Dương Lỗi nghe vậy lắc đầu:
- Không được, tiền bối, tuy ngươi là linh hồn nhưng với cự thú kim tiên, nhìn nó còn thập phần đặc biệt, ta nghĩ dù là linh hồn cũng khó thể chạy thoát tay nó.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Cho nên nói để cho ta đi, đừng quên ta có thuật phân thân, ta không ngu ngốc đánh bừa với nó, chỉ lợi dụng phân thân hấp dẫn lực chú ý của nó, sau đó dùng Ẩn Thân Phù cùng hai người rời khỏi nơi này.
Dương Lỗi giải thích.
- Đúng vậy, sao ta lại quên mất chuyện này? Sư đệ, ngươi nên cẩn thận.
Tô Anh nói xong bóp nát phù triện, thân hình biến mất, Khúc Kỳ cũng gật đầu lập tức biến mất.
Dương Lỗi thi triển thuật phân thân, biến thành hai người, tiếp theo chân thân biến mất, mà phân thân lại bổ nhào tới chỗ cự thú, Phong Ẩn đao hiện ra, còn cách cự thú chừng ba mươi thước, Dương Lỗi chợt quát một tiếng:
- Thiên Đao Nhị Thức, diệt cho ta!
- Oanh long!
Một tiếng vang thật lớn, nháy mắt cả thiên địa như thất sắc.
- Ngao ô…
Cự thú rống to cuồng bạo, một đao kia mặc dù không đánh chết nó nhưng khiến nó bị thương, mà những Thị Huyết Lão khác lập tức bị miểu sát vô số, số lượng lên tới vài trăm đầu.
Phân thân Dương Lỗi bị cự thú đánh thành vỡ vụn.
Lúc này hệ thống chợt vang lên thanh âm nhắc nhở.
- Đinh, chúc mừng ngoạn gia Dương Lỗi đạt được thí luyện chứng minh.
Thí luyện chứng minh, đây là ý tứ gì? Dương Lỗi buồn bực không thôi, lúc này phân thân đã bị tiêu diệt, mà chân thân lại lấy được phúc lợi cho phân thân trảm giết mấy trăm đầu Thị Huyết Lão.
Bên trong nguyên khí trị thật không ít, mặc dù không nhiều như cự mãng cùng cự thú, nhưng vẫn không ít, không làm cho cấp bậc tăng lên nhưng cũng đã tiếp cận, chỉ cần hắn đánh chết thêm một yêu thú thiên tiên sơ kỳ như vậy có thể gia tăng cấp bậc, từ bát quái ngưng thần ngũ giai lên tới lục giai.
Khi Dương Lỗi mở hệ thống xem xét thí luyện chứng minh, liền cao hứng không thôi.
Đây là căn cứ chứng minh hắn đã thành công trong Thí Luyện động, chỉ cần hắn bóp vỡ thí luyện chứng minh là có thể rời khỏi nơi này, cũng là tầng thứ chín, hoặc là nói tầng thứ chín đặc thù.
- Sư đệ, ngươi đang cười cái gì?
Nhìn thấy Dương Lỗi ngừng lại, Tô Anh liền hỏi.
- Ta đã tìm được biện pháp rời đi nơi này.
Dương Lỗi đáp.
- Có thật không?
Tô Anh vui mừng hỏi.
Dương Lỗi gật đầu lại nói:
- Chẳng lẽ sư tỷ không nhớ chúng ta đã đáp ứng tiền bối chuyện gì sao?
Tô Anh nhìn Khúc Kỳ dò hỏi.
Khúc Kỳ gật đầu nói:
- Tô Anh nha đầu, Dương Lỗi nói không sai, nếu ta muốn bất lợi với các ngươi đã sớm động thủ, ta đã nhờ các ngươi lấy giúp Tạo Hóa Châu, hiện tại hoàng kim cự mãng cùng hoàng kim trư đã bị đánh chết, cho nên trong Long huyệt vốn không còn nguy hiểm, chúng ta muốn lấy Tạo Hóa Châu thật sự dễ dàng, hơn nữa chẳng lẽ các ngươi nguyện ý buông tha Long Hồn Châu hay sao? Còn có bảo khố khổng lồ của ngũ trảo kim long?
- Đúng nga, ngươi không nói ta còn quên bảo tàng trong Long huyệt rồi sao, nhanh lên, chúng ta đi nhanh lên, nếu chậm trễ coi chừng bảo tàng bị người đoạt đi rồi.
Tô Anh nhớ lại chuyện bảo tàng Long huyệt vội vàng thúc giục nói.
Dương Lỗi cùng Khúc Kỳ nhìn nhau, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Thấy Tô Anh đi xa, Dương Lỗi vội đi theo.
Mười mấy phút sau ba người Dương Lỗi đi tới lối vào Long huyệt, lúc trước khi rời đi, Dương Lỗi đã bày ra một trận pháp nơi này, là một ảo trận, còn có một sát trận đơn giản, mà lúc này trận pháp chưa bị khởi động, làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, vốn hắn muốn bố trí Cửu Long Khốn Tiên đại trận, nhưng đã không cần thiết, hắn đã lấy được thí luyện chứng minh, có thể rời đi nơi này, cũng không cần tiếp tục bố trí trận pháp. Nhưng long khí nơi này thật nồng đậm, tự nhiên không thể lãng phí, Dương Lỗi tính toán chờ sau khi xử lý xong chuyện bảo tàng sẽ đem long khí hoàn toàn hấp thu, sau đó luyện chế thành một kiện bảo vật Cửu Long Ấn, đây là một kiện vũ khí lợi hại, nhưng vật kia chỉ có người có long khí mới có thể sử dụng, kỳ thật tương tự như ngọc tỷ, là phỏng chế từ Không Động Ấn làm ra.
- Nhanh lên, ta đã có chút sốt ruột.
Tô Anh nói.
Dương Lỗi nghe vậy mở ra trận pháp, ba người rất nhanh đi vào bên trong, qua vài phút sau đi tới chỗ đặt bảo tàng.
Bởi vì hoàng kim cự mãng tử vong, như vậy cấm chế của nó liền biến mất, giảm đi không ít khí lực cho ba người.
Khi ba người đi vào hang động đặt bảo tàng, nơi này lại ở trong một không gian đặc thù, lối vào nằm ngay địa phương mà hoàng kim cự mãng chiếm cứ trước đó.
Không gian đặc thù không lớn, đồ vật lại không nhiều, chỉ có một ít vàng bạc châu báu, tiền vàng nhiều nhất, Dương Lỗi cảm thấy long khí nơi này thật sinh động, lại phi thường nồng đậm. Đây cũng nói rõ những đồ vật trước mắt chỉ dùng giả tạo mà thôi, bảo tàng chân chính hẳn còn giấu kín. Chỉ khi nào tìm được nguồn gốc phát ra long khí mới có thể tìm được bảo tàng chân chính của ngũ trảo kim long.
Dương Lỗi không ngừng xem xét, căn bản không phát hiện được còn có không gian nào khác, điều này làm cho hắn thật buồn bực, nếu không còn không gian nào khác còn có bảo tàng tồn tại sao? Dưới Chân Thực Ưng Nhãn, hết thảy giả tạo đều không chỗ nào che thân, nhưng hiện tại căn bản tìm không thấy, điều này mang ý nghĩa không hề có bảo tàng tồn tại.
Cho nên tìm kiếm được nửa giờ, Dương Lỗi nhìn Khúc Kỳ nói:
- Tiền bối, nơi này cũng không phát hiện bảo tàng gì ah, ngươi xác định có bảo tàng?
Tuy không nhìn thấy bảo tàng, nhưng vẫn có Long Hồn Đan, Long Hồn Đan nằm trên vách tường trên đỉnh đầu, nhưng Dương Lỗi không nóng nảy, muốn thu Long Hồn Đan không phải việc khó, nhưng muốn hoàn toàn dung hợp thì không dễ dàng. Trước đó Khúc Kỳ có nói qua muốn dung hợp Long Hồn Đan là việc cực kỳ nguy hiểm, Dương Lỗi không muốn mạo hiểm như vậy, trừ phi dưới tình huống không còn cách nào hoặc là nói khi gặp phải tuyệt cảnh, cho nên hắn cũng không cần phải gấp gáp.
- Ta có thể xác định.
Khúc Kỳ nói.
- Nhưng vấn đề hiện tại chính là chúng ta tìm lâu như vậy vẫn không tìm được bảo tàng, chẳng lẽ có người nhanh chân đến trước, hay là đã bị hoàng kim cự mãng đổi sang nơi khác?
Dương Lỗi hỏi.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng.
Khúc Kỳ lắc đầu.
- Vậy thì không nhất định.
Dương Lỗi nói:
- Đúng rồi, yêu thú trình độ như cự mãng, hẳn đều có không gian riêng của mình đi?
- Việc này…cũng có, mỗi yêu thú đạt tới trình tự nhất định đều có dị không gian mang bên mình, yêu thú cường đại như cự mãng đương nhiên cũng có.
Khúc Kỳ gật đầu nói.
- Như vậy nếu tiền bối có một bảo tàng quý giá, như vậy mang theo bên mình hay là đặt ở địa phương nào khác?
Dương Lỗi hỏi.
- Tự nhiên là mang theo bên mình.
Khúc Kỳ không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời.
- Vậy còn không sao, nếu tiền bối cũng biết nên mang theo bên mình, như vậy bảo tàng bị cự mãng chiếm được, chẳng lẽ nó không di chuyển qua không gian riêng của nó sao? Như vậy chẳng phải bảo đảm hơn đặt trong huyệt động này?
Dương Lỗi hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...