- Không sai, ngươi hẳn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của phật tổ. Nếu như ta suy đoán không sai, ngươi phải là một người ứng kiếp cho một hai kiếp kế tiếp .
Pháp Hải lên tiếng giải thích
- Năm đó Kim Thiền Tử cũng là như thế. Bởi vì hắn là người ứng kiếp trong một hai kiếp kia, cho nên mới được phật tổ chủng gieo phật chủng.
Chính mình là người ứng kiếp. Cái này... cái này rất vô nghĩa. Chính mình lại trở thành người ứng kiếp, hơn nữa trong cơ thể còn bị gieo vào phật chủng. Thế này... thế này thì cũng có ý nghĩa hết thảy mọi thứ của chính mình đều đã do người khác khống chế. Như vậy thì nguy rồi, như vậy chính mình chẳng phải là hoàn toàn không có năng lực gì đáng nói.
Hơn nữa đó là phật tổ a, cũng chính là Tiếp Dẫn Chuẩn Đề, tuyệt đối là cấp bậc Thánh Nhân. Chính mình hiện tại mặc dù có khả năng giết chết Đại La Kim Tiên, nhưng còn cách Chuẩn Thánh thì đều khác biệt quá xa. Nếu đối mặt Thánh Nhân đích thực, thì đó quả thực là muốn chết. Một cái hắt hơi cũng có thể thổi bạt chính mình đi cách xa vạn dặm.
Nếu như quả thật là Pháp Hải nói như vậy, thế thì chuyện của mình chẳng phải là bị đã biết toàn bộ ? Nếu như là Chuẩn Đề phát hiện chính mình có được Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống, bí mật như vậy mà chính mình còn có đường sống sao? Dương Lỗi nhớ lại liền không rét mà run, Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống quá mức nghịch thiên .
Nhưng mà tiếp theo Dương Lỗi liền thở phào một cái. Nếu như là Chuẩn Đề bọn họ thực sự muốn biết mình có được Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống, chỉ sợ chính mình hiện tại liền không phải vẫn còn ở tình huống như thế. Cho nên, Dương Lỗi suy đoán, Chuẩn Đề hẳn là còn không biết chính mình có được Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống.
Hơn nữa mặc dù là đã biết, chỉ sợ cũng không biết chỗ nghịch thiên của Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống. Hoặc là bởi vì duyên cớ nào đó mà không thể ra tay đối với chính mình, hoặc là tạm thời không thể ra tay đối với chính mình. Nhưng cho dù thế nào, từ loại suy đoán đó thì xem ra, chính mình đã bị rơi vào trong một nguy cơ lớn lao. Cho nên, nếu chính mình muốn thoát khỏi loại nguy cơ này thì nhất định phải có được thực lực dũng mãnh, trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả đều là không có ý nghĩa .
Cho nên, chính mình hiện tại nếu như muốn trong tương lai không bị người khác khống chế, hoặc là càng nghiêm trọng, làm thế nào giữ được tánh mạng của mình. Vậy thì hiện tại sẽ phải điên cuồng thăng cấp.
Thời gian không đợi người, hơn nữa nếu đúng như Pháp Hải nói, đại kiếp kế tiếp chả mấy chốc sẽ đến. Mà chính mình là một người ứng kiếp trong đại kiếp, nếu không có đủ thực lực, thì đó chẳng phải là bi kịch sao.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
- Tiền bối, ngài không phải đang nói đùa chứ? Người ứng kiếp sau đại kiếp, làm sao có thể như vậy. Chính mình có trình độ có hạn, trong lòng vãn bối thật sự biết rõ ràng điều này. Làm sao có thể trở thành người ứng kiếp trong đại kiếp tiếp theo ?
- Ha hả, có đúng thế không thì đến lúc đó sẽ biết.
Pháp Hải cười khẽ rồi nói
- Nếu như ngươi không phải người ứng kiếp như vậy thì tu vi của ngươi làm sao có thể tăng lên nhanh như thế? Làm sao có thể có được số mệnh cường đại như vậy? Tất cả điều này tất cả đều dựa vào biểu thị của ngươi, ngươi chính là một người ứng kiếp kia .
- Người ứng kiếp? Tiền bối, thế này.. .
Dương Lỗi đương nhiên biết, vì người ứng kiếp kia sẽ phải có một kết quả như thế nào.
Nếu không phải một bước lên trời, thì chính là chết không có chỗ chôn. Mà ở trong đó số người một bước lên trời lại cực kì ít ỏi đến đáng thương, nhưng những ai chết không có chỗ chôn cũng là nhiều không kể xiết.
Trên cơ bản mỗi một lần kiếp nạn đã định, người ứng kiếp bị chết đi cũng có vài ba người. Rất có thể nói, số người đích thực có thể cười đến cuối cùng, đứng trên bậc cao thì rất ít. Rất ít đến mức cơ hồ là không có.
- Nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng. Ngươi là người được phật tổ coi trọng, phải tin tưởng chính mình. Nói không chừng sau này, ta còn cần ngươi chỉ bảo cho ta đây.
Pháp Hải biết, Dương Lỗi làm người ứng kiếp thế này thì cũng không phải người ứng kiếp bình thường. Lão cũng từng nghĩ đến nhòm ngó, nhưng không nghĩ tới thiếu chút nữa bị gặp Thiên Phạt.
Có thể thấy được Dương Lỗi này quá không đơn giản, tuyệt đối không thể động vào. Nếu tạo thành quấy phá đích thực đối với hắn có khả năng đưa tới người Thiên Phạt, đó là quá khủng bố.
Cho nên, đi theo người này, vào lúc thích hợp giúp hắn một tay. Đến lúc đó sẽ giành được thu hoạch mà chính mình không hề nghĩ tới .
Chính mình đã mắc kẹt tại vị trí này không biết bao nhiêu năm. Nếu muốn lại tiến thêm một bước liền cần phải vật lộn đọ sức một trận dưới một kiếp nạn đã định. Mà người ứng kiếp Dương Lỗi này chính là cơ hội của mình, cho nên Pháp Hải sẽ không muốn từ bỏ .
Nghe xong những câu này, Dương Lỗi lập tức có loại dự cảm không tốt. Tựa hồ chính mình đã thành một quân cờ, thành con cờ của những cường giả siêu cấp này, những vị Thánh Nhân này. Tựa hồ tất cả của mình đều nằm ở trong tay bọn họ.
Loại cảm giác này quả là không tốt, một chút nhỏ nhoi cũng không ổn. Mặc dù chính mình có Hệ Thống, Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống, nhưng Dương Lỗi biết, thực lực mới là quan trọng nhất.
Chờ khi thực lực của chính mình đạt tới cấp bậc nhất định, thì ai còn có thể nắm được thóp ngươi, khống chế ngươi. Đến lúc đó ai là con cờ, ai lại là người đánh cờ thì vẫn còn không nhất thiết a.
- Tiền bối nói đùa, vãn bối có thực lực gì thì chính mình biết hết sức rõ ràng nhất. Muốn đạt tới tình trạng như tiền bối thì không biết phải đợi đến năm nào tháng nào. Hơn nữa thiên tài trong thiên hạ còn nhiều mà. Vào lúc còn chưa đích thực trưởng thành thì cái gì đều là hư ảo. Chỉ có đích thực trưởng thành lên, mới xem như cường giả chân chính, liền ví dụ như tiền bối.
Dương Lỗi nhìn Pháp Hải nói.
- Không, một người, nếu như ngay cả một chút tự tin ấy mà cũng không có, như vậy hắn cũng không có khả năng trở thành cường giả. Mà ta, trong mắt ngươi ta thấy được tiềm năng như vậy, cho nên ta kết luận, ngươi nhất định sẽ trở thành một cường giả. Hơn nữa ngươi có vận mệnh phi phàm, ngay cả ta đều không suy tính ra tương lai của ngươi. Chỉ cần ngươi có sự tự tin kia thì ngươi nhất định sẽ trở thành người đứng ở trên đỉnh cao .
Pháp Hải vỗ vỗ bả vai Dương Lỗi, mỉm cười nói.
- Đa tạ tiền bối nói tốt .
- Có điều ta cho ngươi một lời khuyên. Không nên vì người khác nào đó mà từ bỏ chính mình, vĩnh viễn cũng không vứt bỏ tâm tư của một vị cường giả .
Pháp Hải cũng không có cho Dương Lỗi cơ hội tiếp tục nói chuyện. Lão vung tay lên, xuất hiện một con thông đạo thông suốt về hướng đáy tháp
- Vào đi thôi, đi tìm Bạch Tố Trinh, đi tìm Bản Nguyên ( nguồn gốc) thuộc về tánh mạng của ngươi. Hy vọng vào lúc ngươi lại đi ra lần nữa, thì sẽ có một sự tiến bộ thật lớn.
Nói xong Pháp Hải, liền xoay người rời khỏi, cửa đá chậm rãi nhô lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...