Cô nhìn tiểu tiên nữ nhỏ nhắn đang bay lượn với vầng quang xanh lục.
Hai lỗ tai nhọn xòe ra ngoài.
Đôi mắt màu đen không tròng.
Vận một chiếc đầm lá bé xinh, đôi cánh trong suốt như hoa mềm mại.
[ Xin tự giới thiệu: Ta là tinh linh cao cấp, một Hệ Thống đặc biệt.
Tên là Celia ]
" Không thể cứu tiểu Bát Đản? "
[ Trả lời câu hỏi của ký chủ: Không thể.
]
Tiếng nói nhỏ nhắn như chim sơn ca đang hót, vừa êm tai lại khiến người yêu thích.
Cô nhướn mày, nhìn Celia nghi vấn.
" Nhiệm vụ trước thì sao? "
[ Đã không còn hiệu lực, vì tuyến nhiệm vụ vốn gắn liền với Hệ Thống 233.
Nay Hệ Thống đã chết, ký chủ không thể tiếp tục tồn tại.
Nên nhiệm vụ cũng được hủy bỏ.
Xin hết.
]
" Mã số của ngươi thì sao? "
Phượng Lam Di đang ngồi uống trà, liếc mắt nhìn đến hỏi.
[ Mã số của ta là 000.
]
" Tại sao ngươi tồn tại? "
[ Tại vì phục lệnh cho ký chủ, ta được thiết lập để chờ Huyết Vương.
]
Phượng Lam Di nghe câu trả lời nghiêm túc của Celia mà không biết nên hỏi gì nữa.
Đành im lặng nhường lại cho người khác.
" Không còn cách nào? "
Tiểu Hắc nhìn qua thanh kiếm đang bay lơ lửng mà hỏi một câu không đầu không đuôi.
Phải nói đúng hơn là nó đang nhìn đến hình khắc rắn bên trên.
[ Thứ lỗi! Hệ Thống 233 đã thật sự biến mất.
Vì là một Hệ Thống, khi cỗ máy hư tổn nặng nề liền kết thúc sinh mệnh giả.
Rất chia buồn.
]
Celia nghiêm chỉnh đặt tay phía trước, cánh trên lưng mỗi lần va đập liền xuất hiện kim tuyến linh động.
Cô vuốt ve đôi môi đỏ mọng...!Tiếng nói tiểu Huyết bỗng vang lên...
" Tại sao người biết mình mới thật sự là chủ nhân của ta.
Lại không nói? Người muốn trừng phạt ta? Tại sao lại không bảo vệ nó? Phượng Lam Di, tại sao cô ta không chết?...!Tại sao...?? "
" Xích Xà Vương, ngươi dám chất vấn...!"
Tiểu Hắc đang định nghiêm giọng thì bị đôi tay của cô ngăn cản.
Hàng mi nhắm hờ, Celia nhìn thấy liền hóa hai luồng ánh sáng nhỏ.
Màn hình trong suốt hiện ra...
** Trở Về Quá Khứ**
Giữa khu vườn bạt ngàn trong xanh, linh hồn mỹ lệ ngồi trên thảm cỏ tựa như một yêu nghiệt.
Mái tóc mượt mà với hương thơm đặc biệt, hòa quyện vào thiên nhiên lại khiến cô như đang mê hoặc nhân tâm.
" Huyết Vương, tại sao ta phải đi theo người? Ta sẽ chết? "
(Cuộc đàm thoại ở chương 189 )
Phượng Lam Di dường như thật sự rất kinh ngạc, nhìn giữa không gian có một tầng ma lực bao phủ.
Mạnh mẽ đến khó lường...
" Thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ.
Từ khi Tích Mạn Liên xuất hiện, ta đã biết sẽ có điều chẳng lành "
Cô một tay chống lên thảm cỏ, một tay vuốt nhẹ lọn tóc ra sau.
Hàng mi rũ rượi như ánh lên những giọt sương hàn, ma mị với vẻ đẹp khuynh thiên...
" Ta đến là để thu phục Kim Ảnh Long "
" Ngươi sẽ không thể làm được "
" Cái gì? "
" Ngươi sẽ chết "
Phượng Lam Di đờ ra bởi ánh nhìn trực diện của cô.
Tuy rằng nó thật bình thường nhưng lại tạo ra một uy áp vô hình đến khó chịu.
" Ta sẽ chết? Dưới tay ai? "
" Ta không cần phải nhiều lời, chỉ cần ngươi làm theo ta.
"
Cô xoáy sâu mâu quang như khuấy đảo tâm can người đối diện.
Phượng Lam Di tuy do dự nhưng cũng chấp thuận...
" Được "
" Cứ giả vờ như không liên hệ tới ta.
Ngươi sẽ nhân cơ hội để đi vào Tích Hồ? "
" Phải "
" Cứ thuận theo tự nhiên "
" Thuận theo tự nhiên? "
" Phải.
Ta sẽ cho Ciara và Nhất Khuynh yểm trợ, cứu thoát ngươi "
Cô mỉm cười nhạt đứng lên, linh hồn bắt đầu hóa lại hình thỏ.
Phượng Lam Di nhíu mày ngờ vực, thật sự không hiểu được điều gì.
Nhìn cô đã nhảy đi, chỉ biết cười trừ mà lắc đầu...
" Thật sự không hiểu được tâm tư của vị này...!"
** Trở Về Thực Tại **
" Ta đã nghe theo Huyết Vương, quả nhiên sau đó liền bị Tích Mạn Liên cho một cú tấn công bất ngờ.
Bại dưới Phi Phích Tử Hoàn Ảnh...!"
Phượng Lam Di thổi nhẹ ngụm trà nóng mà cảm thán.
Nhất Khuynh tựa đầu vào vai Ciara, bĩu môi mọng mà giở giọng điệu đà...
" May là nhờ ta và tiểu hung dữ cứu ngươi nga~...!Nếu không là ngươi toi mạng rồi "
" Phải.
Đa tạ ngươi.
"
" Xía "
Nhất Khuynh khinh thường bởi lời cảm ơn qua loa của Phượng Lam Di.
Cô mở mắt nhìn vào không gian bất định, cất lời...
" Sau đó ta học một ma thuật có thể phân thân.
Vốn biết có kẻ luôn theo dõi, nên một bên làm tiểu thố thố ngoan hiền, một bên trở thành Nguyệt Tâm Sứ.
"
" Phải.
Huyết Vương biết bọn người kia thấy ta chưa chết, liền sẽ hành động.
Nhân cơ hội Chi Ly Linh đang theo dõi Huyết Vương với thân hài thỏ con.
Liền bắt Tích Mạn Liên lại, vừa dương Đông kích Tây, vừa trộm Long tráo Phụng.
Cho ta giả trang để đến bên cạnh kẻ đứng sau mọi chuyện đó, Vạn Yêu Nữ Chúa.
"
Phượng Lam Di gật đầu nối tiếp câu chuyện để giải thích.
Nhất Khuynh kinh ngạc trố mắt trước âm mưu của cô.
Nói...
" Hóa ra Vương luôn tỏ vẻ ung dung khác thường là để gây chú ý với Vạn Yêu Nữ Chúa.
Tránh để lộ tâm cơ cho nàng ta phát hiện.
Sau đó phân ảnh, dùng thân phận Nguyệt Tâm Sứ mà hành động.
Quả nhiên là nguy hiểm, đáng sợ...!"
" Vậy chủ nhân đã đoán trước Xích Xà Vương sẽ phản bội người.
Nên mới không nói bất cứ điều gì cho chúng ta biết? "
Câu hỏi của tiểu Hắc khiến không gian bỗng nhiên trầm lại.
Cô liếc mắt nhìn qua Huyết Tàn Kiếm vẫn đang phát tán cường lực.
Cười nhạt gật đầu...
" Phải.
Chính sự xuất hiện của Tích Mạn Liên, đã khiến ta đề cao cảnh giác.
"
Mọi người câm lặng chẳng biết nói gì, dù như vậy có lẽ trong tâm mỗi người đều đã có nhận thức rõ ràng.
Cô đảo mắt một vòng, ý cười càng thêm sâu, thậm chí là nhiễm một tia tàn nhẫn được ẩn giấu.
Nâng ly thủy tinh rỗng tuếch, Ciara thấy vậy liền cầm chai rượu bước tới rót vào.
" Có lẽ các ngươi đang rất bất mãn với ta.
Cũng như tiểu Bát Đản từng nói, ta có thể máu lạnh đến mức ruồng bỏ thuộc hạ của mình.
Ha~...!Cũng đúng lắm "
Cô lắc lắc rượu vang bên trong, sau đó nhếch môi nhấp một ngụm.
Bộ dạng của cô khiến ai nấy phải im lặng, Phượng Lam Di thấy không khí lại căng thẳng.
Liền cười nói...
" Không thể trách người.
Nếu người tiết lộ kế hoạch, thì làm sao đảo ngược tình thế chứ? Vạn Yêu Nữ Chúa nham hiểm như vậy.
Nào là có ma pháp Thời Không, đẩy ký ức vào Tích Mạn Liên để đánh lừa rắn nhỏ.
Còn hợp tác với Louis, Tam Trưởng Lão của Thế Giới Phù Thủy.
Nếu tính về pháp bảo, nàng ta sở hữu Thiên Ngục Giam, Thiên Xích Ma Quân.
Cả linh hồn bên trong Kim La Sa Sa Phiến.
Thậm chí có cả Kim Ảnh Long ở phía sau...! Huyết Vương làm vậy cũng là bất đắc dĩ, phải không? "
" Ngươi nói như vậy chẳng khác nào ám chỉ Huyết Xà Sứ sẽ thật sự phản bội Vương? Ta thấy thiệt thòi cho ngài vì sự trung thành bị nghi ngờ...! ặc...!"
Nhất Khuynh đang nói mà không suy nghĩ khiến mọi ánh mắt đều như viên đạn đổ dồn về phía mình.
Nàng ta mím môi chẳng dám thốt thêm từ nào.
Phượng Lam Di cười nhẹ, tiếp tục nhấp trà.
Tà Y đưa tay xoa xoa thái dương, hỏi...
" Tại sao Vạn Yêu Nữ Chúa đó lại có được tinh linh trong Kim La Sa Sa Phiến? Còn có tại sao lại dạy được Phi Phích Tử Hoàn Ảnh cho Tích Mạn Liên? Thậm chí biết được rất nhiều chuyện của người.
Cả tên Louis đó, hắn vì sao muốn đoạt Lăng Mộ Thư Viện? "
" Nhân vật Triệu Thi Ca của thế giới trước.
(Huyết Sát Cổ Đại! Nhiễu Loạn Nhân Gian).
Phi Phích Tử Hoàn Ảnh là do ta dùng sinh mệnh toàn dân của nàng ta để luyện thành.
Nàng ta lại sở hữu ma pháp Thời Không, chỉ cần đưa ra yêu cầu với Hệ Thống.
Liền sẽ biết được một phần bí quyết.
"
" Hệ Thống?.
"
Nhất Khuynh dường như không tránh khỏi tia kinh ngạc, ai nấy bắt đầu đặt trọn tâm tư về phía cô.
" Ha~...!Louis đã đánh đổi Thế Giới của mình cho con dân Phù Thủy.
Ắt hẳn Lăng Mộ Thư Viện có giá trị gì đó, nên hắn muốn đoạt lại "
" Vì thế tên đó mới bắt tay với Vạn Yêu Nữ Chúa? Tiếp cận Vương ah~? "
" Phải.
Ngay từ đầu, Chi Ly Linh đã luôn tìm mọi cách để nắm bắt hành tung của ta.
Chỉ với mong muốn trả thù "
Nhất Khuynh đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng.
Hàng mi run nhẹ như đang suy tư.
Cất giọng thanh thót...
" Vậy còn tên Chúa Quỷ tiền nhiệm thì sao? "
Cô uống một ngụm rượu nồng, hơi nghiêng đầu ra sau tựa lưng vào ghế.
Không vội trả lời, mà chờ đợi hai bóng hình xuất hiện.
Bùm...!!!
" Lão Thần, ta giao hắn cho người "
Xích Quân cười tươi buông lỏng cổ áo của nam nhân.
Giáp phục cũng nhanh chóng biến mất, ai cũng chú ý tới Drake đang chật vật giữa sương linh.
Vết thương chất chồng, tuy đã bại trận nhưng cũng không hề lo sợ điều gì.
" Lão Thần? Ngươi sao gọi Vương như vậy nga~? "
" Ta nhận người làm Lão Thần, có ý kiến gì? "
" Ha ha~...!Ai nói gì đâu ah.
Vậy hóa ra ngươi là Ngũ Tinh Thủ Hộ Giả? Hân hạnh giới thiệu, ta là Nhất Khuynh, Nhị Tinh.
Còn đây nga~...! là Thống Lĩnh của chúng ta, Ciara, cũng là tiểu hung dữ, nhưng chỉ mình ta được gọi thôi "
Nhất Khuynh ôm lấy cánh tay Ciara kéo xuống cười vui như đánh dấu chủ quyền.
Xích Quân nhướn mày, đôi con ngươi hồng nhạt như chứa nước.
Ánh rõ tia khinh thường, thẳng thắn...
" Thống lĩnh? Ha ha, cô ta không xứng với vị trí này.
"
Hàng mày mảnh mai lập tức chau lại, Nhất Khuynh khép hờ đuôi mắt nguy hiểm nhìn về phía tiểu nữ hài không kiêng nể.
" Nhóc ranh cao một tấc mà chẳng xem ai ra gì.
Đúng là cái tự cao che lấp khuyết điểm lùn tè của mình ah.
Ha haa~ "
" Ta chỉ nói sự thật.
Cái thứ vô dụng như các ngươi không còn sánh xách dép cho Lão Thần.
Nhất là ngươi, chỉ biết làm bình hoa di động.
Không nên trò trống, còn nữa, ta đây không chừng còn có thể làm tổ tiên của ngươi.
Trẻ nhỏ xấc xược, ỷ mình ngực to não nhỏ mà không biết kính trên nhường dưới.
"
Nhất Khuynh trầm mặt nghiến răng, bộ dạng ung dung gác tay sau đầu của Xích Quân càng khiến nàng tức điên.
Bầu không khí căng thẳng đột ngột, làm cho Kim Loan phải ngao ngán mà nép sát vào lòng chủ nhân của mình.
" Đủ rồi.
Nhiệm vụ đã kết thúc, có cần bắt giữ hắn? "
Cô nhìn qua Celia vẫn ngoan ngoãn im lặng, tiểu tiên mở mắt gật đầu nhìn về phía Drake.
[ Nhiệm vụ bị hủy bỏ, vốn ký chủ sẽ bị trừng phạt.
Nhưng bây giờ ta sẽ nhận vật hiến tế, để tiến hành quá trình sửa đổi dữ liệu cho người ]
[ Thông tin vật phẩm:
Tên: Drake.
Tuổi: ??
Giới tính: Nam.
Thân phận: Nhị Sát Chi Nhân.
Thân phận 2: Chúa Quỷ của Ma Giới.
Quy định trao đổi: Thiết lập toàn bộ Hệ Thống.
Yêu cầu thay đổi phù hợp.
]
[ Đinh -----> Chấp Nhận ]
[ 45 giây đếm ngược ]
Tiếng nói lạnh lùng của Celia không ngừng vang lên.
Cô nhìn đối diện nam tử, tận dụng thời gian ít ỏi mà hỏi vài điều.
" Âm Dương Đế là chủ nhân của ngươi? "
"..."
" Hắn biết rõ ta sẽ đến, nên mới bảo ngươi và Xích Quân đợi sẵn? Cả Ngỗ Bá kia, Luân Linh Ngọc Thạch này cũng là hắn để lại cho ta? "
Cô đưa tay chạm vào mái tóc, sợi dây vẫn còn quấn quanh tỏ sáng diễm lệ.
Phải nói rằng nó như một món trang sức vô giá khiến người người mê mẩn.
Drake lạnh nhạt câm nín, cúi đầu chẳng có ý định trả lời...
[ Còn 10 giây ]
" Xích Quân...!"
Tiếng nói nam nhân bỗng chốc vang lên khàn đục.
Tiểu nữ hài với mái tóc buột chùm hai bên màu hồng phấn.
Đôi mắt to tròn nham hiểm nhìn qua theo tiếng gọi.
" Gì? "
" Hãy nhớ nhiệm vụ mà ngài đã giao.
Hẹn ngày tái ngộ.
Lúc đó...!ngươi chuẩn bị quan tài đi "
Nụ cười giễu cợt cứng đờ lại, trước ánh mắt không mấy thiện cảm của Drake, như một điềm báo chẳng lành.
Thời khắc cuối cùng cũng đến...
[ Đinh -----> Hoàn Tất ]
Nam tử biến thành luồng sáng bị Celia nuốt vào bụng.
Đôi mắt nhắm lại với tinh quang nhạt nhòa.
Cô trầm tư trong khoảng không riêng, đôi con ngươi co giãn như đang chạy theo tâm tình.
" Chủ nhân...!"
Tiểu Hắc kêu lên lo lắng, cô mệt mỏi vươn tay hút Huyết Tàn Kiếm về bên mình.
Nắm chặt quai cầm như muốn nghiền nát hình khắc bên trên.
Nhất Khuynh mỉm cười lẳng lơ...
" Vương ah~...!Huyết Xà Sứ cũng biết tội rồi, người tha thứ đi nha "
" Không cần biết là có tội hay không.
Nhưng mất mát lần này, tất cả các ngươi đều phải chịu trừng phạt "
Khung quang tựa chừng đông cứng bởi âm hàn trong giọng nói của cô.
Tà Y đứng lên, đưa tay vuốt chiếc áo Blouse trắng ra sau rồi quỳ xuống.
Trông vô cùng nghiêm túc...
" Sự vô dụng của chúng ta không xứng đáng với danh xưng Thủ Hộ Giả.
Trận chiến đã khiến những đôi mắt mù lòa được khai sáng.
Ngu ngốc và sự tự đại làm mọi chuyện trở thành nỗi ô nhục không thể rửa sạch.
Đại diện cho toàn bộ Thủ Hộ Giả, Tứ Tinh xin thỉnh tội trước người.
Hỡi Đấng Tối Cao, với thề nguyền tận tâm tủy, Tà Y sẽ không bao giờ để cho chuyện này diễn ra một lần nữa.
"
Phịch...!!!!
" THỀ NGUYỀN KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ NỖI Ô NHỤC XẢY RA MỘT LẦN NỮA "
Tất cả đồng thanh như lời tuyên thệ, Xích Quân cười lạnh liếc một nửa con mắt xuống ba nữ nhân đang cung kính.
Bắt đầu châm biếm...
" Làm được hãy nói.
Hơi sớm rồi "
" Ngũ Tinh, niềm vui của ngươi sẽ là vết cắt trên thương tổn.
Ngươi đang chà đạp chính những người cùng thân phận với mình "
Tà Y nâng gọng kính, ngữ điệu bình tĩnh càng khiến tiểu hài nữ thêm nhạo báng.
Cười ngoác miệng với ánh mắt như nhìn những thứ dơ bẩn, ngập tràn khinh bỉ.
" Cùng thân phận? E rằng ngươi phải rút lại câu đó.
Không thôi lại làm nhơ nhuốc danh ta "
Không gian lắng đọng trong phút chốc, hai thân ảnh như tử thù đang ngầm đấu đá.
Kim Loan một bên thì thầm vào tai Phượng Lam Di...
" Ký chủ, đúng thật là tai họa.
Bọn họ ổn? Chứ ta cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi"
Tà Y đứng lên, từ trên cao lườm thẳng xuống tiểu nữ.
Một tay đút vào túi áo, một tay chỉnh lại cặp kính sắc lạnh.
Bộ dạng vô cùng uy nghiêm, lại mang theo tia sát phạt.
" Ngũ Tinh, ngươi thật khiến người chướng mắt...!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...