Nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, Châu Kha Vũ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang gật gù bên cạnh giường.
Trong người có chút khó chịu vừa định ngồi dậy thì người kia cũng giật mình tỉnh giấc.Gọi một tiếng “Kha Vũ” Trương Gia Nguyên vẫn là dáng vẻ của một người vô lo vô nghĩ đôi mắt tràn ngập sao trời.“Anh tỉnh rồi, em đỡ anh”"À đúng rồi, anh ở đây nhé, hôm nay có làm cho anh ít đồ ăn đó nhưng mà phải hâm lại cho nóng đã.” Trương Gia Nguyên vui vẻ nói xong liền lập tức rời đi.Nhà bếp là nơi rất quen thuộc với Trương Gia Nguyên vì Trương Gia Nguyên còn có một biệt tài là nấu ăn vô cùng vô cùng giỏi nữa.
Trong lúc đang chuẩn bị đồ ăn, Trương Gia Nguyên bị một bàn tay quen thuộc kéo đi.“Chuyện gì thế?”“Còn hỏi chuyện gì?!!!” Nhậm Dận Bồng gắt gỏng“Trương Gia Nguyên, dược liệu mới của anh, mày mang đi đâu rồi?”“Dược liệu mới là cái gì chứ? Anh không đặt cho nó cái tên được à?”“Gia Nguyên à, anh không có đùa đâu.
Rốt cuộc là đâu rồi? Đã dùng hay chưa?”“Dùng rồi, nhưng mà có vấn đề gì sao? Không phải anh bảo em có thể sử dụng đồ ở đó sao?”“Vấn đề thì không có, chỉ dược liệu đó có chút không bình thường vì lúc ta và Vương tỷ vừa cho nguyên liệu cuối cùng vào thì có một chuyện kì lạ đã xảy ra...”Nhìn thấy vẻ mặt kiểu em ghét nhất là kiểu đang nói mà ngắt lời này của Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng tự mình nói hết vậy.“Nó tự phong ấn rồi treo lơ lửng suốt ấy canh giờ ở đấy khiến bọn ta không biết nên làm gì."" Tức là dược liệu này mang theo linh hồn.""Những nguyên liệu trước thì đều đã nói với mày rồi chỉ có nguyên liệu cuối cùng này có chút đặc biệt.”Nhậm Dận Bồng định nói tiếp nhưng gương mặt hiện gõ bốn từ ‘có chút khó nói’ bằng lái qua chuyện khác, không nói tiếp nữa.“Nhưng rồi cuối cùng nó có hiệu quả chứ? Mày thử nó lên đâu vậy?”“Một con cún con”“Cún sao? Thế?”“Nó trở nên hung dữ nên em nghĩ là anh nên quên cái công thức đó đi vì nó hỏng rồi”Trương Gia Nguyên quay người bỏ đi nhưng bị Nhậm Dận Bồng kéo lại rồi áp sát vào tường.
Mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau.
Cái tư thế này khiến Trương Gia Nguyên tương đối chột dạ, hai tai đỏ ửng sau đó liền có phản ứng đẩy người kia ra.“Thích Châu Kha Vũ đến vậy à?”Trương Gia Nguyên giờ như một con vật nhỏ bé bị nắm thốt không có cách nào phản kháng.
Trước giờ vốn là người làm chuyện gì cũng chẳng sợ người ta phán xét, là kiểu cây ngay không sợ chết đứng nhưng hôm nay Trương Gia Nguyên lại phải ở trong tình huống này.“Anh bị điên à?” Trương Gia Nguyên vô cùng tức giận.“Trương Gia Nguyên bị tình yêu quật cho mất não rồi à? Đang đùa với anh hả? Dược liệu đó là anh mày pha chế lại không biết nó như thế nào sao”“Em không nói chuyện với anh nữa”“Đứng lại”Đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên cảm thấy sợ Nhậm Dận Bồng như vậy, thực sự vô cùng sợ.“Gia Nguyên”Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng quay đầu lại, chuyện này rốt cuộc là không chạy trốn được, chỉ có thể ngang ngược mà đối diện với nó.“Đúng vậy, em thích anh ấy, em vô cùng thích Châu Kha Vũ.
Em đã sớm nói với anh từ lâu rồi.
Và bản thân em làm gì em là người hiểu rõ nhất.
Em không muốn nghe anh dạy bảo"Trước phản ứng có phần kích động của Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng im lặng một hồi rồi mới lên tiếng“Anh trước giờ chưa từng phản đối em chuyện gì em nhớ không?”“Anh luôn cảm thấy Trương Gia Nguyên là người vô cùng lợi hại chính vì vậy nếu như là việc em đã quyết định thì anh không cần phải lo lắng cũng chẳng cần phải xem xét lại chuyện đó như thế nào.”"Nhưng nếu như em đã không còn coi anh như một người anh trai anh sẽ không quản chuyện của em nữa."Không khí trở nên im lặng.
Một lát sau bóng dáng Nhậm Dận Bồng dần khuất xa, Trương Gia Nguyên chỉ biết cuối đầu lẩm bẩm, hối lỗi."Bồng Bồng...xin lỗi"Có lẽ Trương Gia Nguyên cần thời gian để bình tĩnh lại, dù gì, dù gì thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn lần đầu rơi vào tình yêu mà thôi.
Một vấn đề nữa là, hai người bọn họ của hiện tại Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ...chuyện đó cũng đã làm rồi nhưng đến lúc này cậu lại muốn quên nó đi.
Chỉ đơn giản là vì sợ.
Sợ phải đối mặt với người kia theo một cách khác.
Càng sợ bị người khác nhìn thấu, rằng Trương Gia Nguyên chính là lợi dụng thuốc kia để cùng người kia.
Chột dạ đến nổi không dám đối mặt, nếu đối mặt với người kia nhất định sẽ tránh né hết tất cả.
Chạy trốn tất cả.______________Cả Nhậm Dận Bồng của khi đó và Lâm Mặc của hiện tại, họ điều là hai người anh không thể thay thế của Trương Gia Nguyên.
Nhưng cuối cùng điều khiến Trương Gia Nguyên khó vượt qua nhất lại chỉ có thể tự mình vượt qua.Một ngày đi không có nhiều thu hoạch, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc cứ như vậy mà trở về.
Cũng không có gì bất ngờ lắm.
Còn với Trương Gia Nguyên thì có thể nói là đi tìm lại cảm giác của ngày xưa cũng được tuy hiện tại nhiều chuyện đã thay đổi rồi.Hai người họ trở về học viện của Lâm Mặc, chính là học viện phù thủy với cái tên khá là củ chuối ~ LK mà Lâm Mặc vắt óc để nghĩ ra và dĩ nhiên là khi ở đây họ không thể ở trong bộ dạng nguyên bản của cái tuổi 19 20 này được vì Lâm Mặc dù gì cũng là viện trưởng ở đây mà, bề ngoài phải có chút tuổi tác thì nhìn mới bình thường, mới tạo cho người ta niềm tin được.Lâu ngày viện trưởng mới trở về, cả học viện vô cùng xôn xao.
Nói gì thì nói nơi đây là thế giới của ma sói mà nên bọn họ cũng không cần phải để bản thân mình quá già được, để học viên ở này gọi mình là cụ Lâm thì chẳng có vui vẻ gì đâu.
Nhưng phải nói là phong thái xuất hiện của Lâm Mặc ở học viện phải nói là đỉnh của job, ừ người ta là viện trưởng mà.
Viện trưởng đi trước, Trương Gia Nguyên đi theo sau như thân phận của một người khách đặc biệt.
Hai người hai thân áo choàng, ở một bên mắt phải gọng kính vàng sang trọng, à đó là Lâm Mặc vì bản thân là một phù thủy.
Như vậy sẽ có cảm giác là một cái gì đó rất uyên bác, rất gì và này nọ.
Áo choàng của Lâm Mặc có màu đỏ, là kiểu tối màu nhất vì càng tối màu càng thể hiện kinh nghiệm lâu năm của một phù thủy mà điều này đối với phù thủy là vô cùng quan trọng.
Ngược lại, áo choàng của thợ săn là màu đen không phân đậm nhạt vì điều này đối với thợ săn chỉ là hình thức, là người trực tiếp đánh nhau quan trọng ra chiêu có đẹp hay không để lên bảng sớm à!?Học viện phù thủy LK này của Lâm Mặc cũng đã tồn tại được 20 năm rồi, cứ khoảng 4 tháng Lâm Mặc sẽ đến đây một lần để xem xét và sẽ đưa vài thợ săn về cùng giao lưu, dĩ nhiên chẳng bao giờ là Trương Gia Nguyên và Trương Gia Nguyên hôm nay chính là thợ săn ngầu nhất mà bọn họ từng gặp.
Thì là hàng real và hàng pha kè nó phải khác nhau chứ!20 năm bình bình an an dù học viện phát triển vô cùng mạnh, cạnh tranh với nhiều nơi khác khá gay gắt nhưng vẫn không ai dám đụng đến, dần dần nhờ vào chất lượng mà độ nổi tiếng ngày càng được củng cố.
Vậy mà hôm nay vị viện trưởng già và bạn của ông ta về chưa kịp ngả lưng đã bị réo tên.“Viện trưởng viện trưởng, ngoài kia có người tìm người”Dáng vẻ hoảng hốt, bộ dạng hấp ta hấp tấp kia chính là Điền Uy Vũ, người trực tiếp canh giữ điền phòng riêng của Lâm Mặc.
Thực sự là so với trước đây thì mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều, đến tiêu chuẩn của người canh giữ điền phòng cũng thay đổi không ít.
Lâm Mặc chính là đã thiết lập một điền phòng riêng ngay trong học viện của mình, thật ra người ta cứ nghĩ viện trưởng 4 tháng mới trở về một lần vậy thôi chứ thật ra vị viện trưởng kia đa phần toàn ở đó, học viện này là tâm huyết cả đời của Lâm Mặc mà.Điền Uy Vũ kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng là người do đích thân Lâm Mặc lựa chọn.
Cũng không biết là chuyện gì có thể khiến tên nhóc này lo sợ đến thế.“Tìm ta? Tìm ta thì chỉ cần mời người đó đến phòng khách.
Người đó ăn thịt con à?”Điền Uy Vũ lấy lại bình tĩnh mà trả lời“Dạ dĩ nhiên là con sẽ mời người đó đến phòng khách rồi, nhưng người đó gọi người là…là….là Hoàng Kỳ Lâm!!!”Cái tên Hoàng Kỳ Lâm này của Lâm Mặc không phải ai muốn biết là có thể biết được vì đó là tên ghi danh phù thủy thuần chủng.
Tuy nhiên người biết được cái tên này chín phần là người quen còn một phần còn lại chính là những người có mối đe dọa lớn đối với Lâm Mặc.
Nhưng phần nào cũng đoán được người này là ai Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên hai mắt nhìn nhau rồi cười haha.
Lâm Mặc nói vọng ra.“Thế con tiếp người đó như thế nào?” câu hỏi này có đùa vui nhưng mang ý nghĩa vô cùng quan trọng vì người canh giữ điền phòng này sẽ biết được một số bí mật nhất định của chủ nhân vì vậy không thể lựa chọn qua loa được.“Dĩ nhiên là con bảo tuy không biết Hoàng Kỳ Lâm là ai nhưng hôm nay viện trưởng tại gia có thể nghênh đón.”“Haha, tốt lắm đúng là người của ta có khác.” Lâm Mặc thuận miệng phát ngôn nhưng lại bị Trương Gia Nguyên nhìn như thú, như thể Lâm Mặc kia chính là thú dữ muốn ăn thịt cừu con vậy.“Này đừng nhìn tao như thế chứ cái thằng này.”“Tự nhiên em nhớ đến câu…”“Câu gì?”“Ai nuôi mà không để thịt”“Đầu óc đen tối, tao đã bảo là thuận miệng thôi mà.”_________p/s: Không phải tự nhiên có một Điền Uy Vũ để Mặc nuôi đâu, người quen cả đấy.
Hihi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...