Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


" Tuyệt Thiên Mệnh Sinh, Quy Hồi Lai Cổ...!"
Tiếng nói Nghệ Hạ vang lên bất thình lình, nhưng giống như là đang thì thào trong giấc mộng.

Cô nhíu mày khi cảm nhận thấy Quân Đoàn đã trở lại trật tự, tất cả mũi lao đều không còn hướng đến.

Mà tiếp tục chìm vào tịch mịch, bất định bước đi với âm thanh khẽ khàn.

Chớp nhoáng đã chẳng còn một tia sát khí nào tồn tại...
" He he~...!May là có kiến thức, không thôi chết chắc "
Cô thả lỏng bàn tay, dù cho có đánh trả cũng chưa chắc đủ khả năng để chiến thắng.

Nghệ Hạ khều nhẹ cô, tiếp tục thấp giọng...
" Trì Dao tỷ, ta phải lợi hại lắm không? "
" Sao như vậy? "
" Hửm? Cái gì? "
"..."
" Tỷ muốn hỏi gì vậy? "
Cô lạnh nhạt trước sự ngu ngốc của nữ nhân, kiên nhẫn hỏi lại điều mình muốn biết.
" Sao ngươi chế phục được họ? "
" Chế phục? Khi nào vậy? "
"..."
Trong thanh giọng của Nghệ Hạ là sự mông lung kéo dài.

Dường như thật sự không hiểu rõ những điều cô nói.

Thấy vậy tiếng nói du dương tiếp tục cất vang...
" Câu thơ kia là gì? "
" Đó là câu văn tự cổ ta tìm được trong Từ Mệnh Đồ "
" Ở đâu ngươi có? "
" Ưm...!Ta không thể tiết lộ "
" Ý nghĩa của câu thơ "
" Đó là câu ấn chú do Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh sáng lập.

Nó là câu nói quyền năng, cho thấy sự thành kính tuyệt đối với chốn quê nhà "
" Quê nhà? "
" Ừm hửm, quê nhà "
Cô hơi nặng trĩu mi mắt, việc lấy thông tin từ nữ nhân đần độn này xem ra hiện tại không thích hợp.

Đành im lặng bắt đầu nói chuyện với Celia.
' Đây là đang đi đâu? '
[ Khải Hoàn Tông ]
' Tại sao ta không có cảm giác khi đi? Bằng cách nào ta đã ở đây? '
[ Trạng Thái Mộng Du ]
' Thông tin về Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh? '
[ Cung Cấp Thông Tin: Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh.
1: Giáo phái bí ẩn, dành đức tin vào một nơi tuyệt hảo cho những linh hồn chấp nhận trở về.

Họ cho rằng đó là quê nhà thật sự.
2: Luôn Tu Luyện và không hề màng đến thiên hạ.

Tuy nhiên càng nhiều người dân đã quy thuận và chấp nhận cái chết để trở về.
3: Tất cả giác quan đều niêm ấn, trong trạng thái Quy Hồi.

Tựa như một người chết di động.
- Không nghe.
- Không thấy.
- Không cảm xúc.
- Không thở.
- Không suy tư.
- Không ngửi.
- Không đói
-...!]
Cô nghe phân tích cũng chỉ lẳng lặng nhìn nền đất cằn cỗi.

Hàng mi run nhẹ che khuất mâu đồng tinh tế, ẩn sau sự huyền ảo là tia sáng âm hàn.
" ĐỨNG LẠI!! "
Cô nghe thấy âm thanh quát tháo đầy đề phòng từ trên cao vọng xuống.

Không ngước lên nhìn, vẫn tiếp tục đi theo Quân Đoàn.


Từng bước chân chậm rãi nhưng ngay ngắn...
" CÁC NGƯƠI LÀ AI? SAO DÁM XÂM NHẬP TIÊN SƠN? "
Âm thanh văng vẳng khắp bốn phương trời, như dùng hết nội lực để nói vọng tới chỗ cô.

Tuy nhiên Quân Đoàn chẳng thèm đoái hoài tới kẻ trên đỉnh núi, vẫn nhắm mắt cúi đầu đi theo từng nhịp.
" Trì Dao tỷ, hình như là người của Khải Hoàn Tông "
Trong giọng nói của Nghệ Hạ mang theo sự phấn khích, mong chờ một điều gì đó thú vị sẽ xảy ra.

