Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


Linh khí vởn quanh mang theo hương thơm ngào ngạt, vườn hoa dị biệt từng loại khác nhau trải dài trên nền cỏ xanh mướt.

Chúng đung đưa theo nhịp gió chẳng rõ từ phương trời nào ghé thăm, cứ xào xạc như đang thầm lặng mà hát vang vũ điệu nào đó.
Giữa vườn sắc tuyệt trần ấy lại có một ưu linh mờ ảo đang ngồi ngắm nhìn trời xa.

Mái tóc lung lay như những sợi tơ được thêu dệt bởi đất trời.

Hai mắt một màu đỏ sâu thăm thẳm tựa thiên nhai đang tĩnh lặng đến êm đềm...
" Ký chủ bị làm sao vậy? Hiện tại linh hồn người không còn nằm ở chữ yếu nữa đâu.

Mà là cực kỳ yếu ớt luôn rồi, sao người không nghỉ ngơi? "
Tiểu Bát Đản một thân bông gòn bay tới bay lui giữa không trung.

Hai mắt to tròn như chứa nước long lanh nhìn bóng dáng cô.
" Hệ thống...!từ đâu có? "
" Khi trước ta từng nói rồi mà? Thông tin mật, ký chủ chưa có quyền được biết "
" Ngươi đến từ đâu? Ai đã tạo ra hệ thống trói buộc linh hồn? "
" Ký chủ, đừng làm khó ta mà "
Tiểu Bát Đản não nề khi bị âm giọng lạnh nhạt mông lung của cô truy hỏi.

Đôi con ngươi đỏ như tinh tuý mà sáng rực giữa không gian.

Khóe môi mấp máy nhẹ nhàng
" Tại sao lại trói buộc ta? "
"..."
"..."
Tiểu Bát Đản đối diện với hai mắt sắc lạnh dị thường đó mà bỗng trở nên lặng người.

Lắc đầu nhỏ
" Ta cũng không biết vì sao lại ký kết với người, khi ta thức tỉnh để bắt đầu tuyến nhiệm vụ thì người đã được chọn "
" Ngươi không phải đã chọn ta? "
" Hệ thống làm việc theo một lập trình, tất cả đều là sự sống giả.

Những thiết bị và cơ quan trong ta đã tìm ra linh hồn phù hợp.

Nếu nói rằng ta đã chọn người cũng không sai.

"
" Lập trình...!Vậy ngươi có nhà không? "
Cô khép hờ mắt tạo ra một đường cung mỹ lệ nhưng âm tàng.

Tiểu Bát Đản nghe câu hỏi cũng nghệch mặt, chớp chớp mắt tròn.
" Nhà? Ký chủ là nhà của ta mà? "
" Ý ta là nơi đã tạo ra ngươi "
" Ký chủ không nói ta cũng không để tâm đến, nhà sao? Tính ra ta chưa biết nhà đó là gì.

Vì tất cả trong ta đều được lập trình, nên rất mơ hồ.

Chỉ biết đó là thông tin mật "
Cô nhìn bộ dạng ngốc trệ của tiểu Bát Đản mà đăm chiêu.

Tiềm thức bỗng vọng về tiếng nói khàn đục của lão già bí ẩn...
{ Trí tuệ tại não, trí huệ tại tâm.

Một ngày nào đó, sẽ chợt nhận ra mọi thứ đều chỉ là hư ảo.

Phá hủy rồi, lại chính là không hề phá hủy.

Giết đi rồi, lại chính là chẳng hề giết ai }
Cô đưa mắt vào không gian vô định, tiểu Bát Đản nhìn thấy cô đang chuyên tâm mà khó hiểu.

Chẳng rõ được cô đang suy nghĩ điều gì...
__________ __________
Rầm...!!! Pằng Pằng...!!! Đoàng...!!!
- Mau chuẩn bị lực lượng phòng vệ...!Ah...
- Dị loài tấn công Trái Đất, mau thông báo với chính phủ.
- Không được.

Mất kết nối rồi...
Một nơi nào đó giữa thế gian đang hứng chịu sự xâm phạm của Ma Giới.

Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi kích thích đại não.

Đám ma cà rồng lẩn trong bóng tối ăn uống no nê.

Tất cả sự hỗn loạn diễn ra nhưng không thể cầu cứu.

Bộ máy điều hành đã được một vài yêu ma tinh khôn kết nối, thay thế vị trí đám nhân loại đã chết kia giữ vững trật tự.

Khiến không ai hay biết một Thành Phố đã bị đóng chiếm trong phút chốc...
" Chúa Quỷ, đã xong vài thành phố rồi.

Việc kết nối vẫn ổn định, nhưng với trí thông minh của đám nhân loại.

E rằng chẳng thể giữ lâu...!"
Zola một bên cúi đầu báo cáo tình hình cho nam nhân đang đứng trên lang cang.

Thân ảnh oai hùng hiên ngang giữa tòa nhà cao chọc trời.

Hai mắt vẫn bình thản ngắm nhìn nhân giới với vẻ đẹp mơ hồ.

Rực rỡ nhưng lại vô thường đến chẳng thể nắm bắt...
" Tiếp tục phá hủy những vùng lân cận "
" Rõ "
Zola biến mất sau câu nói, một mình nam nhân lại lẳng lặng ngắm nhìn.

Cơn gió thoảng qua mang theo vởn khí của chiều tà.

Một màu đỏ vàng trải rộng thiên quang, như đưa người chìm vào tâm khảm của chính mình.


Lạc bước giữa mộng mị trầm mê...
" Yêu thật đau "
Tiếng nói khẽ khàn vang lên như hòa vào biển trời, người đàn ông ngũ tuần cầm trên tay chiếc đồng hồ cổ.

Mở ra liền có một tấm hình, đó là bà Helga đang mỉm cười.

Dịu dàng lại xinh đẹp như thuở nào mà họ đã gặp nhau...
" Dù bao lâu ta cũng không đoạt được trái tim nàng, trên mình còn trọng trách nặng nề.

Thế mà ta lại động tâm, đây có phải là thử thách?...!Hỡi ngài, ta đã phạm sai lầm với cốt khảm tưởng chừng không có...!"
" Ha ha...!Drake, ngươi cũng biết yêu sao? "
Tiếng cười lớn đầy chế giễu văng vẳng giữa không trung, nam nhân chẳng thèm liếc mắt nhìn.

Vẫn chăm chú vào bầu trời nhiều mây tĩnh lặng...
" Xích Quân, ngươi dám tìm ta? "
" Gì mà không dám? Cũng đã lâu rồi không gặp nhau.

Nhớ ngươi phát sầu đây "
Xích Quân nhoẻn miệng cười cợt, hai tay đặt ra sau gáy nhìn bóng lưng nam tử.

Drake nhắm hờ mắt, những vết hằn đã in rõ trên ngũ quan càng khiến hắn thêm phần chính chắn.
" Rõ ràng chỉ là nhiệm vụ, lại giao tâm cho nàng "
" Ha ha haa...!Khi xưa tàn nhẫn nhất trong Ngũ Sát Chi Nhân, giờ đây lại là kẻ si tình.

Thật hèn hạ...!ha ha haaaa...!"
Xích Quân ngửa đầu cười ghê rợn thập phần khinh bỉ không hề kiêng nể.

Hắn liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ có hình ảnh của người mà mình đã trót thương yêu.

Khàn giọng lạnh lùng
" Ngươi đến làm gì? Nhạo báng? "
" Àh không, bổn Xích Quân làm sao rãnh rỗi để tìm ngươi tâm sự chuyện riêng tư.

"
" Kiêu ngạo không bỏ "
" Huyết Vương tới rồi, tiên tri khắc ghi trong tiềm thức ta đã thành hiện thực.

Đến lúc nói sự thật cho ta biết? "
" Không có sự thật nào cả "
" Drake, ngươi đừng tỏ ra bí hiểm nữa.

"
Hàng mày nhỏ bé nhạt màu nheo chặt, hai mắt như ẩn chứa sát khí phóng tới nam nhân.

Hắn bình tĩnh, chẳng vì điều đó mà nao lòng.
" Không có "
" Ngươi...!"
" Xích Quân.

Ngươi kháng lệnh? "
Từng câu chữ gằn lên cương nghị khiến thân ảnh nhỏ bé giật mình.

Đôi mắt vừa liếc qua kia tràn đầy lạnh lẽo.

Cô ta liền biết khó mà lui, không quên thói quen đâm chọt.
" Được rồi.

Ngươi cũng nên nhớ bản thân, nhân gian thường nói yêu là độc dược ngu si.

Cẩn thận cái đầu "
Ngón tay mảnh mai gõ gõ thái dương mình, Xích Quân cười nham hiểm như nhắc nhở cũng như trêu chọc.

Hành động không ra gì đầy xem thường đó lại không được Drake để vào mắt.
" Không tiễn "
Choang...!!!
Tiếng vỡ giữa không trung lọt vào tai, một màn kết giới bị phá hủy.

Chỉ còn lại đơn độc Drake đang đứng đó, cất đồng hồ vào túi quần.

Nhắm mắt lại mỉm cười nhạt rồi cũng xoay đi...
____________________
Rầm...!!! Ầm...!Đoàng...!!!!
Mọi thứ bị tàn phá, những công trình cũng sụp đổ đến nát vụn ra.

Con người hoảng loạn chạy đi gào thét chỉ mong đây là một cơn ác mộng.

Nhưng rồi sự thật cũng phủ phàng mà để họ rơi vào vòng tay Tử Thần...
Một cánh cửa như kết nối giữa hai thế giới, yêu ma bay qua không ngừng giết chóc.

Bọn họ điên cuồng diễn một màn mèo vờn chuột làm thú vui...
" Ah da~...!Thật là náo nhiệt quá đi mà~ "
Nhất Khuynh lơ lửng mỉm cười ma mị, một tay ôm lấy eo Ciara từ phía sau thân thiết như hình với bóng.

Đôi mắt đa tình cực kỳ hứng thú với diễn cảnh đang xảy ra...
"..."
" Tiểu hung dữ ah~...!Ngươi nói xem lát nữa bọn mèo hôi này có sợ hãi như lũ nhân loại kia không? "
"..."
" Ah nha~...!Người ta nóng lòng quá đó...!"
Nhất Khuynh kề mũi vào cổ Ciara, từng câu chữ đều phả ra hơi thở ám muội.

Vòng tay vẫn ôm chặt eo nhỏ không muốn buông, cứ thế giữa trời một kẻ nói một người im.

Chẳng ai thấy được sự hiện diện của họ...





Hai mắt hồng ngọc nhìn vào màn ảnh vô hình giữa không gian, quan sát toàn bộ trong âm thầm.

" Ưm~...!Tiểu Bạch Ngọc...!ah...!đau quá...!"
Cô nhìn qua nữ nhân vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, gương mặt thanh thuần nhăn nhó vì đau.

Nhảy tới đưa tay thỏ vuốt nhẹ lọn tóc mai...
" Nằm nghỉ đi "
" Nhưng...!tại sao em...!lồng ngực em khó chịu lắm.

Giống như có chuyện gì rất lớn vậy...!"
" Sẽ ổn thôi, dưỡng sức khỏe "
Cô thốt ra từng chữ với âm điệu ma mị, hôn lên bờ má non mịn khiến Alice phút chốc đỏ mặt.

Thành công làm thiếu nữ ngượng ngùng...
" Chị...!chị kỳ quá "
[ Đinh -----> Hảo cảm tăng 5% ]
[ Hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại: 65% ]
Cô nhìn thấy biểu cảm đó cũng không bận tâm, nhảy xuống giường.

Một mạch rời khỏi phòng khiến Alice kinh ngạc chưa kịp thích ứng.
" Tiểu Bạch Ngọc...!ah...!"
Cô gái định đứng lên đuổi theo thì cảm thấy choáng váng, cú va đập mạnh vẫn còn để lại sự mệt mỏi.

Alice liền bất lực nằm lại giường, nhắm mắt nghỉ ngơi với mong muốn sẽ tốt hơn.
Lộp bộp...!!!
Cô nhảy lên hành lang dài, hướng về phía căn phòng của Helga.

Nhìn kết giới bao phủ, đôi mắt hồng ngọc sáng quắc lạ thường.

Thân ảnh dần kéo giãn trở về thành Serena.

Khóe môi cũng vì thế mà vươn ra một đường cung.

Chăm chăm vào cánh cửa đang ngăn cách mình...
' Bắt đầu đi '
__________ _________
Tiếng nói cô vọng vào tiềm thức, Ciara vốn bất động lại vung tạ ra hai bên một cách mạnh mẽ.

Nhất Khuynh cũng bay đi xoay vòng khiêu vũ bung lụa chạy thẳng vào cánh cổng thời không.

Mọi chuyện quá nhanh chỉ sau một câu nói...
Rầm...!!! Roẹt...!! Đoàng...!!
- Cái gì vậy?
- Là bọn họ?
- Nhìn kìa? Cánh cổng đang bị phá.
Bọn yêu ma ngay lập tức hoang mang bởi đợt tấn công bất ngờ lần hai.

Drake đang dưỡng thần liền ngay lập tức nhíu mày, mở mắt nhìn về khoảng xa một cách lạnh lẽo.
Đoàng...!!!
Nhất Khuynh mỉm cười liếm nhẹ vành môi đỏ mọng.

Vòng tròn ma thuật đã bị dây lụa kéo đến hư hỏng, tia sét từ đó truyền đến đột ngột khiến nàng ta kinh hách.

Uyển chuyển gập người rồi nhảy lên cao với một hình ảnh đẹp.

Tất cả động tác của nàng đều nhẹ như lông vũ, lại đẹp tựa thiên tiên...
" Lại đi bước này? "
Drake khàn giọng nhìn khói lửa đang tản ra, sự hỗn loạn xung quanh khiến tất cả càng trở nên thảm hại.

Hắn bay lên giữa trời với đôi cánh đen rộng lớn, răng nanh sắc nhọn nhe ra.

Tròng mắt cũng nhiễm thể một màu đỏ khát máu.

Từng đường gân đen nổi lên đáng sợ, lao tới vung tay...
Ầm...!! Bịch...!!
Ciara chỉ ngay một làn gió liền bị hất văng đập mạnh vào tòa nhà gần đó.

Gương mặt lãnh cảm vì đau đớn mà nhăn lại, đôi mắt u minh nhìn nam nhân đang bay tới, gợn lên một tia dao động.

Hình ảnh hắn ngày càng gần hơn...
" Tiểu hung dữ? "
Nhất Khuynh tiến tới đỡ lấy cô ta, nhưng chưa kịp định hình đã bị một bàn tay bóp cổ nâng lên cao.

Đôi mắt đa tình run rẩy liếc xuống Drake từ bao giờ đã khống chế mình.

Tơ lụa phấp phới từ phía sau muốn công kích nhưng ngay tức khắc bị lực đạo của hắn quăng đi...
RẦM...!!!!!
Nhất Khuynh ho ra ngụm máu đặc, không tin được cách chiến đấu của người này lại nhanh và cẩn thận tới mức bất ngờ.

Ciara lao đến, muốn cận chiến với Drake.
ẦM ẦM...!! BINH...!!!
Nhưng dù bao lần tấn công thì Ciara vẫn bị một cái vung tay của nam nhân làm cho chật vật.

Làn da mịn màng cũng sớm trầy xước rỉ máu.

Đôi mắt u minh thấu thẳng về phía đối phương...
" Các ngươi dù do ai tạo ra, cũng đều chỉ là một loài kiến có cánh tỏ ra oai hùng trước một lũ kiến hôi.

Đánh các ngươi cũng bẩn tay ta "
Hai nữ nhân bàng hoàng bởi âm vọng khàn đục từ người đàn ông uy nghiêm.

Hắn dùng nửa con mắt nhìn xuống Ciara như một Tử Thần lúc nào cũng có thể nghiền nát thể xác bé nhỏ.

Bàn tay đầy máu siết chặt đá vụn xung quanh mình, lần đầu tiên đôi mắt Ciara hoàn toàn nhiễm đẫm tia tử khí.
" Lũ yếu ớt "
Ba từ đó như một liều độc dược kích thích Ciara, khi nhìn vào nửa con mắt của Drake đang phía trên phóng xuống.


Một khoảng cách xa vời nhưng khiến cô ta nhận ra bên trong đó chẳng hề phản chiếu hình ảnh của mình.

Gương mặt vô cảm phút chốc nhăn lại với vẻ giận dữ tận cùng, sự khinh miệt sâu thẳm khiến con quỷ bên trong bộc phát.
" Là thủ hạ của Vương, do đôi tay người sáng tạo.

Ta không cho phép ngươi dùng đôi mắt đó nhìn ta, nhìn vào thành phẩm do Vương tạo dựng.

Thu lại nó ngay "
Đi cùng tiếng nói là thân ảnh đang đứng dậy, hai chiếc sừng trên đầu trở thành màu đen phát ra tà khí.

Con ngươi u tuyền như cháy rực ngọn lửa vô minh.

Cơ thể được ma lực quẩn quanh đến kinh hồn, từ bộ đồ hầu gái thay vào là Tinh Linh Giáp xảo luyện.

Từng ánh hào kim lung linh như phản chiếu sự tang tốc xung quanh.

Nhất Khuynh ngẩn người bởi sự giận dữ của Ciara, lắc đầu sợ hãi...
" Không phải...!không được...!ĐỒ NGỐC "
Rầm...!!! Đoàng...!!!!
Tiếng hét của Nhất Khuynh vang đến thì cũng đã muộn, bọn họ lao vào nhau như tử địch.

Chỉ thấy hai cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện cùng tiếng đổ vỡ đều đều đến thê lương.

Mọi sự hỗn loạn càng thêm đáng sợ bởi những kẻ với sức mạnh phi thường...
RẦM...!ĐOÀNG...!!! BINH BỐP...!!!!
" Phụt...!"
Ciara trợn tròn mắt khi một sức mạnh từ phía sau đang đấm thẳng vào lưng mình.

Tất cả ma khí như đi xuyên bộ giáp bào mà dồn lực tấn công thể xác.
ẦM...!!!!
Nhất Khuynh gắng gượng đứng dậy nhìn cô gái đang bị đất đá chôn vùi.

Bộ dạng tê liệt đến thảm hại chỉ sau trận đánh ngắn ngủi khiến nàng ta không tin.

Drake thu tay mình lại, gương mặt lạnh nhạt hằn giọng...
" Tinh Linh Giáp đó dựa vào sức mạnh của người mặc mà tăng lên 2% lực chiến, 3% lực phản và 1% lực phòng ngự.

Dù bên ngoài ngươi trang bị thêm thì cũng chỉ như mặc lên một cái áo.

"
Ciara nghe tiếng nói chậm rãi lọt vào tai mà siết chặt nắm đấm.

Máu đen từ cơ thể không ngừng tuôn trào như suối thác.

Chẳng rõ vì sao mà người đàn ông đó lại có thể khiến tâm cô ta nhiễu loạn.

Rõ ràng chỉ là một vài câu nói bâng quơ không đầu không đuôi, nhưng lại như có ma lực khiến Ciara phải căm thù.
" Tiểu hung dữ...!có sao không? Ah...!"
Nhất Khuynh kinh hoàng khi lần nữa bị tốc độ bất thình lình của Drake giam giữ.

Chiếc cổ trắng nõn hoàn toàn chẳng thể phản kháng bởi bàn tay mạnh bạo.

Drake không thèm liếc nhìn mà đã dùng tay còn lại siết chặt lấy hai mảnh lụa đang có ý định đánh lén.
" Còn ngươi, không thể đánh cận chiến.

Giữa sa trường lại dao tâm, chỉ có chết "
" N...!ng...!ngươ...!i...!"
" Một kẻ thì dụng sức đến ngu ngốc, một kẻ lại chẳng ra gì.

Nhu chế cương? Ngươi chưa đủ tư cách để khống chế bước chân ta "
Nhất Khuynh bàng hoàng mở to mắt, con ngươi run rẩy chạm vào ánh nhìn của nam nhân.

Lần này nàng ta đã hiểu được cảm giác của Ciara.

Tận sâu con mắt đỏ đen trộn lẫn như có thể thôi miên người nhìn.

Một màu đầy khinh bỉ như đang tạo cảm giác tuyệt vọng cho đối thủ.

Không hề phản chiếu bất cứ hình ảnh nào...!nhưng lại như giam họ vào cõi chết chóc của Âm Ti.
Ầm...!!!! Rầm...!!!
Nhất Khuynh nhanh chóng chung thảm trạng với Ciara, bị hất mạnh vào tận tòa nhà khiến mọi thứ vỡ nát.

Drake nhìn cũng không nhìn bay thẳng lên cánh cổng đã bị phá hủy, ánh mắt đăm chiêu...
____________________
MA GIỚI:
" Lão Thần, tên Drake đó rất mạnh.

Không phải dễ dàng đối phó "
Xích Quân nhìn thân ảnh đang khoác áo choàng đen ngồi trên ghế.

Tiếng nói mang theo ý cười...
" Ngươi biết hắn? "
" Phải.

Hắn là huynh đệ vào sinh ra tử với ta hàng ngàn năm trước.

Nhị ca "
Cô đưa mắt đảo qua lạnh nhạt, sau cũng tĩnh lặng nhìn vào không trung.

Gương mặt tuyệt trần chẳng tỏ cảm xúc khiến không ai biết được tâm ý của cô.
" Phải làm sao? "
" Hắn từng lập lời thề sẽ không rơi nước mắt "
" Hửm? "
" Một giọt nước mắt, sẽ khiến tên Drake đó mất một nửa sức mạnh.

"
Cô nhìn nụ cười ngoác tận mang tai của Xích Quân, bộ dạng đứa trẻ đó chẳng hề đáng yêu.

Mà lại như một con quỷ đội lốt thiên thần...
" Nhị ca ngươi? "
" Ha ha haaaa...!"
Trước câu hỏi nghi hoặc của cô thì Xích Quân chỉ cười lớn đầy thỏa mãn.

Nếu so với đáy lòng tựa như đại dương thì những gì đang diễn ra chính là bí mật bị vùi chôn trong bóng tối.

Cô vì những điều xung quanh mà gợn sóng, nhưng cũng dập dờn rồi lặng đi.





Rầm...!! Bộp...!! Roẹt...!!!
Từng linh hồn yêu ma bị tấn công bởi Miêu Nhân, phía bên kia nếu là hỗn độn thì phía bên này cũng không hề thua kém.
- MA GIỚI DIỆT MIÊU NHÂN, CHÚNG TA VONG MA GIỚI.
Tiếng gào thét hùng hồn như tiếp thêm ngọn lửa chiến tranh.


Zola nắm lấy vết thương trên cánh tay đang chảy máu mà cười ghê rợn.

Chuyện đi đến bước đường này đều do Zola đã công kích Nhân Miêu, âm thầm lúc chúng lơ là mà giết chết Sonlin như một lời tuyên chiến.
" Tại sao mọi chuyện lại như vậy? "
Bà Helga ôm thỏ trắng trên tay chạy ra, sững sốt trước cảnh tượng hiu tàn trong chốc lát.
" Nữ Chúa Quỷ, thật tốt khi người an toàn "
" Là Chúa Quỷ đã giam ta lại, may là có tiểu thỏ con này "
Bà mỉm cười yếu ớt xoa đầu cô, không để ý đôi mắt hồng ngọc đang xẹt qua tia cười lạnh lẽo.
[ Ký chủ trông nham hiểm quá.

Sao người cứu bà ta chi vậy? ]
' Vốn muốn uy hiếp Drake, sẵn tiện dùng để lấy hảo cảm của Alice.

Nhưng xem ra có giá trị hơn rồi...!Ha~...!'
[ Ớn lạnh T^T ]
" Nữ Chúa Quỷ, ta đưa người rời khỏi đây.

Nhân Miêu phản động, sẽ gây hại cho người "
" Nhưng con gái ta? Nó đâu? "
Bà Helga nhìn quanh ngó dọc như muốn tìm kiếm bóng hình nhung nhớ.

Không để tâm đến Zola ở phía sau đã thay đổi từ gương mặt quan tâm thành dữ tợn.
Phập...!!!
Helga run rẩy khi bị một bàn tay ghim xuyên qua bụng, tà khí thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng khiến bà ngã quỵ.

Cô từ trên tay nữ nhân nhảy xuống, bình thản tìm một góc chờ xem kịch.
" Ng...!ngươi...!"
Zola mỉm cười nhẹ nhìn ngón tay đang chỉ vào mình, ngồi xuống kề sát tai bà mà thì thầm.
" Cố giữ hơi tàn để gặp con gái.

Còn đây, cầm lấy...!"
Zola dúi vào tay bà Helga một con dao nhọn, ánh sáng lạnh lẽo thấu tận tâm can khiến người nhìn như thấy được bản chất của mình bên trên đó.
" Nữ Chúa Quỷ bị thương rồi, mau đến đây "
Cà Phê đang nhảy tưng tưng giết chết một Nhân Miêu, nghe xong liền nhìn qua thấy cảnh tượng cũng nhanh chóng xoay người, tạm rời khỏi cuộc chiến...
__________ __________
" Ah...!buông ta, không...!cứu với, tiểu Bạch Ngọc...!Có ai không? Cứu với...!"
Alice sợ hãi kháng cự khóc lóc khi bị nam nhân trên thân kìm hãm.

Nước mắt chảy dài vì sợ hãi, A Khắc Ngạo nhếch mép cười đểu cáng
" Ha ha...!Bảo bối, em sợ cái gì? Ta hứa sẽ không làm em đau "
" Đồ tồi, cút đi "
Nhìn sự bất lực gào thét của Alice càng khiến nam nhân tăng thêm thú tính.

Nụ cười nham nhở khẽ cong, đang định cúi xuống làm đại sự thì...
Rầm...!!! Cạch...!!
" Ma chết đứng...!"
" Lại là con ma cà tưng nhà ngươi? "
A Khắc Ngạo trừng mắt kinh ngạc khi quay lại, nhanh chóng bị thanh niên nhảy lên đá ra một bên, giải cứu kịp thời cho Alice.

Khiến cô gái ngã xuống giường...
" Cà Phê? Làm sao vậy? "
" Mẹ bạn bị thương rồi, đang hấp hối "
Alice nghe xong như sét đánh ngang tai, hai mắt cay nhòe với một nỗi sợ vô hình đang chiếm đóng.

Chật vật chạy đi bỏ lại Cà Phê phía sau nhìn theo, rồi cũng định rời khỏi...
A Khắc Ngạo đang ngồi trên giường chán nản, nhìn thấy ý định của Cà Phê liền theo quán tính đứng lên kéo eo cậu lại.
" Đi đâu vậy? Bên ngoài nguy hiểm lắm "
Thanh niên nhìn xuống cánh tay săn chắc, gương mặt vẫn lạnh nhạt.
" Buông ra "
A Khắc Ngạo nghe thấy liền rút tay giữ lại khoảng cách, đứng một bên chống hông gãi mũi.

Chẳng biết hành động ngu ngốc khi nãy của mình là gì.

Liếc qua liền chạm vào ánh mắt của Cà Phê...
" Ở ngoài nguy hiểm, trong đây còn nguy hiểm hơn.

"
" Ngươi...!Nè, đứng lại đó.

Tên khốn kia, nói gì hả? Quay lại "
................
Alice chạy vội ra ngoài, lao qua giữa đám yêu ma đang chém giết.

Một lòng hướng tới nơi bà Helga đang nằm, trong tâm dấy lên nỗi sợ hãi càng mãnh liệt.
" Mẹ...!Mẹ...!"
Alice quỳ xuống ôm bà lên, nhìn bộ dạng nữ nhân đang bình yên chìm vào giấc ngủ mà hoảng hốt.

Lay lay như mong mẹ mình sẽ tỉnh lại...
" Mẹ ơi, tỉnh lại, tỉnh lại nhìn con đi mà.

Mẹ làm sao vậy? Mẹ ơi...!"
Giờ đây nước mắt cô gái đã rơi lã chã, ôm chầm lấy bà mà gào khóc trong vô vọng.

Zola thở dài nhưng nụ cười lại treo trên môi...
" Nữ Chúa Quỷ không chịu được rồi "
Alice lắc đầu không tin vào sự thật, nhìn bà kêu gọi nhưng chẳng nhận lại được phản ứng nào.

Không hề hay biết phía sau đang có một bàn tay quỷ dữ canh me.
Rầm...!!! Đoàng...!!!
Alice giật mình xoay lại nhìn Zola đã nằm trên đất với ánh mắt hung tàn.

Khiến cô gái thẩn thờ...
" Mẹ nuôi? Sao...!sao lại như vậy? Tại sao? "
" Đi chết đi "
Zola nói xong tiếp tục lao tới muốn đoạt mạng thân hình nhu nhược.

Alice vẫn không hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào bộ dạng độc ác hiện rõ sát tâm kia mà như bị đả kích nặng nề.

Trái tim đập mạnh đau đớn khi bị mẹ nuôi ám hại...
Rầm...!!! Ầm...!!!
Lần nữa Zola bị đánh văng, cô bước tới bên Alice ngồi xổm xuống.

Đưa tay vuốt ve mái tóc xoăn dài
" Có ta ở đây rồi, đừng sợ...!"
" Oa~...!c...!chị ơi...!"
Alice nhào vào lòng cô khóc nức nở, hai mắt nhắm chặt như mong rằng đây chỉ là một giấc mơ.
[ Đinh -----> Hảo cảm tăng 14% ]
[ Hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại: 79% ]
Cô nhíu mày khi nghe thấy tiếng nói mái móc đinh đinh, đôi con ngươi nhạt màu xẹt qua tia lạnh lẽo.

Hàn khí từ đâu xuất hiện bao phủ lấy bọn họ, Tích Mạn Liên giữa không gian lơ lửng.

Âm thanh vang lên vô cảm...
" Huyết Vương...!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui