Hệ Thống Tự Cứu Của Nam Thần Bạch Nguyệt Quang Full

CHƯƠNG 16

Màn hình vốn một mảnh màu xanh, đột nhiên xuất hiện vô số điểm đỏ, dấu hiệu nguy hiểm, phi hành khí đang tiếp cận điểm đỏ!

"Cảnh báo, cảnh báo!" Cùng lúc đó, thanh âm cấp dưới báo cáo cũng vang lên: "Điện hạ, đoàn máy bay tiêm kích không minh bạch đang tiếp cận!"

Đồng tử Cesare mạng mẽ co lai, y cúi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm tốp máy bay này.

Thoạt nhìn cực kỳ quen thuộc, đó là...

Hạm đội X!

Nhìn từ số lượng, chỉ có hạm đội X, không có hạm đội khác.

Phương thức tiến công quen thuộc này, thao tác tệ hại quen thuộc này-- là Lung Nguyệt, không còn khả năng nào khác.

Nhưng Lung Nguyệt... Đến cùng là làm sao biết tọa độ của mình?

Cesare cảm thấy nghi hoặc, động tác trong tay lại cực kỳ nhanh chóng, mấy quả pháo ion đã bắn qua, trong phút chốc, mấy chục máy bay tiêm kích không người lái cự ly khá gần đã bị bắn thành bột phấn.

"Ký chủ!" Hệ thống kinh hô: "Ngài mất hơn bốn mươi máy bay tiêm kích rồi!"

"À." Lý Việt Bạch thản nhiên: "Không sao cả."

Không sao cả? Hệ thống có chút phát điên, hạm đội X có tổng cộng một vạn máy bay tiêm kích không người lái không sai, nhưng không thể lãng phí như vậy được!

Lý Việt Bạch không thèm để ý đến tài nguyên đã bị lãng phí, chính là dùng ngón tay thon dài điều khiển menu, thao túng hạm đội X sắp xếp thành một trận hình cổ túi, bay về phía kỳ hạm của Cesare.

Mỗi một máy bay tiêm kích đều được chế tác hoàn mỹ, có được vỏ ngoài chắc chắc, bên trong có một lượng lửa đạn, nhưng nó nằm ở trong tay Lý Việt Bạch hoàn toàn không phát huy ra được chút tác dụng nào, chính là bị trở thành tấm gạch, từng chiếc bay về phía kỳ hạm.

Kỳ hạm linh mẫn né tránh, nhưng bởi hình thể khổng lồ, nên vẫn bị va chạm.

"Va chạm tự sát?" Trong kỳ hạm một mảnh kinh hô.

Đế quốc thân kinh bách chiến không sợ gì, chỉ sợ loại đấu pháp hủy diệt không kết cấu không muốn sống này.

Trong lúc nhất thời, kỳ hạm bị hạm đội không người lái như mưa sao băng va trúng vài chỗ, nhiều nơi thậm chí còn bị đụng ra khe hở, dòng khí điên cuồng theo khe hở tuôn ra ngoài.

"Quá lãng phí." Khóe miệng Cesare lộ ra nụ cười lạnh: "Khởi động dự án khẩn cấp số 13."

Các quân quan lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy đi, tự chọn một vị trí, ổn định bản thân thật tốt.

"Lung Nguyệt..." Cesare không chút hoang mang thao túng các nút trên bàn điều khiển, một bên thầm thì: "Vì sao lại dùng chiêu cũ?"

Lúc trước, khi đi cứu viện Lôi Ares, Đại tế ti đã lợi dụng hạm đội X uy hiếp Cesare một lần.

Thủ pháp uy hiếp khi đó, giống y như đúc cách đụng chạm tự sát như hiện tại.

Cesare ăn quả đắng một lần, chẳng lẽ sẽ ăn lần thứ hai nữa sao?

Không tới vài giây, kỳ hạm vĩ đại dưới sự thao túng của Cesare giải thể, kỳ hạm sắt thép to lớn nguyên bản, trong phút chốc phân thành bộ dáng của vô số phi hành khí cỡ nhỏ, mỗi phi hành khí có thể ngồi được 5 -10 người.

Cesare cũng không có thói quen cùng điều khiển với người khác, một mình điều khiển một cái máy bay tiêm kích loại nhỏ, trong biển phi hành khí vọt ra.

Một khi kỳ hạm to lớn giải thể, va chạm mù quáng không thể ứng dụng được.

Dùng sinh vật biển để so sánh, hạm đội X hành động giống như một bầy cá, bởi vì toàn bộ quyền chỉ huy đều ở trên tay Lý Việt Bạch, thế nên rất khó hoàn thành thao tác từng người tác chiến tinh vi, lại rất dễ dàng đồng loạt lao tới một con cá lớn.

Hiện tại con cá lớn này cũng có thể giải thể thành "bầy cá", hơn nữa mỗi con cá nhỏ đều có trí tuệ của riêng mình, có phản ứng của bản thân, hành động cực kỳ cơ động linh hoạt, trái trốn phải tránh, căn bản không sợ hạm đội X điên cuồng va chạm.

