạ? '
' Nụ cười đó như chế nhạo '
' Gan to thật... '
...
Từng ý nghĩ của họ khiến cô cảm thấy nực cười. Và cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của Gunra...
Cô đối diện với ánh mắt hắn rồi nhẹ cúi đầu xem như chào hỏi. Hắn đưa tay phất lên
" Tạ bệ hạ "
Gunra ngước lên sợ hãi, nhẹ vuốt ve cô.
" Đó là con ta? "
"... Vâng... "
" Tên gì? "
Lời nói hắn lạnh lẽo khiến ai cũng sợ hãi. Diana nhẹ mỉm cười bắt chéo chân nhún người
" Con là Fislin Diana. Ra mắt người, thưa bệ hạ "
" Con là Fislin Rai. Ra mắt người, thưa bệ hạ "
Cô liếc qua hai người họ, cả hai đang cúi đầu nhưng cô lại vô tình nhìn thấy ánh mắt bất thường của Rai. Đáy mắt tên này vừa xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, hơi híp mắt lại sau đó cô trở về vẻ bình thản.
" Đây... "
" Để nó tự nói "
Gunra định giới thiệu thay cô nhưng hắn đã chen vào. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào cô
' Tên này! Ta mới 4 tuổi, ăn nói chưa rõ ràng. Vậy mà hắn bắt ta nói? '
[ Ký chủ! Người dường như đắc tội với hắn rồi ]
Cô nghe tiểu Bát Đản nói vậy liền hừ lạnh trong lòng. Mỉm cười
" Eira "
Cái tên cô vỏn vẹn lọt vào tai tất cả mọi người. Gunra run rẩy ôm chặt cô. Đôi mắt hắn vẫn không thay đổi, lạnh lùng...
Không khí trở nên căng thẳng hơn, một hầu tước đi lên cúi đầu
" Thưa bệ hạ! Giờ lành đã đến chúng ta có thể khai mở yến tiệc "
Lời nói của vị hầu tước kia được hắn chấp thuận. Tiếng nhạc mở lên, ai nấy đều rộn ràng... Các tiểu thư, phu nhân quyền quý đều họp lại nói chuyện...
Cô liếc nhẹ qua vị hầu tước đã giúp đỡ mình, ông ta có mái tóc trắng ngà cùng đôi mắt sắt bén. Ngũ quan tuấn mĩ bị che đi bởi năm tháng. Cô được Gunra dẫn đến một góc, gương mặt lo lắng của nàng ta khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng
" Công chúa... "
" Ta là William Hundin, hân hạnh gặp người. Thưa công chúa "
Tiếng nói uy nghi vang lên, cô ngước nhìn mới biết là vị hầu tước khi nãy... Hắn là William? Vậy chẳng phải là cha của thằng nhóc kia sau?
" Tham kiến hầu tước "
Gunra hành lễ, đôi tay run lên vì lo lắng
" Đứng lên đi! Công chúa mấy tuổi rồi? "
" Dạ 4 tuổi thưa ngài "
" 4 tuổi lại có khí chất như vậy... "
Ông ta mỉm cười phúc hậu với cô, nhưng cô vẫn bình thản liếc nhẹ qua 2 đứa nhóc gần đó đang được vệ binh dẫn đi
" Mời công chúa theo ta "
Ông ta đi đầu, Gunra bế cô đi theo sau. Đôi mắt tràn ngập sợ hãi, đau thương nhìn cô.
' Ta sẽ bảo vệ người bằng cả tính mạng. Thưa công chúa '
Suy nghĩ của Gunra khiến cô kinh ngạc, nhẹ mỉm cười đưa ray vuốt tóc nàng ta.
Đi trong dãy hành lang yên tĩnh, phía sau chạy lên một cậu nhóc tuấn mĩ.
" Cha "
" Kìa Robest. Sao con lại ở đây "
" Con muốn theo cha "
" Không được "
" Cha! "
" Được rồi! Nhớ giữ ý tứ "
Đó chính là Wlliam Robest. Người đã chơi chung với hai đứa nhóc kia.
Xung quanh cô giờ đây là cả hàng vạn căn phòng, dãy hành lang rộng lớn vang lên tiếng bước chân. Từ phía trước mắt rốt cục xuất hiện một cánh cửa có khắc hình rồng uy nghiêm. Hai lính gác bên ngoài cúi đầu chào rồi đẩy cửa cho bọn cô. Bên trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn sáng chiếu rọi khắp nơi. Cô nhìn thấy 2 đưa nhóc kia đang ngồi đó, khi thấy Robest liền mỉm cười. Cô còn nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của hắn, đang uy quyền ngồi đó...
