Hệ Thống Tú Ân Ái


Edit: Mèo Chè
[Nhiệm vụ Show ân ái 6 hoàn thành! Số người xem tiếp tục gia tăng, xin ký chủ không ngừng cố gắng, hoàn thành Thành tựu Tú cảnh Đầu đường! Số người xem show cảnh Đầu đường thấp nhất là 50 người, còn thiếu 20 người.]
[20, 19, 18…]
Số người xem dần dần tăng, gần như sắp vây thành một vòng, Lâu Nguyên không có hệ thống nhắc nhở như Thi Linh Khê, nhưng anh có dị năng tinh thần lực với phạm vi cực lớn, bị tình huống như thế này hấp dẫn, càng ngày càng nhiều người đang chen vào vòng vây.
Nhưng bảo phải anh đẩy Thi Linh Khê ra, thì anh gần như không thể làm chuyện đó dễ dàng được.
“Tập trung…” Thi Linh Khê bất mãn nói thầm một câu, sau đó cậu lại tiếp tục hôn, còn thiếu 7 – 8 người nữa là có thể hoàn thành cảnh show ân ái rồi, không được bỏ lỡ, ngoài ra, quả thật là cậu cũng bất mãn với cảm giác không tập trung của Lâu Nguyên.
“Tiểu Khê, chúng ta…” Trong thoáng chốc Lâu Nguyên mở miệng nói chuyện, Thi Linh Khê lại sáp lên, đồng thời tay của cậu cũng giơ lên nắm chặt một góc mũ của Lâu Nguyên, người hóng hớt có thể biết họ đang làm gì, nhưng muốn nhìn cụ thể thì không thể.
Nhưng vào thời điểm kiểu này, sức tưởng tượng cũng đủ kích thích rồi, tiếng huýt sáo vang lên không ngừng, đường trung tâm cực kỳ nhộn nhịp.
[… 3, 2, 1.

Hệ thống A236 chúc mừng ký chủ đạt được Thành tựu Tú cảnh ôm hôn trên đường vào buổi tối! Phần thưởng nhiệm vụ đã chuyển tới không gian tùy thân, xin ký chủ kiểm tra và nhận quà.]
Thi Linh Khê cong cong mắt, cái tay nắm mũ của Lâu Nguyên dời đi, đây là muốn kết thúc nụ hôn, nhưng Lâu Nguyên không thể thu phóng tự nhiên giống cậu được.
Đôi tay ôm lấy Thi Linh Khê thoáng siết chặt, anh cũng sáp lại gần, tiếp tục càn quét và dây dưa trong miệng Thi Linh Khê, chắc là anh sắp bị Thi Linh Khê trêu tới điên rồi…
“Tránh ra, tránh ra! Xảy ra chuyện gì?” Đội tuần tra cũng bị vòng vây xem ở bên này kinh động, muốn đi qua xem xét.
Tay Thi Linh Khê khều khều eo Lâu Nguyên, những người khác không biết đây là Lâu Nguyên, chờ người của đội tuần tra tới, vô cùng có khả năng sẽ làm lộ thân phận của anh.

Cậu không ngại, nhưng cậu sợ Lâu Nguyên để ý.