Hạm đội X vọt tới phi hành khí loại nhỏ của Đế quốc, lại bị lướt qua, ngược lại bị lửa đạn tinh chuẩn Đế quốc đánh trúng.

"Ký chủ! Cảnh báo!" Hệ thống lạnh lùng nói: "Số lượng máy bay tiêm kích tự động của ngài đang giảm xuống nhanh chóng!"

"À, vậy trốn đi." Lý Việt Bạch nói.

Hắn không chút do dự ấn mạnh lên menu, hạm đội X trong nháy mắt giống như bầy cá né cá mập, quay đầu bỏ chạy.

Đến giờ phút này, còn có thể trốn?

Hệ thống không thể hiểu nổi đến cùng Lý Việt Bạch muốn làm cái gì.

Không phải nói muốn bắn Cesare thành pháo hoa sao? Hiện tại pháo hoa ở đâu?

Bên kia, Cesare theo bản năng cắn môi.

Sao có thể thả anh đi được, Lung Nguyệt.

Mắt y khép hờ, trên bảng điều khiển dày đặc tìm được một cái nút, không chút do dự ấn xuống.

Sóng điện nhìn không thấy trong nháy mắt được bắn ra từ phi hành khí loại nhỏ, trở thành một tấm lưới phô thiên cái địa, bao phủ hạm đội X đang hốt hoảng trốn thoát trong đó.

Loại lưới điện từ này sẽ không tổn thương đến người, lại có thể chặn đường truyền thông tin, khiến Lung Nguyệt không thể liên hệ với tinh cầu mẹ.

"Đuổi theo." Cesare hạ mệnh lệnh ngắn gọn, lập tức bổ sung thêm: "Để người sống."

Nhóm quân quan Đế quốc lập tức tuân mệnh, lập tức nhắm họng pháo vào hạm đội X đang điên cuồng chạy trốn, đuổi theo.

"Điện hạ, giặc cùng đường chớ đuổi!" Phó quan từ trước đến nay làm việc quá mức cẩn thận đánh bạo đưa ra ý kiến phản đối: "Quốc gia giáo hội Tinh Hoàn từ trước đến này vốn không phải là đối thủ của chúng ta, một nhóm hạm đội không người chạy trốn cũng không nhất thiết phải đuổi theo đi...?"


"Phải đuổi." Cesare lạnh nhạt nói: "Vừa rồi khi va chạm, hắn đã nắm giữ được tình báo của chúng ta."

Trên chiến trường, thời gian chính là sinh mệnh, một nhóm hạm đội không người đột nhiên tiến đến trước khi giao chiến, đương nhiên không có khả năng bị đụng chạm vài cái liền bỏ chạy, đó là bởi đã thấy được bố trí hạm đội của Đế quốc.

Cesare vừa mới gửi đi sóng điện từ quấy nhiễn đường truyền, khiến Lung Nguyệt không thể gửi tình báo về đất nước, cách truyền tình báo duy nhất, chỉ có thể là chạy về.

Tình báo có thể truyền đến tay quân bộ sớm hơn một phút, là có thể điều chỉnh trận hình phòng ngự sớm hơn một phút.

"Nhưng là, cho dù quân bộ bên đó lấy được tình báo của chúng ta, cũng không có khả năng đánh bại chúng ta..." Phó quan kiên trì nói.

"Hắn không phải muốn giao tình báo cho quốc gia mình." Cesare mỉm cười: "Hắn muốn giao cho Liên minh."

"Liên minh?" Nhóm quân quan Đế quốc nhất thời nghiến răng.

Không sai, Thủ tướng đương nhiệm của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn rất thân với Liên minh, quả thật có khả năng vì chống lại Đế quốc mà cùng hợp tác với Liên minh.

Chỉ cần Liên minh nắm giữ tình báo bố trí hạm đội của Đế quốc, phần thắng liền nhiều hơn một phần.

Quân quan Đế quốc quần tình nhất thời phẫn nộ, truy kích ác liệt hơn.

"Ký chủ." Hệ thống tuyệt vọng: "Đến cùng là ngài đang làm cái gì?"

Máy bay tiêm kích không người lái của hạm đội X một cái tiếp một cái lần lượt bị phá hủy, có ý trước khi bị phá hủy muốn cùng địch nhân đồng quy vô tận... Rất nhanh, khắp tinh hải đều trở nên trống rỗng.

Hạm đội chủ lực của Đế quốc cũng không để ý đến trường phong ba này, cũng có thể là dưới sự gợi ý của Cesare xem nhẹ trường phong ba này, vẫn cứ làm theo kế hoạch đã sớm định ra chậm rãi đi trước.

Lý Việt Bạch đẩy nhanh tốc độ, một đường chạy thoát về phía quốc gia giáo hội Tinh Hoàn.

Tốc độ của hắn quá nhanh, hạm đội X cũng bị bỏ lại ở sau -- hạm đội X dưới sự truy kích của Đế quốc đã trở nên thất kinh bát lạc, không còn dư thừa bao nhiêu.

