Dương Lỗi nghe vậy lập tức im lặng.
- Aizz. . . Vốn cũng định cho người nào đó một cái, nhưng nếu người nào đó đã không muốn vậy thì.., quên đi.
Nói xong hắn liền tiến về trước.
Lâm Lung cũng là nữ nhân, đối với các loại đồ trang sức xinh đẹp tự nhiên cũng rất muốn đấy, nhưng tuy rằng muốn cũng không thể khuất phục được.
Hơn nữa nàng còn nhớ kỹ tao ngộ của tiểu thư Lâm Triều Anh.
Bất quá nàng cũng không bỏ đi, giao Tiểu Long Nữ giao cho Lý Mạc Sầu, bản thân thì lại đuổi theo Dương Lỗi.
- Đuổi theo rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đi theo nữa chứ?
Thấy Lâm Lung đuổi kịp, Dương Lỗi cười ha ha.
- Hừ, nhanh lên, ta ngược lại muốn xem thử có thật có Tiên Thiên Công, Cửu Âm Chân Kinh gì đó không. Lâm Lung ta ở tại Cổ Mộ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng biết đến, ngươi làm sao có thể biết được.
Lâm Lung hừ lạnh một tiếng, theo thật sát sau lưng Dương Lỗi.
Dương Lỗi cứ đi mãi đi mãi, rốt cục tới trong một mộ thất, bên trong đặt mấy cổ thạch quan.
- Ngươi. . . Ngươi tới nơi này làm gì?
Lâm Lung thấy hắn rõ ràng đến nơi này, không khỏi tức giận:
- Ngươi đừng xằng bậy.
- Yên tâm, ta sẽ không xằng bậy đâu.
Dương Lỗi cười cười, dựa theo tin tức trong Thần Điêu nội dung cốt truyện đã nói, hắn liền xốc lên chiếc thạch quan thuộc về Tiểu Long Nữ kia.
- Ngươi. . .
Thấy động tác của Dương Lỗi, trong lòng Lâm Lung tức giận, liền muốn quát lớn, lại nghe Dương Lỗi nói:
- Xem đi, những thứ này đều là do Vương Trùng Dương lưu lại, sau khi tiểu thư Lâm Triều Anh của ngươi chết đi hắn đã từng quay lại nơi này.
- Cái này. . . Không có khả năng, ngươi đang gạt ta.
Lâm Lung lắc đầu:
- Hắn từng phát thệ qua, sẽ không tiến vào trong Cổ Mộ mà.
- Ta lừa ngươi làm cái gì, ngươi xem sẽ biết.
Dương Lỗi chỉ chỉ nắp thạch quan.
- Cái này. . . Đây là thật, Vương Trùng Dương quả nhiên không phải thứ tốt lành, rõ ràng lưu lại mật đạo tại đây.
Trông thấy chữ viết trên thạch quan kia, Lâm Lung cực kỳ giận dữ, trong lòng mắng Vương Trùng Dương đến mấy lần.
- Đi thôi, chúng ta xuống dưới, xem thử Cửu Âm Chân Kinh kia.
Dương Lỗi cũng không quay đầu lại, vươn tay khẽ động, liền mở cơ quan ra đi xuống dưới.
- Đây là mật đạo, quả nhiên là Cửu Âm Chân Kinh?
Dương Lỗi quét qua xem, lập tức liền nhớ kỹ Cửu Âm Chân Kinh.
- Kỳ thật Cửu Âm Chân Kinh vốn cũng không phải là võ công của Vương Trùng Dương, cho nên tiểu thư của các ngươi vẫn rất lợi hại, bất quá ta còn có thể nói cho ngươi biết một chuyện, kỳ thật Ngọc Nữ Tâm Kinh mà tiểu thư các ngươi sáng tạo ra cũng không phải là vì khắc chế Toàn Chân kiếm pháp của Vương Trùng Dương, mà là để phối hợp với Toàn Chân kiếm pháp, hình thành một bộ tuyệt thế kiếm pháp chính thức, chỉ có Ngọc Nữ kiếm pháp và Toàn Chân kiếm pháp song kiếm hợp bích, đây mới thực sự là kiếm pháp lợi hại.
Dương Lỗi thấy nàng vẫn còn nhớ Cửu Âm Chân Kinh, liền giải thích nói:
- Lại nói tiếp, Vương Trùng Dương cũng thật có phúc khí, có một nữ tử si tình như Lâm Triều Anh thích hắn, chẳng qua bản thân hắn lại không biết quý trọng, nếu như đổi là ta thì nào để ý đến những chuyện khác, trước tiên thu lấy Lâm Triều Anh đã nói sau.
- Ngươi hỗn đãn.
Lời Dương Lỗi khiến Lâm Lung nổi giận, hỗn đản này, rõ ràng dám nói như vậy, lời này, rõ ràng chính là đùa giỡn tiểu thư nhà mình.
- Đừng động thủ, đừng động thủ, ngươi đánh không lại ta đâu.
Dương Lỗi một phát bắt được tay của nàng.
- Ngươi. . . Thả ta ra.
Lâm Lung nổi giận, lập tức cắn lẩy cổ tay Dương Lỗi.
- Ah. . . Ngươi là là chó sao?
Dương Lỗi tuy rằng tu luyện Thiết Bố Sam, hơn nữa đạt đến cảnh giới Đại viên mãn, nhưng trong lúc bất ngờ không kịp để phòng cũng khó chống được.
- Ngươi hỗn đãn, mau buông ta ra, bằng không ta cắn chết ngươi.
Lâm Lung nào giống một nữ tử ba mươi tuổi chứ, quả thực chính là một đầu sư tử cái nổi giận.
- Ra.
Dương Lỗi phát hỏa, một tay chặn lấy nàng, tiếp theo "Ba ba ba" mấy phát đánh vào bờ mông đầy đặn của nàng.
- Hỗn đãn, sắc lang, vô sỉ, hạ lưu, hỗn đãn. . .
Thân thể Lâm Lung không ngừng vặn vẹo, trong miệng không ngừng mắng, chửi, bất quá lật qua lật lại cũng chỉ có mấy từ ngữ như vậy.
Thấy nàng như vậy, Dương Lỗi biết rõ, nếu như đánh nàng chỉ sợ sẽ không chịu thua, tiếp theo tròng mắt khẽ đảo, không hề đánh nữa, mà không ngừng vuốt ve bộ vị đầy đặn kia của nàng.
Cái này khiến Lâm Lung lập tức cảm nhận được khác thường, cũng kinh hoảng lên:
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Đừng có xằng bậy ah, ta. . . Ta. . . Ngươi nếu xằng bậy, ta chết cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
- Ai bảo ngươi không nghe lời, ai bảo ngươi cắn ta chứ, không tìm lại chút mặt mũi, ta chẳng phải lỗ lớn rồi sao?
Dương Lỗi cười hắc hắc:
- Nếu như ngươi lại lộn xộn vậy thì hậu quả khó mà lường được đấy, vạn nhất ta nhịn không được thì..., hắc hắc. . . Phải biết rằng ngươi tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng thoạt nhìn vẫn rất ra dáng, đối với nam tử còn trẻ như ta lực hấp dẫn cũng không hề nhỏ. Nếu như không muốn ngoài ý muốn, vậy thì chịu thiệt sẽ là ngươi đấy.
- Ngươi. . . Ngươi dám.
Lâm Lung cũng sợ rồi, tiểu tử này quả thực không phải người, lúc này mình mơ hồ trong đau đớn có chút cảm giác khác thường trong lòng.
- Nếu như ta đoán đúng vậy thì đây chính là một cái mật thất khác mà Vương Trùng Dương lưu lại.
Dương Lỗi và Lâm Lung sau khi ra khỏi thông lộ kia liền đi tới thạch thất bên cạnh, Dương Lỗi thông qua Chân Thực Ưng Nhãn đã thấy được chỗ thạch thất bí mật kia, mà lối vào đúng lúc là ở đằng sau bức họa của Lâm Triều Anh.
- Ở chỗ này?
Lâm Lung nói:
- Ngươi không phải đang gạt ta đấy chứ?
Đối với Dương Lỗi Lâm Lung tuy rằng hận đến ngứa răng nhưng lại không thể làm được gì.
- Đúng vậy chính là ở chỗ này, ta cũng không cần phải đi lừa ngươi, đằng sau chính là mật thất mà lúc trước Vương Trùng Dương chứa đựng tài vật, bên trong có Tiên Thiên Công hay không, ta ngược lại không rõ ràng lắm, nhưng, trong đó quả thật có đại lượng vàng bạc tài bảo, nếu như có được tài vật trong mật thất này vậy thì ta cũng không cần lo lắng đến quân phí nữa rồi, nó đủ để giúp ta thành lập một chi quân đội cường đại rồi.
Khóe miệng Dương Lỗi nhếch lên.
Dương Lỗi nói xong, tay phải đặt lên tảng đá bên cạnh bức họa, nặng nề gõ ba cái, lúc này liền bghe được tiếng trát trát, một cái cửa đá mở ra.
- Nhìn đi, ta không lừa ngươi đây chứ?
Dương Lỗi cười nói.
- Làm sao ngươi biết được, chẳng lẽ Vương Trùng Dương để lại bản vẽ cơ quan sao?
Lâm Lung hiện giờ đối với Dương Lỗi càng ngày càng hoài nghi, nếu như không có được bản vẽ của Vương Trùng Dương thì sao có thể rõ ràng nơi này như vậy được.
- Không phải.
Dương Lỗi cũng không định giải thích, dù sao đây là bí mật của mình, tuyệt đối không thể nói ra, huống chi nàng còn là Lâm Lung, coi như là Tiểu Ngọc, mình cũng không nói được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...