Lâu Nguyên buông Thi Linh Khê ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của cậu, rồi anh xoay người cõng Thi Linh Khê lên, dựa vào sức bật kinh người nhảy thẳng lên lầu 2, chạy nhanh một đoạn thì mới triệt để thoát khỏi con đường bị bao vây.
Đội tuần tra hấp dẫn một phần chú ý, cách Lâu Nguyên dẫn Thi Linh Khê rời đi cũng quá đột ngột, nên khi đám đông hoàn hồn thì Thi Linh Khê và Lâu Nguyên đã mất tích từ lâu.
Lâu Nguyên cõng Thi Linh Khê về lại đường đêm, tiếp tục đi một hồi lâu, anh mới buông người ra, hai người liếc nhau, Thi Linh Khê cười, Lâu Nguyên cũng chỉ có thể tiếp tục thầm bất đắc dĩ ở trong lòng một lát rồi ôm người vào lòng: “Vui hửm?”
“Ừm, vui.” Thi Linh Khê gật đầu, cậu vui cũng không chỉ vì hôn Lâu Nguyên tới hoàn thành nhiệm vụ, mà còn do thái độ của Lâu Nguyên đối với cậu, sự tán thành đối với cậu, những chuyện này gom lại mới có thể khiến cho cậu vui đến vậy.
“Gặp được anh thật tốt…” Thi Linh Khê ôm chặt Lâu Nguyên, cả trái tim đều bị sự ấm áp của Lâu Nguyên bao bọc.
Cảm động xong, cậu vẫn muốn thuận đường đi làm vài chuyện – không phải chuyện gì khác ngoài chuyện của Bạch Đường Sâm.
Hai người bình thường mạnh mẽ xông vào lều vải định cưỡng bức Vương Uyển, còn khiến Bạch Tuyền bị thương vào hôm đó cùng người thân dị năng giả của chúng đã bị Thi Linh Khê phái người dẫn đi.
Hiện tại cậu định tới gặp mặt Tiểu đội trưởng của dị năng giả kia, giải quyết tai họa có khả năng tồn tại về sau.
Họ đến gần nơi đóng quân của tiểu đội dị năng giả, trước tiên tụ họp với đội viên theo dõi – Trầm Tuấn và Nghiêm Vĩ.
“Báo cáo Đội trưởng, bọn họ tạm thời không có dị động.” Trầm Tuấn báo cáo với Thi Linh Khê, mà chuyện này cũng nằm trong dự đoán, mấy người kia đều bị lấy danh nghĩa quân đội mà dẫn đi, nên mặc kệ gã có phục hay không thì trước mắt mà nói, gã cũng không có cách nào cả.
Gõ cửa, thông báo lý do tới, lại đi vào trong phòng, họ gặp được Tiểu đội trưởng đang trái ôm phải ấp kia.
Thi Linh Khê ngồi đối diện gã, mở miệng đánh vỡ sự im lặng trước: “Tôi họ Lâm, là bạn của Bạch Đường Sâm.”
Lúc trước trong quá trình Bạch Đường Sâm bàn bạc với bọn họ, chắc chắc đã đề cập về cậu với bọn họ, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng người bạn quân bộ của Bạch Đường Sâm lại ra mặt vì y, tìm tới đây rồi.
“Hoắc Bình, cậu chính là Bác sĩ Lâm mà cậu Bạch từng nhắc tới.” Hoắc Bình híp mắt nói chuyện, đồng thời dư quang cũng đang đánh giá những người do Thi Linh Khê dẫn tới.
Cấp dị năng của Trầm Tuấn và Nghiêm Vĩ chỉ tới cấp D cao cấp, không được gã để trong mắt, chỉ có mỗi Lâu Nguyên mặc áo choàgn không thấy rõ mặt mũi cho lắm là gã không nhìn thấu được, mà nhìn dáng vẻ của Thi Linh Khê, người này chính là sức mạnh để cậu đến đây.
“Là tôi.” Thi Linh Khê gật đầu, Lâm Khê là tên giả cậu dùng từ nam tới bắc, đôi khi còn dùng quen hơn cả tên thật.
“Tôi tới để thay Bạch Đường Sâm bàn bồi thường với anh, anh định cho Bạch Đường Sâm bao nhiêu?” Thi Linh Khê ngả người dựa ra sau, giọng điệu thản nhiên, khí tràng chèn ép lập tức hiển lộ, đây là cậu thực học thực dụng, học được tư thế dọa người của Lâu Nguyên.

“Chuyện này…” Hoắc Bình vốn từng nghĩ xem phải bồi thường cái gì cho Bạch Đường Sâm, người của gã bị bắt đi không rõ sống chết, gã thấy đã thế thì coi như cho qua đi, mấy ngày nay ăn chơi đàng điếm thì vẫn hoàn ăn chơi đàng điếm.
“Xem ra anh không định tiếp tục lăn lộn ở căn cứ Bắc Thành nữa rồi…”
Thi Linh Khê hừ lạnh một tiếng, đứng dậy định đi.
Hoắc Bình hơi do dự gọi Thi Linh Khê lại: “Bác sĩ Lâm, Bác sĩ Lâm, chuyện… chuyện gì cũng phải từ từ…”
Gã phất phất tay bảo hai cô gái ở bên trái và bên phải gã đi lên lầu, vẻ mặt nhàn nhã của gã cũng nghiêm túc hơn.
Hoắc Bình thỏa hiệp một bước, thì sẽ phải tiếp tục thỏa hiệp, Thi Linh Khê mở miệng cũng khá hung ác, thẳng thắn muốn một nửa tài sản của bọn gã.