"Ừm, đại khái Cesare đã đoán được mà...?" Lý Việt Bạch thản nhiên: "Trở về, truyền tình báo cho Liên minh."

"Cesare sẽ không để ngài trở về." Hệ thống nói: "Y sẽ chặn ngài ở bên ngoài."

"Cứ để y đón." Lý Việt Bạch nói: "Bên người y đã không còn đội hữu nữa rồi."

"Ngài cũng không còn hạm đội X nữa!" Hệ thống trầm giọng: "Một vạn máy bay tiêm kích của hạm đội X, đã tiêu hao gần như toàn bộ."

Hạm đội X, vũ khí bí mật của giáo hội, hao phí vạn triệu tài chính cùng bao nhiêu thời gian, vốn dĩ có thể trở thành phòng tuyến hữu lực ngăn cản Đế quốc, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị ký chủ nhà mình phá hỏng, hơn nữa tiêu xài như vậy từ đầu không nhận được hồi báo gì, hệ thống vô luận thế nào cũng không nghĩ ra đây là vì sao.

"Chỉ còn hai chúng ta sao?" Lý Việt Bạch cười nói: "Tốt lắm."

Đại quân Đế quốc không trợ giúp Cesare, dù sao cũng không cần phải trợ giúp, vẫn dựa theo quỹ đạo đã sớm định ra, vững bước về phía trước, mấy giờ sau giao chiến cùng Tướng quân Ares.

Trong vũ trụ mờ mịt, chỉ còn hai phi hành khí loại nhỏ lẻ loi đi trước.

Hoặc là nói, lẻ loi đi trước chỉ là Lý Việt Bạch, mà Cesare lại giống như cô lang (con sói cô độc), hung ác tàn khốc đuổi sát phía sau.

Cự li giữa hai chiếc phi hành khí càng lúc càng gần, nhưng vẫn chưa đến nỗi đến gần oanh kích nhau.

Cesare giống như vua sói trong hoang dã đang đùa bỡn thỏ trắng nhỏ, không nhanh không chậm đi phía sau, nhưng không ra tay, chỉ muốn khiến đối phương tinh bì lực tẫn, sau đó sụp đổ mà đầu hàng.

Hành vi như vậy, cũng không hẳn là xuất phát từ tâm lý đùa bỡn, mà là sách lược quân sự hợp tình hợp lý nhất.

Nếu người phía trước không phải Lung Nguyệt, mà là Tướng quân Ares, chỉ sợ Cesare đã sớm tập trung tinh thần, dùng đao thật kiếm thật quyết chiến, nhưng là Lung Nguyệt... Lung Nguyệt không hề có năng lực chỉ huy quân sự, chỉ huy hạm đội X rối tinh rối mù. Đối thủ như vậy, căn bản không cần phải chém giết.

Hơn nữa trên người Lung Nguyệt có rất nhiều bí ẩn -- vì sao lại biết toạ độ của mình? Vì sao khi đến hào hùng lại nhanh chóng bại lui, vì sao...

Cesare suy nghĩ càng nhiều, ngược lại không dám vội vàng tiếp cận.

Huống hồ, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để giết Lung Nguyệt.

Cách quốc gia giáo hội Tinh Hoàn càng gần, phi hành khí của Lý Việt Bạch nhanh chóng bay đến một hành tinh vĩ đại gần đó.

Bản thân hành tinh này không có gì kì lạ, nhưng mà trên quỹ đạo của nó, có một vệ tinh không ra hình dạng gì, tro vàng, trên mặt gồ ghề tất cả đều là hố lõm.

Là LAJ8807.

Bàn tay Cesare thao túng siết chặt lại.

Đây là LAJ8807, vệ tinh có quặng Iridi giàu có khiến toàn bộ vũ trụ phải tranh đoạt.

Đến đây không phải chuyện ngẫu nhiên, tuyến đường hạm đội Đế quốc lựa chọn, chính là con đường có khoảng cách với LAJ8807 gần nhất.

Nhưng mà ở gần LAJ8807, hoàn toàn không có hạm đội của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn, một con thuyền cũng không có.

Phòng tuyến của quốc gia giáo hội Tinh Hoàn thiết trí ở vùng phía sau, bảo vệ xung quanh tinh cầu Amien. Ý của Ares rất rõ ràng, đầu tiên phải bảo vệ nhân dân cùng chính phủ, sau đó mới là LAJ8807, cho dù phải để lộ LAJ8807 trước mắt kẻ địch.

"Ký chủ, năng lượng trong phi hành khí của ngài không đủ..." Hệ thống khẩn trương.

Phi hành khí nghiêng ngả, trọng tâm có chút bất ổn.

Lý Việt Bạch muốn tránh cũng không được, không có lựa chọn, chỉ có thể kiệt lực ổn định phi hành khí, bay về phía LAJ8807.