" Tham kiến mặt trời của Fislin. Mong ngài mãi sáng rọi và rực rỡ "
" Ngồi đi "
Gunra bế cô ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhóc kia. Cô yên tỉnh nhìn một kị sĩ bên cạnh hoàng đế. Tên này trong chỉ khoảng 21 tuổi. Mái tóc hung đỏ buộc lại để bên vai trái. Gương mặt quả thật tuấn tú, nhất là đôi mắt kia. Long lanh nước nhưng lại yên bình. Bộ đồ kỵ sĩ nghiêm cẩn. Thanh kiếm gác bên hông sắt bén.
Thấy cô nhìn mình hắn liền đặt tay ôm ngực cúi đầu
" Xin giới thiệu, ta là First. Là kỵ sĩ thân cận của bệ hạ. Rất vui được gặp mặt công chúa và hoàng tử "
Cô lặng lẽ thu tầm mắt, dựa vào lòng Gunra nhìn vào hoàng đế chờ đợi. Như nhận thấy điều đó, hắn cũng dựa vào ghế không nói gì nhếch môi. Cứ thế căn phòng trở nên căng thẳng...
William Hundin thấy vậy cũng không nói gì mà ngồi đợi. Một lâu sau hắn mới lên tiếng
" Muốn chết hay sống? "
Một câu nói lạnh lẽo của hắn khiến tất cả rùng mình. Gunra run rẩy, vội quỳ xuống sợ hãi
" Xin bệ hạ tha mạng, các công chúa, hoàng tử tuổi còn nhỏ. Xin người tha mạng "
Cô nheo mài nhìn Gunra ôm chặt mình, liếc nhẹ qua hoàng đế sau đó vuốt má Gunra.
" Người là ba con có phải không? Con đã rất muốn gặp người "
Diana đứng lên bước lại gần hắn, đôi mắt xanh dương thuần khiết long lanh. Giọng nói không giấu được vui vẻ.
Hắn vẫn không rời mắt khỏi cô, sự lạnh lẽo bao trùm.
" Trả lời "
Hắn cất lên tiếng nói, không hề di chuyển ánh nhìn. Rõ ràng là đang hỏi cô...
" Sống "
Cô lạnh nhạt nói lên rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế. First bất ngờ, kể cả ai cũng không nén nổi bàng hoàng.
" Công chúa... "
Gunra định che miệng cô lại
" Để nó nói "
Cô nhìn vào hoàng đế, bỗng từ phía ngoài nhảy vào một bóng dáng. First rút kiếm ra chĩa vào bóng dáng đó nhưng lại bị đánh bay đi. 3 đưa nhóc kia núp sau lưng hầu tước. Còn cô được Gunra ôm chặt vào lòng...
" Ai? "
First nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng đó, nhưng nó di chuyển quá nhanh. Bỗng cô đưa bàn tay mịn màng của mình lên chỉ vào hoàng đế đang ngồi đó
" Sau "
Lời nói của cô khiến First xoay lại đâm vào bóng đen đang định tấn công Donald ( Hoàng đế) từ phía sau.
" A... "
Bóng đen bị thương ở cánh tay khiến tốc độ hắn bị chậm lại, hoàng đế bình thản ngồi đó nhìn vào cô. Bàn tay nâng lên phát ra một luồn ánh sáng vàng đánh về phía trước...
Bụp!
Bóng đen kia bay ra xa, cô kinh ngạc nhìn tên đó đang nằm dưới mặt đất...
' Chuyện gì vậy? '
[ À! Ta quên nói với ký chủ! Thế giới này có phép thuật ]
' Ngươi nói sớm quá... Mua thuốc đảng trí uống đi '
Dù nói vậy nhưng bên ngoài cô vẫn bình thản nhìn bóng đen kia.
" Phụt... "
Bóng đen đó phun ra một ngụm máu, vươn tay gỡ bỏ mũ đen. Chiếc áo choàng nhẹ tung bay. Giờ đây cô mới nhìn rõ dung nhan ông ta, ngũ quan tuấn tú. Chắc khoảng 30... Người này nhìn Donald với ánh mắt thù hận khiến cô hứng thú...
" Donald! Hôm nay ngươi không chết thì ta chết "
Bóng đen đó kêu lên rồi đưa tay xuất ra một đạo ánh sáng sắt nhọn, đôi mắt Donald lạnh lẽo nhìn những mũi tên đang phóng về phía mình mà lạnh nhạt. Khi nó gần tới mặt hắn thì bỗng nhiên tan biến
" A... "
Chỉ nghe tiếng la của bóng đen kia, vươn tay ôm lấy ngực đang bị chính đòn tấn công của mình đánh trả. Mọi việc quá nhanh khiến cô bất ngờ...
" Ha ha! Ngươi không hổ là hoàng đế, thật mạnh. Vậy ta sẽ dùng đoàn cuối cùng này "
Bóng đen đó đứng dậy, dùng hai tay đang chảy máu tạo nên một quả cầu. Cô nhìn thấy trong đầu liền vang lên
' Giết hắn đi, ta đỡ phải vất vả '
[ Ký chủ... =.=??? ]
Bỗng nhiên Diana chạy ra che trước mặt hắn, đôi mắt đẫm lệ
" Không được! Đây là cha ta, ta không để ông làm hại người "
" Tránh ra "
Bóng đen la lên sau đó đánh quả cầu đen về phía hoàng đế, Diana nhắm chặt mắt.
Oanh...! Bùm...!
Tiếng vang rung động mãnh liệt, làn khói mờ ảo dần tan biến.
Cô nhìn thấy hắn vẫn bình an ngồi đó lạnh lùng, trên tay hắn là Diana đang bị xách lên. Dường như đã ngất xỉu...
Phập!
First nhân cơ hội bay ra phía sau đâm kiếm xuyên qua bụng người áo đen đó. Ông ta kinh ngạc, mở to mắt hận thù nhìn Donald
Tiếng nói thống khổ của người áo đen đó vang lên
" Ngươi biết ta không? Donald? "
"... "
" Ha ha! Ta là Daiso, và là người hận ngươi thấu xương. Ngươi đã giết chết nàng ấy. CHÍNH NGƯƠI "
Cô kinh ngạc nhìn vào sự căm phẫn của Daiso kia. Nhưng Donald hắn vẫn bình tĩnh.
" Ngươi đã giết chết nàng, Luxti. Nàng ấy... chính tay ngươi. Ngươi còn nhớ nàng không? Còn nhớ không? "
"... "
" Ha ha! Làm sao ngươi nhớ cho được. Ngươi đã giết quá nhiều... quá nhiều người. Làm sao ngươi có thể nhớ tới nàng ấy, người con gái đã trao bao tình yêu cho ngươi... "
Nước mắt Daiso lăn dài, cắn chặt răng lại.
" Nàng ấy từng nói, nàng ấy yêu ngươi. Yêu khí chất cao cao tại thượng của ngươi... "
Giọng hắn nhỏ lại đầy thống khổ
' Ai bại não vậy 😒 '
" Nhưng ngươi... ngươi lại xem nàng như một thứ dơ bẩn. Chính bàn tay ngươi đã dính đầy máu của nàng. Chính ngươi đã GIẾT CHẾT NÀNG... Nhưng đến phút giây đó nàng ấy vẫn mỉm cười. Ha ha ha haaaaa! Ngươi có biết rằng... nàng đã nói gì trước khi chết không? Nàng ấy nói rằng, nàng không sợ chết. Chỉ sợ khi chết đi rồi sẽ không ai yêu ngươi như nàng. Từng lời nói ấy đã làm tan nát trái tim ta. TA HẬN NGƯƠI, kẻ đã giết chết tình yêu của nàng... "
"... "
" Nàng đã ra đi... không một nuối tiếc. Rời khỏi thế gian và chốn hậu cung đầy thị phi này. Ha ha! Nàng đã khảm sâu vào ta muôn vàn thống khổ. Và kẻ bắt đầu chuỗi bi kịch ấy lại là ngươi. Dù ngươi có ngồi trên vị trí cao thượng ấy, thì trong lòng ta... ngươi cũng chỉ là một kẻ hèn hạ... "
"... "
" Ha ha haaaa! Ngươi có biết không? Nàng đã ra đi, chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng không 1 chút lưu luyến. CÒN NGƯƠI VẪN XEM TÌNH YÊU CỦA NÀNG NHƯ RÁC RƯỞI, TẠI SAO LẠI BẤT CÔNG NHƯ VẬY? MỘT KẺ TÀN NHẪN NHƯ NGƯƠI LẠI CÓ THỂ SỐNG VUI VẺ. LÀ KẺ LUÔN ĐEM TÍNH MẠNG NGƯỜI KHÁC NHƯ TRANG GIẤY. MUỐN ĐOẠT LẤY KHI NÀO THÌ ĐOẠT LẤY KHI ẤY. Còn nàng, một nữ nhân thuần khiết trong sáng lại phải chết khi còn quá trẻ. Nàng đã vì ngươi mà cố gắng sống. Nhưng ngươi lại xem nàng như con rối, một món đồ rẻ tiền. LIỆU NGƯƠI CÓ NHỚ KHÔNG? NHỚ ĐẾN NÀNG, NGƯỜI CON GÁI LUÔN YÊU NGƯƠI. DÀNH CẢ TRÁI TIM MÌNH CHO NGƯƠI. LUÔN CHỜ NGƯƠI NHÌN ĐẾN NÀNG... NGƯƠI CÓ NHỚ KHÔNG? "
Tiếng gào thét của Daiso vang vọng cả căn phòng, nước mắt lăn dài thống khổ, đau đớn, căm phẫn. Nhưng Donald vẫn lạnh lùng
" Không nhớ... "
Cô liếc nhẹ qua hắn, câu nói đó như làm Daiso chấn động ngã khụy xuống. Nhưng ánh mắt cô lại vô tình chạm vào Fislin Rai. Tên nhóc đó đang cúi đầu, mái tóc đen phủ kín gương mặt. Bàn tay nhỏ bé năm chặt lại nổi lên gân xanh...
' Ô '
Cô bình thản xoay đi, như chưa thấy gì.
" Ha ha! Đúng là kẻ máu lạnh "
Daiso kia đứng lên điên cuồng nhìn Donald. Cô trầm mặt sau đó vươn môi cười nhạt
" Ha "
Nghe tiếng cười đầy chế giễu của cô, tất cả liền quay đầu lại nhìn. Cô ngước mắt lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn Daiso vô định. Bình thản lại yên tỉnh
" Thật u ngốc, thế ới ày vốn không có ình yêu. Thứ ình yêu thuần khiết kia vốn đã ông ồn ại. Kẻ ào còn in ào nó thì kẻ đó chính là kẻ u ngốc ật sự. Ngươi bị hận thù che ắt và trỗi dậy on ác quỷ đáng sợ. Tình yêu cũng như 1 trò chơi... kẻ ào yêu trước... KẺ ĐÓ THUA... Thứ ình yêu à ngươi nói đó... có iết nó ở âu không?... ( Thật ngu ngốc! Thế giới này vốn không có tình yêu. Thứ tình yêu thuần khiết kia vốn đã không tồn tại. Kẻ nào còn tin vào nó thì kẻ đó chính là kẻ ngu ngốc thật sự. Ngươi bị hận thù che mắt và trỗi dậy con ác quỷ đáng sợ. Tình yêu giống như một trò chơi, kẻ nào yêu trước... KẺ ĐÓ THUA... Thứ tình yêu mà ngươi nói đó, có biết nó ở đâu không?...)
Dù không rõ nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu từng lời nói của cô. Cô đưa ngón trỏ lên miệng, đôi mắt híp lại nhẹ nhàng
" DƯỚI ĐỊA NGỤC... "
Lời nói của cô khiến mọi người bàng hoàng, Daiso bần thần nhìn cô tức giận.
" Ngươi chỉ là một con nhóc, ngươi thì biết điều gì. Ngươi không hiểu, ta không ngu ngốc. Ta yêu nàng. Tình yêu thật sự "
Lời nói Daiso căm hận càng khiến lòng cô trào phúng và điên cuồng
" Ha ha! Yêu? Tự đặt ay lên ngực mình i. Ngươi sẽ thấy ược thứ ình yêu ngu ngốc của mình. Thứ ngươi ang nói, không hải là yêu. Mà là sự Bất Phục và Không Cam Lòng. Ngươi hận ì ông có được gười con ái ấy. Ngươi vốn đã không còn yêu nàng, tình yêu ong ngươi đã chết... TỪ RẤT LÂU. Thứ ươi ang có không phải là yêu, ngươi chỉ em nó như một cái cớ. Để che đậy thứ đen tối trong chín inh ồn mình ( Ha ha! Yêu? Tự đặt tay lên ngực mình đi. Ngươi sẽ thấy được thứ tình yêu ngu ngốc của mình. Thứ ngươi đang nói không phải là yêu. Mà là sự Bất Phục và Không Cam Lòng. Ngươi hận vì không có được ngươi con gái ấy. Ngươi vốn đã không còn yêu nàng. Tình yêu trong ngươi đã chết... TỪ RẤT LÂU. Thứ ngươi đang có không phải là yêu, ngươi chỉ xem nó như một cái cớ. Để che đậy thứ đen tối trong chính linh hồn mình) "
Daiso ôm đầu, nước mắt chảy dài
" Không! Ngươi nói dói! Ngươi nó dói "
" Nói dói? Vậy ngươi hãy nhìn về ía ước. Ìm kiếm hình bóng của nàng... Người on gái ươi yêu. Hãy ìm đi. Ngươi sẽ ìm thấy nàng, nếu ươi yêu nàng thật lòng ( Nói dói? Vậy ngươi hãy nhìn về phía trước. Tìm kiếm hình bóng của nàng... Người con gái ngươi yêu. Hãy tìm đi. Ngươi sẽ tìm thấy nàng, nếu như ngươi yêu nàng thật lòng) "
Daiso nhìn quanh căn phòng với ánh mắt bơ phờ, hắn tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Nhưng lại như điên cuống thức tỉnh gào lên
" Nàng đã chết! Làm sao nàng có thể ở đây "
" Chết? Sai ồi. Ngươi ã không còn nhớ... hình bóng của nàng. Đã không òn nhớ nữa. Ngươi chỉ đang ố biện minh mà ôi ( Chết? Sai rồi. Ngươi đã không còn nhớ... hình bóng của nàng. Đã không còn nhớ nữa. Ngươi chỉ đang cố biện minh mà thôi) "
" Không! Không thể. Ngươi đang nói dói, ta yêu nàng, làm sao ta có thể quên nàng chứ "
" Vậy tìm đi "
Daiso đưa tay che một bên mặt, nhìn xung quanh nhưng vẫn không có kết quả. Mọi người ai cũng đang bất ngờ, sững sờ nhìn cô và Daiso
" Ha ha! Ngươi im đi. Nàng đã chết, không còn sống nữa. Ngươi đang cố lừa gạt ta phải không? Đúng là ác quỷ mà, ngươi thì biết cái gì. Ngươi chỉ là một đứa trẻ, khi lớn lên ngươi cũng sẽ yêu. Ngươi cũng sẽ ngu ngốc như trong lời nói của mình mà thôi. Ha ha haaaa "
Daiso điên cuồng gào thét. Giọng cười khinh miệt. Cô cúi đầu xuống, khóe môi mỉm cười. Một lần nữa ngước lên liếc về phía Daiso đang điên cuồng...
" Yêu? Ngươi có biết ta HẬN nhất cái từ ghê tởm đó không? Chỉ cần nhắc tới thì ta lại cảm thấy muốn nôn. Chỉ có những kẻ ngu si như ngươi mới tin vào điều đó. Dói trá! Giả tạo! Ngu ngốc! Vô tri! Và cứ khờ dại tin rằng TÌNH YÊU tồn tại "
Đôi mắt cô trở nên khát máu, còn đâu sự bình thản, yên tỉnh ngày nào. Dường như vì mất kiểm soát mà cô đã gằn từng chữ và không bị thiếu sót từ
" Ngươi... sẽ yêu mà thôi "
" Ha ha! Ngươi có biết không? Nếu như thật sự có kẻ làm ta dao động. Thì ta sẽ GIẾT CHẾT hắn trước khi mọi chuyện đi quá xa. Và nếu không thể giết hắn thì ta... sẽ tự tay móc trái tim của mình ra và bóp nát nó... "
Cô đưa tay lên trời, giọng nói tàn khốc
" Ta thề dưới TRỜI ĐẤT. Nếu như ta không làm được. Ta sẽ bị Huyền Lôi đánh chết. Hồn bay phách tán. Mãi mãi... KHÔNG ĐƯỢC SIÊU SINH "
Bầu trời bỗng rầm vang lên tiếng sấm oanh động, cơn gió điên cuồng cuốn qua. Donald lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt kinh hãi nhìn đôi mắt cô. Đưa tay ôm lấy ngực mình đang đau nhói...
[ Ký chủ... ]
' Chủ nhân... '
Tiểu Bát Đản và tiểu Huyết sợ hãi kêu cô...
Oanh! Rầm!
Bầu trời kéo mây đen đến, sấm sét đánh cuồng bạo. Cơn mưa trút xuống xối xả. Lời thề hôm nay của cô sẽ khiến linh hồn một người nào đó đau đớn và đang run rẩy... Tất cả chỉ mới bắt đầu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...