CHƯƠNG 24
Không tới mấy ngày, các đại tiên môn đều tới Bạch Ngọc than.
Bởi vì Ma giáo vừa làm loạn, các đại tiên môn cũng không dám thiếu cảnh giác, vì sợ bị tập kích, đều mang theo đủ nhân thủ, nhìn rất có khí thế.
Đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy Ngọc Thiên Cơ, đều không khỏi hơi sửng sốt.
Trong lời đồn vị tân Tiên Chủ Côn Luân này, tính cách hoang đường phóng đãng, diện mạo tuy rằng đẹp, lại mang kiểu cách yêu diễm, không chút đoan trang, đạo pháp cùng kiếm thuật đều chẳng ra gì, lại là một người thọt...
Ngọc Thiên Cơ hoàn toàn không có ý ngăn cản tin đồn, y xuyên một thân tố sắc lễ phục, dung mạo dáng người lại không thể che dấu được, đuôi mày khóe mắt đều mang nét phong lưu, ngay cả đạo pháp, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sơ hở từ hơi thở, chân đi hơi thọt, đi đường nghiêng trái nghiêng phải, càng nhìn càng thấy không đứng đắn.
Tu sĩ các đại tiên môn không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong lòng —— quả nhiên giống trong lời đồn y như đúc trong.
Nhưng vị tế tửu thủ hạ của Ngọc Thiên Cơ, càng giống trong lời đồn hơn.
Tế tửu đại nhân đồng dạng là một thân tố sắc lễ phục, không xa không gần đứng cạnh Ngọc Thiên Cơ, một đầu tóc trắng dài một tia cũng không loạn được buộc lên, khuôn mặt trầm tĩnh, khiến người kính trọng lại thân thiết, cử chỉ có lý có độ, ngôn ngữ rất hàm súc.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai người này.
Ngọc Thiên Cơ dường như không cảm thấy không tự nhiên, không hề che giấu tính cách, khuôn mặt tươi cười đón chào mọi người.
Mọi người hành lễ với nhau, lại chia buồn chuyện lão Tiên Chủ một phen, đã gấp đến không chờ nổi đem đề tài chuyển tới việc chống lại Ma giáo.
"Cái tên Mục Thanh Ninh, tại hạ cũng đã nghe qua." Tiên Chủ Tích Thạch Sơn không chút che dấu thưởng thức đối với tế tửu đại nhân: "Nghe nói, Côn Luân tiên sơn lần này có thể đánh lui Ma giáo, công lao của Mục tiên sư không hề nhỏ."
Tiên Chủ Tích Thạch Sơn lần đầu gặp mặt Ngọc Thiên Cơ, liếc mắt một cái liền cảm thấy đối phương trẻ tuổi phóng đãng vô năng, chỉ sợ vô pháp đảm đương chuyện lớn, lập tức đoán ra —— Tất cả sự vụ của Côn Luân, tất nhiên đều do Mục Thanh Ninh hỗ trợ lo liệu.
"May là chủ thượng không bỏ quên, chỉ là có chút khổ lao thôi." Lý Việt Bạch trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Chủ thượng biết cách điều hành lại biết cách dùng người, bỉ nhân chỉ là hoàn thành sự vụ của mình, không gây thêm phiền toái cho Côn Luân mà thôi."
Mọi người trong lòng hiểu rõ, thấy hắn khiêm tốn, một lòng bảo vệ chủ thượng, cũng không nói thêm gì.
Trên Bạch Ngọc than xây lên từng tòa tiên trướng, là nơi cư trú lâm thời của các đại tiên làm khách, mọc lên như nấm trông rất đẹp mắt. Người tu tiên vốn dĩ không ưa ở trong khách phòng giống như người phàm, huống hồ họ đều có đạo hạnh trong người, mưa gió bất xâm, ở trong trướng ngược lại càng phù hợp với thân phận.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tiên minh đại hội mở màn.
Trên Bạch Ngọc than có một tế đàn, trên tế đàn có một lư hương.
Tiên Chủ Côn Luân tự tay thắp một nén hương, cắm lên lư hương trên tế đàn, liền xem như mở màn, đơn giản mộc mạc, hoa xảo không nhiều, lại có ý nghĩa trọng đại.
Các Tiên Chủ sôi nổi ngồi xuống, Lý Việt Bạch đứng một bên tế đàn, Ngọc Thiên Cơ mặc tố sắc lễ phục, đi lên tế đàn, thắp nén hương, từng bước đến gần lư hương, còn chưa cắm vào trong lư, biến cố đã xảy ra.
Bạch Ngọc than rất trống trải, có thể nhìn thấy địa phương ở xa, lúc này chỉ nghe thấy phương xa truyền đến một trận tiếng xé gió khi phi kiếm, mọi người ồn ào ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh loạn vân bay về phía này, bay đến gần, mới thấy rõ kia không phải là mây, mà là một đám tu sĩ mặc bạch y, dưới chân đạp phi kiếm, phá không mà đến.
"Đây... là tiên môn nào đến chậm?" Có người lặng lẽ nghị luận.
Tim Lý Việt Bạch đột nhiên đập nhanh, không thể nói là khẩn trương hay căng thẳng.
Ngọc Thiên Lưu! Nhất định là hắn!
Hắn không thấy rõ khuôn mặt đám tu sĩ kia, nhưng nếu các đại tiên môn đã tới đông đủ, lại xem thời gian lúc này... Người tới không phải Ngọc Thiên Lưu, còn có thể là ai?
Ngọc Thiên Cơ nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi dừng động tác, cầm nén hương trong tay, cười như có như không nhìn về phía không trung. Các tu sĩ phụ trách hộ vệ Tiên Chủ thấy tình huống không đúng, cũng sôi nổi xúm lại, rút trường kiếm bên hông ra, chuẩn bị nghênh địch.
Nhóm người ngự kiếm phi hành mang theo một trận cuồng phong cát đá, xông thẳng tới vùng phụ cận, thế tới rào rạt, người tới không có ý tốt, hoàn toàn không có ý tứ đáp xuống.
"Người tới là ai!" Nhóm hộ vệ lạnh giọng quát: "Dám có gan nhiễu loạn tiên minh đại hội, có ý gì?"
Giữa không trung lập tức truyền đến tiếng trả lời, tiếng nói đồng dạng sắc bén: "Tiên minh đại hội? Thật hay cho một cái tiên minh đại hội! Tiên Chủ Côn Luân còn chưa trình diện, sao có thể tổ chức tiên minh đại hội?"
Lý Việt Bạch lập tức đáp: "Tiên Chủ Côn Luân đang ở trên tế đàn, ở đâu ra "chưa trình diện" ngươi vừa nói?"
Lời nói vừa dứt, người đến đã vọt tới bên cạnh tế đàn, bày xong trận thế, từ không trung từ từ đáp xuống.
May mà Bạch Ngọc than diện tích lớn, mới có thể chứa nhiều người như vậy --- chừng mấy ngàn người, vì vừa mới ở trạng thái ngự kiếm phi hành đáp xuống, trường kiếm chưa kịp thu lại, mấy ngàn chuôi kiếm dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang lóa mắt, khiến người hoa mắt. Người tới đều mặc bạch y trắng tuyết, vừa nhìn liền biết đó là tu sĩ Côn Luân.
Ở giữa đám người, có một người hết sức bắt mắt, hắn thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn bất phàm, hai mắt sáng ngời có thần, một thân khí thế vương giả --- không cần phải nói, đây là Ngọc Thiên Lưu.
Ngọc Thiên Lưu vẫn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ dùng ưng mâu nhìn quanh bốn phía, đầu tiên là nhìn chằm chằm Ngọc Thiên Cơ một lúc lâu, sau đó chuyển ánh mắt lên người Lý Việt Bạch, cuối cùng mới nhìn về hướng các đại tiên chủ.
"Huynh trưởng?" Ngọc Thiên Cơ thế nhưng không hề hoảng hốt, cười hì hì chủ động chào hỏi: "Biệt lai vô dạng?"
Ngọc Thiên Lưu lạnh lùng liếc y, không trả lời.
"Thiên Lưu quân..." Nhóm chư vị Tiên Chủ nhìn thấy trận thế của Ngọc Thiên Lưu, trong lòng cũng minh bạch vài phần --- Ngọc Thiên Lưu này, là trở về đoạt vị.
Nhiều trường kiếm như vậy, động tác đồng nhất chĩa vào Ngọc Thiên Cơ, trong lúc nhất thời mọi người ở đây có chút hoảng hốt, có lẽ, giây tiếp theo, Ngọc Thiên Cơ sẽ chết ngay tại chỗ.
"Ký chủ, tình huống này không đúng rồi? Kế hoạch của các ngài là cho đao thật kiếm thật chém giết nhau sao? Đây không khỏi quá không có kỹ thuật, Chủ Thần sẽ không đồng ý." Hệ thống nhảy ra: "Sở dĩ Chủ Thần lựa chọn ngài, chính là bởi ngài thích dùng đầu óc để giải quyết vấn đề..."
"Yên tâm, sẽ không động thủ thật." Lý Việt Bạch gật gật đầu.
Hắn hơi phất tay, vô số tu sĩ Côn Luân hiện thân từ sau tế đàn, chắn trước người Ngọc Thiên Cơ.
Từ sớm đã dự đoán được, Ngọc Thiên Lưu nhất định sẽ xâm nhập lúc triển khai tiên minh đại hội, cho nên, hắn cũng chuẩn bị đủ nhân thủ tới bảo hộ Ngọc Thiên Cơ.
Dưới cái nhìn chăm chú của các vị khách tiên, hai bên tu sĩ Côn Luân giương cung bạt kiếm, giằng co lẫn nhau, lại không ai hạ mệnh lệnh khai chiến.
"Nếu trên Bạch Ngọc than chỉ có một mình Ngọc Thiên Cơ, có lẽ Ngọc Thiên Lưu sẽ trực tiếp suất lĩnh mọi người tiến lên giết chết." Lý Việt Bạch nói: "Nhưng hiện tại, trước mắt bao vị đại tiên, Ngọc Thiên Cơ lại có đông đảo tu sĩ bảo vệ... Ngọc Thiên Lưu đương nhiên sẽ không hạ lệnh động thủ, cho dù động thủ, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi."
Thật lâu sau, Ngọc Thiên Lưu mới nhíu nhíu mày, thấp giọng hạ lệnh, các tu sĩ lúc này mới nghe theo mệnh lệnh, ào ào thu hồi trường kiếm.
Trong lúc nhất thời, hai bên tu sĩ Côn Luân tiến vào thế giằng co.
Trường hợp này khiến người không khỏi trầm mặc.
"Ngọc Thiên Lưu trực tiếp xâm nhập vào hiện trường tiên minh đại hội, lá gan thật sự không tầm thường, có phong thái vương giả." Hệ thống nhỏ giọng nói.
"Hệ thống, mày đừng đứng về phía đối thủ như thế được không." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười.
"Xin lỗi, ký chủ, tôi không phán đoán chuyện này theo khuynh hướng tình cảm." Hệ thống nói: "Căn cứ vào tư liệu dĩ vãng, Ngọc Thiên Lưu cũng không phải người hành sự lỗ mãng, hắn từ trước đến nay làm việc kín đáo, lần này hẳn là có chuẩn bị mà đến."
"Đương nhiên." Lý Việt Bạch âm thầm gật đầu: "Ngọc Thiên Lưu đợi đến bây giờ mới lộ diện, đương nhiên là đã chuẩn bị trong một thời gian dài."
"Vốn dĩ cho rằng có thể nhìn thấy một hồi đao kiếm chém giết, không ngờ lại là văn đấu." Hệ thống hình như có điểm tiếc nuối, thở dài.
"Ngọc Thiên Lưu không lựa chọn liều lĩnh đánh cuộc, mà là bình tĩnh buông vũ khí xuống, đương nhiên nắm chắc có thể dựa vào văn đấu mà giành thắng lợi." Lý Việt Bạch nói: "Mà bên chúng ta, phần thắng còn lớn hơn."
"Nói cách khác, hai bên đều cảm thấy mình có lý hơn." Hệ thống thở dài: "Chỉ sợ trên người Ngọc Thiên Lưu có đòn sát thủ nào đó mà các ngài không biết."
"Cứ đợi xem." Lý Việt Bạch nói.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Ngọc Thiên Cơ dẫn đầu mở miệng.
Y đầu tiên phất phất tay, sai người đặt một cái ghế bên cạnh chỗ ngồi của các đại tiên môn, sau đó cười tủm tỉm mở miệng hỏi: "Huynh trưởng nhiều ngày chưa về, hôm nay hẳn lên cùng ta ôn chuyện mới phải, vì sao lại rút đao lộng thương? Có ý gì? Mời mau mau ngồi xuống, nếu không..."
Ngụ ý, là cho Ngọc Thiên Lưu một đường lui —— nếu Ngọc Thiên Lưu nghe lời ngồi xuống, liền có thể không so đo.
Ngọc Thiên Lưu không nhận cái thang này, cười lạnh nói: "Thân là Tiên Chủ Côn Luân, ngồi chung một chỗ với khách nhân, lễ nghi ở đâu? Chỉ sợ hiền đệ hồ đồ rồi đi?"
Những lời này, tính cả câu nói kia, đều cực kỳ trắng trợn, chỉ thẳng vị trí Tiên Chủ.
"Đúng vậy, Thiên Cơ quân, mấy ngày nay, ngài quản lý Côn Luân thập phần vất vả, vẫn là nhanh chóng trả lại vị trí cũ cho Thiên Lưu quân mới phải." Vài tên tu sĩ bên người Ngọc Thiên Lưu cũng cao giọng quát.
"Vớ vẩn." Lý Việt Bạch nói: "Thiên Cơ quân là đường đường chính chính ngồi vào vị trí Tiên Chủ, đâu ra cái trông hộ các ngươi nói!"
"Nếu Thiên Cơ quân không chịu thừa nhận, vậy chuyện này cần biện luận kĩ càng một phen." Tu sĩ bên người Ngọc Thiên Lưu cười nói, đồng thời đi ra từ đám người, hướng các đại tiên môn hành lễ, nói: "Trước mặt nhiều chưởng môn, Tiên Chủ chức cao vọng trọng như vậy, cần phải bàn luận rõ ràng vấn đề vị trí Tiên Chủ Côn Luân thuộc về ai."
"Không cần bàn luận." Cúc Lăng tiên sơn Ngụy Lâm Quan ho khan một tiếng, chắp tay nói: "Ta đã nhận được tin của Thiên Cơ quân, tới đây để tham gia tiên minh đại hội, đương nhiên là thừa nhận Ngọc Thiên Cơ làm Tiên Chủ Côn Luân, sẽ không tranh luận."
"Ngụy công tử nhân hậu, không muốn nhìn thấy tu tiên giới rung chuyển, tại hạ có thể lý giải, nhưng tại hạ lại không đành lòng nhìn chư vị tiên trưởng bị kẻ trộm ngôi vị Ngọc Thiên Cơ này che giấu." Tu sĩ kia kiên trì nói.
Ngụy Tỉnh Hào thấy tình cảnh trước mắt cực kỳ thú vị, đúng là kịch hay, lại nhìn vị tu sĩ này nói chắc cả mười phần, không khỏi sinh ra hứng thú, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Tại hạ là Cát Hòe của Côn Luân tiên sơn." Tu sĩ kia chắp tay nói.
"Ngươi là phụ tá của Thiên Lưu quân?"
"Tuy tại hạ đi theo Thiên Lưu quân, nhưng sẽ không mù quáng hộ chủ, mà đặt đại nghĩa của Côn Luân lên hàng đầu, không đành lòng nhìn Côn Luân bị kẻ trộm ngôi chiếm cứ, bởi vậy theo lý nói thẳng." Cát Hòe nghiêm mặt nói.
"Đúng là chính khí mười phần, đáng tiếc chúng ta chỉ nhận vị Tiên Chủ hiện tại này." Ngụy Tỉnh Hào sắc mặt tối tăm: "Ta thấy các đại tiên môn hẳn nên phái người tới, giết chết đám tác loạn Ngọc Thiên Lưu này, miễn cho về sau có người tự ý nghi ngờ Tiên Chủ."
Một đời này, Ngụy Tỉnh Hào cũng không lựa chọn đứng về phía Ngọc Thiên Lưu, bởi gã đã sớm nhận định, nữ nhi của mình đảm bảo ván đã đóng thuyền gả cho Ngọc Thiên Cơ, hơn nữa Ngọc Thiên Cơ là con thứ, vị trí tương đương với mình, tự nhiên nhiều hơn vài phần đồng cảm, vô luận là xuất phát từ lợi ích hay tình cảm mà nói, đều là lựa chọn đứng về phía Ngọc Thiên Cơ.
Nhưng những lời này của Ngụy Tỉnh Hào vừa nói ra, các đại tiên môn ồn ào nhíu mày.
Mọi người đều nghe qua Ngụy Tỉnh Hào là người âm ngoan, rất có thủ đoạn, đã sớm khinh thường gã. HIện tại nghe được gã muốn đem người giết chết không hỏi xanh đỏ đen trắng (ý nói không hỏi rõ ràng), càng thêm phản cảm --- người tu tiên hơn phân nửa có cảm xúc chính khí trong lòng, nguyện ý duy trì chính nghĩa, biện giải vì sự trong sạch.
"Lời này của Ngụy Tam công tử không ổn." Tiên Chủ Tích Thạch Sơn nhíu mày: "Quy củ tu tiên giới, từ trước đến nay là muốn hai bên nói cho rõ ràng, như vậy thị phi hiển lộ, nếu Thiên Cơ quân ở chỗ này ỷ vào việc mình là Tiên Chủ, không cho huynh trưởng nói chuyện, ngược lại khiến người hoài nghi."
"Đúng vậy, ta tin tưởng vào trí tuệ của Thiên Cơ quân." Các đại tiên môn ồn ào phụ họa.
"Đó là đương nhiên, Thiên Cơ quân quang minh lỗi lạc, không ngại người khác phỉ báng." Lý Việt Bạch cười lạnh: "Nếu chúng ta trong lòng có quỷ, đã sớm liều mạng lấp liếm, hiện tại Thiên Lưu quân có thể hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta nhất nhất bác bỏ là đương nhiên."
"Nếu liền Mục tiên sư đã nói như vậy, tại hạ liền không che giấu." Cát Hoè nghiêm mặt nói: "Thiên Cơ quân không nên đảm nhiệm chức Tiên Chủ Côn Luân, có ba nguyên nhân!"
"Nga?"
"Thứ nhất, Thiên Lưu quân là trưởng tử của Tiên Chủ, thân phận tôn quý, mà Thiên Cơ quân chỉ là con thứ, thân phận không rõ."
Những lời này của Cát Hòe thực sự đủ lộ liễu, lời vừa ra khỏi miệng, liền khiến một trận tức giận dâng lên trong lòng những tu sĩ ở phía sau Ngọc Thiên Cơ, lần thứ hai đặt tay lên chuôi kiếm, cơ hồ muốn rút kiếm giết chết đối phương, may mà Ngọc Thiên Cơ dùng ánh mắt cản lại.
"Thứ hai, Thiên Lưu quân tài đức vẹn toàn, hành sự công bằng, nhiền lần tạo nên kỳ công, sớm được tu sĩ Côn Luân công nhận là người được chọn làm Tiên Chủ." Cát Hòe nói: "Mà Thiên Cơ quân ngu ngốc phóng đãng, không có lễ nghĩa, phong bình cực kém, khó có thể khiến người kính trọng."
"Ký chủ, cái này rất khó phản bác." Hệ thống lặng lẽ nói: "Ngay cả ngài cũng thường chê Thiên Cơ quân không tuân thủ lễ nghĩa..."
"Tình huống khác nhau." Lý Việt Bạch thở dài: "Hệ thống, trước đừng nói gì."
"Tại sao phải nghiêm túc như thế?" Hệ thống có điểm không bận tâm.
"Bởi vì ta có dự cảm điều thứ ba có chút khó giải quyết." Lý Việt Bạch nhíu nhíu mày.
"Thứ ba." Cát Hòe dừng một chút, nói: "Thiên Cơ quân cấu kết Ma giáo!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...