Kế dụ địch? Chẳng lẽ trên LAJ8807 có mai phục? Trong lòng Cesare hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức khởi động hệ thống quét tầm xa, tiến hành kiểm tra toàn bộ LAJ8807 -- kết quả biểu hiện, trên bề mặt hành tinh hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh, đừng nói là đóng quân, chỉ sợ ngay cả động vật cũng không có.

Cesare cẩn thận khảo sát một phen, cũng thong dong giảm tốc độ, đi theo bước chân Lý Việt Bạch, đáp xuống.

Bầu trời LAJ8807 màu vàng xám, ngàn vạn năm trước cũng đã từng được nhóm người mở đường khai phá qua, chế tạo bầu khí quyển nhân tạo, mưa nhân tạo... Nhưng cuối cùng, tuyên bố khai phá thất bại.


Đây là một vệ tinh đã bị con người từ bỏ, sau khi quặng Iridi bị phát hiện, quân bộ tiến hành giới nghiêm với nó, ngay cả con chuột cũng không bỏ qua, hiện tại, tất cả mọi người trong quân bộ bị Ares điều động đi vệ quốc, LAJ8807 ngay cả quân giới nghiêm coi giữ cũng không có, hoàn toàn trở thành khu vực không người.

"Ký chủ, phi hành khí của ngài trong lúc đáp xuống đã bị hư hỏng." Hệ thống nhắc nhở: "Bởi vì bề mặt LAJ8807 quá cứng rắn, cát bụi quá nhiều, tốc độ ngài đáp xuống lại quá nhanh... Hiện tại có cảnh báo cháy nổ, xin ngài hãy nhanh chóng rời khỏi phi hành khí."

Không khí bên ngoài miễn cưỡng có thể hô hấp, Lý Việt Bạch không chút để ý mở cửa khoang thuyền, cất bước đi ra.

Bão cát khô hanh trong nháy mắt vây quanh hắn, làn da đã quen với môi trường ẩm ướt lập tức ẩn ẩn đau.

"Ký chủ, ngài khiến tôi nhớ đến mấy bộ phim phương Tây." Hệ thống nói: "Anh hùng cùng kẻ ác trong sa mạc mờ mịt làm trận quyết đấu cuối cùng, nắm trong tay **... Đương nhiên, anh hùng trong phim có giá trị vũ lực cùng vũ khí, khác với ngài."

Lý Việt Bạch không trả lời, chính là bước về phía trước từng bước gian nan, trên người hắn vẫn mặc trường bào màu trắng, trong hoàn cảnh như vậy cực kì bất tiện, rất nhanh, hắn thấy được người trước mặt.

Lúc đầu chỉ là một cái bóng trông khá quen mắt, càng lúc càng đến gần, ngay cả bão cát cũng không thể ngăn trở quân trang hai màu bạc đen của sĩ quan cao cấp ở Đế quốc, và cả ngân huy (phù hiệu bạc) xinh đẹp trên vai...

"Lung Nguyệt." Cesare từng bước đến gần, trong thanh âm vẫn mang theo ý cười: "Ngài định đưa tôi tới nơi này tham quan sao? Tham quan một hành tinh có quặng Iridi giàu có..."

Khi nói chuyện y hơi hơi nghiêng đầu, mang theo một tia ngạo khí nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Cesare." Lý Việt Bạch cố giả bộ trấn định: "Cậu đã bị bao vây, hiện tại chạy trốn vẫn kịp đấy."

"..." Cesare cười đến càng đáng yêu, y đi lên phía trước, dùng hai tay nắm bả vai Lý Việt Bạch, tựa như đối đãi với tình nhân thân mật: "Thật vậy sao? Tôi rất sợ."

Thân thể Lý Việt Bạch trong nháy mắt cứng đờ.

Trên mái tóc vàng của Cesare có hơi thở của ánh mặt trời cùng bụi đất, phối hợp với giọng nói ngọt ngấy cùng cái ôm bất chấp, và cả hơi thở phun bên tai, tất cả đều trở nên nguy hiểm mà mê người.

"Đừng lừa tôi, nơi này không có người, ngoại trừ hai chúng ta." Thanh âm Cesare nhu hòa, động tác trên tay lại không chút lưu tình, y một tay nắm lấy bả vai Lý Việt Bạch, một tay hung hăng bóp chặt yết hầu, chặn hô hấp.

"Nói cho tôi, làm sao anh lại biết được tọa độ của tôi?" Thanh âm Cesare lạnh xuống: "Và cả, mục đích của anh là gì?"

Ước chừng sau nửa phút đồng hồ, y thả lỏng tay.

Lý Việt Bạch ho khan kịch liệt, nhưng vẫn không nói một lời.

"Anh..." Cesare thở dài, dùng ngón tay ôn nhu từng chút từng chút nắm lấy mái tóc dài màu bạc của người trong lòng, rất nhanh có thể nắm cả mái tóc trong tay, ác ý giật xuống, khiến người trong lòng buộc phải ngửa đầu ra phía sau, chiếc cổ không hề được bảo vệ lập tức lộ ra ngoài không khí, nửa tức giận nửa ** cắn xuống.

Đau đớn kịch liệt khiến Lý Việt Bạch sợ hãi cơ hồ kêu ra tiếng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Vì sao phải nhịn?" Cesare cười cười: "Rõ ràng anh cũng có cảm giác mà, Đại tế ti của tôi."

"Không..." Lý Việt Bạch kiệt lực phủ nhận, nhưng từ đầu ngón tay đến cẳng chân đã sớm run rẩy, ngữ khí Cesare vẫn thuần lương đáng yêu như vậy, điều này khiến cảm xúc hổ thẹn của hắn càng trở nên rõ ràng, giống như là hiện tại đang ở trong Thần điện, dưới cái nhìn chăm chú của Thần Tinh Hoàn.

...

Không biết qua bao lâu, Lý Việt Bạch mới hồi phục tinh thần, một lần nữa xem kỹ tất cả trước mắt.

Quần áo một lần nữa mặc vào, cả người bị Cesare nửa ôm trên mặt cát nóng rực, đôi mắt vàng của Cesare đang chăm chú nhìn bản thân.

"Hoàng tử điện hạ." Lý Việt Bạch cười khổ mở miệng, phát hiện giọng nói của mình khàn khàn: "Ném luôn quân vụ cùng hạm đội, nếu..."

"Tất cả hạm đội đều bình thường." Cesare cười tủm tỉm mở miệng: "Có lẽ một giờ sau, cấp dưới của tôi có thể đưa Tướng quân Ares lên thiên đường."

Nghe được tên Lôi, Lý Việt Bạch không khỏi rùng mình một cái.

Thấy hắn phản ứng kịch liệt như vậy, Cesare lập tức không vui nhíu mày.

"Cậu không cần đích thân tới hiện trường chỉ huy sao?" Lý Việt Bạch cắn chặt răng: "Vì sao còn ở chỗ này lãng phí thời gian với tôi?"

"Thời gian đã trải qua tính toán chính xác." Cesare nói: "Cho dù tôi lại tốn thêm mười phút giết chết anh, vẫn tới kịp."

"Vậy thì động thủ đi." Lý Việt Bạch cười cười.

"Không, anh còn có tác dụng." Cesare dời ánh mắt đi.

"Tôi sẽ không trở thành công cụ của cậu." Trong thanh âm Lý Việt Bạch lộ ra tuyệt vọng cùng kiên quyết: "Cái chết nghe qua càng có vẻ hấp dẫn."

"Lung Nguyệt, từ bỏ đi." Cesare không chút để ý: "Thời cuộc đã định, quốc gia giáo hội Tinh Hoàn không còn hi vọng gì nữa rồi."

Y đưa tay lên, buông ra, mấy mảnh vỡ sáng long lanh, dây chuyền, đồ trang trí rơi xuống.

"Tôi tìm được những thứ này trong quần áo anh... Có lẽ anh định dùng mấy thứ này để giết chết tôi." Cesare nói: "Lung Nguyệt, chiến tranh không phải trò chơi, anh không thích hợp."

"Có một số người là vì chiến tranh mà sinh ra." Lý Việt Bạch thấp giọng nói: "Nhưng mà tôi tình nguyện chết đi, cũng không muốn trở thành loại người đó."

"Thật có lỗi khi khiến anh chán ghét như thế, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác."

"Cậu có."

"Không có." Cesare thu lại nụ cười: "Nếu không thể chinh phục được càng nhiều tinh hệ cùng quốc gia, nếu cả đời bị giam cầm ở nơi này, tôi đây cũng chỉ có thể nói, cái chết càng có vẻ hấp dẫn."

"Cho nên cậu hy sinh tính mạng của những người khác?" Lý Việt Bạch không thể đè nén lửa giận: "Cho nên cậu dùng xương máu của hàng tỉ người để điểm tô cho huy chương trước ngực cậu?"

"Người chết trong vũ trụ sẽ không để lại xương máu." Cesare không chút để ý nói: "Bọn họ chẳng qua chỉ là tro bụi mà thôi."


Lý Việt Bạch gần như muốn cười ra tiếng.

"Ký chủ, van ngài, nhanh một chút đi." Hệ thống khẩn cầu: "Đừng kéo dài nữa."

"Tình huống thế nào?"

"Tất cả đã đúng chỗ... Vĩnh viễn không thể cứu vớt." Hệ thống gằn từng chữ báo cáo.

"Được." Lý Việt Bạch cười cười.

"Hoàng tử điện hạ đến từ Đế quốc Ngân hà." Lý Việt Bạch đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thật xin lỗi khi phải báo cho cậu..."

"?" Cesare có chút kinh ngạc nâng mắt.

"Cậu hiện tại có thể chọn cái chết càng có vẻ hấp dẫn rồi." Lý Việt Bạch nói.

"Cái gì." Cesare nhíu mày.

"Không biết cậu, vừa rồi có nhìn kỹ bầu trời không." Lý Việt Bạch nói: "Nhìn kỹ lại đi, nhìn xem có chỗ nào khác không."

Bầu trời vẫn một mảnh bụi vàng, thoạt nhìn không hề biến hóa, chẳng qua có chút âm u mà thôi.

Trong lòng Cesare dâng lên dự cảm bất thường.

Y không hỏi gì, chính là ôm lấy Lung Nguyệt, đi tới chỗ phi hành khí.

Nếu Đại tế ti đã không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy chỉ có thể mang về.

Bên trong phi hành khí cũng không rộng lắm, miễn cưỡng có thể chứa được hai người, Cesare ôm Lung Nguyệt vào lồng ngực, dùng xích sắt trói chặt hai tay của hắn, động tác lại dịu dàng giống như đang đeo đồ trang sức cho đối phương.

Lý Việt Bạch không nói nữa, cũng không hề phản kháng, chỉ nhắm hai mắt lại.

Rất nhanh, phi hành khí khởi động, xông thẳng lên bầu trời, tốc độ rất nhanh, hệ thống điều khiển trung thực báo cáo độ cao -- một ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét... Mắt thấy sắp xuyên qua tầng khí quyển, tiến vào một mảnh vũ trụ tối đen...

Nhưng mà, tình cảnh trong dự đoán không xuất hiện.

Cesare sửng sốt phát hiện, bọn họ lần nữa trở lại trong tầng khí quyển.

Cesare từ khi sinh ra đã vô sự tự thông học cách điều khiển phi hành khí, nhiều năm như vậy, chưa có phi hành khí nào không ngoan ngoãn thuần phục y, y chưa từng gặp cảnh tượng kỳ dị như thế này.

Phi hành khí lấy phương hướng vô cùng kỳ dị, từ vũ trụ, chuyển thành đáp xuống mặt đất.

Sao lại thế này?

Hai tay Cesare lướt như bay trên bàn điều khiển, rất nhanh điều chỉnh phương hướng, một lần nữa phi vào vũ trụ.

Nhưng mà chuyện như vậy lại một lần nữa xảy ra.

Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...

Mày Cesare nhíu chặt.

Y như lâm vào vòng luẩn quẩn thần bí, hoặc là bị lực lượng siêu nhiên nào đó kiềm kẹp, vĩnh viễn không thể bay ra tầng khí quyển mỏng manh này, vĩnh viễn không thể thoát khỏi tinh cầu đáng sợ này.

Sau vô số lần thất bại, Cesare cũng không thể duy trì dáng vẻ bình tĩnh.

Y dùng lực nắm cằm Lý Việt Bạch, bắt hắn ngẩng đầu, hung tợn chất vấn: "Sao lại như vậy? Nói cho tôi."

Động tác thô bạo mang đến đau đớn kịch liệt, nhưng Lý Việt Bạch chỉ mở to mắt, lộ ra một nụ cười trào phúng.

"Trong ngôn ngữ Trung quen thuộc của tôi, tình huống này được gọi là... "Quỷ đả tường"." Lý Việt Bạch nói.

"Tôi không tin vu thuật, hoặc tôn giáo." Caesare cả giận.

"Tôi cũng thế."

"Đến cùng anh đang làm cái gì?" Cesare trừng lớn đôi mắt màu vàng xinh đẹp, trong đó che kín tơ máu, trong thanh âm của y cũng mang theo một tia run rẩy.

"Tôi chế tạo một căn nhà giam." Lý Việt Bạch bình tĩnh: "Cậu, tôi, và toàn bộ LAJ8807, đều vĩnh viễn ở trong nhà giam rồi."

Trong nháy mắt, Cesare nghe được thanh âm trái tim mình đang đập.

Thời điểm vừa mới xuyên không, Lý Việt Bạch liền nghe được từ chỗ hệ thống có thứ này -- công cụ có thể bao bọc toàn bộ tinh cầu.

Lúc đầu, Lý Việt Bạch gọi nó là phát minh không dùng được. Nhưng nửa năm sau, hắn bắt đầu thường xuyên đến xem thí nghiệm này.

Nguyên lý hoạt động của nó rất đơn giản -- tạp ra một lớp màng bao quanh ngoài khí quyển của toàn bộ tinh cầu.

Hiệu quả so với ma thuật còn khiến người kinh sợ hơn là -- toàn bộ tinh cầu sẽ biến mất, sẽ bị ngăn cách với vũ trụ bên ngoài.

Một khi thiết bị này khởi động, phi hành khí từ bên ngoài cũng không thể tiến vào tinh cầu này, cho dù đối với tọa độ của tinh cầu rõ như lòng bàn tay, cho dù bay thẳng đến tọa độ đó, cũng chỉ đi qua lớp bảo vệ, trong nháy mắt bị truyền tống tới sau lưng tinh cầu, mà không thể chạm vào một hạt bụi của tinh cầu.

Người bên trong cũng giống vậy.

Vô luận nỗ lực thoát ra đến cỡ nào, cũng chỉ có thể lần lượt trở lại trong lòng khí quyển, không thể chạm vào chân không vũ trụ.

Nó bị coi thành một phát minh vô dụng, nhưng bởi quá mức quái dị, trong trường hợp này lại có tác dụng to lớn.

