Cùng lúc đó, chiếc xe chạy boong boong trong rừng sâu ghập ghềnh, lướt qua từng hàng cây đang được tia nắng sưởi ấm.
Davik lái xe, nhìn con đường đất đầy đá mà chạy theo bản đồ.
Li Li ngồi phía sau nhai xí muội hỏi
" Chúng ta đi đâu đây? "
" Nghe nói cách đây khoảng 200m có một di tích cổ được để lại.
Chúng ta đến đó để khám phá, nơi đó dường như đẹp lắm "
Davik cười nháy mắt trả lời câu hỏi, Rojiu nghe xong hơi tò mò.
" Vậy sao lại ít người đến tham quan? "
" Ha ha~...!chắc do người ta sợ đó mà, cũng có thể là không rãnh rỗi.
Hoặc do chúng ta đến không cùng thời điểm với họ "
Davik nêu ra nhiều lý do hợp lý khác nhau thuyết phục được Rojiu.
Chiếc xe trắng lớn chạy ngang qua một tảng đá khổng lồ.
Davik dừng lại, lùi xe về sau chậm rãi xem dòng chữ kỳ lạ được khắc lên trên.
Qua ô kính, ai cũng tò mò trước mặt chữ được in lên đá to.
Li Li khó hiểu
" Viết gì vậy? Là chữ gì? Có ai biết không? "
Bọn họ trầm ngâm quan sát nét viết ngoằn ngoèo như dùng dụng cụ tạc lên.
Ken uống một ngụm nước, liếc mắt cất tiếng
" Kệ đi, chắc ai vẽ bậy bạ lên thôi.
"
Davik cũng gật đầu nhấn ga tiếp tục hành trình, âm thanh cây lá hòa quyện vào gió như tạo nên khúc nhạc đệm êm yên bình.
Li Li nhìn qua ngoài ô cửa, cười cợt kéo kéo tay áo Rojiu đang ngồi cạnh mình chỉ chỉ nói
" Nhìn kìa, hình như là khỉ "
Những cái bóng vụt qua trên thân cây nhanh chóng khiến họ không rõ là gì.
Nhưng khi thấy đầu một con khỉ con nhỏ lú ra mới chắc chắn suy đoán.
Rojiu cũng thích thú mỉm cười nhìn chúng, sau đó hơi nheo mày lại
" Li Li, có phải những con khỉ hơi hung tợn không? Chúng nhìn chăm chăm chiếc xe đáng sợ quá "
" Ha ha~, đầu óc suy tưởng của cậu lợi hại thật đó.
Làm tiểu thuyết gia riết bị mê sảng àh? Ở đâu cũng tưởng tượng được, tớ thấy chúng rất đáng yêu, bình thường mà "
Li Li bật cười trêu ghẹo cô bạn khiến Davik cũng mỉm cười theo.
Không khí trong xe vì tiếng cười mà như bừng lên thêm tia sức sống.
Rojiu đỏ mặt đẩy nhẹ cô gái bên cạnh như đang trách cứ.
Không ai để tâm Ken vẫn trầm mặt một mảng lặng im phía ghế phụ trên kia.
Còn Sonlin không khác gì, nhút nhát im lặng ôm quyển tập vào lòng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân...
Két...!!!
Li Li tắt hẵn nụ cười khi chiếc xe đột ngột thắng gấp.
Mọi người đưa mắt xuyên qua lớp kính nhìn về phía trước không có gì bất thường.
Ken liếc qua nhíu mày đưa tay vỗ nhẹ vai Davik hỏi
" Sao vậy? Bị gì àh? "
Davik tay vẫn nắm chặt vô lăng, chiếc xe đậu giữa khu rừng đang trong hồi tĩnh lặng.
Bầu không khí choáng ngộp lạ kỳ chẳng ai rõ là vì sao.
Đến khi Rojiu hối thúc lên tiếng cố phá vỡ sự căng thẳng mà Davik mang lại
" Cậu sao vậy? Xe bị hư sao? Hay cậu có vấn đề gì à? "
Davik liếc mắt lên kính chiếu hậu, xuyên qua nó nhìn những cô gái ngồi phía sau.
Tất cả vẫn chăm chăm vào một bóng hình của cậu ta, sự ngột ngạt bất thường khiến không ai dám thả lỏng.
Cho đến khi tiếng cười vang lên
" Ha ha haaa~...!các cậu sao vậy? Mặt mày tái mét hết rồi.
Ha ha haaaa~...!"
Davik cười toáng lên hả hê đạp chân ga chạy đi, chiếc xe với tốc độ bình thường trước sự thích thú của thanh niên.
Rojiu thở phào một hơi đưa chân đá lên ghế của cậu ta
" Đồ đáng ghét, làm gì vậy hả? Chơi gì không chơi, đùa kiểu này làm tớ hết hồn "
" Ha ha haaaa~~ vui mà "
Davik vẫn há miệng cười khiến Li Li hậm hực, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn ra sau gáy chống tay lên thành kính.
Đôi mắt linh động khẽ chớp âm thầm tính toán sẽ chơi lại tên thanh niên kia một vố.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chiếc xe rốt cuộc lần nữa dừng lại trước một khoảng trống lớn với khung cảnh tươi đẹp.
Con suối mát chảy dài đều đều của thác nước văng vẳng tiếng róc rách êm tai.
Các cô gái nhanh chóng đi xuống hít thở không khí trong lành.
Li Li chạy lên một tảng đá gần rìa sông dang hai tay tận hưởng sự mát dịu đằm thắm của thiên nhiên.
Như một người mẹ hiền từ đang ôm trọn những đứa con vào lòng.
Không có sự ồn ào của thành thị, chẳng có tiếng náo nhiệt chốn phồn hoa.
Đưa người trở về với những gì vốn có, nơi họ bắt đầu cũng là nơi họ đang dần kết thúc...!Thiên nhiên của trời đất...!!
Nhìn những chú chim sơn ca trên cành hót líu lo, chú bướm lớn sặc sở lướt ngang qua mà khiến lòng người tĩnh lặng.
Rojiu choàng tay Ken bước tới ngắm nhìn cảnh sông suối, trông về bờ bên kia một mảng rừng với cây cối um tùm được từng tia dương quang chiếu rọi.
Cặp đôi đứng đó trông thật hạnh phúc và thơ mộng...
" Thôi thôi, bớt lại đi, nhanh chóng dọn đồ đạc ra.
Chúng ta đến để dã ngoại đấy các bạn tràn ngập tình yêu của tôi ơi "
Davik trải thảm cười cợt trêu chọc, Rojiu nhìn qua bạn trai mình sau đó cùng nhau tới phụ giúp cậu bạn đang lằng nhằng.
Li Li đi tới nhìn đồ đạc dọn cũng gần xong, sau đó đưa mắt nhìn quanh rồi bước tới cửa xe chỗ ghế lái mở ra.
Vươn tay định lấy hộp khăn giấy được đặt ở khe giữa nhưng với không tới, liền dùng tay trái nắm lấy vô lăng chồm người tới đẩy thân thể lên lấy được hộp khăn giấy.
Đồng thời khi vừa ra khỏi, cô ta nhìn bàn tay mình đã có phần ướt át, liền nghi hoặc liếc qua vô lăng...
" Sao vậy Li Li? Mau lại đây ngồi đi "
Trước sự hối thúc của Rojiu, cô gái rút khăn giấy lau nhẹ tay mỉm cười đi tới.
Ngồi xuống tấm thảm hòa hợp cùng lũ bạn khai tiệc
" Ha haaa~...!Chúc mừng hôm nay chúng ta hội tụ có một ngày dã ngoại thật thú vị "
Li Li nâng cốc nước ngọt mát lạnh lên nháy mắt nói, mọi người cũng nâng ly cùng nhau tận hưởng niềm an lạc nhất thời.
Rojiu gắp một cái đùi gà cho bạn trai mình
" Ken, ăn nhiều một chút "
" Cảm ơn em, em ăn đi "
" Chà chà~...!Sến súa quá đi "
Li Li cười cợt trước cảnh tượng ngọt ngào kia mà tậc lưỡi chọc ghẹo.
Davik bỏ trái nho vào miệng, gật đầu hùa theo
" Phải đó, ngọt như vậy chắc món ăn ở đây như đường quá.
"
" Ha ha haaa~...!Phải phải, bỏ vào miệng sợ tan ra ah~, ối giồi, không chừng còn bị bệnh Diabetes nữa đó "
\*Diabetes: Bệnh tiểu đường\*
Li Li đưa tay lên miệng ra vẻ sợ sệt, Rojiu bĩu môi đá chân vào đùi cô ta
" Các cậu thôi đi, nếu tủi thân quá thì lo kiếm người yêu là được rồi.
Đừng có mà đùa với chúng tôi nữa "
" Ha ha~...!Muốn có mà nghĩ lại thời buổi bây giờ lo trước việc làm ăn, công thành danh toại mới nói đến tình yêu ah "
Li Li cắn miếng táo nháy mắt nói, Rojiu mỉm cười lắc đầu không biết nói gì.
Davik một bên nhìn khung cảnh tươi mát cảm thán
" Nơi này rất đẹp, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi khám phá di tích ở bên kia "
Thanh niên chỉ tay qua bên kia sông, mọi người cũng theo phản xạ mà nhìn đến.
Sonlin vẫn cúi đầu ôm cuốn tập ngậm ngùi dùng bánh, chẳng nói câu nào từ đầu tới cuối.
Li Li mím môi
" Bên kia trong có phần u ám um tùm, nhưng lá xanh mơn mởn, là một nơi lý tưởng "
Bọn họ nhìn nhau sau đó trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói văng vẳng khắp không gian trông rất vô tư.
Davik cầm ly nước uống, ánh thủy tinh che khuất đôi con ngươi âm thầm liếc ra phía sau như có điều gì đó bất thường.
Bàn tay cũng sớm nhiễm mồ hôi, chà sát vào nhau muốn che lắp đi nỗi lo lắng.
Sau một khoảng thời gian trôi qua, bọn họ cũng dọn dẹp chiến tích mình để lại mà chuẩn bị lên đường.
Đem những đồ dùng cần thiết cùng nhau nhất trí xông pha qua bên kia khám phá.
Ken đi phía trước nắm lấy tay Rojiu dìu đỡ bước qua từng tảng đá giữa con suối.
" Cẩn thận chút, rất trơn "
Davik tiên phong dẫn đầu cất tiếng nói dặn dò, mỗi bước đi của bọn họ đều rất cẩn trọng.
Nhấc bước từ tốn qua bờ bên kia, sau cũng an toàn thuận lợi mà đến nơi...
" Wow!! Đẹp quá "
Rojiu đưa tay chạm nhẹ vào những chiếc lá xanh tươi vẫn còn đọng sương nước tràn ngập hương luyến của tự nhiên mà không nhịn được cảm thán.
Mọi người tản ra đi xung quanh quan sát, phía trên bầu trời ánh nắng gây gắt rọi xuống từng tia dương quang tham lam xuyên qua kẽ lá mà soi sáng nền đất đã bị lá khô bao phủ.
Li Li vừa ngắm nhìn một chú bướm sặc sở có kích cỡ to hơn bình thường mà bị thu hút, vừa mấp máy môi hỏi
" Davik, cậu rốt cuộc tìm đâu ra nơi đẹp như vậy? "
" Ha ha haaa~...!Tiếng gọi trái tim kêu tôi đến "
Davik cũng thuận miệng nói đùa một câu, không khác gì bọn họ có phần bị mê hoặc trước cảnh tượng yên bình này.
Nhưng nhớ ra việc làm chính liền vạch một khoảng bụi rậm ra hai bên.
Rojiu đi tới phía sau kinh ngạc kêu lên
" Mọi người lại đây, nhìn kìa "
Tất cả tụ tập lại bởi tiếng gọi của cô gái, ai cũng tròn mắt ngỡ ngàng bởi sự rộng lớn bên kia.
Những loài cây với các chủng loại hoa nhiệm màu khác nhau mà bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Hai bên hai hàng xếp dài như một con đường kỳ ảo đang chờ đón họ bước vào.
Davik không chần chừ nhảy qua đặt chân lên mảnh đất thiên thần.
Sự ưu tĩnh nhẹ nhàng khiến người đắm say khác nào chốn tiên cảnh...
" Tại sao có một nơi kỳ lạ như vậy? Đây là lần đầu tiên tớ biết tới "
Ken nhíu mày đưa tay hứng một đóa hoa màu trắng thuần có muôn vàn cánh mịn không thể đếm xuể to bằng lòng bàn tay một người trưởng thành vừa rơi xuống.
Rojiu chạy tới cầm lên đóa hoa kiều diễm mà dao động, đưa tới bên mũi ngửi hương thơm dịu dàng mà nó tản ra, mỉm cười nói
" Đẹp quá đi "
" Chúng ta mau đi thôi, đừng chậm trễ nữa.
Tránh về muộn "
Davik nói rồi đi về phía trước con đường dài không rõ điều gì đang chờ đợi họ.
Cứ thế đoàn người cùng nhau tiến bước vừa ngoạn cảnh đẹp nên thơ, Ken cầm máy ảnh trên tay chụp lại những nơi đẹp đẽ mình đã đi qua.
Như muốn ghi ấn lại khoảnh khắc này...
Trở về chỗ cô, ngọn quang đăng ánh sáng từ hai tay tỏa sáng mông lung cũng dần tan biến.
Đôi hàng mi nâng lên thu thế giới bên ngoài vào tầm mắt.
Hạ tay kết ấn như kết thúc quá trình
\[ Ký chủ? Người sao rồi? \]
" Ta không sao, đã ổn rồi "
Cô buông xõa đôi chân đang xếp bằng giữa không trung ra mà bay lơ lửng.
Bóng dáng cô giờ đây nếu những đôi mắt nhìn vào khác nào một vầng sương trắng kỳ lạ.
\[ Người định làm gì tiếp theo? \]
Trước câu hỏi của tiểu Bát Đản, cô vươn mắt nhìn quanh khu rừng cùng nơi cô đang nương náo.
Khép hờ lại khiến đường cong mỹ miều hiện ra như khuyết nguyệt giữa trời.
" Khu rừng này có chút kỳ quái "
\[ Kỳ quái? Hệ thống không dò được điều gì bất thường \]
Cô bay đi rời khỏi gốc cây đa lướt qua nơi khác mà cảm nhận.
Những bụi cây cùng các loài hoa tại nơi này đều vô cùng lạ mắt.
Tiếng lá hòa quyện như đang tấu một khúc nhạc, thật sự đẹp đến diệu kỳ...
" Hửm? Quái dị...!tại sao ta lại ở nơi đây? "
Cô đưa ngón tay thanh mãnh lên môi vuốt nhẹ suy tư, nhớ lại sự việc diễn ra khi cô vô tình bị tấn công và trở thành con mồi của hai kẻ lạ mặt nào đó.
Tia sáng lãnh lệ lóe lên từ đáy mắt trở nên nguy hiểm
\[...!Ký chủ?...\]
" Ha~...!Ta nghĩ rằng có điều gì bất thường rất thú vị ở đây.
Hảo! Hai tên không quen kia xem ra cũng muốn thứ gì đó trong khu rừng này "
\[ Người muốn...?? \]
" Người thông minh chính là người không biết gì cả, tùy thời theo sóng gió mà đối phó từng bước đi "
Cô để lại âm vang du dương nhẹ nhàng rồi cũng rời khỏi.
Nụ cười khẽ khàn như một tiếng nhạc ngân nga đi vào lòng người cứ thế trôi nổi giữa trời xanh...
°
°
°
°
°
Xoạc...!! Xào xạc...!!
Ken đưa tay đẩy những cành cây ra để bước qua phía bên kia, bước chân dừng lại co rút đồng tử cứng đờ thân người.
Số còn lại vẫn đang ở phía sau chờ bước qua bụi rậm um tùm.
Davik nhíu mày khi nhìn qua khe hở thấy Ken vẫn đứng bất động liền không kiên nhẫn nói
" Cậu mau lên, làm gì chết trân ở đó vậy? "
Vụt...!Vù Vù...!!
Ken sợ hãi run lên bần bật, đôi hàng mi chớp cũng không chớp lấy một cái nhìn chăm chú về phía trước như chứng kiến điều gì rất hãi hùng.
Rojiu cảm nhận điều bất lành liền gấp rút đi lên mặc cho thanh niên vẫn cản đường.
Thân hình nhỏ bé cố chen qua khiến những cây gai quấn quanh bụi rậm xước lên làn da mịn màng.
" Ken, anh sao vậy? "
Phịch...!!
Ken ngã bệch xuống đất ngồi run lẩy bẩy, bàn tay đưa lên không khỏi giật giật chỉ về phía trước.
Bọn họ đi tới đưa mắt nhìn theo phương hướng của hắn vừa điểm.
Nơi đó trên thân cây lớn có khắc một dòng chữ màu đỏ chói nổi bật rõ ràng lọt vào tầm mắt tất cả...
Tìm Ra Kẻ Cưỡng Bức...!!
Dòng chữ khiến ai cũng bất ngờ, nhưng không hiểu vì sao Ken lại sợ hãi tới mức độ đó.
Rojiu nhíu mày không hiểu, đến khi Davik cũng thụt lùi chân về sau mới khiến các cô gái càng thêm lo lắng.
Li Li chớp mắt nhướn mày
" Hai cậu sao vậy? "
Davik nhìn về phía trước, nhưng khi các cô gái đưa mắt dõi theo phương hướng đó liền không thấy được gì lạ.
Không gian ưu tĩnh trở nên trầm lặng lạ thường, Rojiu đi tới định đỡ Ken lên thì kinh hãi giật mình khi thấy chân hắn có một bàn tay trắng bệch nắm lấy.
Gân đen nổi lên chỉ còn da bọc xương, dường như có thể chứng kiến từng đốt một in hằn rõ ràng
" Ahhhhhh~...!"
Tiếng la hét thất thanh của Rojiu khiến ai nấy cũng phải bừng tỉnh, đồng thời trong khoảnh khắc cũng là thời điểm một tiếng cười khe khẽ vang lên văng vẳng tứ phương đầy quỷ dị...
\- Khe khe khe kheee~...!khe khe kheee~...
Rầm...!Xoảng...!!
Rojiu vô tình đụng vỡ một cái bình hoa khiến không gian dường như lần nữa khơi dậy.
Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy bản thân ngồi trong phòng khách.
Li Li sững sờ đứng lên, nhìn xung quanh sau đó chạy tới ôm lấy cô bạn đang khóc nức nở.
Không khí căng thẳng đến mức có thể biết rõ trong tâm mỗi người giờ đây đều như chấn động.
" C...!híc...!chuyện...!g...!gì...!v...!híc...!vậy? S...!sao...!l...!lạ...!lại như v...!vậy? C...!có phải...!e...!em đ...!đang m...!m...!mơ không? "
Rojiu khi thấy cái bàn tay đáng sợ đó dường như đã thật sự thất hồn lạc vía, nói chuyện cũng không có khí lực mà phải lắp bắp đến đáng thương.
Ken một bên vẫn chưa hồi tỉnh, hồn phách giống như đang lơ lửng tận đâu đâu.
Davik cũng không khá hơn là mấy, bàn tay ướt đẫm mồ hôi cố dùng khăn lau sạch.
Rè...!rè...!rè...!rẹt...!!
Mọi người giật nảy mình khi nghe thấy tiếng ti vi vang lên, một màu xám không có hình chạy ngang đều đều.
Li Li lùi bước lại nắm lấy tay cô bạn làm điểm tựa.
Từng dòng chữ hiện lên trước mắt bọn họ
Tìm Ra Kẻ Cưỡng Bức...!! Lóc Thịt...!!
" Đủ rồi, nếu đây là một trò đùa thì không vui chút nào.
Chúng ta mau rời khỏi đây đi "
Li Li hét toáng lên cáu giận đi tới cửa, cũng đồng thời dòng chữ thay đổi chậm rãi...
Cảnh Báo: Tụi Mày Không Thể Rời Khỏi Đây, Tao Không Chắc Mày Sẽ Toàn Thây.
Cô Gái.
" Ahhhhhhh...!"
Xoẹt...!Rẹt rẹt...!!
Mọi người hãi hùng nghe tiếng thét thảm thiết của Li Li, nhìn qua liền thấy cô gái đang nắm lấy tay cầm cửa.
Một dòng điện với năng lượng mạnh mẽ chạy dọc từ đầu tới chân khiến ai cũng bàng hoàng.
Chỉ có Davik là nhanh chóng thoát khỏi cơn mê, cầm lấy một cái chăn dày được gấp sẵn đặt trên ghế nhanh như chớp lao đến trùm lên người Li Li từ đầu tới chân, không chần chừ 1 giây nào kéo cô gái quăng ra ngoài thoát khỏi nguồn điện.
Thật sự phải nể phục sức mạnh và sự nhanh nhẹn bất thường của Davik, Rojiu cũng ngừng khóc bừng tỉnh chạy tới chỗ Li Li kêu lên
" Cậu có sao không? Li Li? Cậu đừng làm tớ sợ "
Davik đi tới kéo tấm mền ra nhìn cả cơ thể cô gái đã có phần khét đen, mái tóc hơi rối trợn tròn mắt bất tỉnh
" Không sao, cậu ấy bị thương không quá nặng.
Để tớ sơ cứu "
Davik nói rồi đi tới bóp hai má để Li Li há miệng ra, nới lỏng quần áo cùng nâng nhẹ đầu cô gái lên.
Một tay bóp mũi hạ người áp sát kề miệng vào môi Li Li thổi hai hơi.
Sau đó ngồi thẳng dậy áp tay lên lồng ngực cô ta ấn mạnh vài cái
Xoảng...!Rầm...!!
Lần nữa tiếng đổ bể khiến mọi người phải chú ý, Ken đứng một bên âm trầm đạp đổ cái bàn khiến nó ngả nghiêng.
Ti vi trên đó cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Rojiu nhíu mày
" Anh làm gì vậy Ken? "
\- Khe khe kheeee~...!Thời gian 3 tiếng...
Tiếng cười khàn đục vang lên văng vẳng giữa căn phòng, ai nấy vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi mà mong đây chỉ là một giấc mơ.
Davik ngồi lên ghế bình tĩnh suy tư, nhìn quanh căn nhà muốn tìm lối thoát.
Sonlin một bên ôm cuốn tập thật chặt, ngón tay siết lại đứng đó không ai để tâm đến.
" Tìm ra kẻ cưỡng bức? Là ai chứ? Còn phải lóc thịt? "
Rojiu cầm khăn lau mặt mũi chỉnh trang lại đầu tóc cho cô bạn.
Trước câu hỏi đó không ai trả lời, chỉ biết im lặng khiến không khí càng trở nên cổ quái.
Ken bước đi muốn tìm cách thoát ra, cất tiếng nói mấp máy có phần phẫn nộ
" Đủ quá rồi, phải thoát khỏi đây thôi.
Trò đùa điên rồ này thật nhảm nhí, làm sao chúng ta có thể bị nhốt lại chứ? "
Lộp cộp...!lộp cộp...!!
Ken vừa dứt lời định rời đi thì nghe thấy âm thanh trên gác mái, hai thanh niên nhìn nhau sau đó không nói lời nào cẩn thận bước lên cầu thang.
Lộp cộp...!lộp cộp
Tiếng bước chân đi qua đi lại càng rõ mồn một giữa không gian tịch mịch truyền vào tai mỗi người.
Ken tìm đến một cái trần nhà có khóa, cầm lên chiếc chìa đút vào mở ra.
Cạch...!!
Hai tay nắm lấy tay cầm kéo xuống chiếc cầu thang xếp.
Nhìn lên trên một mảng tối đen chẳng thấy gì.
Cái khung hình vuông lớn đủ cho một người trưởng thành đi lên.
Khi tiếng ổ khóa vừa vang, tiếng bước chân cũng đã bất ngờ dừng lại.
Ken và Davik nhìn nhau, bọn họ chưa biết nên làm gì thì phía dưới lại vang lên tiếng hét thất thanh
" Ahhhh...!"
Hai nam nhân theo bản năng chạy tới nhìn xuống Rojiu đang cố ôm lấy cô bạn mình là Li Li bỗng dưng ôm đầu hét lớn.
Bộ dạng chật vật thảm thương khiến không ai hiểu gì
" Li Li, cậu đừng làm tớ sợ.
Có chuyện gì vậy? Sao vậy? Tớ là Rojiu đây, là tớ mà "
Li Li hai mắt mở to ngấn nước như vừa chứng kiến điều gì kinh hoàng lắm.
Choàng tay ôm lấy cô bạn mà nước mắt lăn dài...
" Tớ...!tớ thấy...!tớ m...!mơ...!t...!thấy...!c...!cậu...!"
Li Li nghẹn ngào nói đứt quãng không rõ nghĩa, bọn họ nhíu mày trước cảnh tượng đột ngột trầm xuống này.
Rojiu đưa tay vuốt ve tấm lưng thanh mãnh an ủi
" Không sao, tớ ở đây, tớ ở đây.
Cậu đừng lo "
Li Li cắn chặt môi muốn bật máu, đôi mắt long lanh trở nên vấn đục ôm chặt lấy cô bạn mình.
Sau đó hít một hơi thật sâu thở nhẹ, từ từ đứng lên.
Rojiu thấy vậy liền dìu đỡ cô ta, bước tới ghế sô pha ngồi xuống.
Hai chàng trai vẫn còn đứng trên cầu thang, Davik đưa mắt nhìn qua gác mái liền kinh ngạc.
" Tại...!tại sao...? "
Ken nghe thấy âm thanh hốt hoảng cũng nhìn qua, liền thấy cầu xếp đã sớm trở lại vị trí ban đầu.
Ổ khóa vẫn nằm nguyên chỗ cũ ngăn cách rõ ràng.
Chùm chìa khóa khi nãy cũng vươn vãi dưới sàn nhà.
Bọn họ không hiểu tại sao gác mái lại tự nhiên đóng chặt khi không có sự tác động của bất cứ ai trong bọn họ.
" Hai cậu xuống đây "
Bọn họ nghe thấy âm thanh vang lên quyết tuyệt liền nhìn nhau đi xuống.
Li Li đã cầm sẵn con dao gọt trái cây trên tay, đôi mắt cường liệt trở nên đáng sợ lạ thường.
Khi đợi hai tên đó an vị trên ghế đối diện, liền thở dài nhìn lên
" Đây không phải là một giấc mơ, chúng ta đang bị một thế lực vô hình nào đó đùa bỡn.
Cách duy nhất thoát khỏi đây là làm theo yêu cầu.
Nói đi, có phải Davik cậu cũng thấy gì rồi không? "
Trước câu hỏi thẳng thừng của Li Li, hắn ta chỉ biết nhướn mày cười cợt.
Nhún vai tỏ vẻ không hiểu, hỏi
" Cậu nói gì vậy? Sao lại hỏi thế? "
" Cậu có một đặc điểm là khi sợ hãi, lo lắng hay hồi hộp liền đổ mồ hôi tay.
Tớ khi đi lấy khăn giấy đã thấy tay cầm vô lăng ướt đẫm, chứng tỏ trên suốt đoạn đường cậu đã lo sợ điều gì đó "
"..."
Trước sự truy vấn của cô gái mạnh mẽ đó Davik không nói lời nào chỉ cúi đầu trầm mặt.
Nở nụ cười nhạt không rõ tư vị mà im lặng.
Li Li vạch xuống cổ áo cao để lộ ra vết hằn đỏ
" Tớ không tin vào ma quỷ, nhưng đêm qua tớ dường như đã gặp.
Với những chuyện xảy ra quá rành mạch như thế, không còn đường nào để tự lừa gạt bản thân.
Đây là lúc nói ra sự thật, trong hai cậu ai là kẻ cưỡng bức? "
Li Li siết chặt con dao trên tay chỉ chờ trực kẻ tội nhân lộ diện liền ngay tức khắc sẽ lóc thịt hắn.
Rojiu bên cạnh sững sờ nhìn hai người đối diện, sợ hãi hỏi
" Hai người...!không thể nào đâu...!phải không?...!"
Không gian rơi vào trầm lặng, Ken một bên nhíu mày cầm lên ly nước thong thả uống.
Liếc đôi mắt lạnh nhạt về phía Li Li, còn Davik cũng không nói không rằng ngồi một bên chờ đợi khiến mọi thứ càng thêm tĩnh lặng.
Cảm giác phơi bày tội ác được chôn giấu bên trong mỗi con người trước những đồng bạn của mình không phải chuyện đơn giản.
Ánh dương quang từ đâu soi rọi vào phòng hòa quyện trong sự lặng thinh của mỗi con người.
Không ai dám nhúc nhích hay động đậy, sẵn sàng chứng kiến bạn mình sẽ đứng lên nói ra tội lỗi đã sai phạm.
Nhưng liệu dễ dàng như thế? Ai dám thừa nhận điều mà bản thân luôn chôn cất trong tận đáy lòng?
" Ha ha ha haaaaa~...!"
Tiếng cười bất thình lình vang lên khiến Rojiu giật mình, bọn họ nhìn qua Davik đang đưa tay ôm trán cười lớn như thể rất hứng thú điều gì đó.
Li Li nhíu mày không hiểu
" Cậu cười cái gì? "
" Tôi không làm chuyện đó, cậu hỏi khiến tôi cảm thấy rất buồn cười "
Davik choàng tay ra sau thành ghế đối diện với các cô gái bình tĩnh nói.
Ken nhướn mày nhún vai, chồm người đặt ly nước xuống
" Tôi cũng vậy, tôi đã có bạn gái là Rojiu, sao cần làm ra chuyện đồi bại đó? Có cũng nên ôm bạn gái trên giường thôi "
Câu trả lời của bọn họ vô cùng dứt khoát, Rojiu mỉm cười nhẹ đỏ mặt đưa ánh mắt tin tưởng qua Ken.
Sau đó cất tiếng nói giúp hắn...
" Phải đó, sao Ken có thể làm ra chuyện đó chứ.
Anh ấy có tớ rồi mà...!"
" Hừm...!Rojiu, cậu ngốc quá, ai biết được trước đó thì sao? Lòng người khó dò, tại sao không chịu thừa nhận? Tính mạng bản thân quan trọng hơn cơ mà? "
Li Li đứng lên cầm con dao nhìn qua hai người bọn họ, Davik nhếch môi khép hờ mắt dường như không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt dò xét của cô ta
" Tại sao lại là bọn tôi? Còn các cô gái không thể làm ra chuyện đó sao? "
Rojiu kinh ngạc trước câu trả lời của thanh niên, nhíu mày lại huơ tay
" Tớ không có, tớ không phải hạng người đó "
Li Li cười nhếch môi, thở ra một hơi đưa con dao lên ngắm nghía.
Đôi mắt linh động trở nên thâm trầm, liếc qua hai người bọn họ vẫn thong dong như không hề liên quan tới mình.
Liền gật nhẹ đầu mỉm cười đề nghị...
" Nếu đã không ai thừa nhận, vậy thì cứ tự lóc thịt mỗi một người là ổn thỏa "
Davik nhíu mày đứng lên nhìn vào Li Li, có phần tán thưởng trước sự kiên định đó.
Mỉm cười lạnh đút tay vào túi quần
" Thông minh lắm, ý kiến không tồi, nhưng hơi thiệt thòi cho tôi "
" Không phải chỉ mình cậu thiệt thòi "
Li Li mỉm cười khoanh tay lại, chờ đợi một lúc chẳng ai phản đối ý kiến đó.
Li Li liền đưa tay lên, lưỡi dao sắc bén sáng tỏ in đọng giữa không trung.
Từ từ hạ xuống ghim vào da thịt nhẵn mịn một đường dài, Li Li cắn chặt răng đau đớn.
Máu đỏ tươi cũng từ đó trào ra nhỏ giọt xuống nền đất lạnh lẽo.
Cô gái tiếp tục cứa một đường, khiến miếng thịt không quá lớn cũng không quá nhỏ rơi xuống
" Ahhhhh...!"
Rojiu nước mắt lăn dài sợ hãi hét lên khóc không thành tiếng.
Li Li run rẩy buông con dao đã dính đầy máu xuống bàn.
Miếng thịt rơi ra khiến ai cũng thấy rõ bên trong.
Máu đỏ thấm đẫm chảy dài, ẩn hiện đằng sau mỡ thịt là khung xương trắng nho nhỏ.
Li Li đưa tay còn lại bịch lấy vết thương đi qua gần Rojiu ngồi xuống, mồ hôi đã thấm ướt cả dung nhan.
Cười cợt nhướn mày như đang thách thức hai tên nam nhân.
Davik vươn môi lạnh lẽo gật gật đầu như tán dương hành động táo bạo của Li Li...
" Tới tôi "
Davik nói rồi cầm lên con dao tự cắt thịt trên tay mình như Li Li, khác xa là hành động của hắn vô cùng dứt khoát và nhanh nhẹn.
Chưa đầy 30 giây đã cắt rớt miếng thịt xuống, không một tiếng la hét quăng con dao lên đùi Ken.
Hắn ta cũng trầm mặt nối tiếp sự gan dạ của hai người trước đó...
" Hức...!t...!tớ...!sợ...!"
Rojiu nắm chặt lấy góc áo của cô bạn úp mặt lên vai mảnh khảnh khóc nức nở.
Đôi mắt cường nghạnh của Li Li nhìn chăm chăm vào con dao đã được đặt lại trên bàn.
Nổi đau dần dần kia lan tỏa lên tận đỉnh đầu, nhưng giờ đây cô ta phải tỉnh táo.
Chỉ còn lại hai người là Sonlin và Rojiu.
" Ha~...!Tiếp theo là ai? "
Davik cười giễu cợt hỏi, một tay nắm lấy phần bị thương kìm chế cơn đau đớn.
Thời gian thấm thoát trôi đi một ít lâu, điều Li Li chờ đợi rốt cuộc cũng đến...
\- Khe khe kheeee~...!Tốt lắm...
Âm vang rùng rợn với tràn cười hả hê văng vẳng khắp nơi.
Li Li biết được mình đã đúng, đồng nghĩa là không ai phải tiếp tục rạch thịt.
Davik tắt hẵn nụ cười, đôi con ngươi sâu như vực thẳm xẹt qua tia sáng nghi hoặc liếc về phía Li Li đang ngồi đối diện.
Bọn họ nhìn nhau như thể ẩn hiện tia sát khí mờ nhạt...
Rojiu nhìn lên không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vô tình đưa mắt xuống mặt đất liền trợn tròn con ngươi.
Ngã ra sau ngất xỉu khiến Li Li kinh ngạc
" Cậu sao vậy? Rojiu? Cậu tỉnh lại đi, này...!"
Davik nhận ra điểm bất thường cũng nhìn xuống, điều đáng quan tâm là vết máu cùng miếng thịt bọn họ vừa cắt khi nãy đã sớm biến mất.
Mặt sàn sạch sẽ như thể có ai vừa âm thầm lau dọn.
Li Li cũng nhận biết điều đó, liền không bàn đến nhìn qua cô gái nãy giờ luôn im lặng
" Em mau giúp chị đỡ Rojiu về phòng, sẵn tìm luôn hộp cứu thương "
Trước sự nhờ vả đó, Sonlin tiến tới một tay ôm cuốn tập, một tay nắm lấy tay Rojiu cùng Li Li dìu cô gái lên trên phòng.
Để lại hai thanh niên vẫn âm trầm với không gian yên lặng...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô bay lơ lửng trong khu rừng, đôi mắt hơi khép hờ cảm nhận nguồn lực tác động bất thường đang diễn hóa.
Bàn tay khẽ chuyển, một ngọn lửa đi vào không trung sau đó biến mất như chưa từng tồn tại.
Cô nghi ngờ nhìn đến nơi đó, không chần chừ bay tới bị một lực lượng vô hình cuốn vào trong...
\[ Hửm?? Ký chủ, người nhìn xem...\]
Cô đưa mắt quan sát xung quanh, là gian nhà khi trước mà bọn họ đã rời đi.
Nhìn toàn bộ diễn biến vừa rồi, cô cũng đoán được ít nhiều chuyện đã xảy ra.
Lực lượng vô hình của khu rừng đã đẩy cô trở về đây.
Bình tĩnh bay lên lầu cùng các cô gái, Sonlin thầm lặng bước đi tìm hộp thuốc sau khi đỡ được Rojiu trở về phòng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đều đều, cô ta dừng lại trước một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang.
Mở cánh cửa ra, không gian tăm tối được ánh sáng bên ngoài mờ ảo rọi soi.
Bên trong sạch sẽ với hương thơm nhàn nhạt đang tản mát.
Hai tay trước ngực siết chặt quyển tập, đứng nơi đó một hồi lâu mới nâng chân bước vào.
Nhưng khi vừa đặt chân vào trong đã phải khựng lại, trong bóng đêm u ám chẳng rõ nguyên dạng của bất kỳ thứ gì.
Hơi lạnh tỏa ra lan tràn khắp không gian, Sonlin ngã bệch ra đất.
Sức nặng cơ thể có phần chấn động mặt sàn, đôi mắt ẩn sau cặp kính dày nhìn chăm chăm vào bàn tay đang nắm lấy chân mình.
Dù không thấy được rõ ràng nhưng sự cảm nhận chân thật đó khiến cô ta chẳng thể nào không tin.
Những ngón tay còn đang động đậy, siết càng ngày càng chặt cổ chân cô gái...
" Sonlin, bị làm sao vậy? "
Davik dưới lầu nghe thấy âm thanh dị thường liền chạy lên hỏi.
Nhìn thấy cô ta đang co go ôm chặt quyển tập ngồi trên đất mà nhíu mày.
Biết rõ có chuyện không lành liền đi tới đỡ Sonlin đứng dậy.
Bàn tay kia vẫn kìm hãm không buông, hai bả vai cô gái run lên nhè nhẹ.
Davik nắm thanh cầm cửa đóng sầm lại
Rầm...!!
Sonlin đờ đẫn xoay người rời đi khi bàn tay đã biến mất, không quan tâm thanh niên vẫn đang trông theo.
Nhìn bóng lưng yếu ớt lặng lẽ khuất xa, hắn cũng biết là tới lượt cô gái đó bị dọa.
Bọn họ lần lượt đều gặp những chuyện không lành, kỳ quặc đến khó lý giải
Thời gian trôi qua phút chốc đã khoảng 15h37' trưa.
Tất cả ai làm việc nấy, cần dưỡng thương thì dưỡng thương, cần tịnh tâm thì tịnh tâm.
Cho đến khi tiếng hét của Li Li vang lên kêu gọi
" MỌI NGƯỜI MAU TỚI ĐÂY "
Ken đang ngồi phía dưới ăn trái cây, nghe xong câu đó nhanh chóng chạy lên bước vào phòng hai cô gái.
Sonlin cũng từ phòng mình đi qua
" Có chuyện gì vậy? "
Ken đứng bên ngoài hốt hoảng hỏi, Li Li đang ngồi trên giường, bên cạnh là Rojiu vẫn bất tỉnh nhân sự.
Sonlin đi vào dõi theo ánh mắt thất thần của Li Li, quả nhiên trên bức tường cạnh cửa ra vào có một dòng chữ màu đỏ được viết lên nguệch ngoạc.
Tìm Ra Tội Ác Ngày 16/7...!! Thời Gian 3 tiếng...!Không Hoàn Thành Tao Cho Tụi Bây Rơi Vào Hố Đinh...!!
Dòng chữ đỏ máu quyết tuyệt dệt ra rõ rành rành trước mắt bọn họ.
Ken sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Li Li siết chặt tay trầm mặt
" Khi tôi thức dậy đã thấy nó xuất hiện, không hiểu từ đâu có dòng chữ đó "
Sonlin lùi lại một bước chân như có phần sợ hãi.
Ken đi tới bên giường nhìn bạn gái mình vẫn đang ngủ say.
Đưa tay ân cần lau mồ hôi đang chảy dài trên trán của Rojiu.
Tiện miệng hỏi
" Có thấy Davik đâu không? "
Li Li nghe xong nhìn quanh, giờ mới để ý là thiếu đi một thành viên.
Đứng dậy đau đớn hơi chạm vào cánh tay đã được băng bó.
Bước ra cửa nhìn xung quanh nhưng không có bóng dáng của người nào nữa.
Sonlin một bên đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích...!Ken đưa mắt nhìn lên, nhíu mày nói
" Để tôi đi tìm cậu ta "
Li Li gật đầu rồi trở lại phòng ngồi xuống bên cạnh cô bạn thân.
Đôi mắt chăm chú vào dòng chữ đã được nêu rõ mà trở nên trầm ngâm...
" 16/7...!"
" Ưm...!"
Âm thanh khẽ khàn phát ra khiến Li Li phải chú ý, nhìn qua cô gái đang động đậy nhíu lại mi mắt như đang chuẩn bị tỉnh giấc.
Đưa tay đỡ bả vai cô bạn ngồi dậy
" Cậu sao rồi? Cậu làm tớ lo quá? Có sao không? "
" Li Li...!t...!tớ...!"
Rojiu ngồi dậy một tay để bên thái dương cố nhớ lại chuyện đã diễn ra.
Nhưng đầu cô ta đau như búa bổ, con ngươi vô tình chạm vào dòng chữ liền giật lùi sợ hãi.
" Không sao, đừng sợ, có tớ ở đây, đừng sợ "
Li Li đưa tay vuốt nhẹ lưng cô gái an ủi, Rojiu cuộn người co go ôm lại đầu gối mà nước mắt lăn dài.
Liếc đôi mắt qua lại như rất hoang mang.
Khóe môi vươn ra mấp máy lẩy bẩy
" Tớ...!tớ nhìn...!t...!thấy...!m...!một c...!cái...!hức...!đ...!đầu li...!lìa...!khỏi cổ...!c...!cử động...!b...!bò...!đi...!ăn...!ăn...!m...!miếng thịt...!v...!va...!và...!liê...!liếm...!ma...!máu...!trên s...!sàn...!"
Rojiu khóc nghẹn ngào nói đứt quãng, khiến Li Li phải ghép nối từng từ lại với nhau để thông hiểu.
Nhưng sau khi trọn vẹn nghĩa câu lại kinh ngạc chớp nhẹ mắt.
Choàng tay qua vai cô gái đang sợ hãi mà run lên từng đợt.
" Đừng lo, sẽ không sao đâu.
Sẽ không sao đâu mà...!"
Rầm...!!
Tiếng đóng sầm cửa vang lên khiến ba cô gái giật mình xoay lại.
Cánh cửa tự động đóng kín khiến bọn họ không khỏi bần thần.
Ngồi một chỗ chẳng dám đứng lên...
Còn về phía của Ken, hắn ta đi loanh quoanh khắp nhà tìm kiếm Davik.
Từ nhà bếp tới phòng ngủ cũng đều không thấy bóng dáng.
Hắn quyết định ra ngoài sân tìm thử, ánh nắng mặt trời đã trở nên dịu nhẹ bao phủ tứ phương.
Bên ngoài hàng rào lớn là những dãy cây cao to xum xuê bao trùm lá xanh và bóng mát lưa thưa.
Ken đi từng bước qua chỗ để xe bên cạnh nhà, ánh sáng cũng vì thế mà không thể rọi tới
" Davik? Cậu ở đâu? Davik? "
Ken vừa kêu vừa tiến lại gần nơi chiếc xe đang đậu, một mảng mờ ảo có phần âm trầm bên trong khiến những người nhát gan phải sợ hãi.
" K...!Ke...!Ken...!"
Âm thanh vang lên khó nhọc khiến thanh niên kinh ngạc, tiếng nói yếu ớt đến mức không thể nghe rõ là ai, nhưng hắn vẫn gấp gáp chạy tới.
Nhìn cửa xe đang mở, Ken bước lại gần liền thấy Davik đang hôn mê bất tỉnh ngồi gục bên trong ghế lái.
" Davik? Có sao không? Này...!"
Ken đang kêu cậu bạn thì cảm nhận từ phía sau một tia hơi lạnh tỏa ra.
Cỗ nguy hiểm đang dần xâm chiếm các dây thần kinh của hắn.
Vừa xoay lại, nhưng chưa kịp thấy gì đã bị một vật thể lạ cứng cáp đập vào đầu...
Bộp...!! Phịch...!!
Ken bất tỉnh nhân sự nằm dài trên đất, cố vươn mắt nhìn bóng dáng màu đen đang đứng kia.
Mấp máy môi không thể nghe rõ từng câu từng chữ, giống như đang phả ra một làn khí hơn...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Rojiu đưa hai tay cầm ly nước ấm mà Sonlin vừa đưa đến uống một ngụm để vơi đi nỗi sợ.
Đôi mắt to tròn nhìn quanh phòng giờ đây chỉ có hai người họ
" Em ngồi đi, đừng đứng làm gì "
Rojiu nhìn lên cô gái nhút nhát vẫn ôm khư khư cuốn tập vào lòng mỉm cười đề nghị.
Từ bên ngoài Li Li đi vào cầm trên tay máy ảnh, nhìn qua cô gái đang ngồi trên giường lạnh nhạt hỏi
" Cậu ổn hơn chưa? "
" Ừm...!tớ không sao rồi, cậu vừa đi đâu mà lâu vậy? "
" Qua phòng Ken lấy máy ảnh, tớ muốn xem một chút hình ảnh mà cậu ta đã chụp "
Li Li vừa giải thích vừa ngồi xuống, nhìn máy ảnh trong tay bắt đầu đối chiếu những bức hình.
Bọn họ cùng nhau xem, Sonlin đứng một bên nhìn xuống.
Từng bức hình được chụp tỉ mỉ hiện ra trước mắt cả ba, xem xét kỹ càng không có gì bất thường họ mới ấn nút chuyển ảnh...
" Khoan đã...!Li Li, cậu nhìn xem "
Rojiu kinh ngạc kêu lên chỉ tay vào một tấm chụp hơi bị nhòe.
Phía sau gốc cây đã đề thử thách đầu tiên cho bọn họ.
Là nơi bắt đầu những chuỗi sự việc đáng sợ tiếp theo.
" Ừ...!ẩn sau bóng cây, dường như có gì đó "
Li Li gật đầu nói rồi phóng to hình ảnh ra muốn xem kỹ hơn, nhưng khi nhìn được rồi bọn họ như chết trân tại chỗ.
Đó là hình ảnh của một mái tóc rối tung màu đen, nửa gương mặt với từng đường rạch loạn như bị dao cắt.
Máu chảy dài đôi khi có chỗ còn đọng lại.
Nở nụ cười dữ tợn kéo tận mang tai khiến dung nhan nhăn nheo đến xấu xí.
Đôi mắt cong lại sáng quắc màu đen u tối của địa ngục đang nhìn chăm chăm bọn họ.
Bàn tay năm ngón thon dài trắng bệch thấy rõ đốt xương chạm lên thân cây lớn núp phía sau.
Bộ dạng gớm ghiếc lại kinh hoàng này khiến Rojiu lần nữa ngất xỉu...
Li Li tắt máy ảnh đi liếc mắt trầm mặt, bàn tay run lên bần bật cố kìm chế cơn co giật.
Nhưng khi nhớ tới đôi mắt quỷ như đang xuyên qua màn hình thủy tinh nhìn vào chính cô ta thì càng thêm bần thần.
Đang lo sợ đến mê mang thì một bàn tay chạm vào đôi vai cô gái...
Bộp...!!
" Ah...!"
Li Li kinh hách quay lại theo bản năng liền thấy Sonlin vẫn đứng một bên không nói gì.
Đưa tay lau mồ hôi che giấu sự thất thố của mình.
Mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Sonlin trấn an
" Chị không sao, hai tên kia đi lâu như vậy chưa về.
Để chị đi tìm, em ở lại chăm sóc Rojiu đi "
" Ân...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khi Ken mở mắt ra, đã thấy bản thân bị nhốt trong một căn phòng ẩm móc.
Hai tay bị dây thừng trói chặt ra sau.
Đưa mắt liếc quanh muốn nhìn xem nơi này là đâu, liền thấy Davik một bên đang nằm bất động vẫn chưa tỉnh lại.
Há miệng kêu lên, đưa chân đá đá vào tấm lưng rộng lớn
" Davik...!tỉnh dậy.
Có sao không? "
Nhưng dù Ken có gọi thế nào tên đó vẫn không có chút cử động.
Hắn thấy vậy đành bất lực tiếp tục nhìn quanh.
Nơi đây bốn phía đều để đồ đạc cũ kỹ, có chỗ còn được vải trắng phủ lên, mạng nhện giăng đầy.
Chiếc đèn treo phía trên phả ra ánh sáng trắng yếu ớt miễn cưỡng chiếu rọi khắp phòng.
Đang nhìn chăm chú thì hắn vô tình chạm mắt vào bức tường phía trước mặt đang in hằn dấu chữ màu đỏ to đùng...
TỘI ÁC NGÀY 16/7...!!
Ken bàng hoàng trước những dòng chữ không sạch sẽ ngay ngắn được viết lên tường đó.
Hòa vào quang cảnh ảm đạm này thật sự là quá dị thường đáng sợ...
Kẽo kẹt...!!
Tiếng cửa sắt vang lên rít dài dưới sàn nhà phát ra thanh âm rùng rợn, một mảng kéo dài như tiếng ai đang gào thét inh tai.
Ken đổ mồ hôi nhỏ xuống từng giọt căng thẳng, đôi con ngươi liếc mắt ra sau nơi vừa vang lên tiếng động.
Văng vẳng bên tai tiếng bước chân nhẹ nhàng như từng hồi trống đang đập liên tục nơi ngực trái của hắn.
Lòng nặng trĩu như bị đá treo lên vô cùng khó thở.
Bàn tay phía sau lưng hơi siết lại cố kìm chế cơn hoảng loạn của bản thân...
Trên trần nhà ánh đèn cứ đung đưa khiến tia sáng yếu ớt cũng phải chập chờn.
Cảm nhận rõ phía sau lưng mình có bóng hình đang tiến tới, trong hoàn cảnh này ai cũng phải sợ hãi...!Ken hơi cúi đầu, mặc cho mồ hôi rơi dài không dứt.
" Ahhhhh...!"
Tiếng hét đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, Ken đau đớn liếc qua bả vai bên trái của mình.
Áo thun trắng đã bắt đầu ướt đẫm, không phải do mồ hôi để lại.
Mà là mảng máu tanh nồng đang thấm ướt trên thân.
Cảm giác bị vật sắc nhọn xẹt ngang đường dài, để lại vết thương không quá sâu nhưng đủ đau rát...
Ken nhìn thấy một con dao dài sắc bén bằng khủy tay đến bàn tay đang đưa lên phía trước.
Máu vẫn còn đứt quãng chảy dài trên lưỡi bén mà nhỏ xuống từng giọt.
Ken nuốt nước bọt co rút đồng tử bắt đầu có phần lo lắng hơn.
" Mày...!mày là ai? Muốn...!muốn cái gì? "
Ken đang nhìn con dao, bỗng nó chĩa thẳng lưỡi xuống đất.
Mũi dao hướng về phía bức tường như thay cho lời nói.
Ken run rẩy quay đầu nhìn tới dòng chữ to lớn đó, cảm nhận chân thật như nó đang đập vào mắt mình, khóe môi mở ra...
" Tao...!tao không...!không biết...!tao không c...!có làm...!làm gì cả...!"
Xẹt...!xẹt...!!
Âm thanh con dao cứa dài trên đất, tạo ra âm vọng khó chịu đến ngứa ngáy trong lòng.
Ken nhìn lưỡi bén vừa dài vừa lớn đang ở giữa chân mình cà qua cà lại trên nền đất.
Như thể lúc nào cũng có thể ghim sâu vào da thịt, hai chân bị trói ở phía trước, muốn khép lại nhưng sợ kẹp trúng lưỡi dao.
Nó gần kề hơn tiếp về phía đũng quần như đùa bỡn...
Bộp...!Phập...!!
" Ah...!"
Ken lo sợ hét lên một tiếng trước hành sử táo tợn đó, con dao chỉ nâng lên rồi ghim xuống nền nhà mà hâm dọa hắn.
Nhưng bao nhiêu cũng đủ làm cho thanh niên thoát tim mà suýt ngất đi.
Tiếp tục chủy thủ từ từ nâng cao, tiến gần bên miệng hắn.
Sau đó xâm nhập vào bên trong, theo bản năng không muốn bị cứa rách miệng mà hắn phải há ra cho lưỡi nhọn đi vào.
Cảm giác lành lạnh cùng máu tươi thấm vào lưỡi kích thích vị giác khiến Ken muốn buồn nôn...
Đôi con ngươi liếc xuống nhìn thấy một bàn tay có phần nám đen.
Đang điều khiển con dao lướt qua lướt lại, như chỉ cần một chút bất cẩn hắn cũng có thể mãi mãi là người câm.
Cảm nhận rõ ràng hơi thở yếu ớt phía sau lưng đang phả vào cổ cũng đủ mang lại cho thanh niên sự lạnh lẽo thất thường chạy dọc từ chân lên đỉnh đầu.
Không gian tĩnh mịch tới mức hắn có thể nghe kỹ càng tiếng trái tim đang nhảy thình thịch bên tai.
Không chịu nổi nữa sự đùa giỡn đó, một thứ gì đang bỡn cợt với hắn.
Tựa như bất cứ lúc nào sinh mệnh nhỏ bé này cũng có thể mất đi, làm căng cứng toàn bộ giác quan khiến hắn phải khuất phục...
" Ta...!tao...!n...!nói...!"
Âm thanh khó nhọc vang lên bởi phải tránh sự tổn hại bên trong khoang miệng của mình.
Quả nhiên con dao chậm rãi rút ra, mỗi lần nó dần tiến xa hơn là lúc Ken đang căng thẳng tột độ.
Đôi mắt ước chừng muốn lòi ra ngoài bởi sự di chuyển từ tốn đáng hận đó.
Từng giây từng phút đều làm hắn sợ đến không nói thành lời.
Mũi dao như không muốn buông tha, tiện thể rạch một đường bên má hắn không quá dài cũng không quá sâu.
Nhưng hành động như muốn cảnh cáo hắn nên thành thật...
Ken hít thở dồn dập cố bình tĩnh lại, yết hầu chạy dọc lên xuống một hồi mới há miệng ra ngỗn ngang tạp vị thú tội...!Trước không gian âm lãnh có phần mù mịt, mọi thứ nhẹ nhàng dần bị phá tan sự thanh tĩnh bằng tiếng nói không đều chứa chan hỗn loạn...
" Đ...!đêm...!đó t...!tao...!đã bỏ thuốc mê vào ly rượu của...!Li Li...!sa...!sau đó...!làm nhục...!cô ấy...!"
Mọi thứ dường như trở nên ngưng động, Ken cố gắng điều hòa hơi thở nhưng vẫn chẳng ngăn được sự hồi hộp đè nén nơi lồng ngực.
Những từ đơn giản lại khiến con người ta phải sợ hãi đến thế, vì nó là bí mật tưởng chừng sẽ được chôn vùi mãi mãi trong tâm khảm của kẻ dối trá.
Lộp cộp...!lộp cộp...!!
Ken nghe thấy tiếng bước chân tiến lên, sau đó là sự bàng hoàng khi thấy người đang đứng trước mặt là Li Li.
Cô gái trợn to mắt như không tin vào tai mình, siết chặt con dao nghiếng răng thốt ra từng chữ
" Mày nói gì? "
" Li Li...!sa...!sao...!lạ...!lại là cô? "
Roẹt...!!
Ken kinh hách nhìn xuống lồng ngực mình đã bị một đường dao dài chém ngang.
Tuy không sâu nhưng vẫn khiến máu tuôn trào.
Bộ dạng Li Li bây giờ rất đáng sợ, tựa như con quỷ đội lốt người tùy thời mà đoạt mạng kẻ phàm phu.
Ken cắn răng đau đớn, biết tới nước này đành phải nhìn lên đối diện với người con gái đó mà nói ra tất cả...
" Tôi yêu cậu, tôi bị say đắm bởi nụ cười hồn nhiên và tính cách mạnh mẽ của cậu.
Ngày hôm đó chúng ta cùng nhau uống rượu ở nhà cậu.
Tôi đã bỏ thuốc mê vào ly rượu của cậu, sau đó cưỡng đoạt cậu "
Li Li cắn môi dưới dùng vẻ mặt dần hiện ra sự căm phẫn và ngờ vực nhìn hắn.
Lắc đầu siết chặt con dao trong tay cười lạnh cố không tin vào chuyện này.
" Đêm đó? Rõ ràng khi tao tỉnh lại, vẫn bình thường.
Mày đang nói dối, nói dối thôi.
"
" Tôi tất nhiên sẽ không muốn để lại dấu vết gì để cậu biết, sau đó tôi cũng nhanh chóng rời đi.
Chuyện đó tới nay đã hơn 1 năm, tôi cứ nghĩ nó sẽ mãi mãi là tình yêu tội lỗi bị chôn vùi "
Từng câu từng chữ của Ken khiến Li Li phải sững sờ, lắc đầu lùi bước chân về phía sau.
Trừng mắt tức giận hét lên
" Thằng khốn!! Chẳng phải mày đã có Rojiu rồi sao?? "
" Tôi...!"
" Ý mày là mày thay lòng đổi dạ sao? "
Li Li cười lạnh nói trúng tim đen của hắn.
Ken trầm mặt im lặng không hé ra một lời nào nữa.
Từ ngoài một bóng dáng đang đứng mà họ không chú tâm tới, nước mắt chảy dài cắn răng hét lên
" TÔI GHÉT CÁC NGƯỜI "
Li Li kinh ngạc nhìn lại liền thấy Rojiu đang xoay người chạy đi, đánh rơi cây dao gấp gáp đuổi theo không quan tâm nữa hai chàng trai đang bị trói trên sàn.
" Rojiu, nghe tớ nói đã...!"
Bọn họ dần khuất xa sau cánh cửa, chưa ai hay biết dòng chữ đỏ máu được viết trên căn phòng trong nhà của họ đã dần dần biến mất.
Chỉ có duy Sonlin đang ngồi trên giường ôm cuốn tập chứng kiến cảnh tượng siêu nhiên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Ken bần thần nhúc nhích thân người cầm lấy cây dao trên đất nhằm muốn cắt bỏ dây trói giải thoát bản thân.
Davik giờ đây mới từ từ ngồi dậy, mái tóc phủ xuống che khuất biểu cảm.
Ken nhìn lên liền kinh ngạc, đồng thời hai tay cũng được bung xõa.
Tiếp tục tự cởi bỏ dây thừng đang kìm hãm lại cổ chân vừa nói
" Tỉnh rồi sao? Mau đi thôi, tôi giúp cậu "
Ken đứng lên dùng dao cứa rách dây cho cậu bạn, sau đó hắn cũng nhanh chóng chạy đi đuổi theo hai cô gái.
Bỏ lại mình Davik ngồi trên sàn đất, cái đầu hơi nghiêng đi lộ ra gương mặt đầy máu với muôn vàn vết rạch dài.
Nụ cười vô cảm cứng đờ hiện ra cùng đôi mắt sáng rực vô cùng kinh tởm nhìn theo bóng lưng bọn họ.
Cái cổ vươn cao nổi lên từng đợt gân xanh cùng xương sườn, làn da trở nên nhăn nheo đến dị dạng...
\- Khe khe khe kheeee~...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Rojiu khóc nức nở ôm mặt chạy trên sân cỏ, cảm nhận nỗi đau đớn ầm ĩ trong tim khi bị chính người yêu phản bội.
Phía sau Li Li đuổi theo, bước chân cũng dần chậm lại nhìn bóng hình cô gái đang đơn côi giữa khoảng trời.
Bước tới nắm lấy bàn tay mềm mịn
" Cậu...!tên đó không đáng để cậu yêu...!"
" Li Li...!tại...!tại sao anh...!anh ta lại đối xử...!hức...!với tớ như vậy? "
Rojiu gục đầu vào vai cô bạn nghẹn ngào, cả hai đứng trước gió cùng khung cảnh êm đềm.
Li Li vuốt nhẹ tấm lưng thanh mãnh như muốn an ủi.
Đôi mắt trông về xa xăm tưởng chừng đang muốn bay theo cơn gió...
" Có tớ ở đây, tớ sẽ không để ai làm hại cậu "
Ken vừa chạy tới nơi liền mím môi đứng một bên nhìn hai người con gái, Li Li nhận thức sự hiện diện của hắn liền liếc qua bằng đôi mắt căm giận.
Ánh chiều tà cũng dần ngã bóng, một màu đỏ vàng thê lương phủ rợp lên thế trần.
Bóng hình in đậm trên nền cỏ xanh mướt đọng lại khoảng không...
" Tại sao cậu lại làm vậy? Bắt chúng tôi để làm gì? "
Ken siết chặt bả vai vẫn còn rỉ máu của mình, đôi mắt nghi hoặc không hiểu nhìn Li Li như đang chờ đợi lời giải thích.
Cô ta cười nhạt kéo Rojiu ra sau lưng mình bảo vệ, đối diện với thanh niên nhướn mày trả lời
" Vì tôi chỉ có thể làm như thế để bắt ra kẻ phạm tội "
" Ha~...!Sao cậu cứ cho rằng là hai tên nam nhân chúng tôi? Nữ cũng có khả năng phạm lỗi "
Ken cười cợt khinh bỉ châm biếm cô gái, Li Li hơi nhíu mi tâm không đặt nặng sự nhạo báng của hắn
" Rojiu sẽ không làm chuyện gì tệ hại, tôi cũng không làm gì vào ngày đó, Sonlin bộ dạng quá nhút nhát khi ấy cũng đang ở cạnh Rojiu.
Vậy chỉ còn lại hai cậu là đáng ngờ nhất.
"
" Nhưng cậu đã bắt Davik vào lúc nào? "
" Trước khi tôi la lên, tôi đã thấy dòng chữ đó.
Nhân lúc cậu ta đang ở ngoài xe tìm đồ đạc, liền đánh cậu ta bất tỉnh nhân sự.
Sau đó mới tiếp tục dẫn dụ cậu tới, rồi trở về phòng cầm máy ảnh của cậu cùng họ xem xét như chưa có chuyện gì xảy ra để tránh bị nghi ngờ "
Li Li bình tĩnh nói như thể mình không làm gì sai.
Ken trầm mặt đưa ánh mắt không hiểu nhìn cô ta
" Sao phải làm vậy? Tại sao lại làm hại chính bạn bè của mình? Cậu có thể từ từ cùng tôi và Davik nói chuyện "
" Ha ha haaa~...!Tôi ngu sao? Cậu sẽ chịu khai àh? "
"..."
Ken im lặng hạ mi mắt che đi tia không vui vừa xẹt qua.
Nắm chặt nơi vết thương vẫn còn đang chảy máu thấm đẫm áo thun.
Li Li liếc mắt chán ghét kéo tay Rojiu trở vào nhà, không thèm để ý đến tên thanh niên đó nữa...
\[ Ký chủ, người định làm gì vậy? Xem kịch sao? \]
Âm thanh tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô, cô nhẹ nhàng bay lơ lửng trên không, ánh dương tà xuyên qua thân ảnh như thể cô không hề tồn tại.
Liếc đôi mắt đỏ máu qua một góc khuất, nơi cái bóng đang dần lẫn trốn rời đi.
Giống như có ai đó vừa âm thầm chứng kiến sự việc...
" Ha~...!Xem ra không chỉ có mình ta muốn làm bọn chúng sợ hãi...!"
Ầm...!Đoàng...!!
Tiếng sét ngang trời vang lên đánh dọc một đường oanh đỉnh, mây đen từ đâu dần dần kéo đến bao phủ khoảng trời khiến nó trở nên bi ai.
Phong sương nổi lên quất mạnh vào từng thân cây lớn như đang hả giận.
Sự âm u của trời đêm nay càng thêm xâm chiếm, khiến mọi thứ bên dưới một mảng ưu sầu...
Rojiu vẫn chưa thể nào bình tĩnh được nữa khi vừa biết được sự thật đau lòng.
Còn Li Li thì âm thầm chẳng rõ đã đi đâu khiến Ken đang ngồi trên ghế sô pha phải nghi ngờ.
Hai tay gác lên đùi hơi khom lưng trầm tư suy nghĩ, không gian tĩnh lặng bao trùm cả gian phòng khách.
Giờ đây ngoài hai người bọn họ đang ngồi đối diện nhau.
Thì không còn ai nữa...
" Rojiu, chuyện này anh sẽ nhận lỗi với em sau.
Nhưng hiện tại chúng ta cần thoát khỏi đây đã...!"
Ken ngước lên nhìn cô bạn gái của mình cất giọng đề nghị.
Bên ngoài mây giông đã kéo đến mạnh mẽ, bên tai cũng dần vang lên tiếng trĩu nặng đều đều như bản nhạc cổ điển hòa vang khắp chốn.
Gió lốc đánh vào tường cửa, đôi khi nghe rõ tiếng động dị thường chẳng rõ phát ra từ nơi đâu.
" Hức...!bên ngoài đang mưa bão, vậy Davik và Li Li ở đâu? "
Rojiu nhíu mày lo lắng đứng lên nhìn ra bên ngoài cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Ken một bên cũng đứng dậy theo mím môi lắc đầu, đôi con ngươi chuyển sang bóng lưng thanh mãnh.
Bàn tay to lớn thầm lặng vươn ra, gân xanh nổi lên như thể đang gồng sức tiến tới gần.
Cô gái vẫn ngây thơ nhìn ra bên ngoài không hề hay biết nguy hiểm đang tới gần...!Từ từ cận kề hơn cho đến khi...
Rầm...!Ầm...!Bịch...!!
Ken giật mình rụt tay về lại, thu hồi ánh mắt chán ghét cùng sát khí nồng đậm khi tiếng sấm chớp bên ngoài ầm vang trùng hợp với cánh cửa bị đóng sầm bởi lực đạo mạnh mẽ.
Li Li chật vật khóa kín cửa lại, đi tới dồn dập thở mạnh.
" Li Li, cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ "
Rojiu lo lắng đi tới đỡ cô ta, bọn họ cùng nhau ngồi xuống một bên.
Ken cũng ngồi vào đối diện trông mong câu trả lời.
" Tớ...!tớ thấy Davik vẫn...!phùzzz...!chưa về...!n...!nên ra...!khụ khụ...!ra ngoài nhà kho sân sau tìm thử...!N...!nhưng khi thấy cậu ta đứng đó thì...!"
\*\*Trở lại 15 phút trước\*\* O.O
Bóng dáng nhỏ bé vừa thấp thỏm nhìn lên khung trời đang u ám đến đáng sợ nhỏ xuống từng giọt mưa lâm râm thì trong lòng càng thêm thúc giục.
Bước chân đạp lên nền cỏ đi tới nhà kho phía sân sau, khu vườn không quá lớn nhưng được xem là khá rộng rãi khiến cô gái mạnh mẽ cũng phải cảm thấy lạc lỏng
" Davik, cậu ở đâu vậy? "
Li Li vừa đi vừa kêu, càng ngày đến càng gần nhà kho có phần cũ kỹ được bao trùm bởi một mảng tối ở đó.
Tia sấm nổi lên mang theo lệ quang hung tàn xẹt ngang nhà kho khiến nó như sáng rực trong chốc lát.
Định nhanh chân tiến vào bên trong thì đã thấy sẵn bóng hình cao lớn của Davik đang đứng trầm ngâm một chỗ.
Thở phào nhẹ nhõm cô ta vừa đi tới vừa sốt ruột nói
" Cậu làm cái gì mà đứng ở đây vậy? Mau vào nhà thôi, bên ngoài sắp mưa rồi.
Nguy hiểm lắm, xin lỗi vì đã đánh trói cậu.
Tôi sẽ từ từ giải thích sau...!"
Li Li đi tới nắm lấy bàn tay thanh niên muốn kéo đi thì cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo đến tê dại đang truyền qua da thịt mình.
Đôi mắt trợn tròn nhìn vào gương mặt đang ngoác miệng cười rợn người trong không khí âm u đó mà trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Máu me be bét trên dung nhan chảy dài cùng đôi mắt không tròng trắng màu đen như mực khiến cô ta phải nhanh chóng sợ hãi thụt lùi.
Nhưng đồng thời bàn tay của thứ đó đã sớm dùng móng nhọn giữ lại cổ tay Li Li, nên khi cô ta gấp rút lùi lại đã vô tình bị cào một đường dài chảy máu...
\- Khe khe kheeee~...
Tiếng cười vang lên vô cảm nhưng mang lại nỗi sợ cho nhân tâm.
Li Li không chần chừ xoay người chạy đi...
" Áh...!"
Hai tay đưa lên đầu đau đớn hét một tiếng dài, liếc mắt ra sau nhìn con quỷ đã từ bao giờ sáp lại nắm lấy mái tóc cô ta, cái cổ không xương nghiêng qua như thể đang dài hơn.
Nhìn ngắm Li Li như chiêm ngưỡng con mồi...
\- Khe khe kheeee~
Cái lưỡi dài đưa ra liếm cả gương mặt máu me của mình, nhưng từng đường trên vết rạch do vật sắt tạo ra vẫn không hề ngưng đi dòng huyết quản.
Li Li cố thoát khỏi bàn tay đầy xương trắng cùng lớp da nhăn nheo đang dính lại với nhau nhưng không thành.
Liền hạ người dùng chân lướt ngang tạo một cú đá xoáy...
Bốp...!Bịch...!!
Li Li nhìn thân ảnh cao lớn đang dần teo lại với nhau xấu xí nằm ườn ra đất do lực đạo mạnh bạo liền nhân cơ hội chạy trốn.
Bầu trời cũng đã vang lên vài tiếng sấm chớp dữ tợn nhất thời tỏa sáng giữa khung quang xám xịt.
Nhưng không dễ dàng để Li Li chạy thoát, đang cắm đầu lao đi thì bị đôi bàn tay cứng ngắc chạm rõ từng đốt xương siết chặt vào vùng cổ.
Cô ta há miệng theo bản năng thở dốc, hai tay đưa lên chạm vào thứ đang bóp ngạt mình.
Ngã xuống đất tê cứng nhìn con quỷ đang ngồi lên bụng, lớp da sần sùi cũng chảy xệ xuống lột rửa hình dạng của Davik.
Mà thay vào đó là một ma nữ với mái tóc đen dài, làn da căng bóng trắng bệch xanh xao.
Nụ cười bất biến khiến người ghê tởm.
Đang vươn tay bóp cổ Li Li...
" Um...!hự...!"
Phát ra âm tiết từ cổ họng muốn hét lên tìm sự trợ giúp nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế.
Cô ta cảm nhận thứ đè trên thân càng ngày càng nặng, đồng nghĩa với việc cô ta đang yếu đi.
\- Khe khe kheeee~~...!khừzzz~
Vang bên tai âm khí từ miệng con quỷ tỏa ra, hàm răng cắn chặt máu me phả đến từng luồn hơi ớn lạnh.
Li Li dừng lại sự vùng vẫy, bình tĩnh dồn hết sức lực lật người lộn vài vòng nhằm đẩy con quỷ ra xa.
Quả nhiên cô ta đã thành công, bò dậy bỏ chạy cật lực vào trong nhà.
Phía sau là con quỷ vẫn đuổi theo...
\*\*Trở Về Thực Tại\*\*
" Vậy cậu và thứ đó đã xảy ra ẩu đả? "
Rojiu đưa tay che miệng hoảng hốt hỏi, Li Li gật đầu tới tận bây giờ vẫn chưa thể nào bình tĩnh.
Đưa tay lên cổ mình vẫn còn cảm nhận được sự đau rát để lại mà khép hờ mắt.
Bọn họ đang ngồi hoang mang thì tiếng gõ cửa vang lên đều đều
Cốc cốc cốc...!! Đoàng...!!
Rojiu giật mình nhìn ra ngoài, tiếng sấm trùng hợp đánh ngang bầu trời như đệm thêm sự quỷ dị bên ngoài cánh cửa.
Li Li đứng lên cẩn trọng đề phòng, từng bước đi tới mà trong lòng không khỏi treo lên một tảng đá vô hình đè nén...
Cộc cộc cộc...!!
Li Li đi tới nhìn xuyên qua ô nhỏ kính được thiết kế trên cửa, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn qua Ken và Rojiu đang đứng đằng sau một khoảng trông theo
" Là Davik...!"
" Vậy...!vậy mở cửa cho cậu ấy đi...!"
Rojiu ôm tay lên lồng ngực lo lắng nói, nhưng Li Li chỉ hạ mi mắt suy tư, không hề có ý định mở cửa.
Ken cũng hiểu được nỗi lo sợ của cô gái, bèn nói một câu mập mờ...
" Chắc gì đã là cậu ta...!"
" Vậy Davik ở đâu chứ? Cậu ấy có thể đi đâu? "
Lộp cộp...!lộp cộp...!!
Lời nói Rojiu vừa dứt bọn họ đã kinh hãi khi nghe thấy âm thanh tiếng bước chân đi qua đi lại trên gác mái.
Tiếng gõ cửa bên ngoài cứ vang lên không dứt, Ken siết chặt tay nhìn hai cô gái sau đó từ từ đặt chân lên cầu thang.
Lấy ra chùm chìa khóa trong túi quần, tiến dần đến cuối dãy hành lang phía trên có gác xếp đang được khóa ổ kỹ càng...
Lộp cộp...!lộp cộp...!!
Ken run run đưa chìa vào ổ từ từ vặn trái khóa, phía bên dưới Rojiu không ngừng lo sợ.
Bỗng từ bao giờ trên mặt bàn đã xuất hiện một dòng chữ đỏ máu được viết nguệch ngoạc khiến Rojiu sợ đứng tim...
Trừng Phạt Kẻ Tội Lỗi!! Mưa Đinh...!!
" Áhhh...!"
Tiếng hét của Rojiu vang lên đồng thời cũng là lúc Ken giật mình mở được cầu thang xếp.
Nhưng khi nó được kéo xuống thì từ bên trên hàng trăm cây đinh cũng rơi theo khiến hắn ta không kịp đề phòng.
Đồng loạt thét lên đau đớn hòa vào cơn mưa gió lốc bên ngoài kia...
" Ahhhh...!hự...!"
Li Li nhanh chân chạy lên đã chứng kiến hắn ôm một bên mặt đang chảy máu, trên thân cũng chất chồng vết thương cùng cả đống đinh rãi rác khắp sàn.
Thanh niên đã ngất xỉu từ lâu, máu đỏ hòa quyện cùng đinh nhọn xuyên qua kẽ lang cang mà chảy dài...!Rojiu trợn tròn mắt sợ hãi khi thấy máu cùng vài cây đinh lăn liên tiếp từ trên xuống, liền không chịu được mà ngất đi...
Sonlin nghe thấy âm thanh vang vọng cũng từ phòng của mình đi ra, trên tay còn ôm chặt cuốn tập không buông.
Nhìn thấy cảnh tượng này mà phải lùi lại vài bước.
Li Li vừa xoay lại nhìn về phía thanh niên thì kinh ngạc khi thấy cái thang xếp đã từ bao giờ tự động khóa lại.
Chùm chìa khóa rơi trên sàn máu bất động...
" Sonlin, em giúp chị dọn dẹp những cái đinh này.
"
Li Li nói rồi chạy xuống đỡ cô bạn yếu đuối của mình trở về lại ghế sô pha nằm nghĩ.
Sau đó bước tới bên cửa nhìn ra ngoài, đã không còn thấy Davik đâu nữa.
Ngoài cơn mưa trĩu nặng trút xuống ào ào cùng lốc gió phong ba đang làm đung đưa cây cối thì không còn gì cả.
Màn đêm đã dần xâm chiếm cả khoảng không tĩnh mịch kia...
Chỉ còn lại hai cô gái đang lật đật cứu nguy cho tên Ken đang thoi thóp, nhìn những cây đinh ghim vào da thịt cường tráng mà không biết phải làm sao.
Máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương đáng sợ...
" Kiểu này hắn sẽ bị mất máu mà chết...!"
Li Li lo lắng nhìn nam nhân nằm trên sàn lạnh, sau đó liếc qua cô bạn đang chìm trong mê mang.
Đôi mắt long lanh hạ xuống, cô ta vốn sẽ không cần quan tâm đến tên khốn đã làm hại mình.
Nhưng nếu Rojiu tỉnh lại, chứng kiến cảnh tượng bạn trai chết trong đau khổ sẽ không cần nghi ngờ mà để lại một nổi ám ảnh kinh hoàng...
Từ bên ngoài trời với cơn mưa buốt giá, linh hồn cô xuất hiện xoay vòng phủ lên trên thân một vầng sáng.
" Nguyệt Quang Ảo Ảnh "
Âm thanh mềm mại từ môi cô cất lên, bản thân liền hạ xuống đất mờ ảo trong chiếc áo mưa màu vàng phủ kín cơ thể.
Kéo nhẹ chiếc mũ bên má, cô đưa mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia mà bước lại.
Khi đang đi liền cảm nhận được một đôi bàn tay lạnh rét chạm vào tay mình, nhìn lại mới thấy bà lão đang cầm dù khom lưng đứng bên cạnh đã dọa cô hai lần không thành trước đó.
Gương mặt bí hiểm già nua hòa vào mờ ảo của đêm đen mà có phần đáng sợ...
" Ta sẽ giúp cô...!"
Đôi mắt khép lại khiến hàng mi cong vút rũ xuống che khuất con ngươi đỏ máu.
Môi anh đào đỏ mọng vươn ra mỉm cười nhạt, giờ đây trong đêm cô xinh đẹp một cách nhẹ nhàng.
Đưa tay đỡ lấy một tay bà ta, tay còn lại cầm lấy cây dù che mưa cho cả hai cùng nhau bước đi đến trước cửa nhà...
Cộc cộc cộc...!!
Bên trong Li Li giật mình nhìn ra ngoài, hơi chần chừ sau đó cũng bước đến bên cửa nhìn ra xem.
Thấy một bóng dáng khoác áo mưa vàng mà nghi hoặc.
Cô đưa một tay lên kéo mũ trượt xuống nở nụ cười dịu nhẹ, mái tóc mềm mượt lưu ly óng ánh như tơ tằm hơi cong lại lẫn lộn trong sương.
Dung nhan tuy không quá nổi bật nhưng lại khiến người bị cuốn hút trầm mê.
Li Li không rõ cô là ai, nhưng nụ cười dịu nhẹ ấm áp đó lại khiến lòng nhân tê dại mà phút chốc yên bình.
Cạch...!!
Nhìn bọn họ một già một trẻ ở ngoài hứng mưa gió, Li Li vẫn chưa trút xuống sự đề phòng mà hỏi vài câu
" Cô muốn gì? "
" Xin chào, tôi là Serena Victoria, tôi dẫn bà tôi vào đây muốn cùng nhau thưởng ngoạn.
Nhưng trên đường về vì mắc mưa, xe hơi của tôi cũng chết máy.
Nhìn thấy có nhà sáng đèn nên mạo muội làm phiền "
Cô nhẹ giọng giải thích đưa đôi tay thanh mãnh ra ngoài sân kia, một luồn sáng nhẹ bay đi theo động tác thuần nhã của cô.
Li Li cũng liếc ra ngoài, liền thấy một chiếc xe đang đậu trong mưa.
Thấy vậy mới gật nhẹ đầu, nhưng như nhớ ra gì đó liền nói...
" Tôi thấy hai người nên tìm nơi khác, ở đây không tiện cho lắm "
" Khụ khụ...!không sao...!khụ khụ...!xin cô cho chúng tôi vào, ở khắp nơi này chẳng biết đâu có nhà nữa...!khụ khụ...!Ở ngoài rừng mưa gió lại nguy hiểm, nhỡ có thú hoang...!khụ khụ...!cũng không tránh khỏi...!"
Giọng nói từ tốn già nua vang lên từ bà lão đang chống gậy truyền đi, chậm rãi hòa hoãn khiến người sinh ra thiện cảm.
Li Li chần chừ không biết phải làm sao, nhìn cơn bão cùng gió lốc mạnh mẽ nổi lên đang gào thét mà sinh lòng trắc ẩn, sau đó thở dài gật nhẹ đầu.
Cánh cửa cũng đóng kín khóa lại kỹ càng.
Cô cởi bỏ áo mưa, để lộ chiếc váy màu trắng tím dài tay trễ vai phủ xuống kín cả đôi chân dài.
Khép dù lại đặt qua giá đựng, liền đỡ theo bà lão kia ngồi xuống ghế.
" Mời hai người uống chút nước ấm, gọi tôi là Li Li "
" Khụ khụ...!lão là Zean...!khục khục...!"
Bà lão cầm ly nước lên ho khan uống một ngụm thông cổ.
Cô nhìn qua vệt máu đang chảy trên sàn liền tỏ ra kinh ngạc.
Li Li không biết giải thích thế nào, chỉ đành nói bừa
" Xin lỗi, chúng tôi đang gặp một số vấn đề...!"
" Cô không cần phải lo lắng, tôi đã biết chuyện này "
Li Li kinh ngạc khi nghe giọng nói ôn tồn của cô ngân vang, hơi khép hờ một mắt nhíu mày đưa tay ra nhún vai
" Cô biết? "
" Bà tôi từng là một thám hiểm gia, năm xưa đi đến khu rừng cùng bạn bè cũng gặp những chuyện tương tự, nhưng may mắn sống sót.
Nay trở lại chốn này muốn chụp vài bức ảnh cùng thưởng thức cảnh sắc đau thương.
Định sẽ về trong hôm nay nhưng không ngờ lại gặp bão lớn "
Cô mỉm cười nhẹ bất đắc dĩ giải thích đưa tay vuốt lưng cho bà tỏ vẻ ân cần.
Li Li sững sờ muốn hỏi thêm nhưng nhớ lại Ken vẫn còn đang thoi thóp mà cầm hộp cứu thương đã được Sonlin để sẵn trên bàn chạy đi.
Cô tao nhã đứng lên cùng họ bước trên cầu thang, giọng nói như một khúc nhạc ngân du dương êm đềm
" Để tôi giúp một tay "
Li Li nghe xong hơi đần ra, nhìn cô đeo bao tay cầm lên óng gây mê thuần thục tiêm vào da thịt khiến Ken mông lung chẳng biết trời trăng gì.
Sau đó cầm kẽm nhẹ nhàng siết lấy cây đinh, bình ổn rút ra khiến Li Li cũng không nỡ nhìn.
Máu từ lỗ thương nhỏ để lại trào ra ngoài.
Li Li nhanh chóng đi tới dùng thuốc sát trùng cầm máu cho thanh niên...
Bọn họ thay phiên nhau làm việc, những chỗ bị đinh đâm ghim trúng đều bị cô dễ dàng lấy đi.
Sonlin lại đứng một bên ôm tập chứng kiến, sàn nhà tuy đã được dọn dẹp phần nào nhưng vẫn không biết còn vươn đinh hay không.
Mồ hôi trên trán Ken chảy xuống ướt đẫm cả da đầu, nheo chặt mày rậm như đang dần cảm nhận được Tử Thần.
Thời gian trôi qua, hắn đã được Li Li băng bó cẩn thận những chỗ bị thương.
Nhưng tình trạng nguy cấp đó khiến không ai có thể ngưng đi sự gấp gáp.
Cô bỏ bao tay đã thấm máu quăng đi, bình đạm nói
" Quá nhiều vết thương, nên đem đến bệnh viện "
" Nhưng...!ở đây không thể kết nối với bên ngoài.
Tôi đã thử rồi...!trời lại mưa to, chỉ có Davik và Ken biết lái xe...!chúng ta đi trong giông bão không tốt chút nào...!"
Li Li bất lực nói, giờ đây đã rất kiệt sức sau khi cùng với Sonlin đưa thanh niên về phòng vô cùng cực nhọc.
Cô nhướn mày mỉm cười nhẹ liếc qua Ken đã bị quấn như xác ướp nằm tê dại trên giường.
Rầm...!Đoàng...!!
Bên ngoài sấm chớp hòa vang, bọn họ cùng nhau đi xuống phòng khách ngồi nghĩ ngơi sau sự mệt lã.
Bà Zaen đã ngồi chống gậy chờ sẵn, đối diện quan sát Rojiu mà mỉm cười nhạt
" Cô gái đó dường như đã nhiều lần sốc nặng "
" Dạ phải, những chuyện xảy ra quanh chúng tôi quá đáng sợ.
Không ai có thể bình tĩnh nổi nữa...!"
Li Li thở dài ưu tư đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vàng của Rojiu đang nằm bất tỉnh.
Cô ngồi xuống đối diện, bàn tay xoay nhẹ mái tóc uốn xoăn dài ngang vai của mình.
Vươn môi đỏ mọng
" Các người có thể rời khỏi khi trời mưa tạnh "
" Chúng tôi không dám chắc, hai người đã vào nhà tôi e sợ là...!"
Li Li dùng đôi mắt lo lắng nhìn lên cô và bà Zaen như thể đã liên lụy họ.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng như gió mùa xuân liếc mắt qua Sonlin đang đứng một bên như vô hình.
Bình thản trả lời
" Không sao, bà tôi đã thoát được tất nhiên đứa cháu này cũng bình an mà rời đi "
" Thật sao? Hai người có cách sao? "
" Khụ khụ...!khục khục...!Lão tuy đã già nhưng vẫn còn nhớ kỹ chuyện năm xưa.
Trong ngôi nhà này có quỷ đang sinh sống "
Trả lời câu hỏi gấp gáp của Li Li là sự trầm ổn đến đáng sợ.
Bên ngoài tiếng rền vang giữa mưa giông vẫn không ngừng đánh động khiến cuộc nói chuyện diễn ra thật sự dị thường.
" Bà...!tại sao bà lại muốn về cái nơi kinh dị này? "
" Khụ khụ...!năm xưa khi ta may mắn thoát khỏi cũng mang trong mình nhiều bệnh tật, tuổi già sức yếu còn có điều luyến tiếc tại đây.
Khu rừng này rất đáng sợ, nghe nói là tận sâu bên trong ẩn chứa lăng mộ cổ ngàn năm "
Tiếng nói khàn khàn vang vọng trong phòng khách truyền qua tai từng người.
Cô bộ dạng vẫn ung dung mỉm cười nhưng đáy mắt đã xẹt qua tia tinh quang mà không ai có thể nắm bắt được.
" Lăng mộ cổ? Davik cũng đã từng nói có di tích nào đó...!"
" Khục khục...!con quỷ ở đây luôn muốn khai quật nỗi sợ hãi tận sâu bên trong mỗi con người.
Nó luôn quan sát các con...!"
" Vậy phải làm sao? "
" Các con phải đồng lòng đoàn kết, mới có thể cùng nhau vượt qua.
Nhưng còn bao nhiêu người sống sót, thì ta không chắc chắn "
Li Li nghe xong có phần hơi bần thần, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi nghi ngờ.
Liếc ánh mắt qua bà lão dò hỏi
" Nếu đã không chắc chắn sao bà còn muốn trở lại? "
" Khụ khụ...!ha ha haaa~...!vì lão đã già, lão cũng đã từng vượt qua nơi đây.
Con quỷ kia sẽ không còn nhắm tới lão nữa...!khụ khụ...!huống hồ...!lão còn có đứa cháu gái này, cần gì phải sợ chứ...!"
Lời nói hòa hoãn mang theo âm phần quỷ dị khàn đục đó khiến người nghe phải sởn tóc gáy.
Li Li nhìn qua cô, nhướn mày hỏi
" Cô ấy...?? "
" Khụ khụ...!không giấu gì con...!khục khục...!nó là Thiên Sư Trừ Ma...!khụ khụ...!"
Bà Zaen vừa nói vừa đưa tay che miệng ho khan, Li Li nghe xong có phần kinh ngạc.
Cô mỉm cười nhẹ đứng lên
" Cũng khuya rồi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một chút "
" Ah...!vậy...!tôi dẫn cô đi "
Li Li nói rồi dẫn hai người vào một căn phòng phía sau cầu thang vẫn còn trống, cánh cửa mở ra để lộ không gian sạch sẽ tươm tất bên trong.
" Cảm ơn "
" Cô đừng khách sáo, chúng tôi chỉ còn mỗi một căn phòng này.
Hai người cứ dùng tạm "
Cô mỉm cười gật đầu rồi cũng đóng cửa lại ngăn cách bên ngoài, nhìn bà lão Zaen đang nở nụ cười tà quái với từng hàng răng bén nhọn đều đều lộ ra trông vô cùng hung ác.
" Khừ...!kha kha khaaa~...!Chúng trông ngon quá...!"
Tiếng nói khàn khàn đục ngầu vang lên, lão bà trợn mắt liếm môi phấn khích.
Ánh đèn đã từ bao giờ được tắt hẵn, chỉ còn lại một màu đen tràn ngập cùng tiếng mưa gió bên ngoài đang hung hăng đánh vào ô cửa sổ.
Cô nhìn xuyên thấu bóng tối ngồi xuống giường cũng khiến tà váy hơi nâng lên, lộ ra đôi chân trần không chạm đất...
" Ha~...!Lão là ai? "
" Ta chỉ là một con quỷ lang thang mà thôi...!kha kha khaaa~...!"
Lộp cộp...!lộp cộp...!!
Cô đưa mắt liếc lên trần nhà khi lại nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại.
Định bay xuyên qua ván gỗ xem thì bị tiếng nói của lão bà ma ám chậm rãi ngăn lại...
" Cô tốt nhất đừng đi...!ngoài con quỷ ở sân ra, ta cảm nhận được còn một con quỷ khác đang tồn tại trong ngôi nhà đơn sơ này...!Một con quỷ đáng sợ hơn chúng ta rất nhiều "
Tiếng nói gằn giọng hòa vang trong không trung như một bản âm hưởng cũ kỹ rét lạnh.
Cô hơi híp mắt lại nhìn ra ngoài ô cửa sổ, từng giọt mưa quyện vào nhau tạo nên sự mạnh mẽ cùng tiếng va đập khẽ khàn.
Một gương mặt máu me cười ngoác mang tai đang áp vào cửa kính nhìn trân trân lên người cô.
Hàn khí xung quanh cũng tỏa ra khắp căn phòng khiến nó trở nên lạnh giá đến tê lòng...
Rầm...!Đoàng...!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...