Zola dẫn dắt binh đoàn đi vào khu rừng, truy tìm hai Vương Tử cùng Alice.
" Nghỉ ngơi một chút đi "
Nữ Chúa Quỷ đạp chân xuống nền đất, dựa lưng vào thân cây liếc mắt nói.
Zola âm thầm chau mày, sau đó bước tới mỉm cười.
" Chúng ta không thể chậm trễ được "
" Phải đó Nữ Chúa, chúng ta nhanh lên đi "
Tinly tức tối gấp gáp nhìn bà Helga, bọn họ đã đi được nửa đường, nếu chậm trễ thêm sẽ không đuổi kịp.
" ...!"
" Nữ Chúa Quỷ...!Nguyệt Tâm Sứ đã nói với ta, người chậm trễ chỉ khiến bản thân thêm sai lầm "
Zola thì thầm bên tai bà nói những câu bí ẩn đầy khó hiểu.
Helga kinh ngạc nhìn qua, nheo mày hỏi
" Là thế nào? "
" Thần không rõ, chỉ thuật lại lời của Nguyệt Tâm Sứ mà thôi "
Bà Helga đờ người hồi lâu cũng gật đầu tiếp tục bay đi, kéo theo tà khí dày đặc tiến nhập vào trong kết giới một cách dễ dàng.
Bọn họ một đường thẳng lao qua những rừng cây xanh trắng đang đung đưa theo nhịp.
Còn hai tên Vương Tử đã đến được cạnh Tích Hồ, một dòng nước trong trẻo xanh thuần như lam bích lung linh.
Trải dài giữa một khung đá rộng lớn, bình yên tản mát với quan cảnh diệu kỳ.
Xung quanh bị bao trùm bởi muôn vàn bụi rậm màu trắng ngà, ở khoảng sân là nơi rộng rãi để đắm chìm trong dư khí mạnh mẽ.
" Anh hai, chúng ta nên làm gì...!"
Henry đỏ mặt đứng ngồi không yên nhìn ra ngoài hư vô.
Aiden âm trầm bước tới ngồi xuống, ngắm nhìn thật kỹ nữ nhân vẫn đang mê man.
Bàn tay rắn chắc chạm khẽ vào da mặt mịn màng.
" Alice...!Chúng ta đã ở cùng cô ấy 2 năm, hoàn toàn bị say mê bởi người con gái lạc quan này.
Nhưng chưa lần nào cô ấy biết được tình cảm của chúng ta "
" ...!"
Aiden cúi xuống hôn vào đôi môi ướt át đang mấp máy tựa cánh hoa chớm nở.
Hàng mi Alice chớp động, một nguồn ma pháp từ tay nam nhân bao phủ lấy khiến hơi thở cô ta trở nên hỗn loạn.
" Huh...!"
Alice đẩy nam nhân đang quấn lấy mình ra, khó chịu cùng cực ôm lấy lồng ngực mà thở gấp.
Henry siết chặt vòng eo mảnh khảnh, cho cô gái cận kề vào mình mà ám muội.
" Alice, xin lỗi.
"
Một nguồn tà khí bao trùm khắp không gian, hòa lẫn với tinh khí đang tiết ra từ Alice mà như một lực ma pháp mạnh mẽ không ngừng dao động.
Aiden cảm nhận được điều dị thường, liền vươn tay chạm vào bờ má đang ửng hồng.
Alice mông lung bị vây quanh bởi hai con người, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ cảm thấy có một nhiệt hỏa đang rạo rực trong tâm khảm.
" Hai đứa con ngỗ nghịch, các ngươi muốn vấy bẩn nơi này sao? "
Henry giật mình trước giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực.
Bà Helga nhìn hành động của con trai mà nhớ tới lời nhắn gửi khi nãy đã nghe từ Zola.
Một cỗ sợ hãi vô hình không rõ từ đâu dâng lên khiến bà tức giận.
" Mẹ? "
" Câm mồm, mau trở về "
" Không, con sẽ không giao Alice ra "
Henry đứng lên chống đối, bà Helga chẳng tỏ ra kinh ngạc gì bởi sự hỗn xược của con.
Chỉ bình đạm cất tiếng
" Các ngươi là con ta sao? "
Câu nói thành công khiến hai nam nhân đứng hình, bọn họ không giấu được nỗi sợ hãi khi nghe thấy những gì bà đã thốt ra.
Henry siết chặt nắm tay
" Mẹ...!con xin lỗi "
" Vậy mau qua đây, trả lại vật tế "
" Nhưng mẹ àh, Alice không có tội mà? Sao phải hiến tế cô ấy? "
" Vì cứu Ma Giới "
" Alice không có vai trò đó "
" Chỉ có cách này là khả thi "
Nữ Chúa Quỷ không nhìn vào hai đứa con trai của mình, mà chỉ chăm chú vào thân ảnh Alice đang bất tỉnh cạnh hồ.
Henry mím môi tiếp tục phản bác
" Vẫn còn cách khác mà, không nhất thiết phải hiến tế.
Chỉ cần Tam Tu Mật Quang, chúng con cũng sẽ có sức mạnh để giúp mẹ khôi phục Ma Điện "
" Nhị Vương Tử, ngài muốn kéo anh trai mình ruồng bỏ con gái ta? "
Zola nhíu mày mỉm cười nhạt, Henry nhìn qua chán ghét quát.
" Bà câm đi, bà có tư cách gì nói hả? Không phải do bà thì Alice sẽ xảy ra cớ sự này? "
" Carlos Henry, ta lấy danh nghĩa Hiệu Trưởng trường để răn dạy ngươi, nếu còn hỗn láo thì ta vẫn có quyền giết chết học sinh của mình "
Henry trầm mặt liếc vào Zola đang dùng quyền uy mà trị hắn.
Bọn họ chỉ lo cãi nhau mà không nhìn tới Tinly đang căm phẫn đến run người.
Ma lực phóng ra một cách ác ý...
" Con nhỏ khốn, đi chết đi "
Rầm...!! Đoàng...!! Bùm...
Aiden nhìn bàn tay đã bị thương của mình mà lạnh lùng liếc qua Tinly.
Nhưng vì lực đạo quá mạnh khiến mọi thứ oanh tạc mãnh liệt, Alice bị tác động mà rơi xuống hồ.
" Cái gì? Không...!"
Henry chạy tới cố níu giữ nữ nhân vẫn trầm mê nhưng không thành.
Cô ta như bị mặt nước nuốt trọn mà phút chốc đã chìm nghỉm xuống đáy sâu.
Bà Helga cũng thẩn thờ
" Không xong, Alice đã trở thành vật tế cho Tích Hồ "
" Không thể, làm sao có thể hiến tế linh hồn thuần khiết "
Zola vừa dứt câu mọi thứ ngay lập tức rung động dữ tợn, mặt đất nứt ra từng đường.
Bọt nước văng tung tóe như có ai đang nổi trận lôi đình.
Bà Helga lảo đảo vội nói
" Mau rời khỏi đây, chúng ta chọc giận Thần Linh rồi "
" Alice...!nhưng Alice...!"
Henry lắc đầu hoảng loạn nhìn xuống hồ nước mấp máy, cả Aiden cũng bần thần chôn chân tại chỗ.
Mặt đất không ngừng rung lắc như minh chứng cho cơn thịnh nộ.
Helga nghiêm giọng
" Mau trở về "
Hai Vương Tử vẫn chần chừ, nhưng từ bên dưới hồ có một sức mạnh bộc phát khiến bọn họ sợ hãi lùi lại.
Hơi thở của sự tàn bạo toát ra, du thủy tung lên...
Bõm...!Bộp Bộp...!!
" Là thứ gì? Nữ Chúa Quỷ, mau rời khỏi đây "
Zola hét lên kéo bà đi, bọn họ gấp rút bay trở về không nán lại thêm phút giây nào nữa.
Dù trong lòng ngổn ngang tạp vị, nhưng Henry và Aiden không có lựa chọn.
Tất cả đã xâm phạm và chọc giận Thần Linh.
" GRỪ...!"
Một tiếng gầm oanh động làm tán loạn chim trời, mặt nước cứ xoáy chuyển rồi rơi xuống tựa thiên thạch.
Một Kim Long hùng dũng bay lên, đôi cánh to lớn trên lưng không ngừng đập mạnh tao ra lốc gió.
Cả cơ thể một màu ánh vàng lấp lánh sáng rực.
Con Thần Long hung bạo, đôi mắt to uy nghi liếc nhìn bao quát toàn bộ khu rừng.
Định vươn móng vuốt cùng bàn tay đầy dũng mãnh bóp nát lũ người đang chạy trốn.
Rầm...!! Đoàng...!!
" GRẦM...!LÀ KẺ NÀO? "
Tiếng nói phả ra khiến nền đất sạt lở, cô nhảy lên tránh khỏi dư đọng hung hãn.
Đáp nhẹ nhàng lên một cành cây gần đó, đối diện với Kim Ảnh Long.
" Rất hân hạnh được gặp, thật may mắn nhỉ? "
" NGƯƠI LÀ AI? DÁM XEN VÀO CHUYỆN CỦA TA? "
Âm giọng từng tiếng rõ ràng đều mang theo cường lực, cô bình tĩnh mỉm cười nhạt.
Gương mặt thản nhiên trông không có vẻ gì là sợ hãi.
" Ta chỉ muốn ngươi trả lại nữ nhân đã rơi xuống thôi "
" GỪ...!LŨ TO GAN.
DÁM ĐỂ MỘT LOÀI NGƯỜI THUẦN KHIẾT CỐNG NẠP CHO TA? THỨ TA MUỐN LÀ LINH HỒN THỐNG HẬN.
ĐÁNG GIẬN.
ĐÁNG GIẬN "
Cô nhướn mày gật đầu như đã hiểu, bàn tay đưa ra tạo Diễm Hỏa cháy rực giữa khung trời.
Phút chốc mọi thứ vốn mờ ảo nay càng trở nên ảm đạm.
Xoáy chuyển tựa chừng muốn hấp thu tất cả vào trong.
" Kim Ảnh Long, ngươi biết ma pháp này? "
" HẮC DIỄM HỎA? LÀ NGƯƠI...!"
Kim Ảnh Long từ trên cao nhìn xuống khàn giọng, đôi con ngươi hoang dã như có thể nhốt cô vào bên trong bất cứ lúc nào.
" Ta muốn hòa bình "
" HUYẾT VƯƠNG...!HA HA HAAAAAA "
Cô nhìn Kim Ảnh Long đang ngửa đầu cười lớn một cách điên loạn.
Từng âm vọng như có lực động khiến mọi vật rung lên lần nữa.
Cây cối ngã xuống liên hồi, chỉ có nơi cô đứng là không bị ảnh hưởng.
" Ngươi cười? "
" VUI CHO CÂU HÒA BÌNH, SAU NHỮNG GÌ NGƯƠI GÂY RA HƠN NGÀN NĂM TRƯỚC ĐÃ TỪ LÂU CHẲNG THỂ HÒA BÌNH "
" Ha~...!"
" HUYẾT VƯƠNG, NGƯƠI CÓ BẢN LĨNH.
NGAY CẢ ÂM DƯƠNG ĐẾ CŨNG MỘT LÒNG MỘT DẠ VỚI NGƯƠI.
XEM KÌA, HẮN ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ CHO NGƯƠI.
ĐÚNG LÀ MỘT LŨ XEM THƯỜNG THIÊN ĐỊA "
Từng lời nói mang theo sự mỉa mai như gào vào tai cô.
Dù không hiểu nhưng cô vẫn bình thản đứng đó chờ đợi.
" HUYẾT VƯƠNG...!NGƯƠI TỈNH LẠI LÀ MỘT SAI LẦM.
CHỈ CẦN NGƯƠI HỒN PHI PHÁCH TÁN, MỚI THỎA LÒNG ĐƯỢC NỔI OÁN HẬN NGÀN NĂM "
" Oán hận? Ta đã làm gì ngươi? "
" NGƯƠI SẼ SỚM BIẾT MÀ THÔI.
HA HA HAAA...!"
Dứt câu Kim Ảnh Long liền trở về Tích Hồ, nguồn ma pháp cũng dần biến mất.
Cô vẫn đứng trên tán cây, đưa mắt nhìn về xa xăm như lạc trong dư đọng của ức hồi.
Tâm trí cô giờ đây ngoài một mảng trống rỗng thì chẳng còn gì.
Cúi đầu nhắm lại đôi mắt một cách nặng trĩu, nhưng liệu có ai thấy được một đường cung xinh đẹp nhưng đầy bí hiểm vừa nâng lên? Ai có thể nắm bắt được con người này đây...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Tích Mạn Liên, ngươi làm sao? "
Tiếng nói hòa vào hư không nhưng chẳng thể biết từ đâu phát ra.
Nữ nhân nằm trên nền đất, mái tóc xanh lam phủ lên thân hình xinh đẹp.
Căn phòng vẫn còn tồn đọng lại ma pháp mà trở nên hỗn tạp.
Tích Mạn Liên bị bủa vây bởi Hắc Ám, nằm chật vật đến mức chỉ còn lại một hơi thở lụi tàn.
" Tàn Luân, có chuyện gì xảy ra với chủ nhân ngươi? "
Tiểu Huyết ngồi trên bụng Tích Mạn Liên, đôi mắt tím biếc lạnh lẽo vô định.
Trả lời
" Là do Phượng Lam Di đã đánh chủ nhân của ta bị thương "
" Hừm...!"
Vụt...!! Ầm...!!!
Căn phòng giờ đây không còn bóng người, Tích Mạn Liên đã được đem đến một chiều không gian khác.
Thân xác và cả tâm trí đều bị tổn hại trầm trọng, lơ lửng giữa không trung được ngoại lực màu cam chói mắt bao phủ.
" Làm sao Phượng Lam Di kia lại có sức mạnh như vậy? Vượt qua hẳn cả Phi Phích Tử Hoàn Ảnh? "
Tiểu Huyết nhìn qua vùng trời đang dần hiện tỏa hình ảnh một cái đầu.
Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh đen nhánh như sóng gợn.
Từng đường nét tinh xảo với đôi mắt diều hâu sắc bén đang chớp động.
Mũi cao nối xuống đôi môi nhạt màu.
Đó tựa một ảo ảnh nhưng đầy vẻ kiêu sa...!
" Sức mạnh đó lấn át cả Phi Phích Tử Hoàn Ảnh, chủ nhân ta hoàn toàn không thể kháng cự.
Dẫn đến bị thương "
" Vậy còn Phượng Lam Di? "
" Cũng không thua kém nên đã trốn "
Tiểu Huyết bình tĩnh nói, đôi mắt vẫn chăm chăm vào quan sát Tích Mạn Liên.
Nữ nhân giữa khoảng không kia lại rơi vào trầm tư...
" Khụ...!Nữ Hoàng...!"
Tích Mạn Liên đau đớn ngồi dậy giữa cơn gió, ôm lấy lồng ngực mình mà vô hồn kêu lên.
" Ngươi thật bất cẩn "
" ...!"
" Dưỡng thương cho tốt.
Còn chuyện đối phó Nữ Ma Đầu đó cứ để ta "
" Vâng "
" Ngươi nên tôn trọng ngài "
Tiểu Huyết liếc ánh mắt nhìn lên ảo ảnh kia mà lạnh giọng.
Đôi mắt diều hâu liếc xuống mang theo ý cười
" Ngươi nên nhớ ai mới là chủ nhân của ngươi "
" Không phải ngươi, nên đừng lên mặt với ta "
" Ngươi cũng nên biết không phải Huyết Vương.
Đừng tỏ ra mình là thuộc hạ trung thành "
Hai mâu quang mang theo sát khí nồng đậm như chạy dọc không trung.
Gương mặt nữ nhân dịu lại, mỉm cười
" Ta thật sự muốn biết Huyết Vương kia sẽ làm gì.
Quả nhiên là khó đoán "
" Hừ...!Nhưng với sự quan sát gay gắt của ngươi, người như phượng hoàng bị giam cầm bởi hư ảnh "
Tiểu Huyết tàn bạo liếc qua một vòng kính trong suốt đang hiện giữa không gian.
Hình ảnh cô cùng Kim Ảnh Long vừa trôi qua trong mờ nhạt.
Nữ nhân kia phá lên cười bởi câu nói đó
" Ha ha haaaa...!Tàn Luân Xích Xà Vương, ta thật sự nghi ngờ ngươi "
" Nghi ngờ? "
" Chẳng biết được lúc nào ngươi có quay lại phản bội Tích Mạn Liên hay không.
"
" Ta hiện đang rất yếu, tất nhiên không thể giúp chủ nhân.
Ta cũng sẽ không gây hại cho Huyết Vương "
Lời nói khẳng định của tiểu Huyết khiến nữ nhân kia cảm thấy hài lòng.
Nàng nhướn mày sắc bén hỏi
" Vậy còn những kẻ khác? "
" Chỉ cần chủ nhân ra lệnh, ta sẽ làm.
Ân tình ngàn năm, ta đã từng thề sẽ dùng sinh mệnh này đáp trả "
Tiểu Huyết bình thản lơ lửng nói, nhìn qua Tích Mạn Liên đang yếu ớt.
Nữ nhân ảo ảnh há miệng thổi ra một luồng hơi lung linh, đóa hoa xinh đẹp cũng được hình thành đang bị bao quanh bởi ma lực mạnh mẽ.
" Đây là một nửa đóa Tu Nguyệt Di Hoa, ngươi ăn đi "
Tiểu Huyết nhìn linh khí không ngừng tỏa ra mà nghi hoặc.
Tích Mạn Liên lạnh lùng cất tiếng
" Không sao "
Nghe đến đó nó liền khè lưỡi rắn, nhắm mắt hấp thu toàn bộ tinh hoa có bên trong bông hoa nở rộ.
Linh khí cường bạo tiếp thêm cho tiểu Huyết một sức mạnh vô hình.
Nữ nhân ảo ảnh gật đầu
" Ha ha...!Giờ đây ngươi cứ tu luyện cho tốt, trở về sức mạnh trước đây.
Nên nhớ rõ, ngươi phải giúp chủ nhân ngươi.
Còn Huyết Vương...!ha ha haa...!ta sẽ xem mối thù ngàn năm qua nàng ta sẽ giải quyết thế nào "
" ...!"
" Mạn Liên "
Nữ nhân ngước đôi mắt xanh lam trong suốt băng lãnh nhìn lên như lắng nghe.
Âm thanh tồn đọng tiếp tục văng vẳng...
" Kết nối giữa ta và ngươi đã bị hủy, đợi ngươi khôi phục ta sẽ tạo dựng lại.
"
" Vâng "
Sau âm giọng nhẹ nhàng, cái đầu kia hòa lẫn vào trời xanh mà tan biến như khói bụi.
Tiểu Huyết âm trầm, đôi con ngươi trở nên lãnh lệ đến tàn khốc.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đôi lời tác giả:
Đêm Giáng Sinh bình an hạnh PHÚC
Cùng đón mừng ngày Chúa sinh ra
Trầm mình cùng tiếng hát ca
Ngân nga giai điệu la la lá là
Đấng Messiah từ Thiên Ngà giáng thế
Trở về bên Thượng Đế tối cao
Ôi kìa mong ước biết bao
Nhưng thôi hết hội qua Đông rồi về.
Có những người sẽ cô độc trong lễ hội, không thể hòa mình cùng sự náo nhiệt.
Nhưng hãy mỉm cười, vì Giáng Sinh là mừng ngày Chúa vĩ đại sinh ra.
Ngài bên cạnh và dõi theo ta, nên chúng ta không tịch liêu.
Nhớ giữ ấm trong mùa Đông giá rét.
Giáng Sinh An Lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...