Tất nhiên vẻ mặt của Hoắc Bình là phải mất thịt, nhưng lúc này Thi Linh Khê lại ném thêm một câu với gã.
“Quên nói cho anh biết, tôi còn Thư ký trưởng của Hiệp hội dị năng giả, hôm sau hiệp hội chính thức khai trương, có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại.” Thi Linh Khê nói, ra hiệu cho Trầm Tuấn và Nghiêm Tuấn tiến lên kiểm tra quà bồi thường của Hoắc Bình đưa.
Hoắc Bình không hó hé gì nữa, đội dị năng giả của gã cũng có chỗ dựa – là tiểu đội dị năng giả phụ thuộc đoàn dị năng giả của Vương Mục, gã có thể lọt vào trong danh sách của hiệp hội trước một bước cũng là vì tầng quan hệ này.
Hiện tại lại là Thi Linh Khê cầm quân trí mạng của gã, một khi gã xử lý không tốt, thì Thi Linh Khê vẫn có thể quyết định tương lai vận thế của gã, cho đi những tinh hạch và thực vật dị hóa này cũng không tính là lỗ vốn.
“Bác sĩ Lâm đợi đã, tôi vẫn còn một món quà nhỏ tặng cho cậu.”
Hoắc Bình về phòng một chuyến rồi ôm ra một cái hộp sắt, trong hộp là một quả trứng màu xanh to cỡ nắm đấm, gã vốn định tặng cho Vương Mục vào sinh nhật của Vương Mục ở một tháng sau, nhưng hiện tại chỉ có thể dùng để mở quan hệ với Thi Linh Khê trước.
Thi Linh Khê nhìn nhìn rồi vươn tay nhận lấy, cuối cùng cậu cũng lộ chút ý cười với Hoắc Bình, nhưng ý cười biến mất rất nhanh.
“Sau này Đội trưởng Hoắc phải chú ý một tí, quản lý cấp dưới cho tốt, không chỉ có tôi đứng về phía người thường, mà còn có Hội trưởng Lâu Nguyên của chúng tôi nữa.” Lâu Nguyên không quản được những khu căn cứ khác như thế nào, nhưng ở căn cứ Bắc Thành, dị năng giả muốn hà hiếp nô dịch người thường là tuyệt đối không thể.
Họ rời khỏi biệt thự, Nghiêm Vĩ lái xe đưa Thi Linh Khê và Lâu Nguyên về nhà trước, sau đó họ sẽ đón Bạch Đường Sâm vào nhà tù của quân bộ, để y tự ra tay xử lý mấy kẻ kia.

Về phần đền bù mà Thi Linh Khê đòi được, trừ quả trứng kia thì tất cả những món khác đều sẽ đưa đủ cho Bạch Đường Sâm.
Thi Linh Khê dặn dò Nghiêm Vĩ xong, phất phất tay bảo họ rời đi, rồi cậu quay lại bên cạnh Lâu Nguyên, nhón chân tự vén mũ của Lâu Nguyên ra sau, trông thật giống như đang vén khăn đỏ của tân nương.
Thi Linh Khê cười khẽ: “Đi thôi, trứng rắn nhà chúng ta có bạn rồi.”
Tiềm lực của quả trứng chim này hoàn toàn không thua dị năng tinh thần lực của trứng rắn – dị năng hệ Phong, trước mắt vẫn chưa nghe nói có dị năng giả hệ Phong trong căn cứ Bắc Thành, mà dị năng hệ Phong hoàn toàn nghiền ép hệ cường hóa tốc độ, là một loại dị năng cực kỳ đáng sợ.
Cộng thêm nó vẫn là một quả trứng chim trời sinh có năng lực phi hành, có dị năng hệ Phong chính là như hổ thêm cánh.
[Tên: Trứng đại bàng đốm lớn họ Ưng châu Á bộ Ưng dị hóa hệ Phong (chưa ấp).
Có chứa tinh hạch hay không: Có (chưa hiện cụ thể)
Cấp bậc tiềm lực: Cấp AAA.]
(*) Đại bàng đốm lớn:
(*) 7 bậc phân loại sinh vật chính được sắp xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp: vực, giới, ngành, lớp, bộ, họ, chi, và loài.
Lâu Nguyên gật đầu, nhưng anh không đi theo mà kéo Thi Linh Khê lại, cúi đầu hôn lên trán cậu, lại hôn tiếp một cái lên môi, rồi anh mới nắm tay Thi Linh Khê, dắt người vào trong nhà.
Thi Linh Khê nhấp nhấp môi, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, hôm nay cậu thật sự kích thích Lâu Nguyên quá ác rồi.
Cửa đóng lại, họ quay về phòng khách, Thi Linh Khê đi dọn phòng, Lâu Nguyên thì vào trong kho hàng khiêng dụng cụ để trữ mật rắn được đưa tới hôm nọ ra, rồi cũng rải tinh hạch cho quả trứng chim này, cài đặt nhiệt độ thích hợp.
“Mày tên là Tiểu Thanh nhé, tên thật là Thanh Thanh, kế bên là Tiểu Ngân, tên thật là Kim Ngân.” Còn họ, dù là họ Thi hay là họ Lâu thì đều tùy chúng nó, Thi Linh Khê không xác định cho chúng.
“Tiểu Khê…” Ở ngoài phòng, Lâu Nguyên kêu Thi Linh Khê, anh nấu một ít mì, không nấu quá nhiều, tiêu hao cả một ngày, không ăn gì cả thì không được.
“Vâng.


“Tao là chủ nhân của mày – Thi Linh Khê, ngoài kia là người đàn ông của chủ nhân mày – tên là Lâu Nguyên.”
Lâu Nguyên nghe thấy lời Thi Linh Khê nói, tai đỏ hồng, anh đi tới dẫn Thi Linh Khê vừa sờ trứng chim đi rửa tay, sau đó mới dẫn tới bên bàn ăn.

Nhìn như vậy, tính thật thì Lâu Nguyên đang nuôi một con rắn, một chim và một con hồ ly xinh đẹp hình người.
“Anh ăn nhiều một chút.” Thi Linh Khê gắp mì cho Lâu Nguyên, chính cậu cũng ăn mấy ngụm, hôm nay tuyệt đối không thể nấu thịt, trừ mì ra thì chỉ có mấy cọng rau xanh.
Sau khi ăn xong, Thi Linh Khê không chui thẳng vào phòng huấn luyện giống lúc trước, cậu lên lầu tắm rửa rồi xuống lầu, Lâu Nguyên ở trong phòng phách đã bắt đầu ngồi tu luyện dị năng hàng ngày.
Thi Linh Khê nhìn anh rồi lấy sách tài liệu y học cơ bản, ngồi im đọc sách trên chiếc sô pha cạnh Lâu Nguyên.

Lật từng tờ từng tờ, lại ghi chú vài chỗ, qua 20 – 30 trang thì đã đến lúc họ đi ngủ.
Thi Linh Khê cất sách về kệ sách trong phòng khách, rồi cậu ngồi kế Lâu Nguyên, dùng một tay chống cằm nhìn anh, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâu Nguyên đang tu luyện dị năng, tinh thần lực vẫn phóng ra ngoài một phần, Thi Linh Khê làm gì, anh nhìn thấy hết, cũng bao gồm cả cảnh tượng cậu ngồi nhìn anh say mê.
Thi Linh Khê chớp chớp mắt, ánh mắt khôi phục sự trong trẻo, cậu đi tới trước mặt Lâu Nguyên rồi hôn một cái lên môi anh: “Lâu Nguyên, ngủ ngon, ngủ sớm một tí.”
Nói xong cậu đứng dậy, đi một bước quay đầu ba lần trở về phòng của bản thân.
Còn Lâu Nguyên thì lại xác định Thi Linh Khê đã ngủ say, anh mới kết thúc cuộc tu luyện dị năng trước khi ngủ.
Ngón trỏ khẽ sờ lên môi, Lâu Nguyên đứng dậy đi lên lầu, nhưng lúc đi ngang cửa phòng của bản thân thì lại không vào mà đi qua, vào phòng Thi Linh Khê, kéo mền cho cậu, lại khép màn cửa cẩn thận, rồi anh mới đi ra.
Anh về phòng tắm táp rửa mặt xong nằm lên giường, anh không ngủ, cũng không luyện dị năng, mà đang suy nghĩ vài việc.

Thi Linh Khê rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, một khi anh không thể nghĩ rõ, thì Thi Linh Khê cũng sẽ không quá cưỡng cầu.
Giống như cậu đối xử với vợ chồng nhà họ Thi, tâm lạnh, ngay cả mặt cũng không tình nguyện thấy cho lắm, thì đừng nói tới chủ động sửa chữa quan hệ.
Giờ phút này Lâu Nguyên tự đặt tay lên ngực trái tự hỏi, anh không muốn thấy Thi Linh Khê mất đi phần chủ động này đối với anh, mà để Thi Linh Khê có thể tiếp tục chủ động thì anh phải đáp lại kịp thời và thích hợp.
Thi Linh Khê ngủ rất say sưa, cậu cũng không biết đêm nay Lâu Nguyên lại có một buổi suy nghĩ như vậy, sự chủ động của cậu đa phần là do bị hệ thống ép buộc, chắc là hiểu lầm kỳ diệu này vẫn phải tiếp tục rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận