Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


Mọi thứ thật âm u tịch mịch , khu rừng về đêm trở nên quỷ dị.

Cành lá xào xạc rung rinh theo tiếng gió rít gào như đang dọa người.

Đôi khi có vài bóng đen của thú vật lướt qua lướt lại săn mồi.

Cạnh con suối trong vắt phản chiếu ánh trăng tròn khiến lòng người như say rượu.

Vài bóng dáng đứng đó , một kẻ ngồi xuống cầm lên khúc xương nhỏ trắng nằm rãi rác.

Một kẻ khác đang đứng cầm trên tay phiến phỉ thúy hình vỏ sò , đặt xương vào giữa vỏ sò lớn , nó liền bừng sáng lên lung linh kỳ ảo .
Ánh sáng lấp lánh đó đặc biệt xinh đẹp giữa đêm đen , đám thú xung quanh e dè sợ hãi tránh né nơi đó.

Đi kèm theo ánh sáng là sự căm phẫn ngút trời.

Một âm thanh tiếng nói mang theo sát khí của nam tử
" Là ai ?? "
" Khả La Đặc Phi , cố giữ bình tĩnh "
Một âm thanh già nua vang lên nhắc nhở , ba bóng đen dưới ánh trăng vẫn khó thấy rõ mặt.

Tán cây cứ đung đưa phủ lấy họ
" Làm sao được ? Tiểu Công Nương ...!"
Người gọi là Khả La Đặc Phi tức giận nghẹn uất không nói nên lời.

Lão già kia lại cất tiếng
" Nhân loại , lũ thối nát ...!"
Ánh trăng giờ đây có thể rọi lên một người trong số đó.

Một lão già gương mặt với nhiều nếp nhăn.

Lưng hơi cong chắp tay ra sau toát lên sự uy nghiêm.

Nhưng lỗ tai lão lại có vảy xòe ra , bàn tay cũng có vảy cá dính liền theo các đốt tay.

Hai bên thái dương là hai vỏ sò nhỏ đính kèm , đôi mắt sắc bén mang theo căm thù nhìn hồ thu xanh thẳm .
" Tộc trưởng Đạt Na , ngài có ý kiến gì ? "
" Đời đời tộc nhân ngư chúng ta trải qua mấy trăm năm trốn tránh loài người.

Cố gắng không đối địch với chúng.

Nhưng bọn họ vẫn mãi vây bắt đem chúng ta trở thành vật tiêu khiển.

Từ ngàn năm nay đã sớm hình thành nổi căm hận khôn nguôi.

Nhân loại ...!năm xưa cũng chính vì một tên phàm tử mới khiến Vương Nữ chết thảm.

Nay sau 17 năm lặp lại thảm cảnh , tiểu Công Nương vậy mà lại chết không toàn thây.

Mối thù này , không trả không được "
Tộc trưởng Đạt Na âm thanh trầm ổn đều đều vang vọng cả khoảng trời , tiếng suối chảy róc rách dường như hòa vào sự hận thù đó mà trở nên quỷ dị.

Khả La Đặc Phi siết tay , trong bóng đêm cất tiếng
" Phải !! Trả thù ...!"
________________________________
Ánh sáng dương quang ấm áp chiếu rọi từng tia , cô mở cửa bước ra liền bị một bàn tay hạ xuống muốn choàng vai.

Thân thủ nhanh nhẹn né qua một bên , khiến cánh tay khựng lại giữa không trung
" Ai da~ ...!Lục Tử , ngươi tàn nhẫn quá nha "
Trương Thập chán nản mỉm cười nhẹ , thu về cánh tay phải của mình.

Tay trái của hắn đã bị đứt , nhưng dường như tên này không có chút gì buồn phiền.

Cô liếc mắt , sau lại bước ra sân hóng gió mát.

Vài tên ảnh vệ cũng đi tới đi lui , không luyện kiếm thì chính là bưng nước.

Trương Thập vui vẻ chào hỏi mọi người xung quanh , sau lại nhìn qua cô
" Người huynh đệ , đa tạ ngươi khi trước giúp ta đem thư về "
" Không gì "
" Nào ! Làm vài chén không , đêm nay tại Bách Phượng Lâu sẽ có lễ kỷ niệm mừng 20 năm thành lập đó "
Cô liếc mắt qua , đôi môi hé mở định từ chối thì như nhớ ra gì đó.

Hàng mi hơi rũ xuống phủ lên đôi con ngươi đỏ
' Long Ngạo Hàn đêm nay ở đâu ? '
[ Sẽ có tình tiết Bách Phượng Lâu xuất hiện một mỹ nhân với danh tự là Phỉ Yến Liên , vũ cơ nổi tiếng bí ẩn nhất cả đại lục.

Mê hoặc được nam quyến của Thái Úy Lý Thùy Lâm , không biết thế nào.

Nhưng ngày hôm sau hắn đã chết rất thảm , chấn động cả kinh thành.

Long Ngạo Hàn trên đường cũng đi dạo cùng Lục Thi Ca trên phố gần đó ]
Cô hơi cười nhạt , sau đó liếc nhìn qua Trương Thập
" Hảo "
Gương mặt cương nghị cứng đờ , khó tin nhìn cô.

Nhưng sau đó cũng tươi cười hào phóng
" Được ! Đêm nay chúng ta cùng vui chơi "
______________________________
- Ai nha~ ...!Quan gia , mời vào
- Lại đây với ta đi mà
- Công tử nga~
- Tiểu muội cần có người sưởi ấm ah~
...........
Đám nữ nhân dung tục vẫy lụa kêu gọi , gương mặt điểm tô son phấn có vài phần tư sắc.

Giọng nói điệu đà khiến người nổi cả da gà , nhưng có rất nhiều công tử giàu có ăn chơi vui vẻ đi vào.

Nơi Bạch Phượng Lâu này là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành , đêm nay có lẽ cũng là nơi sáng và phồn hoa nhất ...
Trương Thập cùng vài tên khác vui đùa nói chuyện , cũng đi vào trong trước sự mời gọi õng a õng ẹo của kỷ nữ.

Cô lạnh lùng bước vào , nhìn cách bài trí phong phú đa dạng khơi gợi thú tính.

Vì toàn thân là một màu đen , cô đã không thay đổi trang phục như đám người Trương Thập.

Còn giấu đi hơi thở nên ít kẻ nhìn thấy cô , vả lại toàn thân cô bất thiện bộc phát loại tử khí chết chóc.

Càng khiến thân phận nữ nhi của cô có chút khó tin ...
Đi lên lầu cao , nhìn xuống khán đài ở giữa xung quanh với dàn trống vây quanh.

Có nhiều nữ tử cầm dùi trống trên tay đứng chờ đợi , trông rất khoa trương và mộng mị ...
" Lục Tử , ngươi ngồi đi.

Chúng ta cùng ăn uống no say , hôm nay ta trả "
Trương Thập vỗ ngực cười nói ôm lấy một mỹ nữ ngồi cạnh , gương mặt cô vẫn bị mảnh vải đen quấn quanh che đi kín mít chỉ để lộ đôi mắt phải và đôi môi đỏ mọng anh đào ướt át tựa như cánh hoa đỏ trôi nổi trên hồ.

Bước xuống ngồi trên ghế , cầm lấy bình rượu ngọc rót vào chung nhấm nháp.

Đám người xung quanh có chút hiếu kỳ quan sát cô , cả kỹ nữ cũng e dè lén nhìn ...
" Lục Tử , ngươi hiếm khi cùng huynh đệ họp mặt.

Nào ! Nói thử xem ngươi có ước mơ gì không ? Ta là ta mong được đi chu du tứ hải , khám phá giang hồ "
" Nghỉ việc "
" Hả ?? Ha ha haa ...!chúng ta cùng chung ước muốn "
Trương Thập cười lớn nâng rượu uống cạn , cô hạ mi mắt bình thản dùng bữa.

Sau lại nhìn ánh đèn xung quanh trở nên mờ ảo lung linh , mấy vị công tử đã sớm nhịn không được la hét gào rống muốn nhìn Phỉ Yến Liên mỹ nhân đệ nhất kinh thành ra vũ .
- Nhanh đi !! Lão tử hôm nay bỏ tiền ra là muốn chiêm ngưỡng vũ khúc của Phỉ Yến Liên.

Nay còn chưa xuất hiện là sao ??
- Phải !! Nếu không mau , ta sẽ phá sập Bách Phượng Lâu các ngươi
- Bản công tử đến để chiêm ngưỡng Phỉ Yến Liên , chứ không phải đám dung hoa tục phấn này
- Phải ! Nhanh đi ...
Âm thanh tức giận mất kiên nhẫn vang lên , một vị ma ma xinh đẹp híp mắt lại.

Dung nhan tuy đã ngoài ngũ tuần nhưng lại không dung tục son phấn , mà lại mang vẻ mặn mà sắc xảo khiến người có phần kiêng nể.

Âm thanh không a dua nịnh nọt , mà lại có phần nghiêm nghị thản nhiên
" Các vị quan gia không nên nóng nảy , nàng sắp đến rồi "
" Phải !! Các ngươi cần gì gấp gáp như thế ? Mỹ nhân kinh thành với vũ khúc động lòng người , làm sao có thể nói đến là đến "
Mọi người nhìn qua hướng tiếng nói , một tên công tử thanh tú hai tay ôm mỹ nữ dựa vào ghế.

Tận hưởng vài nữ nhân thanh lâu đấm bóp vô cùng thoải mái.

Thân vận hoa phục đắc tiền , nhìn là biết không phải cái dạng gì dễ chọc .
" Công tử đây quả thật tốt tính , nào ...!để ta rót rượu mời ngài "
Vị ma ma mỉm cười đi lên rót rượu cho nam tử , hắn cũng đưa tay nhận lấy uống cạn.

Liếc mắt qua đám công tử nãy giờ quan sát đánh giá mình , cười khinh bỉ.

Cô ở trên lầu , đôi con ngươi bị bao phủ bởi mi dày cong đen nhánh .
[ Tên đó là Lý Thượng , hài nhi được cưng chiều nhất của Thái Úy Lý Thùy Lâm ]
Cô lạnh nhạt nhấp rượu , ánh đèn vàng mờ ảo mông lung mang theo cảm giác ma mị kỳ lạ .
Vụt !!! Vù ...
Từ không trung truyền đến tiếng mành che , biết bao phiến lụa phất phơ mỏng manh đủ màu rơi xuống khán đài gây sự chú ý.

Tiếng trống cũng bắt đầu theo tiết tấu vang lên , mọi người ngẩn ngơ trước thân ảnh đang dần hạ xuống.

Đôi chân trần đạp lên những mảnh vải , đó là một nữ nhân ...
Bộ đồ với chiếc áo tay dài hở bụng , quần dài màu cam với những chiếc lục lạc nhỏ đeo khắp người.

Mái tóc thắt hình bướm xõa dài , mạng sa màu cam che mặt chỉ để lộ đôi mắt hoa đào sắc bén màu nâu ấm áp , chân mày kẽ dài tới đuôi mắt tinh xảo.

Con ngươi chuyển dời liếc qua liếc lại như hữu như vô mà phóng ra tình tứ.

Thân hình lắc lư theo tiếng trống và nhạc , cái eo mảnh khảnh mềm dẻo đung đưa.

Từng đốt ngón tay như phiến vũ khiêu gợi giữa không trung khiến đám nam tử chảy dãi ngớ người
Cô nhìn một màn vũ khúc , mỹ nhân kia xinh đẹp có phần tà bí đung đưa eo nhỏ.

Đôi con ngươi đỏ máu hơi khép hờ quan sát
[ So với Nhất Khuynh thì thua xa ]
Tiểu Bát Đản cảm thán trong tâm trí cô , đôi mâu quang đỏ máu lạnh lẽo bình thản như đại dương sâu thẳm không chút gợn sóng đi vào lòng người.

Tựa như có thể nhìn xuyên thấu qua từng tầng da thịt của mỹ nhân đó ...!Nàng ta đôi mắt giật mạnh một cái , vũ khúc vẫn bình ổn nhưng nếu ai tinh mắt có thể thấy rõ nó có chút loạn choạng trong nhất thời.

Đôi mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó , thân hình mềm dẻo như lúc nào cũng có thể bay đi.

Hạ rũ mi mắt che đi tia khiếp đảm vừa xẹt qua ...
Âm thanh tiếng trống mạnh mẽ liên hồi , cái mông theo tiết tấu mà đung đưa.

Cùng lục lạc hòa vào nhau khiến đám nam nhân như say như tỉnh.

Cả tên Lý Thượng cũng hai má ửng hồng , ánh mắt si mê chăm chăm vào cả người Phỉ Yến Liên.

Da thịt trắng nõn nà ở vùng bụng và cánh tay , khiến biết bao con mắt như hổ đói rình mồi ...
Đôi mâu quang đỏ máu hiện lên tia kinh ngạc , như nhìn rõ được dung mạo phía sau mành sa.

Tia nghi vấn xẹt qua nơi đáy mắt , sau đó dần dần đọng lại thành sự âm lãnh giá rét.

Cô bình tĩnh dời mặt , nhắm mắt thưởng thức mỹ tửu
Thời gian trôi qua , sau khi vũ khúc dừng lại.


Chính là một mảng lặng im phăn phắt khiến người khó chịu.

Vị ma ma phất lụa mỉm cười
" Các vị quan gia thấy hoa khôi của ta thế nào ? "
- Hay !!! Đẹp lắm
- Không hổ danh là mỹ nhân bí ẩn tuyệt sắc nhất
- Bản công tử muốn nàng
- Không ! Nàng đêm nay hãy bồi ta
..............
Âm thanh vỗ tay cùng khen ngợi vang lên rầm rộ , đám công tử bắt đầu màn lấy lòng.

Lý Thượng hai mắt vẫn dừng lại trên người Phỉ Yến Liên đang mềm mại đứng trên khán đài.

Phất tay , liền có hai , ba tên gia nhân khinh vào một cái rương gỗ lớn.

Mở ra , tất cả mọi người đều lé mắt bởi ánh sáng chiếu rọi bên trong.

Toàn là thỏi vàng
" Ta muốn nàng đêm nay bồi ta "
Lý Thượng mỉm cười , hai mắt vẫn không dời khỏi người Phỉ Yến Liên.

Ma ma đưa mắt liếc qua , nhận thấy cái gật đầu của nàng liền cười nhạt
" Hảo !! Được chứ , mời công tử vào gian phòng quý sau hậu viện nghĩ ngơi "
Trương Thập phía trên uống cạn rượu , mỉm cười hào sảng nói
" Không hổ danh là mỹ nữ , đêm nay được chiêm ngưỡng quả là danh bất hư truyền.

Không uổng một kiếp nam nhi của lão tử "
Đám ảnh vệ xung quanh cũng cười phá lên gật đầu vui vẻ trò chuyện , cô vẫn không nói gì gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng .
' Bách Phượng Lâu này là của ai ? '
[ Tra dò thông tin -------------> Dữ liệu bị hạn chế ]
[ Đinh -----------> Truyền tải thất bại ]
[ Xin lỗi ký chủ ]
Cô vẫn bình tĩnh , uống hết ly rượu sau đó đứng lên.

Trương Thập thấy vậy liền hỏi
" Lục Tử , sao không ăn nữa ? "
" Đa tạ ! No rồi.

Có việc , xin phép "
Cô để lại vài chữ sau đó liền rời đi , để lại đám phía sau nhìn nhau ngơ ngác .
Màn đêm tối dưới sự phồn vinh của kinh thành mà nói tựa như một chốn thiên đường nhân gian.

Đầy hoa lệ và dối trá , lộng lẫy khoác lên áo bào xinh đẹp , nhưng bên trong lại đầy rẫy thối nát và tàn tạ.

Tiếng cười đùa vui vẻ ấm êm , người người qua qua lại lại thật náo nhiệt làm sao.

Long Ngạo Hàn chắp hai tay ra sau bước đi , bên cạnh là mỹ nhân giản dị tò mò nhìn quanh ...!Thi Ca ...
" Chủ tử , người có muốn dùng gì không ? "
Trung công công vận thường phục đi lên nhẹ giọng hỏi , Long Ngạo Hàn nhướn mày gật đầu.

Sau đó nhìn quanh , chỉ tay vào một khách điếm trang nhã đối diện Bách Phượng Lâu
" Tới đó dùng bữa "
" Vâng "
Bọn họ cùng đi vào , đôi con ngươi sâu thẳm liếc nhẹ qua Bách Phượng Lâu.

Sau lại bình thản đi vào khách điếm , ôm lấy eo Thi Ca hỏi
" Nàng muốn dùng gì ? "
" Tùy ...!tùy người ạ , tiểu nữ không kén chọn "
Thi Ca lo lắng nhẹ giọng nói , Long Ngạo Hàn cười nhẹ sau đó cùng nàng ta ngồi xuống gọi món ...
________________________________
Trong gian phòng , lư hương thơm phứt luân chuyển.

Mọi thứ trưng bày thật hoa lệ , Lý Thượng bịt hai mắt chạy xung quanh mỉm cười gian manh
" Mỹ nhân ngoan , lại đây ...!lại đây với ta "
Phỉ Yến Liên vẫn đeo mạng sa che khuất dung nhan , thân mình đã thay đổi bằng bộ lam y thướt tha.

Xoay vòng tránh khỏi ma trảo của nam nhân
" Công tử , qua đây đi "
" Mỹ nhân , nàng đừng chạy.

Để ta bắt nào "
Lý Thượng thân có võ công , dù không tinh nghệ nhưng vẫn đủ dùng.

Nhanh chóng ôm lấy eo Phỉ Yến Liên , ngửi ngửi hương thơm mê người nứt mũi ...
" Công tử , thiếp có đẹp không ? "
Âm thanh yêu kiều ngọt ngào vang lên bên tai Lý Thượng thổi ra khí nóng , từng đốt ngón tay vuốt ve vùng bụng của hắn .
" Đẹp , là mỹ nhân đẹp nhất ta từng thấy "
Lý Thượng mỉm cười nắm lấy tay mỹ nhân hôn lên , khăn bịt mắt vẫn còn đó chưa lấy xuống.

Tranh thủ tay còn lại xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của nàng ta.

Phỉ Yến Liên đôi mắt khép hờ , yêu kiều cười nói
" Vậy chàng có yêu thiếp không ? "
" Yêu , rất yêu nàng "
" Vậy lòng của chàng là của thiếp sao ? "
" Tất nhiên "
" Vậy ...!thể xác của chàng cũng là của thiếp sao ? "
" Dĩ nhiên rồi , đêm nay ta là của nàng "
Lý Thượng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng ta cắn mút nhiệt tình , bàn tay hư đốn nắn bóp một gò bông mềm mịn đến ghiền.

Phỉ Yến Liên hai má đỏ ửng , ngón trỏ đẩy lồng ngực hắn ra thở hổn hển trách móc
" Công tử hư quá "
" Mỹ nhân ...!ta muốn nàng nha "
" Được thôi , đêm nay ...!trái tim của chàng sẽ thuộc về thiếp nha ? "
Phỉ Yến Liên đưa bàn tay luồn vào y phục hắn , Lý Thượng vốn đang nở nụ cười liền tắt ngủm.

Cảm giác nguy hiểm đánh động đại não , vội mở khăn che mắt ra sững sờ nhìn móng vuốt sắt nhọn như dao găm từ năm ngón tay của Phỉ Yến Liên đặt trước ngực mình.

Đôi mắt hoa đào như mãnh hổ độc ác trừng hắn
Vụt !!! Xoẹt !!! Rầm
Mặt bàn vỡ vụn do năm móng vuốt cào nhọn của nàng ta , quay đầu lại liền thấy Lý Thượng đang ngã trên đất sợ hãi.

Chỉ chậm một giây nữa khẳng định hắn sẽ toi mạng mà từ giã cõi đời.

Trong gian phòng giờ đây góp mặt thêm một người , cô thân vận y phục đỏ đen huyền ảo tà mị quanh người.

Mảnh vải đỏ quấn quanh toàn mặt chỉ để lộ đôi con ngươi phải và môi đỏ mọng.

Từ đầu đến chân toát lên cỗ vương khí ma mị khiến người đắm chìm , cũng chẳng phân rõ là nam hay nữ.

Mái tóc tím dài xõa tung đơn giản tựa như lưu ly tơ , mịn màng rũ xuống.

Cả người toát lên cỗ chư vị huyền bí cường thế , sự nguy hiểm khó nói thành lời ...
" Ngươi là ai ? "
Sau vài giây ngẩn ngơ , Phỉ Yến Liên lấy lại tinh thần thăm dò đề phòng hỏi.

Cô lạnh lùng nhìn nàng ta , dung nhan dù bị che khuất nhưng lại khiến Phỉ Yến Liên mất tự nhiên vô cùng.

Thụt lùi một chân , cô vươn tay liền xuất hiện chủy thủ sắt lãnh có tinh quang đỏ máu
Vụt !!! Xoẹt
Phỉ Yến Liên lùi về sau xoay vòng né đi đường đao của cô , móng vuốt sắt nhọn như thép khống chế đao cô.

Đôi mắt hoa đào hiện lên tia tức giận
" Ngươi rốt cuộc là ai ? "
Cô không nói gì xoay chân , nàng ta nhảy lên vươn móng ghim xuống người cô.

Cô lộn vòng ra sau né đi , năm móng sắt nhọn in hằn trên mặt sàn.

Khi rút ra liền hiện lên năm cái lỗ thủng trông khá đáng sợ
Rầm !!! Đoàng
Phỉ Yến Liên gập một chân xoay vòng tựa như đang múa , hai tay dang ra với móng tay dài.

Xoay tới đâu là đồ đạc ở đó in hằn những dấu cào , gương mặt Lý Thượng sợ hãi sờ lấy ngực mình.

Cô một tay chống xuống , đôi chân đưa lên đá vào eo nàng ta văng ra
Rầm !!!!
Tiếng đồ đạc vỡ toanh đổ bể , thân hình yếu ớt đập mạnh vào tường hộc máu thấm ướt lên mạng sa một màu kiều diễm.

Cánh cửa cũng vì sự chấn động mà như muốn đứt lìa.

Cô đưa tay trở mình nắm lấy cổ áo Lý Thượng phóng ra cửa sổ.

Dùng hết tốc lực bay đi , cơn gió phấp phới khiến tóc mai màu tím khẽ bay xinh đẹp.

Cô có thể cảm nhận được một dòng nhiệt lưu tanh nồng nóng ướt đang dâng lên cổ họng.

Vì cô bay như một cơn gió đã vượt quá giới hạn thân thể , tránh khỏi sự truy đuổi trong gang tấc ...
Bay một đoạn vô cùng xa , cô quăng Lý Thượng xuống một con hẻm rồi đứng đó chắp tay ra sau.

Trông cô giờ đây tà mị lại nhã nhặn khiến người không dám xem thường , giống như có thể đoạt mạng đối phương trong chớp mắt mà không kịp trăn trối.

Lý Thượng hai mắt hiện lên nổi khiếp sợ và sùng bái , đứng lên phủi y phục chắp tay
" Ân công , đa tạ cứu mạng.

Không biết xưng hô thế nào ? "
" Địch Vô Minh "
" Ân công , ta danh tự Lý Thượng.

Được ân công cứu giúp một mạng cả đời không quên , nếu như có việc xin ân công cứ tìm ta.

Tuyệt đối không chối từ "
Lý Thượng hai mắt kính nể nhìn cô , cô quay lưng về phía hắn nhìn lên mặt trăng.

Con ngươi đỏ máu vẫn bình thản , nhưng trong lòng lại đang tính toán.

Môi đỏ hé ra cất lên tiếng nói như ngân bạc du dương
" Kỳ Nghệ Quốc oai hùng tứ phương
Lang hổ xung quanh , địch muôn ngàn
Lý gia kinh thành , đoạt ngôi soán vị
Giang hồ oanh động , khắp nơi nơi
Máu chảy thành sông , xác chất chồng
Âm mưu nham hiểm , đầy nguy cơ
Chiếm lĩnh giang sơn , áp quần hùng
Đăng cơ tọa hưởng , quân thiên hạ
Mai này tạo phản , một màu huyết giông "
Lý Thượng chấn kinh ngơ ngác , cô quay lại đối diện với hắn .
" Ân công ...!người ...!"
" Lý công tử , phụ thân ngươi là muốn làm vua.

Kỳ Nghệ Quốc lại có nhiều mối nguy hại ở xung quanh.

Ngươi thân là nhi tử , chẳng lẽ lại không muốn giúp phụ thân mình thống nhất giang sơn ? "
" Ân công , người có cao kiến gì ? "
Lý Thượng ngạc nhiên hỏi , cô đưa tay vuốt lọn tóc trước ngực.

Mỉm cười nhạt
" Trước tiên phiền Lý công tử đây nói cho ta nghe Kỳ Nghệ Quốc có bao nhiêu nguy hại ? "
" Theo như ta được biết , Phi Vũ Quốc đang cùng nước ta xích mích mà tranh đoạt lãnh thổ.

Phụng Nguyền Lam , nữ nhi của thừa tướng đương triều.

Cũng là phó thống lĩnh đang ở ngoài biên cương chấn thủ.


Xung quanh nếu tính thêm các vị quan có chức cao vọng trọng đều bị phụ thân ta thu phục.

Thì còn có Nghịch Hội Thần Giáo chốn giang hồ và vị Thái Hậu An Thịnh Dương trong lục cung.

Lão ta cũng đang muốn đạp hoàng đế hiện tại xuống.

Nguyên do là vì hắn đã giết chết hài tử duy nhất mà lão yêu thương nhất để bước lên được ngai vị , từ đó Thái Hậu mang nổi hận thù khôn nguôi với hắn.

Theo thông tin ta biết thì lão muốn cấu kết với ngoại bang "
Cô hài lòng thu nhận thông tin của Lý Thượng , sau đó khép hờ mắt bình tĩnh hỏi
" Tại sao vị An Thịnh Dương Thái Hậu đó lại không hợp tác với Lý Thái Úy ? Lão muốn là mạng của Long Ngạo Hàn , còn thứ phụ thân ngươi muốn là ngai vị.

Kẻ thù của kẻ thù tức là bằng hữu , tại sao gần lại không đến mà lại chọn nơi khó khăn như ngoại bang ? "
" Không giấu gì ân công , năm xưa sát phạt hoàng gia giết các hoàng tử để Long Ngạo Hàn có thể an vị trên ngai long có phần của phụ thân ta.

Cũng chính là người chặt đầu thái tử , hài nhi của Thái Hậu.

Nhưng vì lão bà đó trong tay nắm giữ thế lực mạnh mẽ , phía sau có hậu thuẫn của Thiên Ngục Cung bí ẩn trên giang hồ nên mới lên được chức vị Thái Hậu.

Lão chính là đồng thời muốn mạng của phụ thân ta và hoàng đế hiện tại "
Cô nghe xong vẫn bình tĩnh nhìn vào khoảng không vô định.

Sau đó mỉm cười nhẹ cất tiếng
" Lý công tử , việc của Thái Úy phải nói là khó khăn gian truân vô cùng.

Nhưng không sao , ta sẽ giúp ngươi một tay.

Chỉ cần Lý công tử , âm thầm khiến cho Thành Kỷ Hoa bị dịch bệnh là được "
" Ân công có ý gì ? Thành Kỷ Hoa ? Nơi chủ yếu giao lương thực cho hoàng cung hằng năm sao ? "
" Phải !! Lý công tử , đây là Vô Mịch Lộ , chỉ cần cho động vật gia cầm ở đó lây truyền dịch bệnh là được.

Ta sẽ khiến cho Long Ngạo Hàn một phen thốn đốn "
Cô mỉm cười tà bí đưa ra một cái lọ màu xanh nhạt , Vô Mịch Lộ này là do Tà Y vừa chế tạo ra ...!Lý Thượng kinh ngạc nhận lấy sau đó mỉm cười gật đầu
" Đã rõ ! Ân công "
" Lý công tử , việc ta giúp ngươi là vì ta có mục đích của mình.

Ta hiện không muốn phụ thân ngươi biết đến , nếu không Thái Úy cũng sẽ chẳng tin tưởng ta.

Trở thành một nhi tử hiếu thảo ra sao , phải xem ở công tử rồi "
Đôi con ngươi ở giữa khung cảnh tĩnh mịch này càng trở nên đặc biệt đáng sợ.

Lý Thượng hơi run lên cúi người vâng lời rồi rời khỏi.

Cô đưa bàn tay thon thả vuốt ve lọn tóc của mình ...!Sau đó biến mất giữa không trung ...
__________________________
" Lục Tử , Trương Thập.

Các ngươi hãy tìm và đột nhập vào nơi ẩn cư của bọn ngoại bang phía tây thành "
Long Lãnh Viên nhấp trà , đôi mắt bình tĩnh dị thường nhìn vào khoảng không vô định.

Gương mặt an nhiên tuấn mạo khiến người sinh ra cảm giác tin tưởng lạ thường.

Trương Thập cố giữ chấn định sau một đêm ăn uống no say đứng cạnh cô.

Nghiêm chỉnh
" Tuân lệnh "
" Ngươi vừa bị mất một cánh tay , lại đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.

Lại đây "
Long Lãnh Viên vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế , đôi mắt chưa hề nhìn qua bọn cô.

Trương Thập nghe xong không chần chừ đi tới
" Vương gia ...!?? "
" Đưa tay ra "
Trương Thập nghe theo đưa tay , Long Lãnh Viên liền đặt hai ngón trỏ và giữa khép lại chạm vào mạch tượng của Trương Thập.

Khiến gã hai mắt kinh ngạc , sau đó là đau đớn nhăn nhó.

Một ít lâu Long Lãnh Viên hạ tay xuống , Trương Thập quỳ một chân
" Đa tạ vương gia truyền nội lực "
" Đi đi "
Cô lạnh nhạt xoay người cùng tên đó phóng đi mất dạng , đạp gió bình đạm ẩn sau các cây lớn mà rời khỏi kinh thành.

Trương Thập cười nói
" Vương gia thật tốt với thuộc hạ , mà phải công nhận nội lực ngài ấy thâm hậu thật "
Cô nghe lời nói hào sảng vui vẻ cùng kính nể của Trương Thập , con mắt phải hơi híp lại
' Tốt ?? Thật vậy sao ...!'
Bọn cô bay ra vùng đất rộng lớn mênh mông toàn là cỏ dại , nơi đây như vùng Thảo Nguyên bạt ngàn hương cỏ.

Nhưng lại không có một bóng người , chỉ có vài cái cây xung quanh đung đưa trong gió lạnh.

Cô bước đi , dẫm lên cỏ non mạnh mẽ quan sát xung quanh.

Dùng Thiên Thông Nhãn nhìn xa vạn dặm , nhưng vẫn chỉ là vùng đất lớn không một người.

Trương Thập nhíu mày
" Rộng như vậy , làm sao tìm ra ? "
Cô bình tĩnh đi xung quanh , cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua mạnh mẽ.

Sau đó nhìn lên trên bầu trời , một âm thanh kêu lên thất thanh gào thét như đang thể hiện uy phong.

Là hai con đại bàng lớn , trông vô cùng dữ tợn đang xà cánh dùng móng vuốt bén nhọn của mình luân phiên cào chết một con lạc đà ở phía xa.

Rất rất xa ...!chỉ có cô là thấy được , con ngươi đỏ máu hiện lên tinh quang.

Sau đó phóng lên bay đi khiến Trương Thập bất ngờ
" Lục Tử , đi đâu vậy ? "
Cô vận dụng nội công chạy dọc toàn bộ cơ thể , cảm nhận cỗ nhiệt lưu nóng ran đang như muốn thiêu cháy cô.

Tốc độ phút chốc nhanh hơn , đạp gió nhẹ nhàng bay lên trên bầu trời phía xa.

Hoàn toàn bỏ lại Trương Thập sau lưng ...!Cô vẫn bình tĩnh , miệng vẫn thế ngậm lại.

Máu tươi đỏ nhẹ nhàng chảy xuống khóe môi thật kiều diễm
[ Ký chủ ! Người nhiều lần sử dụng quá giới hạn thân thể của mình rồi ]
" Hừ ...!"
Cô chỉ nhẹ nhàng phát ra âm tiết từ cổ họng , sau khi càng ngày càng gần với hai con đại bàng kia.

Chúng đưa đôi mắt sắt bén nhìn đến , miệng há ra gầm thét như đang uy hiếp.

Cô không quan tâm , xoáy vòng tạo thành đường cung xinh đẹp.

Bàn tay phải đưa ra nắm lấy một chân của con đại bàng lớn khiến nó sững sờ.

Cố vỗ cánh mạnh mẽ muốn làm cô bị thương , đôi con ngươi đỏ máu cả một bầu trời uy áp nhất thời chạm đến con đại bàng khiến nó cực lực sợ hãi.

Không còn sức lực giãy dụa , đồng thời tay kia của cô vung chưởng
Ầm !!!! Rầm
Con đại bàng còn lại đập mạnh xuống đất mà chết , dọa sợ mấy con thú gần đó.

Cô bắt giữ con còn sống rồi tiếp tục đạp gió tìm một nơi ngồi xuống bình thản , con đại bàng kia khép cánh run lẩy bẩy ở một bên không dám bay đi.

Trương Thập mồ hôi ướt đẫm đuổi tới , thở hổn hển
" Lục ...!Lục Tử ...!ngươi chạy ...!n ...!nhanh thế làm gì ?? "
Cô im lặng không trả lời tọa thiền nhập định xếp bằng ngồi trên tảng đá.

Trương Thập đưa mắt nhìn một con đại bàng chết phía xa , mùi máu tanh theo gió truyền vào khứu giác.

Sau lại nhìn đến con đại bàng đang run cầm cập kia mà nghệch mặt.

Không thể hiểu được hành động của cô là gì ...
Màn đêm dần buông xuống , Trương Thập vẫn đứng một bên nhắm mắt chờ đợi.

Cơn gió lướt qua , mọi thứ yên tĩnh đến dị thường.

Bỗng nhiên đôi mắt hắn bật mở nhìn ra nơi cái xác con đại bàng đã không còn nguyên vẹn.

Có hai tên đang nhìn nhau nói gì đó xem xét xác đại bàng , cô bình tĩnh đứng dậy
Vụt !!! Roẹt
Hai gã đó chết ngay tức khắc , cô nhìn nền cỏ đang dần ướt đẫm máu tươi.

Trương Thập đi tới
" Lục Tử , vậy là sao ? "
" Đại bàng kiếm ăn , mang về hang ổ "
" ...!Vậy sao chúng ta không theo đuôi hai con đại bàng mà phải chờ ? "
" Ẩn náu cẩn thận , thì quân số cũng rõ ràng.

Dễ dàng đột nhập , nguy hiểm lớn hơn.

Giả trang thăm dò , lựa chọn sáng suốt nhất "
Cô lạnh nhạt cởi bỏ áo ngoài của một tên lính đi ra xa , không quan tâm gương mặt Trương Thập đang ngu người .
Sau một lúc cô nhìn chính mình , vì đây là bộ đồ da thú màu vàng nên rất ấm.

Cái mũ lông đội lên đầu , trong đêm tối không thể thấy rõ dung nhan của cô .
[ Ký chủ muốn sử dụng thuốc dịch dung ? ]
" Ừ ...!"
Từ không trung rơi xuống một cái lọ dài màu xanh ngọc , cô mở nắp ra uống vào
[ Xác nhận : Đã dùng dung dịch thay hình đổi dạng ]
[ Ký chủ dùng suy nghĩ hóa hình gương mặt ]
Cô nhẹ nhàng giật mi mắt , cảm nhận cả gương mặt như bị một dòng nước thanh mát bao phủ.

Sau lại lần nữa bình tĩnh mở mắt ra , gương mặt cô đã trở nên khác lạ.

Rất bình thường , nhưng đôi mắt xinh đẹp đó vẫn hút hồn người nhìn một cách âm thầm.

Cô đưa tay sờ gương mặt mình.

Giờ đây trông cô bình dị lại nguy hiểm kỳ lạ ...
Cô đi ra đã thấy Trương Thập xử lý hai cái xác chết kia đàng hoàng.

Thân hình vạm vỡ mất một cánh tay trái cũng không làm khí thái của hắn mất đi .
" Ai cha ...!Lục Tử , lần đầu thấy được gương mặt của ngươi nha "
Trương Thập khoác tay lên vai cô cười vui vẻ , cô lạnh nhạt đưa tay nắm lấy chân con đại bàng đã chết kéo lê đi.

Con còn sống thấy vậy cũng cất cánh bay , dẫn đường cho bọn cô ...
Vùng đất mênh mông rộng lớn , bọn cô đi đến một tảng đá lớn thật lớn.

Con đại bàng đưa móng vuốt xà xuống một vị trí gần tảng đá.

Trương Thập bước tới hơi nằm xuống áp lỗ tai vào mặt đất.


Nhíu mày
" Có âm thanh "
Cô đưa mắt nhìn xuống , Thông Thiên Nhãn vẫn không thể thấy gì ngoài đất.

Cô nhìn qua con đại bàng , nó run lên sau đó đưa chân bước đi trên nền cỏ xanh khoảng 17 bước dài.

Đi đến trước một cái cây cổ thụ cách tảng đá không xa.

Cô nhíu mày , đôi con ngươi đỏ hiện lên tia sáng trong phút chốc.

Dị thường đáng sợ đó chỉ có con đại bàng nhìn thấy , nó run lên một cái.

Cô đưa những ngón tay ra khẽ chạm vào không gian , sợi dây màu trắng ngân lóe lên tia sáng dưới bầu trời đêm càng thêm quỷ dị .
[ Kỹ năng Quang Mâu ]
[ Truyền tải cho ký chủ ...!]
[ Đinh ------> Hoàn tất ]
Đôi mắt cô có cảm giác đau rát trong phút chốc , nhưng sau đó liền thấy rõ muôn vàn sợi chỉ bạc hòa vào không gian được giăng từ cây cổ thụ đến tảng đá lớn như ngọn núi nhỏ kia.

Không cần nghĩ cũng biết nếu sơ sẩy chạm vào đều sẽ chết như chơi ...
Cô đưa tay lại nhìn vào vết máu đang chảy xuống , sợi chỉ bạc kia vẫn còn đọng lại giọt máu tanh.

Nhẹ nhàng nhỏ xuống đất tan biến thật diễm lệ trong đêm ...!Cô nhấc môi cười nhẹ
" Đủ cẩn thận "
[ Vô Linh Chỉ !! Một bảo vật loại Lam , rất sắc bén ]
Cô nhìn xung quanh , có vài nơi cũng gieo chỉ như vậy.

Cô nhìn con đại bàng đang đi từng bước cẩn thận , né tránh sợi chỉ mà cười chế giễu .
" Cho đại bàng với ánh mắt sắc bén tinh tường đi tìm thức ăn , quả là lựa chọn sáng suốt.

Ai lại có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy đây ? "
Cô nói rồi học theo đại bàng mà đi , Trương Thập kinh ngạc không hiểu gì nhưng cũng làm theo.

Sau khi vất vả chui qua từng sợi chỉ bạc , nếu không để ý có lẽ cô sẽ không thể thấy những nền cỏ xanh đang dần được thay thế bằng từng phiến đá vụn trên mặt đất.

Xung quanh có khá nhiều cục đá to lớn , nhưng nó lại chẳng có liên quan gì tới nhau.

Vì nó cách rất xa những viên đá khác , nhưng thực chất đây là một mê trận tinh vi.

Những sợi chỉ bạc đó quấn quanh toàn bộ kết nối lại với nhau tạo thành hình ảnh lập phương ngôi sao với trùng trùng chi tiết khác thường.

Nếu biết quan sát , sẽ thấy được từ nãy đến giờ bọn họ đều đi xung quanh những tảng đá kia ...
[ Việc bảo đại bàng tìm thức ăn đem về hang như vậy , có lẽ rất khó khăn.

Tội mấy con đại bàng =.= ]
Cô nhíu mày dừng lại , con đại bàng cũng dừng chân đạp đạp xuống nền cỏ phía dưới.

Trương Thập đổ mồ hôi vì phải cẩn thận mang cái xác lớn của đại bàng.

Còn phải luồn lách mệt nhọc , lâu lâu hắn sơ ý liền thấy thân đại bàng bị cứa rách.

Linh cảm của một sát thủ mách bảo cho hắn biết , nơi này không an toàn như vẻ bề ngoài ...
Đại bàng đạp chân khoảng 30 cái liên hồi , liền có một thông đạo ầm ầm mở ra nhanh chóng.

Cô đi xuống cầu thang dài , cả Trương Thập cũng nhanh chân nối bước.

Cửa thông đạo đóng lại rất nhanh , xung quanh cầu thang dài là đèn đuốc hai bên treo trên tường đỏ rực.

Điều quan trọng là còn có mỗi một con đại bàng lớn trông vô cùng hung ác bình tĩnh đậu trên đuốc lửa.

Bọn nó nhìn theo hai thân ảnh của cô và Trương Thập , đôi mắt nhọn hoắc trong đêm càng thêm u tịch nguy hiểm của loài dã thú.

Nhưng khi cô liếc qua , mang theo một cỗ áp bách khiến đám đại bàng ngay lập tức không còn dám manh động.

An phận ở vị trí của mình ...
[ Ký chủ ! Ta không hiểu , nếu như cho đại bàng tìm thức ăn.

Vậy khó tránh khỏi vết máu vươn vãi trên mặt đất kia mà ? Sẽ dễ bị nghi ngờ ]
' Vùng đất này lớn như thế , việc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là thường tình.

Dã thú cắn giết lẫn nhau , ai lại đủ nhạy bén mà quan sát ? Nếu có , thì chắc gì đã sống sót trong mê trận này '
Gương mặt cô vẫn bình đạm trả lời tiểu Bát Đản bằng tâm thức , Trương Thập phía sau nhìn theo bóng lưng cô.

Bọn họ đi dài xuống cầu thang không phát ra âm thanh nào.

Khi đến điểm cuối mới thấy hai tên lính gác vận áo lông , đội mũ lông thú ở hai bên .
- Đứng lại !!
Cô đưa ra thẻ bài đồng cho bọn chúng , khi nãy lấy được từ trên cơ thể hai kẻ mệnh xấu kia.

Trương Thập cũng đưa ra , hai tên lính gác gật đầu buông đao dài xuống.

Thế là bọn cô bình an đi vào bên trong ...
Càng đi , lối dài dẫn đến một cánh cửa đá lớn vô cùng.

Xung quanh đi đi lại lại là lính canh cầm đao , thân hình vạm vỡ hung tợn.

Cánh cửa đá mở ra , cô bước vào liền thấy xung quanh hai bên có bao người đang đứng ngay ngắn.

Dẫn đến phía trên bậc thang ngắn là cái ghế được chạm khắc tinh xảo tỉ mỉ.

Một tên nam nhân được coi là tuấn lãng ngồi đó ôm lấy eo mỹ nhân .
Bộ đồ không khác gì những kẻ ở đây , đều là lông thú.

Nhưng lại là lông sói , bộ dạng đại ca kiêu ngạo khiến người ta ngứa mắt.

Đôi con ngươi bình tĩnh liếc xuống , tay ôm lấy eo mỹ nữ bên cạnh nâng niu.

Cô chuyển dời con mắt qua nàng ta , sau đó lại không tia gợn sóng đứng vững
" Chuyện gì vậy ? "
Trương Thập để xác đại bàng một bên , không biết nói gì thì âm thanh êm nhẹ của cô đã vang lên
" Không hiểu vì sao bọn chúng đối đầu nhau.

Một con đã chết "
" Hử ? Vậy thì làm thịt hết đi "
Âm thanh nam nhân khó chịu tức giận phất tay , lập tức có vài tên đi lên lôi cái xác đi.

Con đại bàng kia cũng bị một đao chém chết lôi vào trong.

Mỹ nhân kia thân hình nóng bỏng đứng lên , mạng sa che mặt lắc lư eo đi tới.

Nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ của cô , sau đó cất tiếng
" Đôi mắt ngươi khiến ta khó chịu "
Nàng ta vang lên âm thanh mềm mại , tên nam nhân kia lập tức đi xuống ôm lấy nàng ta dịu dàng
" Yến Liên , làm sao vậy ? Tên tiểu tử này khiến nàng không vui chỗ nào ? "
Phải !! Đó là vũ nữ đệ nhất Phỉ Yến Liên , là nữ nhân đêm qua đã bị cô tấn công.

Tiểu Bát Đản cảm khái
[ Nàng ta bây giờ lại ở đây , xem ra có thân phận không bình thường ]
" Chàng đó ...!đêm qua ngủ như chết.

Bây giờ con giả vờ chiều chuộng cái gì ? "
Phỉ Yến Liên đưa tay nhéo mũi hắn , nam tử hôn vào trán nàng ta
" Chịu thôi , không hiểu sao đêm qua đang định cùng nàng ân ái thì cơn buồn ngủ ập tới.

Ta không biết chuyện gì luôn , may là sáng hôm sau mỹ nhân vẫn còn ở cạnh ta "
Nam tử mỉm cười nói , nhưng sự thâm ý ở câu cuối lại khó nắm rõ.

Phỉ Yến Liên mỉm cười nũng nịu
" Hừ ...!ta không biết đâu~ ...!ta muốn móc mắt kẻ này xuống "
Cô nhìn qua đôi mắt hoa đào tràn ngập sát khí nơi đáy con ngươi được cất giấu của Phỉ Yến Liên.

Trương Thập kinh ngạc , thân hình đang nhẹ nhàng vừa động một cái giật nãy thì ...
Phập !!!
Máu tươi văng tung tóe , cô nhẹ nhàng đưa ra đôi mắt đã bị móc xuống của mình khiến ai nấy sững sờ bất động.

Chỉ một giây thôi , chưa ai kịp hiểu chuyện gì thì cô đã tự moi ra đôi mắt.

Máu vẫn còn từ kẽ tay cô lan xuống nền đất , hàng mi nhắm lại bao phủ hốc mắt đã trống rỗng.

Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta lạnh gáy ...
" Ngươi ...!"
Nam tử nuốt nước bọt nghẹn họng không nói thành lời , Phỉ Yến Liên hồi thần sau đó mỉm cười lớn xoay đi.

Âm thanh du dương làm say lòng người
" Ha ha haaaa ...!tốt ...!tốt lắm ...!"
Nam tử kia chạy theo Phỉ Yến Liên , quay đầu lại nhìn cô sau đó nói
" Mau đi trị thương , trong bảo khố ngươi muốn gì cứ lấy.

Xem như phần thưởng cho sự dũng cảm này "
Cô lạnh nhạt nắm lại hai con mắt trong tay , Trương Thập tức giận đi lên
" Lục Tử , ngươi điên sao ?? "
" Đi thôi "
Cô vẫn bình tĩnh , âm thanh không nhanh không chậm.

Đôi môi đã bắt đầu trắng bệch , bước đi vững trãi.

Dù mất đi tầm nhìn , cô vẫn không có chút trở ngại.

Hai mắt chảy xuống đường máu diễm mĩ , không ai thấy ...!không ai biết nụ cười âm lãnh nhanh chóng được kéo lên trong đêm tối ...
" Lục Tử , Trương Thập ta đời này chưa kính nể ai ngoài vương gia.

Nhưng hôm nay không ngờ lại có thể chứng kiến ngươi vì nhiệm vụ mà mạnh mẽ như vậy.

Tận đáy lòng ta cảm phục "
Trương Thập chạy theo nói , cô vẫn lạnh nhạt im lặng
[ Ký chủ ...!người ...!]
______________________________
Cô dưỡng thương được vài ngày , ở trên giường đá cứng ngắc ngồi tọa thiền.

Hai mắt vẫn nhắm không hề mở ra , cô đưa tay lấy một bình dược từ không trung.

Uống vào một viên , cả cơ thể lập tức như có một nguồn năng lượng mãnh mẽ thâm nhập bao bọc lấy cô .
[ Chúc mừng ký chủ đạt đến Thượng Đình - Trường Phong ]
Tiểu Bát Đản vang lên tiếng nói gượng gạo , cô bình tĩnh thu lại khí tức.

Bàn tay đưa ra vuốt ve đôi môi đã hồng nhuận
" Mấy ngày qua đã lên được bậc cao nhất của Trường Phong.

Rất tốt , linh đan diệu dược quả nhiên rất tốt ...!"
[ Ký chủ chơi ăn gian ]
" Có không dùng là ngu.

Ta giàu ta có quyền "
[ ...!]
Tiểu Bát Đản không biết nên nói gì trước sự ngang tàn của cô.

Bàn tay năm ngón mịn màng đưa lên đôi mắt , mở ra.

Bên trong đã không còn gì ngoài màu trắng dã , nhưng lại rất có hồn.

Kiến tạo một cảm giác bạo ngược gì đó vô định , tựa như một thế giới rộng lớn trầm ổn nhưng lại đầy nguy hiểm ẩn sau đôi mắt trống rỗng đó.

Khiến người ta bất giác sợ hãi mà khiếp đảm ...
" Phỉ Yến Liên đó ...!ha~ ...!"
Cô đứng lên bình thản , căn phòng giản đơn khá rộng lớn.

Sự yên tĩnh đi sâu vào lòng người , cô bước ra ngoài.

Dùng giác quan cảm nhận cảnh vật xung quanh , sau đó đi dọc theo dãy hành lang có phần tối tăm và ánh đèn đuốc hai bên.

Những con đại bàng nhìn theo , dù cô đã mù nhưng vẫn chính là khiến bọn chúng sợ hãi như thế ...
[ Ký chủ ! Cái tên hôm trước là Vương Tử của ngoại bang.

Tự là Sở La Kháp Ca , tên này nham hiểm độc đoán.

Chính là nam phụ si tình với nữ chính Dao Ỷ Nhi ]
Cô vẫn bình thản không nói , tiếng vang lộp bộp thất thanh trong không gian đạo đất càng trở nên dị thường.

Trương Thập từ đâu xuất hiện , nói nhỏ đủ hai người nghe
" Ta điều tra rồi , mấy cái trận bên ngoài đều là do nữ nhân kia nghĩ ra "
" Biết được kế hoạch gì của chúng chưa ? "
" Vẫn chưa , bọn chúng vẫn án binh bất động.

Cũng không thấy ai khả nghi khác vào đây để bàn bạc đại sự "
Trương Thập lắc đầu thở dài , cô bình tĩnh điểm nhẹ bước chân dừng lại trước một cánh cửa đá được hai tên lính canh gác
Xoẹt !!!!
Máu tanh chảy ra khắp nơi khiến Trương Thập kinh ngạc , trố mắt nhìn thi thể nằm trên đất của lính canh.

Không hiểu gì
" Lục Tử , ngươi làm gì vậy ? Tại sao lại giết người ? Chẳng phải vào đây âm thầm thăm dò sao ? "
Cô vẫn không trả lời , khóe môi mỉm cười nhẹ.

Đưa tay đánh một cái khiến cánh cửa đá vỡ tung , bên trong là một khoảng không bình thường.


Chỉ có giường đá , bàn và ghế , nhưng lại có chút xa hoa bởi những mành sa mộng mị ảo diệu.

Hương thơm ngát xộc vào mũi , tấm bình phong hoa văn đặt ở giữa.

Nhìn thôi cũng đủ biết đây là phòng của nữ nhân ...!Cô đi xung quanh một cách bình tĩnh , Trương Thập gấp gáp đến độ gương mặt cũng dần mất kiên nhẫn
" Ngươi làm gì vậy hả ? "
" Nhiệm vụ ...!Vương gia chẳng phải muốn như thế sao ? "
Cô đi xung quanh lục lọi , bàn tay lấy ra một cái lá thư được cất giấu kỹ càng dưới giường đá.

Một cái lỗ khoét đục cất giấu đồ bí mật , cô lặng lẽ cất đi không để Trương Thập phát hiện ...
" Các ngươi làm gì ở đây ? Người đâu , bắt chúng lại "
Phỉ Yến Liên đi vào , dung nhan vẫn được lụa mỏng che đi.

Đám lính canh cầm đao lao đến , Trương Thập không nhẫn nại vung kiếm giết chết chúng
" Lục Tử , không ổn.

Đi thôi "
Hắn giờ đây vô cùng rối bời không hiểu chuyện gì đang xảy ra , ngay cả Phỉ Yến Liên cũng hiện lên tầng tầng nghi hoặc nơi đáy mắt.

Cô vung đao giết chết đám lính
Roẹt !!! Đoàng
Bọn cô chạy ra ngoài , trên dãy hành lang yên tĩnh vang lên tiếng lộp bộp hối hả.

Bỗng phía trước xà xuống một cái lưới lớn , Trương Thập kinh hãi dùng đao muốn chém đứt cái lưới.

Nhưng độ dai của lưới khiến hắn bất lực ...
" Hừ !! Bắt lại , giam cầm.

Tra tấn cho ta "
Phỉ Yến Liên phẫn nộ nói , đám thủ hạ vâng lời sau đó áp giải bọn cô rời đi.

Phong tỏa hết võ công của cô và Trương Thập
- Vào đi !! Người đâu , mang roi sắt đến
Cô bị đẩy vào một cách mạnh bạo , nhưng vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Cô nhẹ nhàng quay lại đối diện về phía tên hán tử , đôi mắt một màu trắng khiến gã có phần e sợ.

Nhưng vẫn nắm chặt dây roi sắt , nghĩ bụng cô đã không thể sử dụng võ công được nữa liền chuẩn bị đánh xuống ...
Đôi mắt cô không hiểu vì sao lại có thể đối diện với gã , khiến bàn tay đang đưa lên phút chốc cứng đờ.

Hai mắt gã bất động không chớp nhìn chăm chăm vào đôi mắt kỳ dị của cô.

Âm thanh nhẹ nhàng êm ái phát ra từ môi đỏ mọng , ảo diệu đi vào tâm trí người mà khảm lại ...
" Rời đi ...!Ngươi đã đánh xong "
Tên hán tử buông lỏng tay , hai mắt vô hồn lững thững ra ngoài.

Khi ra khỏi phòng giam liền hồi tỉnh , nhìn quanh sau đó gãi đầu rồi ung dung rời khỏi.

Cô bình tĩnh ngồi xuống đất lạnh , tiểu Bát Đản thất thố hỏi
[ Ký chủ ! Người sử dụng cái gì vậy ? ]
" Thuật thôi miên ...!"
[ Cái gì ? Mất hết pháp thuật người cũng chính là khó đối phó như thế ||||→_→ ]
" Dùng sóng âm não để điều khiển chúng , không khó.

Ta đọc được trong sách như thế "
Cô nhẹ nhàng nói , bàn tay lấy ra bức thư khi nãy mình đã lấy được.

Hai mắt vẫn không có tiêu cự , chẳng thấy gì
[ Ký chủ ! Người đang làm gì vậy ? Người vào đây chẳng phải để nằm vùng sao ? Hành động của người rất lạ ]
" Ha~ ! Ta chỉ muốn xác định vài chuyện thôi.

Khi nhìn thấy Phỉ Yến Liên , ta đã biết mình nên làm gì.

Có thể lấy lại đôi mắt cho ta không ? "
[ Hả !? Vậy người móc làm gì ? ]
" Không móc , thì nữ nhân kia sẽ giam giữ ta lại ngay.

Làm sao ta lấy được bức thư này ? Huống hồ ta làm vậy , là để khi dùng thân phận khác sẽ không ai nghi ngờ.

Đôi mắt và mái tóc này rất đặc biệt , muốn nhận ra cũng không phải không có khả năng "
[ Ký chủ ! Người nói cao thâm quá , ta không hiểu gì hết.

Nhưng nếu muốn có lại đôi mắt , thì rất đơn giản.

Người đã sử dụng thuốc dịch dung , người có thể lợi dụng nó để trở về dung nhan nguyên vẹn ]
Cô gật nhẹ đầu , nhắm lại đôi mắt , lập tức cả gương mặt lần nữa như bị bao trọn bởi vầng sáng mát lạnh.

Cô trở lại bình thường , nhan sắc kiều diễm mĩ lệ lại sắc lạnh.

Hàng mi khẽ run , mở ra con ngươi đỏ máu tĩnh lặng.

Ai nhìn thấy khung cảnh này , có lẽ sẽ sợ chết khiếp ...
Cô mở lá thư ra đọc , đường cung khóe môi kéo lên tạo thành độ cong âm hiểm và sâu xa.

Hai mắt cũng khép hờ , từ cổ họng phát ra tiếng cười thật khẽ khàn lại du dương
" Ha ha~ ...!quả nhiên là thâm tàng bất lộ* ...!Đáng nể ...!"
* Thâm tàng bất lộ : Kẻ lòng sâu thẳm , không để lộ ra *
Cô bóp nát mảnh giấy khiến nó trở thành tro vụn , sau đó nhẹ nhàng đứng lên hai tay chắp ra sau.

Sự nguy hiểm đó của cô khiến tiểu Bát Đản vừa sợ vừa tò mò
[ Ký chủ ! Người có âm mưu gì sao ? Còn có ...!Phỉ Yến Liên là Dao Ỷ Nhi ? ]
" Cứ cho là vậy đi "
[ Long Lãnh Viên nếu cho nàng ta vào nằm vùng , vậy sao còn cho người và Trương Thập kia vào đây ? ]
" Cái gọi là Dương Đông Kích Tây* cũng chỉ như vậy.

Chẳng phải là muốn ta và Trương Thập đi làm bia chắn để cho tên Vương Tử kia không nghi ngờ sao ? Chẳng qua là muốn dùng chúng ta để làm lá chắn bảo vệ cho Phỉ Yến Liên mà thôi.

Cái gọi là chủ tốt , thật quả nhiên là có khác "
* Dương Đông Kích Tây : Đánh lạc hướng *
Cô mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc tím của mình.

Việc cô làm rõ rành rành đối với Phỉ Yến Liên chẳng phải là đang cố tình giúp nàng ta tìm cơ hội để bắt cô và Trương Thập sao ? Cô giúp nàng ta không cần suy nghĩ kế hoạch mà vẫn có thể tự giác cho bản thân và Trương thập vào nhà giam ngồi.

Nàng ta nên nói với cô một lời cảm tạ chứ nhỉ ??
[ Vậy là sao ? Chẳng phải nữ chính đi quyến rũ nam nhân là vì bản tính sao ? Ta không hiểu gì rồi đó °=^=° ]
" Hừ !! Sau này ngươi sẽ biết "
_____________________________
" Hử ?? Kẻ đó biết kế hoạch của bản vương ? "
Long Lãnh Viên bình tĩnh đứng cầm bình tưới nước cho chậu cây của mình.

Hành động nho nhã không chút dư thừa , gian phòng rộng lớn chỉ có sự yên tĩnh bao trùm.

Một con hồ ly trên bàn cách đó không xa gật đầu
" Phải !! Ta thấy rất lạ , giống như là đang tự dấng thân vào nhà lao.

Vương gia , người thấy sao ?? "
" Kẻ đó là Lục Tử nhỉ ? Cứ mặc kệ , lo làm việc của mình là được "
Hắn vẫn bình thản nói , bàn tay cầm kéo bắt đầu tỉa lá.

Hồ ly phía sau nhìn bóng lưng vững trãi của nam nhân thật lâu sau đó biến mất như cơn gió.

Cánh cửa đóng kín lần nữa , bàn tay đang cắt tỉa của Long Lãnh Viên hơi dừng lại.

Sau đó mỉm cười nhạt tiếp tục ...
____________________________
Bốp !!!!!
Long Ngạo Hàn tức giận ném xuống tấu chương trên tay , gương mặt tuấn mỹ là sự u ám khó nói thành lời.

Các quan viên đứng trong gian phòng run cầm cập quỳ xuống dưới đất , cảm nhận bạo tức của đế vương ...
" Chuyện này là sao ?? Các ngươi vô dụng như thế ?? Lôi tên Mã quan kia tru vi cửu tộc cho trẫm "
Âm thanh rét lạnh lại chứa sự thịnh nộ của hắn khiến quan viên tái mặt.

Tên Mã quan la hét cầu xin bị thị vệ lôi đi , không ai dám cầu xin thay.

Gã là huyện phủ cai quản Thành Kỷ Hoa , nay lại khiến cho nơi đó trở thành một ổ dịch không lý do khiến long nhan nổi trận lôi đình .
Một người thân hoa phục , có khí chất của một người chức cao vọng trọng.

Đôi mắt gian xảo bình tĩnh liếc nhìn bầu không khí , sau đó chắp tay đi lên
" Hoàng thượng , hiện tại người dân đều muốn vào thành tránh nạn.

Huống hồ trời đã vào thu , nhưng dịch bệnh này lại khiến lương thực hao tổn.

Dân lành bất an , cơn đói và lạnh giá đang dần tăng.

Mong hoàng thượng suy xét "
Long Ngạo Hàn trầm mặt gõ ngón tay lên mặt bàn , hắn đã cho thái y trong cung đi tìm hiểu.

Nhưng vẫn là không có cách tìm ra thuốc giải ...
- Hoàng thượng !!! Nô tài tham kiến hoàng thượng.

Hoàng thượng , không xong rồi , ngoài thành bây giờ có nhiều dân lành đang biểu tình.

Chửi rủa đến long nhan
Nghe tên thị vệ quỳ trên đất nói xong , quan viên càng thêm nhìn nhau xì xầm .
Rầm !!!!!
Cái bàn vỡ ra từng mãnh trước cái đập mạnh của hắn , không gian phút chốc im bật.

Long Ngạo Hàn đứng lên phất tay áo rời đi không nói lời nào ...!Lý Thùy Lâm , cũng là người khi nãy đứng ra cất tiếng.

Không ai thấy được , lão nở một nụ cười nham hiểm
_____________________________
" Ha ha haaa ...!"
Âm thanh tiếng cười vang vọng từ sân vào sảnh , Lý Thùy Lâm cao hứng ngồi xuống ghế nhấp chén trà nóng .
" Phụ thân sao lại cao hứng như vậy ?? "
Lý Thượng hoa phục đi vào ngồi xuống ghế mỉm cười dò hỏi , lão già Lý Thùy Lâm đặt tách trà xuống
" Hài nhi , hôm nay phụ thân nhìn thấy tên ranh hoàng đế kia nổi trận lôi đình.

Người dân bây giờ đều nguyền rủa hắn là kẻ độc ác , không thương dân lành.

Khiến triều đình bây giờ không ít sóng gió "
Lý Thượng nghe vậy hạ mi mắt che đi tia gian xảo xẹt qua , bình tĩnh mỉm cười cùng lão già đang có tâm trạng tốt nói phiếm vài câu
" Chuyện gì lại khiến người dân phẫn nộ như vậy ? "
" Thành Kỷ Hoa bỗng dưng bộc phát dịch bệnh không rõ nguyên nhân , khiến người dân hoang mang.

Nhiều người đói khổ , sợ hãi lây lan nên liền chạy nạn đến kinh thành.

Kinh thành dù phồn hoa , nhưng với lương thực hiện tại đâu đủ để bươn trãi "
Lý Thùy Lâm mỉm cười nhẹ âm hiểm đầy thõa mãn , Lý Thượng gật đầu sau đó nhìn vào khoảng không bất chợt hỏi
" Phụ thân muốn làm gì ? "
" Tất nhiên là châm dầu vào lửa ...!"
Tiếng cười man rợ độc ác vang vọng truyền đi khắp không trung , lắng đọng hòa vào gió tựa như dã thú rít gào ...
______________________________
" Hoàng đế Kỳ Nghệ Quốc không thương dân lành , bỏ mặt chúng ta.

Thoái vị nhường ngôi !!!! "
Một tên dân lành cầm cờ lớn trắng viết tên bằng máu đỏ tiên phong , phía dưới là hàng trăm hàng ngàn người đang tức giận hùng hồn ở ngoài cổng thành hô hào rầm vang cả không trung !!!
- THOÁI VỊ NHƯỜNG NGÔI
- BẠO QUÂN ĐỘC ÁC , THOÁI VỊ NHƯỜNG NGÔI
Âm thanh gào lên như lắng đọng , đám quân sĩ mở cổng thành đi ra cầm đao tức giận muốn đẩy lùi bọn họ.

Nhưng tên tiên phong kia , gã cười khinh bỉ nói
" Hoàng đế kia muốn diệt chúng ta cho đỡ chướng mắt đây mà "
Nghe xong người dân vốn đang có phần e dè liền đẩy mạnh mấy tên lính , dùng thế đông chèn ép chạy vào kinh thành.

Một mảng hỗn loạn xảy ra giữa hai phe , tựa bãi chiến trường.

Âm thanh hô vang không ngừng hai câu trên , khiến nhiều người dân trong thành tò mò , nhưng không dám mở cửa ra ngoài .
" Hàm hồ , bắt tất cả lại "
Âm thanh thị vệ Thẩm Chương vang lên dẫn đầu hơn trăm quân sĩ uy hùng ra hiệu lệnh.

Kẻ cầm đầu bá tánh phản nghịch bị bắt lại quỳ dưới đất , Thẩm Chương hằn giọng
" Bỏ gã vào đại lao , chờ phán xử.

Còn ai nếu muốn tiếp tục , giết không tha "
Nói rồi Thẩm Chương quay vào , dân lành căm phẫn muốn phản lại nhưng đều bị khống chế quỳ rạp dưới đao kiếm đang kề trên cổ sắc lạnh.

Ánh mắt uất hận nhìn cửa thành đang dần đóng lại ...
Một thân ảnh trên cây phía xa cao ngất trời đạp cành thẳng lưng quan sát.

Bộ y phục quỷ dị màu đỏ phấp phới trong gió hàn.

Đôi mắt phải với con ngươi màu đỏ máu tĩnh lặng tựa một khoảng không vô định , gương mặt quấn mảnh vải vòng quanh không ngay ngắn.

Tạo ra cảm giác tà mị , mái tóc tím xõa dài từng sợi mềm mượt như tỏa sáng dưới tia nắng nhu hòa càng tăng thêm sự quỷ dị.

Cô đưa từng đốt tay lên đôi môi đỏ mọng đang dần nhẹ nhàng kéo ra nụ cười , thật mỹ lệ làm sao.

Làm say lòng nhân tâm , nhưng lại nguy hiểm khó phân định ...
" Những âm mưu ...!thật đáng sợ làm sao ...!Ha ha haaa ...!"
Tiếng cười thật khẽ truyền vào cơn gió , liệu ai sẽ nghe thấy âm thanh này ? Âm mưu ? Đó là gì ? Liệu thiên hạ sẽ còn có bao nhiêu sóng gió chưa xuất hiện ? Đang dần gợn sóng thật nhẹ nhàng , từ từ luân chuyển êm ái khiến tâm người không thể nảy sinh phòng ngự ...!nhưng ai sẽ rõ ràng ? Đây là dấu hiệu cho bão táp cuồng phong ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui