- Cho nên chúng ta nhất định phải tính toán kỹ hơn, phải nghĩ ra đối sách vẹn toàn mới được, lần này đoán chừng là do sư tôn an bài xuống, nếu đây là khảo nghiệm chúng ta, khẳng định vẫn còn có cơ hội, nếu không hề có chút cơ hội nào thì sư tôn cũng sẽ không an bài như vậy để khiêu chiến chúng ta.
Dương Lỗi thấy Tô Anh lúng túng liền an ủi.
Tô Anh nghĩ lại, Dương Lỗi nói không sai, nếu không hề có chút cơ hội thì thí luyện cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Nhưng cự thú đích thật là khủng bố, nếu chúng ta muốn đối phó nhất định phải tìm được nhược điểm của nó, bằng không không thể đánh chết nó.
Dương Lỗi nói tới đây cau chặt mày.
Trận pháp? Lựa chọn này cũng tốt, bản thân hắn biết không ít trận pháp, từng bố trí qua Cửu Long Khốn Tiên đại trận, nếu mình bố trí trận pháp này có thể phát ra hiệu quả nhất định. Nhưng sau khi vây khốn còn muốn đánh chết thì không khả năng, hơn nữa có thể dẫn dụ cự thú vào trận hay không cũng là vấn đề, bản thể của nó là Thị Huyết Lão, còn thành tinh, trí lực không kém hơn nhân loại, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh nơi này không thích hợp bố trí trận pháp, nếu muốn đạt tới uy lực lớn nhất, phải cần thiên thời địa lợi thậm chí là nhân hòa.
- Sư đệ, hay là chúng ta ra ngoài đi?
Nghĩ nghĩ, Tô Anh nói.
- Không thể, nếu chúng ta cứ như vậy ra ngoài, làm gì còn mặt mũi gặp sư tôn?
Dương Lỗi trực tiếp cự tuyệt.
- Vậy…sư đệ, ngươi còn có biện pháp đối phó cự thú sao?
- Nhất định có biện pháp, chúng ta đi tìm một long mạch.
Dương Lỗi đứng dậy nói.
Hai người một đường đi tới, cũng không dám quay trở lại, mặc dù Dương Lỗi biết trên đoạn đường khi nãy có một long mạch, nhưng thật sự quá nguy hiểm. Vạn nhất gặp phải cự thú kia, thật sự phiền toái. Trước đó sở dĩ không bị nó đuổi theo là bởi vì lực chú ý của nó nằm trên thân đàn yêu thú, không thấy mình cùng Tô Anh, hiện tại nếu quay về thì không xác định.
Cho nên nếu không gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không mạo hiểm tới đó.
- Sư đệ, phía trước hình như có long mạch.
Tô Anh chỉ vào một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, xoay người nói.
Nhìn theo tay Tô Anh, Dương Lỗi lắc đầu:
- Long mạch này quá yếu, mặc dù có long khí nhưng không đủ dùng bố trí Cửu Long Khốn Tiên đại trận.
- Sư đệ, chúng ta tìm nhiều địa phương như vậy, rốt cục ngươi muốn tìm loại long mạch nào?
- Cửu Long Khốn Tiên đại trận cần chín long mạch, nếu như địa phương có xu thế cửu long vây quanh chính là địa điểm tốt nhất.
Dương Lỗi nói:
- Bởi vì cự thú thật sự là quá cường đại, nếu muốn vây khốn nó chỉ có Cửu Long Khốn Tiên đại trận là trận pháp thích hợp nhất mà ta biết, muốn bố trí trận pháp này cần long mạch, mà long mạch có cửu long vờn quanh thì không còn gì tốt hơn, uy lực có thể đạt tới lớn nhất, nếu có thể tìm được một nơi như thế, ta có chín thành nắm chắc đối phó cự thú kia.
- Thật sự?
Tô Anh nghe vậy vui vẻ hỏi.
- Tự nhiên là thật, sư đệ có khi nào nói dối đây?
Dương Lỗi cười hỏi.
- Vậy thì không nhất định.
Tô Anh nhẹ giọng than thở:
- Trước kia ta lại không biết ngươi.
Dương Lỗi trợn trắng mắt, làm như không nghe thấy, miệng nói:
- Cho nên mục đích đầu tiên của chúng ta hiện tại là tìm kiếm long mạch thích hợp, nếu như tìm được thí luyện của chúng ta chẳng khác nào hoàn thành xong một nửa.
- Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta có thể tìm được long mạch như vậy hay không, nếu tìm không được như vậy chúng ta nên làm sao mới tốt?
Tô Anh hỏi.
- Nếu thật là vậy, ta chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.
Dương Lỗi nghĩ nghĩ nói.
- Một chiêu cuối cùng? Sư đệ còn có biện pháp nào sao?
Tô Anh nghe vậy có chút giật mình hỏi.
