3 ngày sau bọn họ đều xuất phát đến ngọn đồi đó , tương truyền rằng nơi đây là dãy núi hiểm trở với những điều ma quái.
Đã có rất nhiều những mạo hiểm gia đến đây chụp phong cảnh và khám phá , nhưng đều chết bất đắc kì tử.
Xác được quăng ra khỏi núi ...
Vong Kỳ lái xe mỉm cười ôn hòa
" Sư phụ của thầy cũng chỉ sống gần đó mà thôi , có thể nói là người canh chừng và bảo vệ Tà Tâm núi "
Thiên Hà nghe thấy liền hỏi
" Các vị là thầy trừ tà , sao lại không vào đó thu phục tà linh ? "
" Ha ha haaa ...!làm sao được ? Nơi đó có những quỷ dữ rất đáng sợ.
Cả sư phụ thầy cũng không thể làm gì ngoài canh chừng chúng , không cho chúng rời khỏi núi "
" Đáng sợ như vậy sao ? "
Tuyên Anh lo lắng hỏi , Kha Ly ngồi bên ghế lái phụ xoay đầu nói
" Muốn vào trong phải có sự cho phép của cha ta.
Hai người hãy lo liệu "
Cả hai bất ngờ trước lời nói của Kha Ly , Thiên Hà mỉm cười nhẹ
" Hóa ra tiểu thư đây là con gái của vị thầy sư đó "
" Cha ta pháp danh là Đoạn Linh Sư "
Kha Ly nói rồi quay lên , Vong Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu bên ngoài khẽ nheo mày.
Thiên Hà thấy liền hỏi
" Có vấn đề gì sao ? "
" Không có gì "
Chiếc xe 8 chỗ chạy dài theo con đường vắng vẻ lên núi , xung quanh bốn bề hoang vắng không một bóng người.
Những bụi cây lưa thưa xung quanh rãi rác ...
Mặt trời dần xuống núi , ánh hoàng hôn lên cao.
Trong xe mọi người ai nấy mệt mỏi , ngủ gà ngủ gật.
Cô ngồi một ghế tách biệt nhắm mắt tựa đầu vào tay ngủ.
Đôi mắt Vong Kỳ liếc lên kính chiếu hậu , nụ cười ở khóe môi vươn lên dịu dàng.
Kha Ly nhìn thấy , căm phẫn nhìn qua Tuyên Anh ...
Chiếc xe dừng lại , mọi người bước xuống nhìn một khoảng trống rộng rãi.
Ở phía trước có một ngôi nhà gỗ cổ riêng biệt toát lên sự lâu đời.
Những thân trụ vẫn còn vững chắc hiên ngang với hoa văn tinh xảo trạm trổ.
Hai bên ngôi nhà dài là hai thân cây đa lớn với xích đu được treo lên.
Không gian xung quanh yên tĩnh thanh bình , lá cây xào xạc .
" Vào đi "
Vong Kỳ mỉm cười nói , bước đến phía cửa lớn không đóng.
Phía trên còn có dán một lá bùa , thân ảnh Vong Kỳ đứng che khuất lá bùa được treo đó.
Mỉm cười ôn hòa
" Mời vào "
Tuyên Anh và Thiên Hà cúi đầu đi vào , cô lơ lửng bay vào trong.
Bên trong gian nhà rộng lớn , mọi thứ đều được làm bằng gỗ quý hiếm cổ kính.
Một lão già nhắm mắt tọa thiền ngồi ở dưới đất chính giữa sảnh.
Đôi mắt mở ra sắt bén nhìn đến Tuyên Anh hét lớn
" CÚT ...!BIẾN RA KHỎI ĐÂY ...!AI CHO NGƯƠI VÀO HẢ ? BIẾN ĐI , CÚT KHỎI NHÀ TA "
Tuyên Anh bị tiếng quát của lão làm giật mình sợ hãi , gương mặt già nua dữ tợn mang theo cỗ tức giận.
Cô đang lơ lửng bên cạnh Tuyên Anh , tiểu Hắc tỏa ra sát khí
" Lão dám dùng lời nói bất kính đó với người ...!"
Cô nhìn qua tiểu Hắc đang chuẩn bị giết lão liền lạnh nhạt nói
" Đừng manh động , lão không phải nói ta "
Tuyên Anh có chút ngẩn người sau đó định quay đi , thì tiếng nói của Vong Kỳ ôn hòa vang lên
" Em đừng đi , sư phụ không có đuổi em "
Tuyên Anh ngơ ngác không hiểu gì , nhìn đến Đoạn Linh Sư đang đứng lên.