Bỗng tất cả dừng lại, cô cũng nhíu mày đảo mắt xung quanh.

Quân Đoàn chìm trong tĩnh lặng, giờ đây đứng bất động giữa gió sương.
" Ý...!He he~...!Dao tỷ, là Trục Dịch Trận "
Cô nhìn một ma trận hình thù kỳ quái đang dần được vẽ lên.

Đường nét khó hiểu kết nối vào nhau tạo thành vòng tròn đầy ánh sáng.

Màu cam chói lóa đặc biệt ám muội giữa thanh thiên bạch nhật.
Vụt...!!!!
Cô vừa chớp mi mắt, đã thấy quang cảnh hoàn toàn thay đổi.

Bầu không khí trong lành như mang theo uy lực khiến người tham lam.

Vởn linh dày đặc bao phủ, cây cối đung đưa như tạo nên một khúc vũ dịu dàng.
" Các ngươi là...!"
Miêu Tương nhíu mày khi nhìn thấy Quân Đoàn đã bất ngờ xuất hiện.

Đệ tử tông môn thủ thế như chuẩn bị chiến đấu.

Một kẻ đứng đầu trong nhóm, gương mặt bị che khuất bởi hình khắc điêu tinh.

Giờ đây mở mắt, hiển lộ con ngươi trắng dã khiến đám đệ tử hoảng hồn...
- Tà Môn Ngoại Đạo?
- Cái gì vậy?
- Bọn chúng muốn làm gì?
Miêu Tương cũng giật mình nhưng ngay sau liền trấn tĩnh.

Đưa tay lên như ra hiệu những kẻ phía sau giữ im lặng.

Còn mình thì bước lên, nhìn sâu vào con mắt quỷ dị với sự huyễn hoặc tận bên trong.

Tựa như ở đó là một thế giới khác mà ngoại lai không bao giờ có thể xâm nhập.
" Mau đi báo cho các tiền bối, nói Đường Sứ của Thiên Sư Mệnh bái kiến tông môn "
Miêu Tương xoay đi dặn dò, xoa lấy thái dương với bộ dạng thật sự điềm nhiên.

Một đệ tử rời khỏi, mất hút đằng xa với sự hối hả...
" Đường Lịch...!He he~...!Xem ra có chuyện hay rồi "
Cô đứng kế bên nghe thấy tiếng nói thầm đầy vui sướng của Nghệ Hạ.

Cũng không tỏ thái độ, bình tĩnh chờ thời cơ.
" Gì đây? Không ngờ Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh nổi danh lừng lẫy lại hạ mình đến tìm gặp nơi khỉ ho cò gáy này.

Thật không biết là phước hay họa "
Tiếng nói với tông giọng cao nhưng không hề mang theo ý vui nào.

Lại giống như là khinh miệt nằm ẩn trong hàm nghĩa.
" Tiền bối...!"
Miêu Tương chắp tay cúi đầu trước nam nhân vừa đi đến.

Cô liếc qua nhưng chỉ nhìn thấy nửa thân người.

Bộ y phục võ thuật đơn sơ màu đỏ nhạt cứ đung đưa theo chuyển động.

Đai lưng đeo nửa mảnh ngọc hình tam giác, tuy nhiên nhìn vào vẫn có thể đoán ra toàn vẹn hình khắc Hùng Sư đầy uy mãnh.
" Từ lâu nghe danh Quân Đoàn Thiên Sư Mệnh nổi tiếng là Chính Phái Võ Lâm.

Tại hạ tài hèn sức mọn, vừa luyện võ xong, vậy mà xương cốt vẫn chưa được đả thông.

Hay là các vị giúp tại hạ một tay? Hửm? "

Giọng nói cười cợt mang theo tính khiêu khích, cô khép hờ mắt nghe rõ âm thanh xa lạ.

Lạnh nhạt chờ xem tên nhóc kia muốn làm gì...
" Tiền bối...!"
" Tiểu Tương nhi, im lặng chút "
" Đệ mới là kẻ cần im "
Sự cương nghị vừa cất lên lấn át cơn cuồng ngạo khiến không gian gần như lắng đọng.