Dương Lỗi mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không thể nói, không thể nói.
- Sư đệ, nói cho người ta nghe đi.
Tô Anh nắm cánh tay hắn lay lay nũng nịu nói.
- Không được, nói ra sẽ không linh.
Dương Lỗi đáp.
- Vì sao? Chẳng lẽ còn có chuyện gì bí mật không thể gặp người?
Tô Anh hỏi.
- Sư tỷ, chúng ta nhanh tìm kiếm long mạch đi.
Dương Lỗi hối thúc.
- Không nói thì thôi, ai mà thèm.
Tô Anh không còn cách nào, vểnh miệng, vẻ mặt mất hứng đi về phía trước.
- Ngao ô…
Đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú, điều này làm Dương Lỗi kinh động.
Dương Lỗi dùng Chân Thực Ưng Nhãn nhìn thung lũng xa xa phía trước.
Thung lũng kia lại có chín ngọn núi không lớn vờn quanh, Dương Lỗi quá đỗi vui mừng, nơi đó là một nơi tuyệt hảo.
Tuy thung lũng không lớn, nhưng linh khí nồng đậm, long khí thành hình, cây cối xanh um tươi tốt, đều tản ra linh tính thản nhiên.
Dương Lỗi biết đó là thai nghén ra long khí.
Mà tiếng rống kia từ thung lũng truyền ra, nghe được là một đầu lão hổ.
Không biết vì sao nó lại gầm rú, tiếng rống mang theo vẻ uy hiếp cùng cảnh cáo, làm Dương Lỗi có chút ngoài ý muốn, mình và Tô Anh còn chưa đi vào nơi đó, còn cách xa như vậy cũng có thể nghe được hay sao? Dương Lỗi cau mày, suy đoán có lẽ có yêu thú tiến vào địa bàn kia cho nên mới xảy ra tranh chấp.
- Đi, chúng ta đi qua, nơi đó là nơi chúng ta muốn tìm, nhưng nếu chúng ta muốn bày trận ở đó chỉ sợ còn có chút phiền phức.
Dương Lỗi nói.
- Thanh âm vừa rồi hình như là tiếng rống của Hoàng Kim Hổ.
Tô Anh nói.
- Hoàng Kim Hổ?
- Hoàng Kim Hổ là một loại yêu thú cường đại, mạnh nhất là có thể đối kháng với cửu kiếp tán tiên.
Tô Anh giải thích:
- Cường đại vô cùng, Hoàng Kim Hổ trưởng thành đều có thể đối kháng cao thủ thiên tiên, nghe thanh âm này Hoàng Kim Hổ kia còn chưa trưởng thành, nhưng thực lực không thể khinh thường, phỏng chừng đã đến bát quái ngưng thần đỉnh, lực chiến đấu chân chính hẳn là cửu cực tạo hóa.
- Hoàng Kim Hổ lợi hại như vậy?
Dương Lỗi hỏi.
- Phải, rất nhiều người đều muốn bắt Hoàng Kim Hổ làm sủng vật, nếu như thu được nó thực lực của sư đệ tuyệt đối sẽ tăng lên một cấp bậc, đến lúc đó trong trận thi đấu tranh tài của Tô gia, sư đệ có khả năng chiến thắng rất lớn.
Tô Anh nói.
Dương Lỗi lắc đầu, hắn không có hứng thú với trận thi đấu của Tô gia, hơn nữa hắn đã có Bạch Tố Trinh, Phần Hỏa cùng tiểu Lang, cũng không cần bắt buộc thu thêm sủng vật. Tuy rằng thực lực của họ còn yếu, nhưng chờ sau khi thực lực của hắn tăng lên, muốn giúp cho họ tiến thêm, trở thành tiên thú cũng không phải việc gì khó.
- Ta không cần Hoàng Kim Hổ, nhưng có thể bắt cho sư tỷ, ta nghĩ nếu sư tỷ có Hoàng Kim Hổ làm sủng vật, nhất định đại phóng tia sáng trong trận tranh tài, làm cho mọi người tâm phục khẩu phục.
- Đi, chúng ta đi qua xem, Hoàng Kim Hổ tựa hồ gặp được đối thủ.
Dương Lỗi thông qua Chân Thực Ưng Nhãn nhìn thấy được Hoàng Kim Hổ đang giằng co với một đầu xà toàn thân hoa văn rực rỡ, đầu tam giác, đang không ngừng vờn quanh Hoàng Kim Hổ.
Đó là một đầu độc xà biến dị, là Lục Hoa Xà, loại rắn này vốn chỉ ngang ngửa với võ giả ngũ khí triều nguyên mà thôi, nhưng con rắn kia đã đạt tới bát quái ngưng thần, hơn nữa còn làm cho Hoàng Kim Hổ có chút kiêng kỵ, có thể thấy được con rắn kia thật bất phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...