Giọng nói trở nên trầm ổn vuốt râu dài , liếc qua Tuyên Anh sau đó đi đến phía ghế ngồi xuống
" Các con sao lại về đây ? "
" Cha , chúng con về đây là có chuyện "
Kha Ly bước tới ngồi xuống cạnh lão vui vẻ nói , Thiên Hà đi lên cúi đầu
" Chào Đoạn Linh Sư , tôi là Tự Thiên Hà.
Là người của Tự gia thế hệ phù thủy , hộ tống tiểu thư đến đây lấy Linh Ty Phục Hoa trên núi Tà Tâm "
Bàn tay nâng chung trà của Đoạn Linh Sư dừng lại , lão liếc qua Thiên Hà.
Đặt mạnh tách trà xuống khiến nó nứt ra
" Hừ ! Trở về đi , kêu tiểu thư của ngươi rời đi luôn.
Đừng làm phiền lão "
" Nhưng ...!"
" Đi đi "
Thiên Hà chưa nói hết câu đã bị lão ngắt lời , lão đứng lên đi đến phía bàn thờ đốt nhan.
Vong Kỳ nhìn qua khó xử , sau đó lên tiếng
" Sư phụ , họ muốn lấy đồ.
Núi đó cũng không phải của chúng ta , hay là người cho họ vào ? "
" Kỳ nhi , ngươi nghĩ sẽ khuyên được lão ? Mau tiễn khách "
Lão già cắm nhan vào lư hương trầm ổn ra lệnh , Tuyên Anh bước lên
" Đoạn Linh Sư , ta xin người hãy cho ta vào ...!"
" Câm miệng ! Cút về hết đi , nhanh đi đi.
Tự gia các người tự mà lo liệu , cút đi hết "
Tiếng quát lần nữa vang lên khiến mọi người giật mình.
Thiên Hà nheo mày chắn trước Tuyên Anh
" Đoạn Linh Sư , chúng ta thành kính lễ phép.
Người lại không kiêng nể khách sáo mà còn quát tiểu thư chúng tôi ? "
" Hừ ! Trở về đi "
Đoạn Linh Sư không thèm liếc nhìn họ , phất tay đuổi người.
Kha Ly nhếch môi cười lạnh
Bang bang !!!!
Hai tiếng đánh xé gió vang lên , mọi người bất ngờ nhìn lại.
Một nam nhân thân thể cường tráng khỏe mạnh mặc một bộ kimono xám giản dị , mái tóc đen mun hơi rối.
Hai con mắt nhắm lại , nụ cười vươn trên môi hiền hòa.
Dung nhan tuấn mĩ có 7 phần giống với Vong Kỳ , tay trái cầm khay trà.
Tay phải cầm một cây gậy gỗ nhỏ , dưới đất là Tự Thành đang nằm đau đớn ôm vai.
Tuyên Anh lo lắng chạy lại
" Anh có sao không ? "
Tự Thành lắc đầu sau đó biến mất vô tung , người nam nhân kia đưa tay xoa đầu cười hối lỗi
" Xin lỗi , tôi không biết đó là người của các vị "
Người nam nhân đó vẫn nhắm mắt , cầm cái khay đi tới phía bàn.
Thiên Hà nheo mày đề phòng quan sát hắn.
Khi người nam nhân đi ngang qua cô bỗng hơi khựng lại rồi tiếp tục đi , đặt trà lên bàn nhẹ nhàng nói
" Sư phụ cần gì nổi giận như vậy ? "
" Anh hai ...!vẫn khỏe chứ ? "
Vong Kỳ mỉm cười hỏi , người nam nhân mặc kimono gật đầu
" Khỏe ! Còn em ? "
" Em vẫn vậy "
" Hừ ! Vong Ưu , con đây là có ý gì ? "
Đoạn Linh Sư ngồi xuống ghế hừ lạnh hỏi , người nam nhân được gọi là Vong Ưu mỉm cười rót trà cho lão
" Sư phụ , dù sao người ta cũng là khách của sư muội.
Cần gì phải đuổi đi ? "
" Vậy con muốn sao ? "
" Cứ cho họ vào , rừng cũng không phải của ta.
Con sẽ đi cùng họ "
Đoạn Linh Sư liếc qua thở dài đặt tách trà xuống , Vong Kỳ mỉm cười nhìn qua Tuyên Anh
" Đây là anh trai song sinh của thầy , tên Vong Ưu.
Cứ gọi là Đoạn Vong Sư "
Vong Ưu mỉm cười hướng Thiên Hà và Tuyên Anh gật nhẹ đầu , họ cũng cúi người chào hỏi
" Tôi là Tự Thiên Hà , còn đây là tiểu thư tôi Tự Tuyên Anh.
Đã làm phiền "
Vong Ưu mỉm cười lắc đầu , đôi mắt nhắm nghiền vẫn không mở ra.
Hắn mời mọi người ngồi xuống
" Cứ tự nhiên đi "
Vong Ưu bước đến cột trụ dán một lá bùa , sau đó lại ghế ngồi vào chỗ.