Nhưng nó lại từ hướng xa vọng tới, bao nhiêu cũng khiến người sững sờ bởi nội lực cao thâm.
" Đại Sư Huynh...!"
" Mời các vị đến Ngọc Long Bảo Điện "
Cô nghe ra âm thanh của cố nhân, hắn khoan thai chiêu mời Quân Đoàn để diện kiến mà không hề có chút dao động.

Sự đề cao cảnh giác của đám đệ tử vẫn không trút xuống.

Dời qua bên đường nhìn chằm chằm cho bọn cô rời đi...
Ma trận dưới chân lại xuất hiện lần nữa, nhanh chóng đẩy Quân Đoàn đến tận một đại sảnh rộng lớn.

Tựa như vùng đất mênh mông khiến không gian dần trở nên dễ chịu.

Linh khí mạnh mẽ không ngừng đánh sâu vào tiềm thức.

Cô có thể nhận thấy ánh nhìn của rất nhiều người trong gian phòng.

Phía xa kia trên bậc thang, một nam nhân đang cao lãnh nhìn xuống.

Uy nghiêm an tọa mà hiện rõ sự trưởng thành, sắc bén...
" Ta tự Lãnh Tuấn, đại đệ tử của Tư Chân Sư.

Không biết các vị đại giá quan lâm, là có chuyện gì? "
"..."
Không hề có câu trả lời cho nam tử, bầu không khí bắt đầu trở nên tĩnh mịch đến bất thường.

Cô cảm nhận thấy một sự nguy hiểm đang không ngừng chiếm đóng.
" Câm sao? "
Tiếng nói bỡn cợt lại vang lên, từ bên ngoài kẻ kia bay vào trực tiếp tấn công Đường Lịch.

Bỗng Quân Đoàn tách ra làm hai bên, cô nhân cơ hội hỗn độn.

Ánh quang từ nội lực làm nhòe mắt mà nhanh như tia chớp cởi bỏ huyết bào.

Núp ra phía sau thầm lặng thoát khỏi sự kìm cặp của đám người Thiên Sư Mệnh.

Trên thân thể chỉ có một mảnh lụa sạm màu che thân, lạnh nhạt núp phía sau cột trụ lớn mà nhìn bao quát tất cả.
" Trì Dao tỷ, sao ngươi không chuẩn bị y phục của Khải Hoàn Tông? "
Cô cảm nhận thấy có bàn tay vỗ vai mình, nhìn qua liền thấy một tiểu nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu.

Giọng nói kia là của Nghệ Hạ, nàng ta thấy cô hành động cũng đã làm theo.

Giờ đây dung nhan mới lộ rõ bên ngoài.
Gương mặt tròn ưa nhìn với cái bớt xấu xí phủ một nửa bên trái.

Quả thật là xú nữ nhân khiến người hoảng sợ và chán ghét.

Tuy nụ cười để lộ hàm răng trắng sáng tinh nghịch đáng yêu, nhưng khiếm khuyết từ dấu bớt đã hoàn toàn làm mờ đi ưu điểm.
" Có dư không? "
" Có nè "
Nghệ Hạ đưa lên bộ y phục được chuẩn bị sẵn, cô không chần chừ cầm lấy.

Vung nhẹ xoay vòng trong góc khuất, chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện khác thường.

Dường như tất cả sự chú ý đã được dồn lên hai kẻ đang quyết chiến...
" Trời...!"
Nghệ Hạ há hốc mồm khi thấy mảnh vải sạm màu tuột xuống, vô tình để lộ đôi chân trắng nõn ngọc ngà.

Nhưng không để nàng ta nhìn lâu, bộ y phục như cánh quạt bung ra bao phủ tầm nhìn.


Chỉ vài cái xoay vòng nhanh đến chóng mặt, cô đã mặc xong.

Đưa tay chỉnh lại đai lưng, cất tiếng khẽ nói.
" Hơi chật "
" Ặc...!"
Nghệ Hạ chậc lưỡi nhìn thân hình mỹ miều của cô từ trên xuống dưới.

Dung nhan thanh tú như một đóa hoa hồng phấn vừa chớm nở.

Cô liếc mắt, đưa tay kéo nữ nhân sát vào lòng mình.

Đưa mắt nhìn đến nam nhân đang cười phấn khích...
" Đường Lịch của Thiên Sư Mệnh chỉ như vậy thôi sao? Hèn hạ "
" Trần Kiên...!"
Lãnh Tuấn nhíu mày hằn giọng, người tên Trần Kiên cũng không thèm đoái hoài.

Bay trên không trung tung chiêu tấn công, nhưng đối thủ lại chỉ lùi từng bước.

Vẫn cúi đầu không thèm phản kháng, nhưng cũng chưa hề bị dính bất cứ một đòn đánh nào.

Cứ thế mà chơi trò mèo vờn chuột...
" Tên đó cũng đẹp trai thiệt...!"
Cô liếc mắt nhìn qua Nghệ Hạ đang cười háo sắc mà tán dương Trần Kiên.

Đôi con ngươi huyết ngọc ánh lên tia sáng kỳ ảo, tiếp tục chuyển dời sự quan sát khắp căn phòng...
" Ồn quá "
Tiên vũ lam y thanh thoát chạm sàn, ngồi bắt chéo chân khiến bóng hình càng trở nên lãnh khí.

Mái tóc dài không phụ kiện tùy tiện bung xõa, những lọn thưa thớt dịu dàng ẩn khuất nguyệt nhan.

Một tay chống bàn, tay còn lại rót trà.

Đường cong cơ thể mịn màng làm nàng càng thêm cao quý, sự ung dung toát lên cỗ bí hiểm cọc cằn.
" Lãnh sư muội, có muốn tham gia? "
Trần Kiên đạp xuống mặt sàn, hất mái tóc trước trán qua một bên tỏ vẻ lãng tử.

Đôi mắt sắc bén vô hồn ánh lên tia cười nhạt sâu xa.

Không thèm trả lời mà nhấp trà nóng.
" Đủ rồi.

Đệ muốn phá tới khi nào? Mau trở về chỗ "
" Đại Sư Huynh, là chúng xem thường huynh mà? Ta chỉ muốn thử tài thôi "
" Hồ đồ! "
Trần Kiên bĩu môi, hất tay lên không trung chán nản bước tới ghế trống mà nhảy lên ngồi, khiến nó mất cân bằng dần ngã ra sau có chủ đích.

Tuy vậy vẫn yên ổn mà chơi vơi, không hề bật ngửa hoàn toàn...
" Tới đông đủ vậy? "
Từ bên ngoài hào hoa nam tử mỉm cười chào hỏi.

Cây quạt trên tay không ngừng theo nhịp mà tạo ra từng hồi gió mát.

Nhã Kỳ nhướn mày, một tay chắp phía sau ra dáng thư sinh.
" Tam ca, nhìn xem kìa.

Bọn họ tới để gây rối đó.

"
Trần Kiên thấy y liền bật ghế lại chỉ tay tố cáo.

Nhã Kỳ bước tới, xếp quạt gõ nhẹ vào trán hắn.
" Là ta mời, đệ gây sự thì đúng hơn "
" Ai ui...!Gì? Huynh mời bọn tà môn ngoại đạo này làm gì? "
Nhã Kỳ liếc mắt nhìn lên Lãnh Tuấn đầy thâm ý, bọn họ dường như có bí mật không thể nói ra.

Bộ dạng nguy hiểm khó lường khiến người nhìn sinh ra nghi hoặc.
" Mờ ám quá "
Nghệ Hạ vuốt vuốt lông mày tỏ vẻ hình sự, cô vẫn đang đánh giá Lãnh Băng Tâm.

Người muội muội không cùng huyết thống đã từ lâu thay đổi.

Bộ dạng như một mỹ nhân băng giá đầy huyền bí khiến người không thể đến gần.

Quả thật ánh mắt kia chẳng còn sự ngu dốt ngây dại, mà thay vào đó là cỗ khí tuyệt tình sâu hun hút tận đại dương.
" Đường Sứ...!"
Lãnh Tuấn khép hờ mắt nhìn thẳng về phía kẻ cầm đầu Quân Đoàn.

Đáy con ngươi dần xuất hiện tia truy vấn.


Còn kẻ được gọi danh, hắn ngước lên, ẩn sau lớp màu vẽ, đôi mâu đồng trắng dã
cũng mở ra nhìn trực diện.
"..."
" Thiên Sư Mệnh xưa nay tuy không xen vào chuyện giang hồ, nhưng mê hoặc bá tánh là điều không thể chấp nhận.

"
"..."
" Ta đã từ lâu nghe đến việc làm của các ngươi, quả thật không hề muốn động chạm đến.

Nhưng mới đây, các ngươi xen vào Thung Lũng Diệt Âm là làm gì? "
" Không cần khai báo "
" Các ngươi cũng muốn thống lĩnh nhân gian? "
Lãnh Tuấn khép hờ con mắt dò xét phóng thẳng về phía Đường Lịch.

Linh khí dao động mê man không ngừng khiến mọi thứ càng đệm thêm căng thẳng.
" Đại Sư Huynh, cần gì quan tâm đến? "
" Huyền đệ, ngươi đến trễ vậy? "
Trần Kiên nhếch mép giễu cợt như đang chọc ghẹo ai kia.

Người trung niên râu tóc lòa xòa che lấp ngũ quan, thân thể cao lớn khỏe mạnh dắt ngự kiếm sau lưng.

Nhìn hắn anh khí hung hãn, không hề có chút đôi nét nào của bậc Tiên Nhân.
" Ta đã bảo gọi thẳng tên ta, ngươi nhập môn sau ta.

Đừng có mà thể hiện "
" Gì chứ? Quy định Khải Hoàn Tông đã thay đổi.

Xếp theo thứ tự đồ đệ của Trưởng Lão mà xưng danh.

Ngươi chẳng phải là Lục Sư Đệ hay sao? Hửm? "
Trần Kiên đá lông nheo cười điểu, kẻ vừa như lữ khách đầu đường xó chợ kia lại chính là Huyền Hàn.

Khí chất tuấn mỹ anh tài đã hoàn toàn thay đổi đến bất ngờ.
" Hôi quá "
Lãnh Băng Tâm bóp mũi huơ tay nói ra hai chữ như tỏ rõ thái độ.

Nhã Kỳ mím môi, chau mi tâm gật gù đồng thuận.
" Quả thật có mùi không được tốt cho lắm "
" Hừm "
Huyền Hàn hằn giọng một cái rồi không thèm quan tâm ngồi thẳng vào chỗ.

Dường như đã quá quen với việc bị hất hủi nên rất ung dung.
" Trì Dao tỷ, xem ra quan hệ của bọn họ bằng mặt không bằng lòng "
Nghệ Hạ ôm trụ lén lút nhìn toàn cảnh, cô cong mi mắt che đi ý cười, mấp máy.
" Điều đó hẳn là dĩ nhiên, nhưng chưa chắc như ngươi thấy "
" Nói gì mà huề vốn vậy? Tỷ ấm đầu sao? "
Nghệ Hạ nhìn cô như chứng kiến hiện tượng gì lạ lùng.

Không để tâm đến điều đó, cô dời mắt quanh phòng.

Bây giờ đã có vài cố nhân xuất hiện, chỉ thiếu hai nữ tử là Song Song và Liễu Ỷ Cơ...
" Hàn, ngươi muốn nói gì? "
Lãnh Tuấn nâng tách trà nhấm nháp, hỏi rõ ý kiến mà sư đệ đưa ra.

Hắn cũng không hề kiêng nể, lạnh giọng.
" Lo làm gì lũ tà môn ngoại đạo? Trực tiếp công phá "
" Ha ha...!Hay, hay lắm.

Hai phiếu "
Trần Kiên cười sảng khoái nhanh miệng tán thành.

Nhưng nhận lại chỉ là cái liếc mắt đầy khó chịu của Lãnh Tuấn, đành ngậm mồm câm nín.
" Đường Sứ, thất lễ...!"
" Kiêu ngạo tự vong "
Lại bốn chữ bình đạm mang theo ngụ ý bởi âm giọng trầm đục, Nhã Kỳ nhíu mày như cười như không.

Cây quạt phe phẩy có phần nhanh hơn...
" Vong? Chúng ta không kiêu ngạo, cũng không dễ chết như vậy.

Nếu có cũng phải diệt trừ đám tà môn, vì chính nghĩa mà loại bỏ tai họa "
" Đủ rồi! "
Tiếng nói lạnh nhạt nhẹ nhàng văng vẳng khiến nhiều người phải giật mình.

Lãnh Tuấn đang ngồi trên ghế cao cũng phải bật dậy.

Cô đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai lưa thưa bên thái dương.

Lặng lẽ chờ đợi nam nhân tiêu sái đang bước vào...
" Lục Trưởng Lão?...!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui