Alice đội lên chiếc mũ trùm đầu trắng với áo tay dài cùng quần rộng thùng thình màu cam sẫm.
Bộ dạng kín đáo ẩn hiện dưới lớp đồ dày tươi sáng.
Gương mặt hiện rõ sự lo lắng nhìn Zola
" Mẹ, con có thể không làm? "
" Mấy hôm trước con gái hứa với mẹ rồi mà.
Con muốn thất lời sao? "
" Nhưng...!"
Alice chần chừ mím môi, Zola mỉm cười ôn hòa bước tới chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn.
Nhẹ giọng
" Con ngoan, chỉ giả làm Vu Nữ thôi mà "
" Nhưng sao mẹ không tìm người khác? "
" Đã có 9 người rồi, con cũng không thể truy tìm Vu Nữ, nên giả làm chẳng phải tốt hơn sao? "
" Lễ hội Thanh Trần này rốt cuộc là gì vậy mẹ? "
" Hội Thanh Trần là ngày lễ cho phép toàn bộ yêu ma lên trần gian để bắt Vu Nữ.
Có 11 người là Vu Nữ, trong đó một người là thật.
Chỉ cần tìm ra, sẽ được Nữ Chúa Quỷ ban phước "
" Tất cả yêu ma? "
" Phải, cả người Sói cũng được tham gia.
Lễ hội Thanh Trần diễn ra trong 1 ngày 1 đêm "
Zola mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ cái má mịn màng của nữ nhân.
Cô nằm trên giường thảnh thơi lắng nghe, con thỏ Ziu một bên cười vui vẻ đấm bóp cho cô.
" Con giả làm Vu Nữ...!Vậy liệu...!"
" Yên tâm, dù là Vu Nữ giả nhưng vẫn được tôn trọng tuyệt đối.
Sẽ không ai dám làm hại con "
" Vâng "
" Cổng kết nối của Yêu Ma và Nhân Loại sắp mở rồi, đến lúc đó con cứ cúi đầu che mặt mà chạy thẳng đi, lao về phía trước, nhất định không quay đầu lại "
Alice gật đầu ngoan ngoãn nghe lời dặn dò mà trong lòng thật sự hồi hộp, cô ngồi dậy định nhảy vào lòng nữ nhân thì bị một bàn tay ôm lại.
" Ủa? Sao cậu vào được? Ta bảo cậu hội họp với toàn bộ ma giới ở sân rồi mà? "
Zola kinh ngạc khi nhìn thấy Conal đã xuất hiện thình lình ôm chặt lấy cô.
Giọng điệu có phần bất mãn...
"..."
" Haizz...!Cũng được, vậy cậu đi theo âm thầm bảo vệ Alin của ta đi "
"..."
Zola nói rồi vươn tay niệm khẩn chú ngữ tạo ra ánh sáng mông lung
" Alin, mau đi đi "
Nữ nhân giật mình sau đó cũng lấy lại bình tĩnh mà lao ra ngoài, hai tay kéo vải trùm che đi dung mạo mà độc bước trên dãy hành lang.
Conal Vincent cũng bình thản rời khỏi, con thỏ Ziu gương mặt phúng phính tức giận hùng hổ cứng ngắc định đi theo
" Ziu, không được.
Mau giúp ta khai mở cổng "
" Bà tự làm đi "
" Con thỏ phản bội nhà ngươi, còn không giúp ta sẽ cho chúng trở lại nhân gian hết "
Zola cười ranh mãnh uy hiếp khiến chú thỏ con trừng mắt tức giận, hai má càng phồng to triển khai ma lực giúp đỡ mụ nữ nhân..
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bịch bịch bịch...!!
Alice chạy thẳng xuống sân trường nơi có muôn vàn hơi thở Hắc Ám đang ngự trị.
Hòa lẫn cùng những Vu Nữ khác chạy nhanh tới chiếc cổng không gian bị khoét rỗng, rợn lên từng tia sét đáng sợ.
Tiếng nói xì xầm vang lên mang theo ý cười nham nhở văng vẳng cả khoảng trời.
Alice gai người bởi vô số ánh nhìn như thợ săn đói khát chăm chăm vào bóng lưng yếu đuối của mình.
Nhớ kỹ lời dặn dò của Zola, cứ đâm đầu chạy thật nhanh qua lỗ hỏng dù trái tim đang đập mạnh vì sợ hãi...
Vụt vù...!! Ầm Ầm Đoàng...!!
Alice nghe thấy thanh âm hỗn độn ở phía sau, chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Chỉ chạy thật nhanh, đến khi cả cơ thể như có trọng lực vô hình thúc đẩy, bước chân lạc nhịp suýt té ngã.
Đôi mắt to tròn nhíu chặt bởi dương quang bất ngờ.
Không khí trong lành thoảng qua, cỗ hơi ấm áp như từ đâu xộc đến mà ôm trọn Alice vào lòng.
Hàng mi run nhẹ nhìn quanh, một màu xanh mát lại yên bình khiến nữ nhân phải thơ thẩn.
Chẳng còn nữa cái lạnh thấu xương của học viện...
" Đẹp quá...!Nhưng sao lại quen thuộc như vậy? "
Alice mấp máy môi tận hưởng khoảng trời như món quà vô giá được ban tặng.
Xung quanh tứ phía với những tán cây cao, từng ánh vàng tham lam len lỏi.
Đứng bần thần hồi lâu, cô gái mới sực nhớ tới lễ hội
" Phải chạy nhanh thôi...!"
Alice lần nữa dùng đôi chân thon thả đạp lên đất đá phủ đầy lá khô mà trốn chạy.
Cảm nhận từng cơn gió mát lạnh chạm nhẹ vào da thịt như vòng tay của mẹ thiên nhiên đang vuốt ve.
Bịch bịch...!!
Mồ hôi từng giọt chảy dài, đôi mắt to tròn chăm chú về con đường phía trước.
Đến khi một bóng hình chợt đột ngột nhào ra
" Áh...!"
" Ah ha~...!Gặp lại em rồi cô gái "
Alice kinh hách khi nhận thức được đó là A Khắc Ngạo, hắn đứng thẳng dậy vuốt mái tóc xanh đêm của mình.
Nhếch mép cười cợt đăm chiêu vào bóng hình nhu nhược
" Anh...!"
" Ta đánh hơi được em, với tốc độ không ai bằng này thì tất nhiên có thể dễ dàng bắt kịp mỹ nhân "
Trước từng câu từ nham nhở của hắn, Alice phải hoảng sợ thục lùi về sau.
" Tôi...!tôi không phải...!"
" Ta biết chứ.
Tuy em không phải Vu Nữ, nhưng việc thân mật với em vẫn khiến ta thích thú "
" Không...!A...!anh phải tôn trọng tôi mà...!"
" Tôn trọng? Ha ha, ta luôn tôn trọng em.
Chỉ là muốn cùng em tăng thêm cảm tình "
Alice càng lùi thì nam tử càng tiến tới, bọn họ đơn độc giữa khu rừng rộng lớn.
Một con thú với dã tính khát cầu, một nữ nhân liễu yếu đào tơ bị chèn ép.
Alice bắt đầu lo lắng, liền xoay đầu muốn thoát khỏi con sói đói...
Vụt...! Bịch...!
" Bảo bối, em chạy không thoát được đâu "
A Khắc Ngạo nhảy bật một cái đã chặn lại được ý định của cô ta.
Hắn liếm môi cười như trêu đùa Alice.
" Anh...!Có ai không? Cứu tôi với "
" Ha haa...!Bảo bối, em ngây thơ thật.
Sẽ có ai dám bén mảng tới cứu em ra khỏi ta chứ? Ngoài hai tên Vương Tử khốn kiếp, thì trong học viện ma giới kẻ nào dám xưng danh với A Khắc Ngạo này "
Vụt Bốp...!! Rầm!!
Âm thanh vang lên mạnh bạo, nam nhân vừa rồi còn hùng hồn tự mãn đã thụt chân vài bước về sau bởi những cú tấn công nhanh như chớp.
Đôi mắt thịnh nộ ngước lên nhìn kẻ không biết trời cao đất dày...
" Anh Conal? "
Alice vui mừng như tìm được sự cứu rỗi, nam nhân vẫn giữ im lặng đưa cô qua trao trả lại cho vòng tay mềm mại.
" Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ta? "
"..."
" Ngươi câm sao? "
"..."
" Khốn, dám không xem ta ra gì? Để ta nghiền nát xương ngươi "
A Khắc Ngạo tức giận chống mạnh hai tay xuống đất lấy đà nhảy cao lên.
Năm móng vuốt vừa dài vừa nhọn lại rắn chắc vồ tới, Conal Vincent chẳng tỏ cảm xúc.
Cũng học theo tư thế của hắn mà lao vào đối đầu...
Roẹt...!! Ầm...!!
Cả hai thân ảnh với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ ở giữa khu rừng chiến đấu.
Alice ôm cô một bên đứng núp mà lo sợ, ảo ảnh sắc nhọn xẹt ngang dị thường.
Nhánh cây gần đó đều bị chém đứt rơi xuống liên tục...
" Khốn...!Ngươi là ai?
A Khắc Ngạo giữ khoảng cách với địch thù, trừng mắt nghiến răng hỏi.
Nhưng theo tính cách cũ, Conal Vincent vẫn chẳng thèm mở miệng.
Đứng đó hiên ngang như luôn sẵn sàng nghênh chiến...
" Có mùi của đồng loại, nhưng không phải.
Tên khốn, ngươi rốt cuộc là yêu hay ma? Cũng vì sao mà tồn đọng dư vị nhân loại? "
"..."
" Ngươi...!"
Xoạc...!Phịch...!!
A Khắc Ngạo đang hung hăng nổi trận thì từ đâu ập xuống đầu hắn một cái lưới lớn.
Nam nhân trầm mặt khi lòng tự tôn bị chà đạp, cố dùng móng vuốt xé rách...
" Con chó hôi này vậy mà lại gặp sớm thế "
" Cà Phê? "
Alice mỉm cười kêu lên khi thấy con ma cà tưng nhảy tới.
A Khắc Ngạo hai mắt đỏ ngầu quát
" Con ma thấp kém, ngươi đây là làm gì? "
" Ta biết quý ngài chó sẽ tham gia nên đề phòng bất trắc.
Nhỡ gặp còn có đường mà trốn "
Thanh niên đều đều giọng nói khiến ai kia đang vùng vẫy trong lưới lớn phải nghẹn họng căm phẫn.
Alice vui vẻ tiến lại
" May mà có bạn "
" Ừ ừ, mau đi thôi.
Bạn nhớ cẩn trọng, tôi đi tìm Vu Nữ đây "
Alice gật đầu rồi ôm cô cùng Conal Vincent rời đi không ngoảnh lại.
A Khắc Ngạo nhìn bóng dáng dần khuất mà quy chụp mọi tội lỗi lên đầu thanh niên.
Gằn chữ rít dài
" Tên khốn, ta nhất định không tha cho ngươi "
Cà Phê nhìn hắn đang bị giam lỏng trong lưới, hai mắt chán đời nhảy tới.
Bịch bịch bịch...!!
" Đạp chết ngươi con chó lớn "
" Khốn, sỉ nhục hôm nay ta nhất định không quên.
Ngươi chờ đó "
Cà Phê giẫm lên tấm lưng cường tráng của hắn mà chà đạp, sau đó không thèm đoái hoài nhảy đi đến khi khuất xa.
Bỏ mặc A Khắc Ngạo đang nổi trận lôi đình, ngửa đầu hú lên một tiếng rền vang uy dũng...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bọn cô chạy ngày một xa khỏi Nhân Sói vừa rồi, đôi mắt hồng ngọc liếc nhìn xung quanh khu rừng với từng hàng cây cao lớn.
Alice thở dốc mệt mỏi dừng lại bước chân tựa vào thành đá nhô cao hùng vĩ.
" Em...!em mệt quá, phù...!"
Cô nhìn ra sau tảng đá to có khắc chữ nguệch ngoạc chẳng rõ nội dung.
Alice dường như cũng nhận thấy điều đó, xoay lại quan sát đăm chiêu.
\[ Ký chủ? Là khu rừng lúc trước? Cái tảng đá có ký tự lạ nè \]
" Là ai khắc lên nhỉ? "
Alice nói khẽ mê muội trước những dòng được tạc lên uyển chuyển lại mềm mại.
Tuy không rõ nghĩa và thô sơ nhưng lại rất cuốn hút người nhìn.
Vụt...!!
" Ah...!"
Nữ nhân giật mình khi một bóng đen xẹt tới, con khỉ ngồi thừ trên thạch đá nhìn thẳng vào Alice.
Đôi mắt hoang dã hung tợn như bất cứ khi nào cũng có thể nuốt chửng kẻ đối diện.
Alice ôm cô chặt hơn, thì thào
" Tiểu Bạch Ngọc, em thấy có phải rất đáng sợ không? "
" Đừng quan tâm "
Alice gật nhẹ đầu trước giọng điệu bình đạm của cô, mím chặt môi vẫn chưa thể dời mắt khỏi cổ ngữ dị thường.
Bất chợt một cảm giác thôi thúc từ tận sâu đáy lòng vô hình khiến nữ nhân vươn tay ra.
Tựa chừng muốn chạm vào...
Con khỉ vẫn bất động nhìn vào thân ảnh trước mặt.
Đôi mắt tròn với con ngươi dần co giãn, cơ miệng vươn lên từ từ nở một nụ cười vô hồn.
Cô vẫn lạnh nhạt mặc cho hành động của Alice.
Đến khi bàn tay mềm mại chạm vào tảng đá sần sùi...
Vù...!vụt...!!
Một cơn gió thoáng qua thổi bay lọn tóc thưa, chớp động mi mắt mở ra lần nữa.
Alice há hốc miệng kinh ngạc khi bọn họ phút chốc dường như đã lạc vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Khung cảnh được ôm ấp bởi màu xanh của thiên nhiên, đưa đi hương thơm dư đọng khắp cả khoảng trời.
Phía trên kia đã được thay thế bằng những sợi dây leo cuộn lại vào nhau như một tấm mành lớn giam cầm tất cả.
Alice vươn tay chạm vào những bụi rậm ven đường, tiếng gió hòa quyện trong tiên cảnh như dệt nên một khúc nhạc du dương.
Nữ nhân mê mẩn cất từng bước đi vô thức, muốn tận hưởng khung gian lạ kỳ...
" Đẹp quá...!"
\[ Ký chủ, là một không gian khác \]
Cô chớp mắt thỏ không tỏ thái độ gì ngoài sự ung dung.
Được Alice ôm đi một quãng đường thì dừng lại, nữ nhân sững người nhìn thật kỹ diễn cảnh trước mặt như không tin...
Một rừng hoa Oải Hương màu tím phất phới theo phong sương buốt lạnh.
Hương nồng của khoảng không cũng khởi nguồn từ nó.
Nhưng thật mỹ lệ hơn khi những đóa hoa chung tình kia lại phủ lên một tầng băng xanh trong trẻo.
Nhẹ nhàng như sóng lượn uốn trôi hiện rõ sự ma mị khiến nhân say lòng.
Alice thẩn thờ đứng tại chỗ ngắm nhìn.
Cô khép hờ mắt bỗng một cảm giác chấn động đột phá tâm can.
Trong trí óc khoảnh khắc bất chợt như đưa cô chìm vào dòng ức hồi trôi nổi...
Một khu vườn rộng lớn, cũng tựa như Oải Hương Băng.
Nhưng hình ảnh đó lại là Hồng Hoa lãnh lệ.
Cô đau đầu, đôi mắt cay nồng như muốn nứt ra.
Chỉ phút giây thôi nhưng đủ để cô nhìn rõ...
Trông về xa xăm, một nữ nhân đang nâng nhẹ tay lên những đóa Oải Hương mà dịu dàng nhắm mắt.
Trên thân khoác một chiếc váy đen với tơ ren phủ từ vai xuống trải dài.
Nàng đang ngủ, đắm mình trong sự bình yên cùng tà mị của không gian.
"..."
Cô cắn răng nheo mặt đau đớn, hình ảnh từ trí não lại lần nữa đập thẳng vào mắt cô.
Trong khu vườn Hoa Hồng Băng lạnh lẽo ấy, một bóng dáng tuyệt trần mờ ảo như tinh linh cũng đang say giấc ngủ.
Chẳng rõ nhận dạng, nhưng lại tuyệt trần câu dẫn đến mộng mị.
Từng mảng ký ức lãng trôi bỗng đột ngột xuất hiện thông qua thực tại đang khám phá.
Nhưng cô nhận thức rõ đó không phải tiềm ức của cô, mà là của tiểu Huyết...
" Đẹp quá...!là tinh linh sao? "
Alice bần thần mấp máy môi khi nhìn thấy nữ nhân đang nằm đó.
Mi cong nâng lên dịu dàng tựa đóa hoa bừng nở.
Con ngươi xanh lam như băng hàn ngàn năm nhìn thẳng vào cô, nàng không ai khác là nữ nhân bí ẩn đã từng gặp trong siêu thị....
' Chủ nhân...!'
Cô nghe thấy âm thanh của tiểu Huyết kêu lên trong vô thức, nhưng nó hiện tại đang chìm vào giấc ngủ sâu thẳm.
Và cô biết rõ tiểu Huyết không kêu cô, mà là nữ nhân phía đối diện kia...
" Xâm phạm vào nơi nghỉ ngơi của ta, cái giá phải trả rất đắt "
Nữ nhân vẫn ngồi đó, thân thể xinh đẹp khoác y phục mong manh, khoan thai kéo tấm vải lưới mỏng lên đầu che lại mái tóc đen dài óng ả.
Một màu đen huyền hoặc cùng mâu quang xanh lam nổi bật hòa vào khung cảnh, quả là băng thanh ngọc khiết, lại lạnh lẽo vô tâm...
" Vậy sao? "
Cô mỉm cười nhạt nhìn nàng ta hỏi lại như bỡn cợt.
Alice mím môi im lặng lắng nghe
" Phải "
" Ngươi tên gì? "
" Tích Mạn Liên "
" Rất hợp với ngươi "
" Tàn Luân...!"
Nữ nhân mấp máy môi kêu lên hai chữ, mâu quang thỏ cũng đồng thời run rẩy chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của tiểu Huyết.
Tích Mạn Liên đứng lên, ngón tay đưa ra điểm nhẹ
Vụt...!! Phịch...!!
Cô nhìn qua Alice đã ngã trên đất bất tỉnh, từng thân hoa Oải Hương bỗng kéo dài ra quấn quanh cô gái treo lên.
Cô lần nữa rơi vào vòng tay của Conal Vincent vẫn luôn như oan hồn...
" Mê Hồn Ức "
Một làn bụi phấn tản đi theo bàn tay thon dài, đáy mắt cô xẹt qua tia khó chịu nhưng lại không cách nào thoát khỏi sự mê hoặc của trận pháp.
Cả hai bị trói buộc trong từng hạt bụi màu lung linh phiêu đãng.
Một cỗ cảm giác oán hận cùng cực đánh sâu vào tâm cô...
Lần nữa mở mắt, cô cùng nam nhân đã chìm trong ma trận của Tích Mạn Liên.
Xung quanh phủ đầy sương hồng, tràn ngập tất cả chẳng thấy được gì ngoài khí đặc.
\[ Ký...!k...!bíp...!Nh...!nhiễu loạn...!\]
Cô được vòng tay rắn rỏi ôm chặt bảo vệ khỏi sự mông lung.
Đôi con ngươi hồng ngọc âm trầm, mỉm cười nhạt chấp nhận chờ đợi những điều bất ngờ đang ẩn khuất sau sương.
Huyết Hồ Nuốt Trọn Hồn Ai
Tai Ương Vạn Kiếp Đến Ngày Hoàn Vươn...
Khi Xưa Xưng Đế Xưng Vương
Khắc Thời Tạo Kiếp Oán Hồn Không Tan...
Âm vọng vang lên đều đều như của hàng trăm hàng ngàn giọng nói hòa lẫn vào nhau.
Trong màn sương khí dần trở nên đục ngầu, bọn cô tưởng chừng đã bị bao vây bởi vô số bóng người.
Cô nheo mắt lại, tiếp tục lắng nghe thật kỹ từng hỗn âm tạp niệm...
Danh Truyền Tham Vọng Ngu Si
Kiếp Thù Ghi Nhớ, Tận Cùng Bi Ai
Ngự Vung Uy Kiếm Oanh Trời
Một Thời Mê Muội Coi Thường Thiên Luân...
Tất cả như một tuyên án đầy thù hận vang dội vào tai cô.
Từng bóng sương lảng vảng khắp nơi, cho đến khi một bàn tay vô hình lạnh buốt chạm đến...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...