Từ đây, LAJ8807 không còn tồn tại nữa.

"Không có khả năng." Thanh âm Cesare trở nên lạnh lẽo: "Duy trì lớp bảo vệ như vậy cần năng lượng, năng lượng khổng lồ..."

"Có." Lý Việt Bạch chỉ xuống mặt đất: "Trên tinh cầu này đều là khoáng thạch Iridi, năng lượng của khoáng thạch Iridi, chỉ sợ là có thể duy trì lớp bảo vệ tới mấy vạn năm."

"Vậy thì phá hủy thứ này." Cesare cắn chặt răng.

"Thứ này được đặt ở địa tâm, trung tâm." Lý Việt Bạch nói ra sự thực tàn nhẫn: "Nếu cậu không ngại, xin mời vào đó, nhưng cũng thật đáng tiếc, bởi vì tôi không cẩn thận, cài đặt nó khởi động theo một chiều, chỉ có thể bắt đầu, không thể kết thúc."

Trong nháy mắt, Cesare cảm thấy Lung Nguyệt trước mắt, từ thiên sứ nhu nhược mặc người xâm phạm, biến thành ác ma đáng sợ nhất.

"Cậu có thể giết chết tôi." Lý Việt Bạch ôn nhu cười, ghé sát vào Cesare: "Tuy nhiên, cũng phải nghĩ cho rõ ràng, nếu tôi chết, cậu chính là người duy nhất trên tinh cầu LAJ8807, tịch mịch như vậy sẽ làm cậu phát điên trong thời gian một năm mất, tuy nhiên, dù sao cũng chẳng có người biết, hình như điên hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi..."


"Lung Nguyệt, anh không sợ tôi dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tra tấn anh hay sao?" Thanh âm Cesare mất đi độ ấm cuối cùng.

"Thật vật chăng? Tôi rất sợ." Lý Việt Bạch nhíu mày, bắt chước ngữ khí lúc trước của Cesare: "Sợ muốn chết rồi."

Phi hành khí từ bỏ việc chạm tới tinh không, cuối cùng chậm rãi đáp xuống mặt cát.

"Ký chủ." Ngay cả thanh âm hệ thống cũng mang theo chút nức nở: "Làm như vậy, thực sự tốt sao?"

"Tao không có lựa chọn khác." Lý Việt Bạch nói: "Tốt hoặc không tốt, cũng là đường ra duy nhất."

"Nhưng là tại sao ngài lại muốn nhốt chính mình cùng người hận nhất ở cùng một chỗ..." Hệ thống nói.

"Tội Cesare mắc phải cũng đủ để phán tù chung thân rồi." Lý Việt Bạch nói: "Trừ tao, không còn ai đủ tư cách để làm người trông coi."

"Nhưng là, có lẽ mười năm hai mươi năm tiếp theo ngài đều phải ở chung sớm tối với y, trên tinh cầu chỉ có hai người..."

"Không sao." Lý Việt Bạch cười cười: "Ít nhất Cesare cũng rất đẹp."

"Nhưng là ký chủ." Hệ thống nói: "Tướng quân Lôi Ares..."

"Tao có để lại thư cho y." Lý Việt Bạch trầm tư: "Vì quốc gia giáo hội Tinh Hoàn."

Tiền tuyến.

Tất cả hạm thuyền đã vào vị trí, bọn nó giống như ngựa trắng của tướng sĩ thời cổ đại, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xếp hàng ở ngoài không gian vũ trụ của tinh cầu Amien, xếp hàng tùy thời chuẩn bị trận hình tác chiến.

Lôi Ares đứng trong phòng lái kỳ hạm, phía sau là các quân quan quốc gia đứng ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ nghiêm túc sẵn sàng hi sinh.

"Lôi, tôi..." Nguyên soái trẻ tuổi ngồi trước bàn điều khiển thu lại dáng vẻ hoàn khố bất cần đời ngày xưa, hai tay run run đặt lên cần thao túng.

"Sợ sao? Nguyên soái Augus Than." Lôi cúi đầu, chăm chú nhìn Richard.

"Không sợ." Richard bị những lời này của y khích, lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác: "Tính mạng của chúng ta đã sớm giao cho thần Tinh Hoàn rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Lôi gật gật đầu, xoay người nói với các quan quân: "Căn cứ theo dự đoán, một giờ tiếp theo, hạm đội Đế quốc sẽ tới, mọi người, hẹn gặp lại."

"Gặp lại, Tướng quân." Các quan quân nghiêm túc cúi người thi lễ.

Đột nhiên, điện não tùy thân của Lôi điên cuồng kêu lên.

Lôi nhíu mày, mở ra, trên đó là một lá thư.

Là Lung Nguyệt gửi tới.

"Gửi người bạn tôi yêu quý nhất, LAJ8807 đã biến mất, không tồn tại nữa. Tôi rất ổn, đừng lo lắng."

Lôi còn đang lý giải ý của những lời này, liền nghe được báo cáo của thủ hạ.

"Tướng quân! Kiểm tra không thấy sự tồn tại của LAJ8807 nữa!"

Trong nháy mắt, toàn bộ quân bộ đều lâm vào trầm mặc.

LAJ807 không phải một khẩu súng, không phải một con thuyền, nó là một vệ tinh!

Vệ tinh làm sao có thể biến mất?

Gần như là đồng thời, Giáo hoàng, Thủ tướng, Đế quốc, Liên minh... Tất cả mọi người đều nhận được tin này.

Đều là báo cáo LAJ8807 đã biến mất.

"Thủ đoạn ngoại giao vẫn rất hữu dụng, không phải sao?" Bên kia, Lý Việt Bạch ở trong cát vàng gian nan bôn ba, cùng Cesare tiếp tục sinh sống trên LAJ8807, một bên không quên thảo luận cùng hệ thống: "Tao đã công khai nói với Đế quốc rằng -- nếu không tra được chứng cứ chúng tôi lợi dụng quặng Iridi chế tạo vũ khí có tính sát thương với quy mô lớn, vậy mời bọn họ rời đi."

"Hiện tại ngay cả LAJ8807 cũng không có..." Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy đương nhiên không có chứng cứ gì rồi."

"Con người thật ngu xuẩn, sẽ vì một chút lợi ích mà tàn sát nhau, nhưng nếu lợi ích không có, chiến tranh sẽ tạm thời gác lại." Lý Việt Bạch nói: "Kế tiếp, phải xem thủ đoạn ngoại giao của Giáo hoàng cùng Thủ tướng như thế nào, nếu làm tốt, có thể khôi phục tình huống quay trở lại trước khi phát hiện ra quặng Iridi."

"Kế hoạch lần này của ngài nhìn như cấp tiến, kỳ thực rất bảo thủ." Hệ thống nhận xét: "Ngài dùng thủ đoạn điên cuồng, giấu tinh cầu này đi, nhưng kết quả cuối cùng tạo thành, chính là khiến tất cả khôi phục nguyên trạng mà thôi."

"Sau khi khôi phục nguyên trạng, cũng không biết có thể duy trì hòa bình được bao lâu." Lý Việt Bạch cười nói: "Nhưng ít ra, nhiệm vụ của tao hoàn thành rồi."

Niêm phong tinh quặng Iridi, nhốt Cesare nguy hiểm lại, tránh chiến tranh, cứu vớt toàn bộ quốc gia giáo hội Tinh Hoàn.

"Cảm ơn ngài, ký chủ." Hệ thống chân thành nói.

"Vậy tại sao không "Đinh"?" Lý Việt Bạch cau mày: "Nhanh một chút, kêu đi nào, đinh."

"Bây giờ vẫn chưa thể đinh." Hệ thống kiên trì nguyên tắc: "Thủ tướng cùng Giáo hoàng còn phải đàm phán lâu dài với Đế quốc và Liên Minh, tuy rằng thế cục đã ổn định, nhưng vẫn chưa đi đến kết cục triệt để."

"Phải đợi tới khi nào?" Lý Việt Bạch giả bộ cả giận.

"Độ chậm chạp của Thủ tướng và Giáo hoàng ngài biết mà..." Thanh âm của hệ thống ngày càng nhỏ.

"Chẳng lẽ ông đây thực sự phải sống trăm năm với tiểu ác ôn này sao?" Lý Việt Bạch phẫn nộ làm tư thế nổ súng với Cesare.

"Đại tế ti, ngài muốn giết tôi sao?" Cesare lười biếng quay đầu lại: "Tuy nhiên, cũng phải nghĩ cho rõ ràng, nếu tôi chết, anh chính là người duy nhất trên LAJ8807."

"..." Lý Việt Bạch nghẹn lời: "Đây không phải là lời thoại của tôi sao?"

"Ký chủ, tính nguy hiểm của Cesare hình như giảm xuống rồi." Hệ thống nói: "Ngài thực sự là có cách dạy."

"Là tố chất tâm lý của y quá mạnh mẽ, mạnh đến đáng sợ." Lý Việt Bạch thở dài: "Người bình thường bị giam như vậy, giấc mộng tan biến, chỉ sợ đã sớm điên rồi, nhưng y, qua khoảng thời gian khủng hoảng ngắn ngủi, rất nhanh liền thích ứng với hoàn cảnh, y muốn dốc toàn lực để sống sót, tao có thể cảm nhận được."

"Tố chất tâm lý của ngài hình như cũng không kém." Hệ thống trả lời: "Hệ thống cho rằng, hai người cái ngài là nhân vật nguy hiểm nhất trong vũ trụ, quả thật hẳn nên ở trong này thương tổn lẫn nhau..."

"Không phải hẳn, mau khiến Chủ thần truyền tống tao đi." Lý Việt Bạch thúc giục: "Nhanh đi, đinh."

"Không đinh."

"Đinh."

...

Đầy trời cát vàng mịt mù, hai người nguy hiểm nhất trong vũ trụ làm bạn tiếp tục cuộc sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận