"Cái gì? Hiến tế Alin?"
Nữ Chúa Quỷ kinh ngạc không tin hỏi ngược lại, cả Zola cũng nheo mày khó chịu.
"Vô lý, tại sao lại phải hiến tế con nuôi của ta?"
"Nữ Chúa Quỷ...!Alin vốn là loài người, trong mình cô gái mang một sức mạnh thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Là cơ hội tốt nhất để chúng ta có một linh lực khác dung nhập vào Ma Giới"
"Nhưng ta rất có hảo cảm với con bé"
"Nữ Chúa Quỷ, người nên nhớ hai kẻ ngoại lai kia đã xâm phạm vào lãnh thổ và hạ nhục chúng ta.
Chỉ cần để ma cà rồng hấp thu thuần khí, dâng tế lễ lên Ma Điện.
Chúng ta sẽ ngày càng mạnh mẽ"
"Không được.
Ta phản đối"
Zola nhíu mày lập tức phản bác lại từng câu chữ của Nguyệt Tâm Sứ.
Bà Helga ngồi trên ghế cũng phải lưỡng lự không biết nên làm gì.
"Nữ Chúa Quỷ, an nguy của toàn bộ Ma Giới đều ở quyết định của người.
Vong hay Khởi, người cứ suy nghĩ"
Âm giọng lạnh lẽo mang theo điều gì đó thật sự uy nghi, đánh sâu vào tâm bà Helga không cho chạy trốn.
Zola liếc qua thân ảnh choàng kín người một màu đen huyền bí kia mà khép hờ mắt.
"Được.
Nghe theo ngươi"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xào xạc...!! Xoạc...!!
Cô đưa tay vạch ra bụi rậm trước mặt, đôi mắt hồng ngọc dần trở nên huyết tàn.
Từng bước chân chậm rãi đạp lên đất đá, lặng lẽ đơn độc mà tiếp cận vào khu rừng kỳ lạ.
\[ Ký chủ, người đi vào đây làm gì? \]
" Tìm kiếm ma pháp Ánh Sáng "
Cô mỉm cười nhạt mấp máy môi, liếc nhìn những hàng cây cao lớn khỏe mạnh.
Đợt gió thoảng qua làm lung lay lá cành, tựa như đang cắn nuốt cô vào bên trong khung cảnh đạm bạc nhưng quỷ dị.
\[ Ma pháp Ánh Sáng? \]
Cô đưa tay tạo ra một ngọn lửa Bạch Hỏa chạy dọc khu rừng, nhưng sức mạnh lại không thể đốt cháy bất cứ thứ gì.
Cô từ từ nhắm mắt, cảm nhận linh hồn đang dần run rẩy.
Một nguồn sáng uy thế bỗng chốc tỏa ra lấn át tâm trí.
"CHỦ NHÂN...!RỪNG GAI "
Cô vươn môi mỉm cười nhạt, tiếp tục cất bước giữa không gian kỳ dị lại đẹp đẽ lạ thường.
Từng khóm hoa đua sau rực sắc, đợt gió thoảng lướt trôi cuốn theo hương nồng đặc biệt.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ba ngày trôi qua, Alice không tìm thấy cô đã vô cùng lo lắng.
Nhưng việc khiến nữ nhân phải sợ hãi hơn trong thời khắc này là bản thân đang bị bao quanh bởi toàn thể Ma Giới.
Khiến cho cô gái chỉ dám nhốt mình ở trong phòng...
Cạch...!!!
" Ôi kìa, em gái nuôi thật đáng thương quá đi "
Tinly bước vào mỉm cười nham hiểm chọc ghẹo cô gái đang yếu đuối ngồi trên giường.
Alice ngước mắt nhìn lên chỉ biết im lặng cho qua.
" Sao? Câm luôn rồi hả? "
" Em không làm gì chị cả "
" Không làm gì? Ha ha haaa...!Em gái nói chuyện thật dễ thương.
Em sắp cướp chồng chị mà còn nói không làm gì? "
Tinly nhíu mày cười đến khinh bỉ khiến Alice cảm thấy khó hiểu, nghệch ra nghi hoặc.
" Chị muốn nói gì? "
" Chị nghe nói em có sức mạnh rất tinh khiết.
Còn trong trắng hơn cả Vu Nữ, chỉ cần ăn được em, ắt hẳn sẽ tăng cường ma lực "
Alice giật mình khi nhìn thấy bộ dạng đói khát của người con gái đang đứng đối diện.
Bàn tay nắm chặt ga giường sinh ra tia đề phòng.
" Chị đừng làm bậy.
Tôi không hiểu những gì chị nói "
" Ha ha haaaa...!Tất nhiên là không hiểu rồi.
Em sắp bị đem ra làm tế lễ cơ mà "
" Sao chứ? "
Alice ngớ người chẳng rõ đó có phải là một hung tin hay không.
Tinly nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt mà cười càng hả hê, tiếp tục châm chọc.
" Toàn bộ Ma Giới ai mà chẳng biết chuyện, họ thèm khát em lâu rồi.
Nhưng vì em phải cứu rỗi toàn bộ Học Viện và Ma Điện nên buông tha.
Chỉ có mình em là không biết thôi "
" Không thể nào.
Mẹ đã nói chỉ do Ma Giới đang xảy ra chuyện nên muốn em ở trong phòng.
Tránh bị cuốn vào sự hỗn loạn của việc dùng kẻ này hấp thu ma khí của kẻ khác "
" Phải, hiện tại Ma Giới đang lâm nguy.
Việc cá lớn ăn cá bé, lục đục nội bộ là không thể tránh khỏi.
Nhưng số phận của em gái cưng cũng đã sớm được định sẵn "
Alice sững sờ ngồi bất động trước từng câu từng chữ như vết dao vô hình cứa vào trái tim yếu ớt.
Tinly càng cười đến sung sướng, liếm môi
" Chậc...!Em cũng thật là có giá trị đi "
Rầm...!!
" Cô im đi, còn nói nữa có tin ta đánh lạc hồn cô không? "
Cả hai giật mình khi cánh cửa bị đá vỡ, Henry tức giận bước vào chỉ tay vào mặt nữ nhân mà uy hiếp.
Tinly ấm ức nói.
" Tôi là chị dâu của cậu đó "
" Chỉ sắp thôi, cô còn ức hiếp Alice.
Ta liền cho cô không còn cơ hội để làm chị dâu ta "
Henry bước tới chắn trước cô gái đang ngồi trên giường mà bảo vệ.
Tinly cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề, nhưng vẫn vớt vát sỉ diện mà cười khinh khi.
" Rồi sao? Nhị Vương Tử, cậu chắc gì sẽ bảo vệ được cô ta mãi? Dù thế nào thì cũng sắp bị đem đi tế lễ rồi "
" Cô...!"
Tinly lè lưỡi trêu chọc họ lần cuối rồi vọt đi không nán lại thêm phút giây nào.
Henry nghiến răng kìm chế cơn tức giận, xoay lại mỉm cười an ủi cô gái đang bần thần.
" Alice, không sao chứ? Đừng sợ, sẽ không sao đâu "
" Vết thương của ngài thế nào? "
" Ta đang dưỡng thương, nghe được tin nên đến đây ngay "
Alice nhìn nam nhân đang gãi đầu cười cười, mím môi hạ mi mắt trầm ngâm.
" Alice, ta nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì "
" Ừ...!Nhưng mà...!ngài bao nhiêu tuổi? Tôi có cảm giác mình lớn hơn thì phải "
" Ặc...!Cái gì chứ? Ta đã 1.700 tuổi rồi "
Henry liếc mắt dời đi như tránh né, cô gái ngẩn người trong giây lát cũng gật đầu.
Mỉm cười nhẹ
" Tôi ổn, ngài về đi "
" Thật sao? Em ổn? "
" Thật, tôi muốn được yên tịnh "
Henry nhìn bộ dạng đơn độc sắp phải hứng chịu sự đày đọa mà chua xót.
Lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài, lâu lâu lại ngoảnh nhìn cho đến khi hoàn toàn đi khỏi.
Alice thở dài nằm xuống chiếc nệm êm ái của mình, mím chặt môi cảm nhận sự cô quạnh.
" Tiểu Bạch Ngọc...!ngươi đang ở đâu...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Giữa sân trường đã được sắp xếp rất nhiều đồ đạc để chuẩn bị cho nghi thức sắp diễn ra.
Một chiếc bàn dài đặt đầy thịt sống, nhiều chén máu đỏ đông đặc đến buồn nôn.
Ngọn lửa từ những con ma trơi đang rạo rực lơ lửng xoay vòng.
Quan cảnh hiu quạnh đi sâu vào lòng người, một màu đỏ mờ nhạt từ trên khung tròn đã sớm vỡ nát vài mảnh.
Trong căn phòng dưỡng thương của hai Vương Tử...
" Anh hai, anh nói xem chúng ta phải làm gì đây? "
" ...!"
Aiden im lặng ngồi trên chiếc ghế thạch ngọc mà âm trầm.
Thân thể cường tráng chần chịt vết thương đang dần lành lại.
Henry nghiến răng đập tay lên bàn.
" Đáng ghét.
Không tin được là mẹ lại chấp nhận việc như vậy.
Rốt cuộc là kẻ nào nghĩ ra việc hèn hạ này chứ? "
Hai nam nhân bị bao quanh trong bầu không gian căng thẳng.
Họ rất muốn cứu vớt Alice nhưng chính họ cũng chẳng có cách nào.
" Nhị vị Vương Tử, việc đó không khó "
Từng câu từng chữ du dương như đưa hai kẻ kia ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Aiden nhíu mày nhìn vào góc khuất, nơi bóng dáng khoác áo choàng đen từ bao giờ đã xuất hiện.
" Nguyệt Tâm Sứ? "
" Đại Vương Tử, hai ngài có thể đi cứu Alice mà? "
Hai nam nhân kinh ngạc nhìn nhau khi Nguyệt Tâm Sứ nói lên giải pháp.
Henry nhăn mặt lại
" Sao được chứ? Còn Ma Giới thì sao? "
" Thật ra có một cách, nhưng lại phải xem lương tâm của nhị vị đến đâu "
" Người muốn gì? "
Aiden khàn giọng hỏi ra nghi vấn, trông bộ dạng dường như vẫn còn đề phòng.
" Tam Tu Mật Quang "
" Là cái khỉ gì vậy? Lần đầu nghe "
" Sở hữu người con gái mà hai vị muốn.
Dung hòa cùng tinh khí thuần khiết, có được sức mạnh cứu rỗi "
Bọn họ ngay lập tức ngẩn người như không tin vào tai mình.
Henry bỗng chốc dần đỏ mặt xoay đi, cả Aiden cũng giật mình khoác tay.
" Không thể được "
" Vậy cứ việc để Alice trở thành vật hiến tế "
Nguyệt Tâm Sứ dần dần lùi ra sau vách tường mà trở nên mờ ảo.
Henry nhìn qua sốt ruột kêu lên
" Khoan đã.
Anh hai, hay là...!thử đi "
" Em cho rằng làm như vậy Alice sẽ không hận chúng ta sao? "
" Thà để hận, còn hơn là mãi mãi mất đi "
Aiden sững sờ trước giọng điệu nghiêm túc đầy quyết tâm của cậu em trai.
Trong lòng không khỏi lưỡng lự...
" Nhưng...!"
" Alice có một linh hồn sạch sẽ, chỉ cần biến cô ấy thành Ma Cà Rồng.
Chắc hẳn sẽ là vị Nữ Chúa tiếp theo "
" Cái gì? Thật sao? Vậy sẽ không ai có thể ức hiếp Alice nữa "
Henry vui mừng ra mặt trước câu nói như tiên tri đó.
Aiden cúi đầu, mái tóc rũ rượi che khuất biểu cảm.
" Chuyện này không được...!"
" Anh hai, tuy rất bất công khi cả hai ta cùng có được Alice.
Nhưng chúng ta là anh em, huống hồ khi cứu được Ma Giới.
Có lẽ việc tân hôn của anh sẽ được thay đổi "
Henry nhìn anh trai mình bắt đầu khuyên nhủ, nam nhân ngồi trầm tư trong vật vã.
Cuối cùng yếu ớt hỏi...
" Phải làm sao? "
" Nhị vị Vương Tử chỉ cần cứu Alice và đưa tới khu rừng có Tích Hồ "
" Hả? Nhưng đó là nơi an nghỉ của Tiên Chúa mà? "
Henry bàng hoàng kêu lên không hiểu tại sao phải đến đó.
Cả Aiden cũng không hài lòng
" Ta phản đối việc vấy bẩn nơi an nghỉ của các Tiên Chúa.
Trong đó còn có cha ta "
" Chính nơi đó tụ hội rất nhiều ma khí linh thiêng, có thể giúp hai vị dung nạp sự thanh khiết của Alice "
Âm giọng vang lên như một cổ cầm đang mê hoặc lòng người.
Henry mím môi cúi đầu
" Chuyện này thật quá quắc "
" Sở hữu Alice, có được sức mạnh cứu rỗi Ma Giới hay là mất đi người thương mãi mãi? Tùy các vị chọn lựa "
" Được "
Aiden im lặng giây lát liền gật đầu khẳng định, lòng bàn tay siết chặt như thực sự chấp nhận.
Nguyệt Tâm Sứ chẳng nói lời nào nữa, âm thầm lặng lẽ rời đi...
" Anh hai?? "
" Chỉ còn cách đó "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Ziu àh, ngươi đừng có giở trò liệt giường ở đây với ta "
Zola ngồi trước bàn làm việc nghiên cứu pháp thuật, không quên mở miệng đá xéo con thỏ đực đang nằm sõng soài trên giường như tật nguyền kia.
Nó buồn rầu hai mắt thờ thẫn nhìn lên trần nhà...
" Bà chưa yêu sao hiểu được lòng thỏ chứ.
Đứt từng đoạn ruột bà biết không? "
" Cái quần.
Yêu cái gì? Chưa lớn đã xạo xạo "
" Xạo đầu bà.
Ta đây là thật tâm, một lòng một dạ mừ "
Ziu đưa tay ôm ngực nhăn mặt thỏ đau khổ, Zola ngồi bên bàn bĩu môi.
Buông xuống hai óng thủy tinh mà thở dài...
" Alice con ta, thật sự chẳng biết phải làm sao.
Biết vậy ngày đó đã không cứu nó, cứ nghĩ mai sau sẽ dùng con bé để trị hai tên ranh con kia được "
" Hừ...!! Chưa gì bà đã để đứa con Dạ Xoa kia đày đọa chị Alice hết lần này đến lần khác.
Khiến tiểu Bạch Ngọc cũng hổng thích ta, bà là tội nhân thiên cổ "
Ziu chỉ tay thỏ ấm ức lên án, hai mắt to tròn ngập tràn căm phẫn.
Zola liếc mắt khinh bỉ
" Thôi khỏi xạo đi, chẳng phải ngươi cũng muốn họ ở lại sao? Giờ còn trách ngược ta? "
" Bà...!"
" Ai? "
Zola cắt ngang lời nói của chú thỏ đực, khép hờ mắt nhìn vào không trung.
Bóng dáng khoác áo choàng đen xuất hiện, đứng đó im lặng khiến mụ ta cảm thấy nguy hiểm.
" Hiệu Trưởng, người nhà mà? Không cần lo lắng "
" Ha ha...!Người nhà? Ta không dám nhận "
Zola đứng lên cười cợt, Nguyệt Tâm Sứ từ từ nâng tay.
Một nguồn ma pháp Hắc Ám dữ tợn dần xuất ra.
" Bà sẽ nhận thôi "
Vù Vụt...!!
Zola trợn tròn mắt đứng ngây dại khi bị ma pháp tấn công đột ngột không thể nhúc nhích.
Tà khí dày đặc cứ bao phủ mà đi vào bên trong khuôn miệng đang há to.
Cho đến khi ma lực dần tan biến...
" Chủ nhân...!Xin nghe lời người "
Zola mấp máy môi đứng đờ ra như một con rối vô cảm.
Ziu cũng nhanh chóng bật dậy nhe nanh hung dữ, nhưng ngay lập tức bị cái ngoái đầu của Nguyệt Tâm Sứ làm sững sờ.
" Chi...!"
Ziu kêu lên một tiếng rồi từ từ nằm xuống ngoan ngoãn chẳng dám động đậy thêm.
Thân ảnh đen tuyền bay lên hòa vào khung gian, chỉ để lại vài từ vang vọng.
" Tiếp tục đi "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tinh Khí Hiến Dâng
Khung Trăng Vá Lành
Bức Tranh Ma Giới
Thống Trị Tối Cao.
Từng âm vang giữa hàng trăm hàng ngàn yêu ma đang tụ hội khắp sân trường.
Giọng nói địa ngục du dương truyền xa đáng sợ.
Alice nằm trên một chiếc băng ghế lạnh lẽo, cả thân thể cứng ngắc mà chờ bị đem đi.
" Tiểu Bạch Ngọc...!"
Nữ nhân nhắm mắt thì thào trong tuyệt vọng, nhưng từ đầu cho tới cuối Alice vẫn không gào khóc một câu nào.
Mặc cho cái chết đang đến gần...
" Nữ Chúa Quỷ, mời người "
Zola đưa đến một cây quyền trượng cho bà, nhắm mắt cung kính để bắt đầu nghi lễ.
Helga từng bước nặng nề, không rõ vì sao mà trái tim bà lại đau đớn như thế.
Nhưng uy khí vẫn không ngừng vởn quanh, bà tạo ra muôn vàn con dơi xấu xí bay tới.
Vù...!! Vù Vụt...!!
Đôi mắt nhỏ cùng răng nanh nhọn hoắc, thân hình đầy lông sần sùi nâng ghế ngọc bay lên dần tiến tới mặt trăng vỡ.
Tất cả học viên đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu đắm chìm trong tĩnh mịch.
" Bắt đầu nghi thức "
Khung viên trường cứ thế yên lặng, đôi khi chỉ có tiếng đập cánh hỗn loạn của đàn dơi.
A Khắc Ngạo đứng ở góc khuất lặng lẽ khoanh tay nhìn ghế ngọc đang chậm rãi được đưa đi.
" Kỳ quái, hai tên kia không định làm gì sao? "
" Hai tên nào? "
A Khắc Ngạo liếc qua liền giật mình, gương mặt trở nên âm trầm khi thấy Cà Phê đang đứng bên cạnh.
Gằn giọng
" Sao ngươi ở đây? Dám nộp mạng à? "
" Ta không thể quỳ, sẽ gãy chân.
Huống hồ đây là địa bàng của ông nội ngươi, dù có gan cỡ nào chắc gì đã dám nông nổi trong hoàn cảnh này? "
Cà Phê ôn tồn vẫn chăm chăm vào không gian mà nói với hắn.
A Khắc Ngạo nghiến răng, kìm lại nắm đấm muốn vung ra.
Tiếp tục dựa lưng vào cột đình, cười chế giễu hỏi.
" Sao? Không cứu bạn mình à? Thân thiết lắm mà? "
" Có cứu cũng sẽ không đến lượt ta "
A Khắc Ngạo ngẩn ra khi nhìn thấy thanh niên bình thường ngu ngu ngốc ngốc lại đột nhiên trầm tĩnh.
Hết quan sát Cà Phê rồi lại nhìn lên không trung nơi đàn dơi đang bay đi.
" Ha...!Thích cô ta rồi sao? "
Cà Phê xoay ngoắc qua hắn dùng ánh mắt như tia laser săm soi.
Gương mặt vẫn bình ổn hỏi ra nghi vấn.
" Chẳng phải chó hôi nhà ngươi thích Alice sao? Sao không đi cứu? "
" Gì? Bổn Vương Tử sẽ không vì một ả nữ nhân mà làm chuyện ngu ngốc "
A Khắc Ngạo cười khinh bỉ, bộ dạng cao ngạo hất mặt.
Cà Phê tiếp tục ngẩng đầu dõi theo Alice, miệng lại châm biếm nam nhân bên cạnh.
" Làm như có giá lắm không bằng.
Đúng là lũ nhân Sói nói không đáng tin.
"
A Khắc Ngạo kìm chế cơn tức giận, cả hai bóng dáng đứng đó lặng lẽ hứng gió lạnh.
Cho đến khi hắn lại tiếp tục cất tiếng
" Ta ngửi thấy rồi "
Phập...!!! Vù Vụt...!!
\- Cái gì vậy?
\- Là Vampire??
\- Trông quen quá...
Tiếng xì xầm vang lên, tất cả đều hướng mắt trên khung trời rộng lớn.
Hai đôi cánh màu đen đang bay về phía Alice.
Thoắt ẩn thoắt hiện khiến không ai có thể nắm bắt.
" Nữ Chúa Quỷ, là Phi Phích Tử Hoàn Ảnh "
Zola thấp giọng nói, bà Helga cũng đứng thừ ra.
Hàng mày xinh đẹp nheo lại bởi hai bóng hình kia đang cướp đi vật tế, tất cả yêu ma dường như đều đang dần nhận thức được.
Tinly tức giận đứng phắt dậy, bật thốt
" Đại Vương Tử?? "
Mọi người câm nín trong hoàn cảnh bất ngờ, Helga giơ cao quyền trượng.
Tạo ra một dây trói ma pháp bay lên như tên bắn...
Rầm...!!! Oanh...!!
" To gan...!!! "
Giọng nói Nữ Chúa Quỷ uy quyền khiến hai nam nhân đang ôm lấy Alice phải chột dạ.
Henry sợ hãi, dù cách một khoảng không rất xa nhưng ánh mắt của bà vẫn là cái gái luôn mắc phải trong lòng hắn.
Vừa buốt nhói lại khó chịu...
" Henry, đi thôi "
Aiden bế lấy Alice đã sớm ngất đi khàn giọng thúc giục.
Bà Helga bên dưới nhìn theo hướng bay của con mình mà im lặng.
Zola bên cạnh trầm mặt, ra lệnh.
" Mau điều động toàn bộ lực lượng, bắt về hai nhị Vương Tử cùng vật tế "
\- RÕ...!!!
Phút chốc tất cả tan biến đi như làn khói, Nguyệt Tâm Sứ đứng một bên luôn không nói câu nào.
Mặc cho phong sương cuốn trôi vạt áo đen tuyền huyền bí.
Zola đỡ Nữ Chúa Quỷ vào trong, lướt qua thân ảnh đó liền âm thầm cung kính gật nhẹ đầu.
Tiếng nói âm lãnh truyền đi mang theo ý cười nham hiểm.
Thật khẽ khàn mà tan biến giữa vô gian.
" Trò chơi...!chính thức bắt đầu "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...