" Tại sao Trưởng Lão lại khai quang sớm như vậy? "
Lãnh Tuấn nhìn thấy Quân Ngọc liền cung kính bước xuống.
Nam tử ôn nhu lại mang theo sự xa cách của nước hồ khiến ai cũng phải dè chừng.
" Vì ta cảm nhận được ma lực cường đại xuất thế.
Hắn bình đạm trả lời, bỗng dưng khựng lại.
Đôi mắt đảo quanh căn phòng như đang tìm kiếm điều gì đó.
Con ngươi anh minh sáng rực tựa chừng có thể xuyên thấu tất cả.
Cho đến khi dừng lại một hướng, hơi nhíu mày.
Cô liếc mắt lên một thân ảnh đứng phía trước mình, tiểu đệ tử đó đã che khuất bóng dáng của cô.
Quân Ngọc hơi chần chừ rồi bước tới...
" Ngươi là đệ tự Điện nào? "
" Ta là đồ đệ của Trần sư phụ.
Nguyệt Yêu Nhi ra mắt Lục sư tổ "
Tiếng nói đệm êm như mật đường lọt vào tai tất cả, nào ngờ đâu một tiểu đệ tử lại có thể sở hữu mê giọng chết người.
Còn thành thục duyên dáng, tuy mặc đồ võ nhưng vừa nhu mì lại vô song.
Mái tóc dài đen nhánh bóng mượt được buộc cao, làn da trắng mịn không tỳ vết khiến Trần Kiên nghi ngờ.
" Nhìn ngươi như tiểu thư đài các, chỗ nào là đệ tử của ta? Sao ta không biết? "
Nữ nhân hơi cúi đầu lễ phép không trả lời.
Hành động e ấp tựa hoa thủy tiên đang thẹn thùng trước gió.
Lãnh Tuấn sững người, khép hờ mắt sau đó hằn giọng thay nàng trả lời.
" Đệ từ trước đến giờ có ngó ngàng tới đệ tử sao? Toàn tuyển thí rồi mặc kệ, chẳng chịu dạy dỗ gì.
Tiểu đồ còn biết đệ là sư phụ liền may mắn rồi "
" Ta...!Ừ thì...!"
Trần Kiên nghẹn họng chẳng thể phản bác.
Trưởng Lão Quân Ngọc vẫn tĩnh lặng quan sát nữ nhân.
Thu toàn bộ dung nhan ấy vào trong mâu thủy.
Tuy đường nét hài hòa chẳng có gì nổi bật, nhưng cử chỉ lại toát lên một cỗ cao quý của danh gia vọng tộc.
Thật là khiến người cảm mến...
Yêu Nhi mím môi, hai má hơi ửng hồng vì bị nhìn mãi.
Quân Ngọc thấy thế liền thu tầm mắt, vuốt nhẹ lọn tóc trước trán mới bước lên ghế ngồi nghỉ ngơi.
Rầm!! Đoàng!!
Tiếng vang thất thanh như pháo nổ liên hồi khiến ai nấy giật mình.
Cô nheo mắt trầm ngâm, núp sát hơn sau cột trụ khi thấy bọn họ đồng loạt ra ngoài.
Cánh cửa bật mở, diễn cảnh cũng ngay lập tức hiện rõ.
" Cái gì vậy? "
Trần Kiên khó hiểu khi nhìn thấy một bộ xương với những chất nhầy đang không ngừng vấy bẩn linh khí.
Chúng trong suốt kéo lê trên nền đất, đầu sọ lắc lư chuyển động.
Nhưng bả nhơ kia không chảy hẳn xuống, mà như keo dính khoả lấp tất cả xương sườn.
" Tởm quá "
Lãnh Băng Tâm khó chịu xìu giọng chán ghét, lưng tựa vào thành cửa chẳng có chút ý định xông lên.
Ngược lại Trần Kiên rất háo thắng, xoay xoay bả vai khiến gân cốt kêu lên răng rắc.
" Lũ này dám xông vào lãnh địa, vậy thì để gia gia cho ngươi biết tay "
" Sư đệ...!"
Lãnh Tuấn đang định ngăn cản thì đã thấy bóng đen lao vút mất dạng.
Hắn tung liên hoàn cước làm con quái vật phải thụt lùi.
Nhưng khi đá trúng, chất nhầy kia lại hút lấy chân nam tử khiến hắn giật mình.
Trần Kiên từ từ bị nuốt chửng, cố vùng vẫy thì càng bị lún sâu.
Tình thế nguy cấp, bỗng hai sợi dây xuất hiện muốn kéo hắn trở về.
" Ah...!"
Lãnh Tuấn nhìn qua Yêu Nhi, nàng liễu yếu đào tơ cũng bị lực hút kéo vào.
Gắng gượng hết sức nhưng bất lực trước quái hình dị hợm.
Lãnh Tuấn bước tới, bình tĩnh nắm lấy sợi dây màu trà, vung tay...
Rắc...!!!?
" Ahhhh...!"
Trần Kiên đau đớn khi âm thanh giòn tan vang lên bên trong chân phải.
Hắn ngã trên đất được Nhã Kỳ dìu đỡ, mày sắc nhíu khẽ lại toát lên cỗ nhu hòa...
" Gãy xương rồi, con quái vật này không đơn giản "
" Đáng đời "
Lãnh Băng Tâm nửa liếc nửa không nói lời vu vơ như trêu chọc.
Trần Kiên cắn răng chịu đựng cơn buốt nhói, không thèm quan tâm đến nữ tử như tảng băng di động.
" Con quái vật này...!"
Quân Ngọc đăm chiêu suy nghĩ thì lại thêm nhiều ảo hình xông lên.
Lãnh Tuấn chau mày khi thấy Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh đang ra sức bay qua lượn lại.
Nhã Kỳ phe phẩy phiến vàng, thì thầm...
" Sư huynh...!"
" Đệ tự ý hành động, ta sẽ tính sổ với đệ sau "
Lãnh Tuấn khàn giọng nhìn thẳng về phía Nhã Kỳ mà nói một câu mờ ám.
Cô từ phía sau ẩn khuất giữa đám đệ tử tông môn đang bu quanh như ổ kiến.
Nghệ Hạ cười khúc khích vỗ vai cô...
" Trì Dao tỷ, có kịch hay xem rồi "
Rầm! Uỳnh...!!!
Cây cối xung quanh bỗng nhiên đổ ngã, Quân Ngọc hai tay chắp ra sau mà tiêu sái quan sát biến động.
Thiên Sư Mệnh không hề chạm vào những con quái vật, chỉ bay qua lượn lại như đang dàn trận pháp.
" Sư bá...!"
Lãnh Tuấn nhìn hắn kêu lên hai tiếng cung kính.
Như hiểu được ngụ ý muốn xông lên kia mà đưa tay ngăn cản.
Một thân bạch y mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Khí chất tiên nhân khiến người phải ngây ngẩn...!Giọng nói vang lên hòa theo gió...
" Bọn chúng muốn ăn hết linh khí "
" Ăn? Làm sao có thể? "
Trần Kiên nhíu mày, hoàn toàn nghi ngờ suy luận vừa đưa ra.
Quân Ngọc vung tay tạo xoáy vòng, sương đặc dần hội tụ.
Quả nhiên đám thú vật kỳ dị đồng loạt chậm rề tiến tới.
" Khụ khục khục...!"
" Sư bá? Người ổn chứ? "
Nhã Kỳ bước tới hỏi khi thấy vị Trưởng Lão cao lãnh vừa ho khan.
Hắn lắc đầu tỏ vẻ không sao, Huyền Hàn cất giọng...
" Sư tôn, để ta thu phục chúng "
" Không được manh động, ma khí rất lớn "
" Nhưng...!"
Vụt...!!
" Thiên sầu mệnh cổ lụy tình si.
Mỹ nhân như hoạ đảo điên trần.
Lệ dung hòa gió tuyệt băng thanh.
Ngao du thiên hạ truy phu tình.
"
Tà áo lất phất giữa phong sương, từng mảnh lụa trong suốt màu xám bám sát vào cơ thể nhu mì.
Lộ rõ đường cong quyến rũ khiến nữ nhân tựa tiên tử hạ phàm.
Tuy nhiên tà khí khủng khiếp đang như hố đen vô tận.
Đôi chân đáp lên nền đất, nàng vung tay để dung nhan như Hoa Nhường Nguyệt Thẹn rộ sắc trước bao tầm nhìn.
Mi tâm trĩu xuống với đường kẻ in đậm, con ngươi long lanh mang theo nỗi bi thương được điểm tô rõ ràng.
Hình xâm giọt nước màu xanh bên khóe mắt khiến nàng như đang khóc.
Làn da lúa mạch mịn màng, môi dày đỏ mọng đầy quyến rũ.
Từng đường trên gương mặt hài hòa lại tuyệt mỹ.
Đôi tay đưa lên gò má e ấp dịu dàng...
" Ngươi...!"
Huyền Hàn ngẩn ngơ không khỏi thổn thức bởi mỹ nhân ưu buồn.
Nàng giáng trần gieo rắc vào tâm người sự cảm thông đau khổ.
Dù biết tà khi kia thật sự đáng ngờ, nhưng bóng hình mảnh mai yếu đuối cần người che chở đó khiến ai cũng phải thương xót.
" Quỷ Mị đến từ nhân gian, du lãng Tiên Sơn tìm tri kỷ "
Nàng mỉm cười nhẹ như trả lời cho sự xuất hiện đột ngột của mình.
Cô khép hờ mắt, con ngươi hiện rõ ý cười lạnh lẽo.
" Quỷ Mị? Ngươi tìm ai? "
Trần Kiên khó chịu khi vừa bị gãy một bên chân, liền không kiêng nể mà gằn giọng.
Nàng ta giật mình bởi âm thanh phẫn nộ, lồng ngực phập phồng, hít hà không khí như hoảng sợ.
Bộ dạng mếu máo khiến ai cũng phải bất ngờ.
Cô bỗng nhiên che lại hai bên lỗ tai, Nghệ Hạ không hiểu hành động của cô nhưng cũng vội vã làm theo...
" OAAAAAAA...!"
" Má ơi...!"
Lãnh Băng Tâm đang dựa vào thành cửa, đột ngột một uy lực vội tới khiến mảnh gỗ bị lệch.
Nàng ta cũng không đề phòng mà vẹo qua một bên, buột miệng thốt ra hai từ khiếm nhã.
" Cái...!"
Quân Ngọc cũng không thốt thành lời, nhắm mắt lại chẳng hiểu tiếng khóc kinh thiên động địa kia là gì.
Nền đất rung lắc dữ dội, Quỷ Mị khóc to như một đứa trẻ bi la rầy.
Đệ tử tông môn nghiêng nghiêng ngã ngã theo sự mất thăng bằng.
Chỉ có những người nội lực cao thâm mới miễn cưỡng chống đỡ.
Nhưng từ việc nhăn mặt nhíu mày, phải mất đi phong phạm mà bịt tai.
Quân Ngọc run rẩy bàn tay, hai ngón khép lại muốn hoán phép khởi kết giới.
Nhưng linh lực khó mà tích tụ khi thanh âm gào rống kia cứ từng hồi phá tan.
Cô nhắm mắt, cố gắng tĩnh tâm để tránh phiền nhiễu làm náo loạn.
Nhưng Nghệ Hạ lại không được như thế...
" C...!Chết...!m...!mất...!"
" Lòng tịnh, mọi vật xung quanh chỉ là hư ảo.
Tâm trí thanh thản, không nghe không thấy "
Nghệ Hạ đổ mồ hôi như mưa, bên tai văng vẳng tiếng nói tựa chuông ngân mà dần dễ chịu.
Đằng kia, Lãnh Băng Tâm khiếp hoảng nhìn quanh như tìm kiếm điều gì.
Đôi con ngươi sáng quắc lạ thường, nhưng rồi cũng nhanh chóng ngồi xuống xếp bằng tịnh tọa.
- Ahhhh.
- Đau quá.
- Ahhhh...
Đám đệ tử tông môn ngã quỵ hét lớn, nhưng sự thống khổ đó cũng không thể lấn át được tiếng khóc kia.
Màng nhĩ họ đã bắt đầu chảy máu, chốc lát thôi cũng đủ khiến tất cả điêu đứng bởi uy lực cường đại.
" Hic...!"
Ai nấy thở phào khi âm thanh tàn bạo được dừng lại, Quân Ngọc thấy nữ nhân vẫn còn nấc lên từng tiếng mà vội dịu giọng.
" Quỷ Mị cô nương muốn tìm ai? "
" Lệnh lang tự tuyệt tấm chân tình.
Vùi chôn tiên nữ chốn bi thương.
"
Quỷ Mị cất giọng thành thơ, chan chứa rõ ràng nỗi đau đớn vô tận khiến người nghe chạnh lòng.
Bóng hình như bồ công anh, tùy thời mà bị gió lạnh cào xé từng cơn trong tâm khảm.
" Đây là Khải Hoàn Tông, không có vị mà cô nương tìm kiếm "
" Chàng đi xa tận chân trời, lại ngỡ lạc ngay trước mắt.
"
Nữ nhân nói những đều bi thán lại không cho ai hiểu rõ.
Nhưng cảm xúc kia chân thật tới mức phút chốc đã ảnh hưởng tới vô gian, tràn ngập trong cõi ưu buồn.
" Ngươi...!"
Huyền Hàn nửa chừng lại không biết nên nói tiếp điều gì.
Quỷ Mị cắn môi cười chua chát, đảo mắt một vòng lớn.
Hàng mi ẩn khuất mâu quang như vì sao tinh tú, rồi lại rũ rượi im lặng...
" CỔ THỤ HUYẾT LINH ĐANG GẶP NGUY, CÁC NGƯƠI LÀM GÌ?? "
Tiếng nói vang trời từ nơi nào xa xôi vọng tới như trách móc.
Sự cứng nhắc khó chịu trong âm giọng khiến tất cả sững sờ.
Quân Ngọc không một lời nào mà lập tức bay lên, mất hút sau gió lộng.
Vụt...!! Vụt...!!
Quỷ Mị nhìn gần một nửa đã bỏ đi, cũng quyết định không nán lại mà hoàn toàn tan biến, từng làn ma khí lưu đọng tanh tưởi.
Trái lập với linh sương thuần khiết...
[ Đinh -----> Thực Hiện Việc Tu Luyện? ]
[ Chấp Nhận Không ]
Tiếng nói đinh vang bên tai, cô lạnh nhạt khẽ gật đầu.
Bỗng từ dưới chân một lực đẩy xuất hiện, cô đạp đất mà âm thầm bay đi.
Để lại Nghệ Hạ đần độn mà há hốc mồm...
" Êh...!Sao không lôi đầu ta theo với?.
Chị hai ơi, em biết bơi chứ không biết bay.
"
Nghệ Hạ nhảy tưng tưng rồi sầu não lếch xác theo sau.
Phút chốc bỏ ngõ khoảng không dần vắng lặng.
Không hề hay biết Lãnh Băng Tâm đã đứng vào nơi mà họ vừa ngụ.
Đôi con ngươi lạnh lùng trông về khoảng trời, tựa chừng muốn đóng băng toàn bộ.
Nguy hiểm lại ẩn hiện tia tuyệt tình...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...