Tiểu Hắc nhìn đến nghiêm nghị
" Lũ nhân loại ngu xuẩn , chỉ có một lá bùa mà muốn đánh đuổi người sao.
Còn không biết lượng sức mình "
Cô nhếch môi cười lạnh liếc qua lá bùa đang đối diện mình , tiếng nói nhẹ nhàng
" Kệ bọn chúng "
Cô nhìn xuống cái bàn dài đó , tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Thiên Hà.
Đoạn Linh Sư đang cầm tách trà bỗng khựng lại , sau đó tiếp tục nhấm nháp
Tuyên Anh cúi đầu , sau đó nhìn lão già nói
" Không biết chuyện vừa rồi ...!"
" Hừ ! Nhóc con , ngươi bị một con quỷ rất mạnh ám theo "
" Quỷ ?? "
Gương mặt Tuyên Anh tái nhợt , ngây ngẩn lặp lại.
Đoạn Linh Sư hé mắt nhìn Tuyên Anh , trầm ổn
" Không những vậy , còn có một linh hồn nữa đang đi theo ngươi "
Đôi mắt lão ta như hữu như vô liếc qua phía ghế cô đang ngồi , Thiên Hà sững sờ quay qua cái ghế trống đó.
Thất thần hỏi
" Vậy các vị có cách nào giúp chúng ta không ? "
Kha Ly nhìn qua khinh bỉ , lấy một miếng táo bỏ vào miệng cắn nhai
" Hừ ! Làm sao giúp đây ? Con quỷ đó lần trước bỏ chạy , chúng ta cũng không thể làm được gì "
Đoạn Linh Sư gật nhẹ đầu , nhìn qua Tuyên Anh và Thiên Hà nói
" Các ngươi có siêu năng lực , nói cho lão nghe thử "
" Của ta là về đất , có thể sử dụng một ít tuyệt kỹ.
Còn của tiểu thư là sắt , điều khiển kim loại "
Thiên Hà từ tốn nói , lão liếc qua khoảng trống bên cạnh Vong Kỳ gật đầu
" Còn tên nhóc kia là tàng hình ...!Tốt lắm ! Các dị năng giả nay lại dính vào những thế lực vô hình kia ( MA ).
Thật sự là không thể tin , các ngươi muốn lấy Linh Ty Phục Hoa ? "
" Vâng "
" Trong ngọn núi đó rất đáng sợ , ai lại bảo các ngươi đến đây ? "
" Không giấu gì Linh sư , đó là ba mẹ của ta "
Lần này Tuyên Anh trả lời , Đoạn Linh Sư liếc qua.
Lắc đầu nói
" Sắc mặt ngươi không tốt , có vài phần suy yếu hung tàn.
Là một con quỷ rất mạnh "
Tuyên Anh và Thiên Hà nhìn nhau lo ngại , cô trầm tư ngồi một phía.
Ngón tay gõ lên mặt bàn không phát ra âm thanh , đôi đồng tử đỏ như máu xẹt qua tia sáng lạnh .
Ầm Ầm ...!!!! Ầm ...
Bỗng nhiên căn nhà rung lắc dữ dội , mọi người thất kinh nhìn nhau.
Vong Ưu đứng lên , nụ cười vẫn hiện trên môi nói
" Mọi người bình tĩnh , không sao đâu "
Nói rồi hắn đi đến những cây trụ gỗ dán lá bùa lên khắp nơi , Đoạn Linh Sư vẫn ưu nhã nhấp trà.
Thiên Hà quay qua hỏi
" Có chuyện gì vậy ? "
" Tác động của những con quỷ xung quanh thôi "
Gương mặt cả hai trắng bệch , cô nhếch mép cười lạnh.
Từ trong đầu vang lên tiếng của tiểu Bát Đản
[ Nhiệm vụ : Khiến nữ9 và Kha Ly bị nhập
Thưởng : 4000 điểm ]
Cô dừng lại những ngón tay đang gõ nhịp , sau đó âm thầm tạo ra một lá bùa đen nhẩm trong miệng một câu thần chú.
Tiểu Hắc cũng bay đi , dùng móng vuốt xé rách những lá bùa được dán trên cột khiến tất cả ngỡ ngàng ...
Thiên Hà kinh hãi hỏi
" Sao những lá bùa đó tự dưng bị rách ? "
Cô vươn lên khóe môi , tấm bùa trên tay bốc hơi thành luồn khí đen biến thành hai nguồn ma pháp hắc ám bay đến phía Tuyên Anh và Kha Ly lơ lửng.
Tiểu Hắc bay đến hỏi cô
" Người không sợ đám linh sư này cảm nhận được ? "
" Hừ ! Bọn chúng đủ năng lực ? "
Lời nói cô mang theo ý vị , bỗng nhiên Tuyên Anh cứng đờ người.
Tròng mắt như hóa hoàn toàn thành màu đen , răng nanh nhọn nhe ra cười lớn
" Ha ha haaa haaa ...!"
Mọi người kinh hoàng nhìn qua , Đoạn Linh Sư đứng lên , lão sau đó sững sờ nhìn ra ngoài.
Một luồn khí đỏ bay vào chui đến trong cơ thể Kha Ly , gương mặt vặn vẹo xấu xí cũng nở nụ cười điên dại
" Ha hah haaaa ...!"
Cả hai tiếng cười âm quỷ dị thường vang vọng cả nhà gỗ , Vong Kỳ nhanh chóng lấy ra vài lá bùa đưa tới chỗ hai người họ.
Vong Ưu cũng tức khắc dán lại bùa đã rách ...!Thiên Hà run rẩy lay lay người Tuyên Anh
" Anh nhi ...!em ...!em làm sao vậy ? Đừng ...!đừng làm chị sợ "
" Tránh ra "
Vong Kỳ lên tiếng , tay kẹp hai lá bùa.
Ngón tay kia vẽ vẽ gì đó trên không trung.
Tiếng nói vang lên
" Ma quỷ tại nơi đây , hãy lắng nghe.
Biến ra khỏi đây ngay lập tức , nếu còn dây dưa.
Ta khiến các ngươi hồn phi phách tán ...!"
Sau đó là một chuỗi chú ngữ khó hiểu , bỗng lá bùa phựt cháy.
Vong Kỳ ngơ ngẩn nhìn qua Tuyên Anh và Kha Ly đang quay đầu nhìn hắn.
Tiếng cười vẫn vang lên thất thanh ...
" Sư phụ ...!"
Vong Kỳ hốt hoảng nhìn qua Đoạn Linh Sư , lão vuốt râu đưa ngón trỏ vào chung trà.
Chấm chấm nước sau đó vẽ gì đó trên không trung , tiếng nói trầm ổn vang lên
" Xua đuổi tà ma , hồn về cơ thể.
Thoát khỏi kìm hãm , biến khỏi nơi đây ...!"
Hai lá bùa trắng xuất hiện dán vào trán Tuyên Anh và Kha Ly , tiếng cười dừng lại.
Cơ thể họ ngã xuống ghế ngủ thiếp đi , hai lá bùa cũng biến mất.
Thiên Hà chạy lại đỡ Tuyên Anh lo lắng
" Anh nhi , em có sao không ? Anh nhi ...!đừng làm chị sợ "
" Được rồi ! Chỉ là ngất đi , Vong Ưu ...!"
" Vâng ? "
" Đưa họ về phòng , khi tỉnh lại liền làm lễ tẩy rửa cho họ "
" Rõ thưa sư phụ "
Đoạn Linh Sư vuốt râu già quay đi , đôi mắt vô tình liếc qua chỗ cô đang ngồi.
Sau đó rời khỏi không quay đầu ...
Mọi người ai làm việc nấy , cô mỉm cười nhạt dựa vào ghế.
Tiểu Hắc hỏi
" Chủ nhân , sao người làm vậy ? "
" Ma pháp Hắc Ám của ta có thể dẫn dụ những linh hồn.
Đó là cách tốt nhất để thực hiện nhiệm vụ "
" Vậy đám linh sư kia có thấy người ? "
" Thấy ? Không ...!chỉ có thể cảm nhận mà thôi.
Nhưng ...!cái tên đó ...!"
Cô nhìn đến Vong Kỳ đang bế Kha Ly vào trong.
Tiểu Hắc nheo mắt lại
" Hắn thấy người ? "
" Có lẽ vậy ...!"
Cô xoay lọn tóc tím trước ngực , nhìn vào khoảng không vô định .
" Chủ nhân , ta thấy sắc thái trong ánh mắt người không được tốt "
Cô liếc qua con ngươi xám tro tựa như mọi thứ đều là cát bụi của tiểu Hắc , mỉm cười xoa đầu nhỏ của nó.
Sau đó buông lỏng dựa vào ghế , mỉm cười lạnh lẽo
" Thật khó chịu ...!"
[ Đinh ---------- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Thưởng 4000 điểm ]
Cô nhắm mắt lại , cảm nhận linh hồn nhẹ bâng của mình.
Tiểu Hắc đậu trên bàn , đôi mắt nhìn cô nheo lại.
Cất tiếng nói nghiêm nghị
" Dù cho có chuyện gì , thuộc hạ sẽ mãi trung thành với người.
Trừ khi ta chết , nếu không sẽ bảo vệ người mãi mãi "
Khóe môi đỏ mọng cô vươn lên , đôi mắt vẫn không mở ra.
Khoảng trống vô định vang lên ý cười
" Ha~ ...!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...