Hệ Thống Truy Phu

“Lần này Lục sư đệ trở về nhất định phải đãi ngươi một trận ra trò, chờ mấy người họ rảnh, chúng ta dành thời gian cùng tụ hợp.” Bắc Cung Tố Cầm phất tay áo, giơ tay ra vỗ vỗ vai Lang Kha, cười nói.

Bắc Cung Tố Cầm thực ra là một nữ tu bề ngoài ôn nhu mảnh mai nội tâm phúc hắc giả dối, nhưng đại bộ phận người ở Tất Vân tông quen biết đều biết tính cách của nàng, thế nên bình thường cũng không quá để ý tới hành vi lừa gạt của nàng, đơn giản chỉ là chiếm chút tiện nghi nhỏ, lại thêm ngẫu nhiên đùa cợt vài người.

Bắc Cung  Tố Cầm tuy rằng thoáng có chút ra oai, thực ra phẩm hạnh vẫn không tệ, Lang Kha cũng hiểu nàng, thế nên lần này trở về cũng không dám mang đồ vật tệ bạc về tặng cho nàng, không khéo còn bị lừa gạt thêm lần hai. Lang Kha bị Bắc Cung Tố Cầm vỗ tới người cứng ngắc, trên mặt vẫn không lộ thanh sắc, nói, “Đó là đương nhiên, lại nói sư tôn đã bế quan hơn mười năm, cũng không biết lão nhân gia ông khi nào mới xuất quan.”

Lời này vừa nói xong, Lang Kha liền cảm thấy trên người truyền tới một cảm giác ngứa ngáy, cảm giác này là ngứa từ trong ra ngoài, không chỉ là ngứa ngoài da, mà toàn bộ cơ thể Lang Kha đều nhịn không được mà run rẩy không ngừng, muốn giơ tay ra gãi, lại cố kỵ Bắc Cung Tố Cầm và Nguyễn Hàn Yên đang đứng cạnh, thế nên chỉ có thể siết chặt nắm tay.

Có điều cảm giác ngứa này hắn vẫn có thể đối phó được, nhịn một chút là hết.

“Tam sư thúc, Lục sư thúc, đừng đứng ngoài cửa nữa, chúng ta vào rồi lại nói chuyện tiếp!” Nguyễn Hàn Yên hiếu kỳ nhìn thoáng qua thứ Lang Kha đưa cho Bắc Cung Tố Cầm rồi dời ánh mắt, ôm cánh tay Bắc Cung Tố Cầm lắc lắc, làm nũng nói.

“Được, Lục sư đệ, Yên nhi, chúng ta vào trước đi! Nghe Yên nhi nói lần này Lục sư đệ mang theo vài hảo hữu trở lại, Tam sư tỷ phải đi làm quen mới được.” Nói xong, nàng kéo tay Nguyễn Hàn Yên bước vào trận pháp, lúc nhìn thoáng qua Lang Kha còn cười cười ôn nhu, có điều nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ra đáy mắt nàng chợt lóe ra một tia tinh quang không có ý tốt.

Lang Kha đi sau lưng hai người, khóc không ra nước mắt, hắn lại bị Tam sư tỷ chỉnh, không chỉ bị chỉnh, mà còn phải làm tên câm ăn hoàng liên, bởi nếu hắn có chất vấn Tam sư tỷ khả ái của hắn, nhất định sẽ bị nàng dùng nước mắt tấn công, hắn rất sợ.

Độc dược Tam sư tỷ hạ cho hắn lần này chỉ sợ không chỉ đơn giản là ngứa như vậy, nói không chừng tới ngày mai, cơ thể hắn sẽ xuất hiện biểu hiện kỳ quái nào đó.

Dược lần này khác với vài lần trước, trước kia hạ dược, có thứ là thuốc xổ, có thứ khiến hắn vô duyên vô cớ bị mọc sởi đầy mặt, một kẽ hở cũng không còn, hủy dung hủy tới vô cùng hoàn mỹ, có lúc toàn thân bị phù thũng, chạm một cái liền cảm thấy đau. Còn có một lần càng thêm thần kỳ, Lang Kha bị Bắc Cung Tố Cầm chạm một cái, ngày hôm sau tỉnh lại từ nhập định, liền phát hiện bụng mình to trướng lên, cứ như sản phụ sắp lâm bồn.

Càng có một lần, Bắc Cung Tố Cầm hạ một loại dược cho hắn, khiến cho hắn biến thành nữ nhân, loại biến hóa này không chỉ làm cho khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn, mà khung xương cũng càng thêm tinh tế, bộ ngực cũng có biến hóa, tóm lại, kết cấu cơ thể hắn hoàn toàn là một nữ tử, làm cho hắn vô cùng xấu hổ.

Cứ vậy, những chuyện như thế luôn xảy ra, nhiều không đếm xuể.

Vì thế, vô số lần đùa cợt, khiến cho hắn ngay cả cửa cũng không dám ra, may mà Bắc Cung Tố Cầm hạ dược, phân lượng tương đối ít, chỉ có thể duy trì bộ dáng liên tục ba bốn ngày.

Ban đầu Lang Kha mới tới Tất Vân tông, Lang Kha cũng không hiểu cơ thể mình tại sao lại có dị dạng như thế, bởi Bắc Cung Tố Cầm luôn là một bộ dáng nũng nịu như vậy, Lang Kha cũng không hoài nghi nàng. Có điều dần dần sau này liền hoài nghi, bởi chỉ cần mỗi lần Bắc Cung Tố Cầm chạm vào cơ thể hắn, cơ thể hắn sẽ xảy ra những vấn đề như vậy.

Có điều, lúc Lang Kha đi hỏi Tam sư tỷ của hắn, Tam sư tỷ mỹ lệ sẽ dùng ánh mắt thiên chân thuần lương nhìn hắn, một bộ dáng mê mang, khiến cho hắn cảm thấy tội của mình không thể tha thứ được, tính tình Tam sư tỷ đơn thuần như vậy, sao có thể đùa cợt hắn chứ!

Nhưng rồi sau này, cuối cùng hắn vô cùng chắc chắn những chuyện xui xẻo xảy ra trên người hắn đều do Bắc Cung Tố Cầm làm, cũng nhịn không được mà đi chất vấn nàng, nhưng hắn vừa mở miệng hỏi, trong mắt Bắc Cung Tố Cầm liền dâng trào nước mắt ngay lập tức, sau đó lệ tuôn như sông, dùng một bộ dáng xinh đẹp hơn hoa, điềm đạm đáng yêu oán trách hắn không tin nàng.

Vì thế, Lang Kha lại bại trận một lần nữa, một vẻ mặt xấu hổ rời khỏi Liên Ngọc phong của Bắc Cung Tố Cầm.


Chuyện sau đó, nhị sư huynh luôn chỉ dạy cho hắn cuối cùng cũng không thể nhìn thêm được nữa, liền ám chỉ hắn rằng mấy chuyện này quả thực chính là do Bắc Cung Tố Cầm làm, còn nhắc hắn phải chú ý tránh xa Bắc Cung Tố Cầm ra. Có điều, về phần nhị sư huynh tôn kính của hắn vì sao sau vô số lần Bắc Cung Tố Cầm trêu đùa hắn mới nói cho hắn sự thật, thì đây lại là một đoạn hồi ức huyết lệ chua xót.

Bắc Cung Tố Cầm là một trong số ít tu sĩ chế độc dược ở Tất Vân tông, như si như cuồng với việc phối chế độc dược, nói chung, tu sĩ phối chế độc dược như nàng, dù là tu sĩ khác cũng rất khó giải được độc, tuy rằng có vài lọi độc dược trí mạng, nhưng cũng có một vài loại chỉ tạo thành thương tổn nhất định với cơ thể người, cũng có loại độc dược có ảnh hưởng tới tu vi, đan điền, linh căn và nguyên thần.

Phối chế ra độc dược, hiệu quả thế nào đương nhiên phải có người nghiệm chứng mới được, thế nên tu sĩ quen biết Bắc Cung Tố Cầm liền trở thành đối tượng bị thí nghiệm, đương nhiên, mấy thứ kia không có hại cho sinh mệnh hay tu vi và nguyên thần, hơn nữa không có thuốc giải độc sẽ không dùng trên người đệ tử Tất Vân tông, đơn giản chỉ là chút độc dược dùng trêu chọc người, có một vài loại dược có giải dược giải trừ độc tính, có một vài loại tự giải trừ.

Phương pháp hạ dược có rất nhiều loại, như vừa rồi Bắc Cung Tố Cầm đổ dược lên tay, vỗ vỗ vai Lang Kha, cũng có nhiều loại rắc vào thức ăn, còn có rất nhiều loại lan tỏa trong không khí. Những cách hạ độc này, Bắc Cung Tố Cầm đều đã từng thử, mỗi sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội từng bị nàng chỉnh đều run sợ trong lòng, vô cùng thê thảm, người từng bị chỉnh chỉ cần thấy nàng đều sẽ nhượng bộ lui binh.

Ngay cả Nguyễn Tu vô cùng uy nghiêm trong mắt đệ tử Tất Vân tông cũng thường xuyên bị chỉnh tới kêu oa oa!

Thế nên, người như Lang Kha không rõ chân tướng bị Bắc Cung Tố Cầm quấn lên, người khác sẽ không chủ động vạch trần Bắc Cung Tố Cầm, họ còn ước gì có người cùng chia sẻ với họ.

Kết quả là, Lang Kha liền hiểu ra tại sao các sư huynh sư tỷ lại lộ ra vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa hoặc là vẻ mặt đồng tình kì quái kia.

Căn cứ theo quy tắc đại nam nhân không so đo tính toán với tiểu nữ tử, lại thêm Bắc Cung Tố Cầm là Tam sư tỷ của hắn, thế nên, từ đó về sau, Lang Kha đối với Bắc Cung Tố Cầm vừa không dám đắc tội vừa không dám tiếp cận, muốn rời ra xa lại sợ bị phát hiện, cảm giác sợ bị trêu chọc này lại càng thêm nghiêm trọng.

Nếu là người khác mà nói, hắn đã sớm trở mặt, vẫn còn chịu đựng loại đùa cợt vĩnh viễn không có chừng mực của Bắc Cung Tố Cầm mới là lạ.

Thực ra Bắc Cung Tố Cầm muốn hạ dược cho hắn, Lang Kha hoàn toàn có thể tránh thoát, có điều nếu nghĩ tới hậu quả sau khi làm như vậy, Lang Kha liền từ bỏ, bởi hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Ba người Nguyễn Hàn Yên đi qua cửa, tìm tới nơi dao động năng lượng pháp thuật do bọn Vân Túc đánh nhau tạo ra vừa rồi, liền tới viện mà ba người Vân Túc tỷ thí lúc nãy.

“Tố Cầm sư tỷ, Lang sư huynh, Nguyễn sư điệt.” Thẩm Thanh Tiêu đang trò chuyện với hai người Vân Túc, liền cảm nhận được Lang Kha đã trở lại, thế nên liền đứng dậy đi ra cửa nghênh đón, vừa tới cửa, đã thấy Lang Kha theo sau Nguyễn Hàn Yên và Bắc Cung Tố Cầm, liền lập tức bước lên khiêm tốn có lễ chào hỏi.

“Thật khéo, Thẩm sư đệ cũng tới chỗ Lục sư đệ làm khách ư?” Bắc Cung Tố Cầm gật đầu, mỉm cười nói.

“Đúng vậy! Tố Cầm sư tỷ, hôm nay vừa nghe được tin Lang sư huynh trở về tông môn, liền tới xem xem, thuận tiện thỉnh giáo một vài vấn đề tu luyện, không ngờ sư đệ ta tới đây, Lang sư huynh đã ra ngoài, vì thế liền ở đây chờ Lang sư huynh trở lại.” Nói xong, Thẩm Thanh Tiêu lại nói, “Lang sư huynh vừa tới chỗ tông chủ? Nghe nói tông chủ đã đột phá tới Đại thừa kỳ, là thật sao?”

“Chính là tới chỗ tông chủ, có điều ta lại không để ý tới tu vi của hắn.” Nói xong Lang Kha quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Hàn Yên hoạt bát tươi cười, lại nói, “Có điều, ta quả thực cảm nhận được khí tức của tông chủ cường thịnh hơn lúc trước tận vài lần, nghĩ quả thực là như thế.”

Tuy rằng Lang Kha không trực tiếp hỏi tu vi của Nguyễn Tu đã tới Đại Thừa kỳ hay chưa, nhưng căn cứ trước đó không lâu Nguyễn Hàn Yên bảo hắn tới gặp Nguyễn Tu, đoán ra được cũng rất dễ dàng.


Mấy người vừa đi vừa trò chuyện, một hồi đã đi tới sảnh trước, Lang Kha mời mọi người ngồi xuống, lại đi tới hậu viện mời hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tới sảnh trước, muốn để bọn Vân Túc làm quen với Bắc Cung Tố Cầm một chút, thuận tiện nói cho hai người biết Bắc Cung Tố Cầm học chế độc, hơn nữa còn thích dùng người làm vật thí nghiệm, tuy rằng Bắc Cung Tố Cầm sẽ không tùy tiện hạ dược trên người tu sĩ không quen biết, nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất.

Trên đường ba người tới sảnh trước lại thấy Mặc Hoa đang mang theo Viêm Hoa đi lung tung, Cung Tiểu Trúc liền mang hắn cùng đi tới sảnh trước.

Cung Tiểu Trúc vừa vào cửa đã nhìn thấy Nguyễn Hàn Yên thiên chân vô tà lúc nãy và Bắc Cung Tố Cầm nhất cử nhất động đều vô cùng dịu dàng hiền thục đang nói nói cười cười, trong miệng thỉnh thoảng lại thốt lên tiếng cười thanh thúy dễ nghe, Thẩm Thanh Tiêu đứng im bên cạnh lẳng lặng nghe, mặt mang ý cười, thường thường khi nào hỏi tới hắn, hắn mới hơi gật đầu.

Theo như trong nguyên tác, Bắc Cung Tố Cầm này là một cao thủ chế độc, thủ pháp chế độc có thể gọi là nhất tuyệt ở toàn bộ Tất Vân tông, rất nhiều độc đan ở Tất Vân tông bây giờ đều là do nàng phát minh ra, không chỉ vậy, trên toàn bộ đại lục Huyền Thiên, tài luyện độc đan của Bắc Cung Tố Cầm cũng thuộc hàng đầu, tuy rằng không dám xưng làm cao thủ chế độc đệ nhất, nhưng tuyệt đối có thể chiếm trọn ngôi vị đệ nhị, độc đan Bắc Cung Tố Cầm luyện chế không chỉ có hiệu quả tốt, hơn nữa còn có tác dụng kỳ quái, bán trên thị trường cũng không tệ, vì thế, nàng cũng bởi vậy mà kiếm được một khoản lớn linh thạch.

Có điều, thành tựu của nàng không chỉ dừng lại ở chế độc, mà giải độc cũng là một sở trường của nàng, năng lực có thể sánh ngang với chế độc. Giải độc này đương nhiên không phải là nói tới giải độc dược do chính nàng chế ra, mà là giải độc dược của người khác chế ra, bởi vì năng lực thứ hai này, Bắc Cung Tố Cầm rất nổi tiếng ở đại lục Huyền Thiên, dù là tu sĩ bên ngoài hay tu sĩ trong Tất Vân tông đều vừa yêu vừa hận nàng.

Có rất nhiều tu sĩ tới Tất Vân tông để tìm nàng mua độc đan, cũng có rất nhiều người bị trúng độc đều tới Tất Vân tông tìm nàng giải độc. Có điều nàng cũng có nguyên tắc nhất định, vừa không giải độc cho tà ma tu thương thiên hại lý, vừa không bán độc đan cho ma tu coi mạng người như cỏ rác, bao gồm cả chính ma tu.

Có điều cũng không phải là nàng không thể không châm chước, bởi môn quy Tất Vân tông nếu so sánh với các môn phái khác thì tương đối rộng rãi, tuy rằng Bắc Cung Tố Cầm sẽ không bán độc đan cho chính ma tu, nhưng chỉ cần là chính ma tu không muốn tính mạng kẻ vô tội, không nợ máu, thì đều có thể suy xét tới chuyện ra tay giúp đỡ.

Có điều đều là giá cao tới dọa người, không có linh thạch chỉ có thể chờ chết. Bởi phương diện luyện chế độc đan của Bắc Cung Tố Cầm vô cùng xuất sắc, danh tiếng vang xa, tu sĩ bên ngoài đặt cho nàng cái tên “Độc Y tiên tử”, từ đó trở đi, ở đại lục Huyền Thiên không ai không biết tới uy danh của Độc Y tiên tử.

Bởi Bắc Cung Tố Cầm am hiểu giải độc, thế nên y thuật của nàng cũng khá tinh, có điều nàng không cảm thấy hứng thú lắm với chuyện cứu người, mà chỉ chung tình với chế độc giải độc, thế nên có rất ít người không trúng độc tìm tới nàng chữa bệnh.

Cung Tiểu Trúc còn nhớ rõ, trong nguyên tác, khi Vân Túc tới Tất Vân tông làm khách, liền có một ngày nọ ra ngoài không biết trúng phải độc gì đó, mà loại độc này không phải do Bắc Cung Tố Cầm phát minh ra, mà nghe nói đó là bí phương độc truyền của đệ nhất độc thủ Thánh nương của đại lục Huyền Thiên, loại độc dược nàng chế tạo ra này bên ngoài tuyệt đối được bán với giá trên trời. Toàn bộ giới tu chân trừ nàng ra, cũng không ai biết phải làm sao để giải độc, ngay cả Bắc Cung Tố Cầm cũng phải bỏ cuộc, hơn nữa tu sĩ một khi trúng phải độc dược này liền không còn chút thời gian nào, chưa tới thời gian một khắc sẽ mất mạng.

Nhưng, Vân Túc là người phương nào? Không sai! Là nhân vật chính, cho dù cao thủ có bị hạ độc dược, hồn về hoàng tuyền, y cũng vẫn sẽ không có vấn đề gì, đây là điều chắc chắn, vì thế, Vân Túc dựa vào vầng hào quang nhân vật chính mà làm giảm tốc độ độc lan ra trong cơ thể, hơn nữa cũng được Bắc Cung Tố Cầm cứu giúp, mới có thể kéo dài thọ mệnh, có cơ hội tìm độc thủ Thánh nương trong truyền thuyết kia giải độc.

Tuy rằng độc thủ Thánh nương độc môn bí dược, Bắc Cung Tố Cầm không giải được, nhưng kéo dài mười ngày nửa tháng thì không thành vấn đề.

Thế nên, Bắc Cung Tố Cầm này có vai trò rất quan trọng đối với Vân đại ca, là cao thủ giải độc tuyệt không thể đắc tội, nói không chừng ai đó trong số họ bị trúng độc, còn phải tìm tới nàng giải độc không phải sao!

Đương nhiên, kẻ nào cũng biết năng lực của nàng trên phương diện độc dược cực cao, nhưng nếu cho rằng phương diện chiến đấu của nàng yếu, vậy thì đã sai hoàn toàn!

Bởi sức chiến đấu của Bắc Cung Tố Cầm tuyệt đối kinh khủng!


Làm một tu sĩ thiên tài thiên linh căn thuộc tính hỏa, lại được sư tôn thiên tài chân truyền, thêm tu vi khắc khổ, không bởi trầm mê với độc dược mà quên mất tu luyện.

Vì thế, nàng trở thành một trong số các thiên tài chiến đấu!

Đừng nhìn bề ngoài nàng yếu đuối, trên thực tế, thật sự muốn ra tay, tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ bình thường tuyệt không làm khó được nàng, ngay cả tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ cũng không làm thương tổn được tới một sợi lông của nàng.

Nếu không, vài phối phương độc môn và độc dược chế ra của nàng, đã sớm bị người ta cướp mất, nàng vẫn còn có thể bình yên vô sự tới tận bây giờ mới là lạ!

Hơn nữa nàng chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa… phỏng chừng ngay cả mệnh cũng đã mất từ lâu cũng không chừng.

“Tam sư tỷ, xin giới thiệu với ngươi ba vị hảo hữu của tiểu đệ.” Vừa vào sảnh trước, Lang Kha đã chỉ vào bọn Vân Túc giới thiệu với Bắc Cung Tố Cầm, sau đó lại giới thiệu với bọn Vân Túc về Bắc Cung Tố Cầm một lần, có điều lại mặc niệm trong lòng hy vọng Tam sư tỷ họ không cảm thấy hứng thú quá mức với mấy người Vân huynh.

Có điều, nguyện vọng của hắn vẫn là thất bại.

Bọn Vân Túc và Bắc Cung Tố Cầm chào hỏi nhau xong liền ngồi xuống, bởi tu vi của nàng cao hơn bọn Vân Túc nên đều gọi một tiếng tiền bối.

Bắc Cung Tố Cầm nhìn mấy người Vân Túc, ánh mắt quét trên mặt họ một vòng, thấy người người tuấn mỹ phi phàm, một thân chính khí, biết phẩm hạnh của họ tuyệt đối không tồi, thế nên liền lộ ra vẻ vừa lòng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, tu hoa bế nguyệt.

“Nếu ba vị đã là hảo hữu của Lục sư đệ, vậy không cần gọi ta là tiền bối, gọi ta là sư tỷ là được, nếu không không phải là sẽ loạn bối phận hay sao?” Nói xong nàng che mặt cười ha ha vài tiếng, âm thanh thanh thúy dễ nghe, mang theo vài phần nhu hòa, nàng nắm trong tay ba quầng sáng xanh bắn thẳng tới chỗ ba người Vân Túc, “Lần đầu gặp mặt, ba phần lễ nhỏ nhưng có thành ý, mong ba vị đạo hữu đừng ghét bỏ.”

Bọn Vân Túc giơ tay ra, vận linh lực bắt lấy, tiếp được ba túi trữ vật bay về chỗ mình, dùng thần thức quét qua, hóa ra là mấy cái bình ngọc, trên bình ngọc có dán một vài nhãn dán, bên trên viết đủ các loại tên, dù là Cung Tiểu Trúc hay Vân Túc đều biết, mấy cái tên này là tên của rất nhiều loại độc dược và giải dược.

Cung Tiểu Trúc tuy chưa thấy độc đan Bắc Cung Tố Cầm luyện chế trước đó, nhưng cũng biết một vài cái tên độc đan của nàng, thế nên liền biết lễ vật gặp mặt của nàng là thứ gì. Vân Túc đương nhiên cũng biết trong bình ngọc là độc đan, y tung hoành trong giới tu chân ở đại lục Huyền Thiên nhiều năm, không chỉ từng nghe tới danh hiệu “Độc Y tiên tử” của Bắc Cung Tố Cầm mà còn từng bị trúng độc đan do Bắc Cung Tố Cầm luyện chế, may mà trúng độc không nặng, mới có thể giải được, có điều bởi vậy nên y cũng biết uy danh của Độc Y tiên tử cũng không phải chỉ là cái danh hão.

Nếu bán độc đan trong tay ba người Vân Túc trên thị trường, giá trị đối với bọn Vân Túc tuyệt đối xa xỉ, có thể thấy được phần lễ gặp mặt này quý trọng thế nào.

“Đa tạ Bắc Cung sư tỷ đã tặng đan, đã vậy, từ chối thì quả là bất kính.” Vì thế, Cung Tiểu Trúc thức thời nhận lấy, một chút cũng không khách khí, độc đan này quý giá như vậy, không dễ mà có được, giờ nhận lấy trước, sau này tuyệt đối sẽ có lúc cần dùng tới, ngốc mới không muốn! Trong lòng Cung Tiểu Trúc vô cùng kích động mà nói.

Mặc Hoa cười tủm tỉm nói “Cám ơn sư tỷ!” Trong lòng lại nghĩ lấy thứ này làm gì? Có thể ăn không?

Thông cảm cho hài tử này đáng thương, tầm nhìn thiển cận, trước kia ở sâu trong rừng, không ai hạ độc, không biết độc đan là cái gì, cũng không biết tới Độc Y tiên tử gì cả, ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe qua.

Vân Túc bình tĩnh cất túi trữ vật, gật đầu nói, “Đa tạ!” Để y gọi Bắc Cung Tố Cầm là sư tỷ, y thật sự không quen, bởi vậy không gọi! Đặc biệt là người nhìn trẻ tuổi tú mỹ như vậy, nhìn khuôn mặt còn ít tuổi hơn y.

Đừng nhìn Bắc Cung Tố Cầm như mới chỉ hơn hai mươi, thực ra niên kỷ của nàng đã hơn năm trăm tuổi, còn già hơn cả bà nội của Vân Túc, nếu không phải do tư chất nàng nổi trội xuất sắc, hơn nữa lúc còn trẻ đã dùng Hồi Nhan đan, phỏng chừng bây giờ mặt đã đầy nếp nhăn, lưng còng.

Lại nói Nguyễn Hàn Yên vốn đang trò chuyện vui vẻ với Bắc Cung Tố Cầm, bỗng thấy Vân Túc bước từ ngoài cửa vào, vẻ mặt vốn đang vui tươi hoạt bát bỗng trở nên có chút ngượng ngùng, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng Vân Túc, nhưng vẫn không nhịn được dùng dư quang ngắm y vài lần, trong lòng còn không ngừng cảm thấy may mắn, may mà Vân Túc không nhìn tới chỗ nàng, bằng không nàng sợ là sẽ càng thêm ngượng.


Lại nói, lúc Nguyễn Hàn Yên và Lang Kha mới cùng nhau tới Thúy Vân phong, trong lòng nôn nóng vô cùng, suy nghĩ cũng khá loạn, muốn tới gần Vân Túc lại không biết nên nói gì, liền tìm cơ hội rời khỏi Thúy Vân phong, nhưng cảm thấy không cam tâm, thế nên lại nhịn không được mà thân cận với Vân Túc, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, chính là tìm người cùng nàng tới Thúy Vân phong, lại vừa lúc biết được Bắc Cung Tố Cầm xuất quan, thế nên liền kéo theo Tam sư thúc thân ái của nàng cùng tới.

Mà bây giờ, nàng cũng không biết mình bị làm sao, thấy Vân Túc tim nhịn không được mà đập thật nhanh, mà nàng lại rất thích cái cảm giác này, còn nghĩ tới chuyện sau khi về sẽ nghiên cứu xem mình bị làm sao.

Trạng thái này của Nguyễn Hàn Yên hoàn toàn phù hợp với một thiếu nữ có mối tình đầu, muốn nói chuyện với Vân Túc lại không dám.

Vẻ mặt khác thường này của nàng sao có thể gạt được mọi người ở đây chứ! Bắc Cung Tố Cầm nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Hàn Yên, dùng dư quang của nàng, phát hiện ra ngay vấn đề, tuy rằng dị trạng này của Nguyễn Hàn Yên cũng không rõ lắm.

Nàng tuy rằng chưa từng yêu đương, cũng không có ý định tìm đạo lữ, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tung hoành giới tu chân của nàng, cũng biết đây là Nguyễn Hàn Yên coi trọng Vân Túc có dung mạo xuất sắc nhất.

Tuy rằng nàng cho rằng Vân Túc năng lực xuất chúng, dung mạo cũng nhất tuyệt, nhưng bởi là khí đồ của Kiếm Tiên môn, nên thân phận so với thiên chi kiêu nữ Yên nhi hoàn toàn không thể so sánh được, thật sự không xứng đôi với sư điệt của nàng. Có điều nghĩ tới chuyện Yên nhi coi trọng Vân Túc, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Vân Túc, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Yên nhi, nghĩ cũng chỉ có một mình Yên nhi đơn phương tương tư, Vân Túc hoàn toàn vô tình với nàng, nên tạm thời Bắc Cung Tố Cầm cũng không lo chuyện này.

Hơn nữa loại chuyện này, nàng làm một tiền bối cũng không nên can thiệp vào chuyện tình cảm, vẫn nên mặc kệ tiểu bối thôi, cùng lắm là tìm một cơ hội nói lại cho đại sư huynh.

“Nếu các vị đạo hữu đã tới làm khách ở Tất Vân tông chúng ta, nếu không có chuyện gì, có thể để Lục sư đệ mang các ngươi đi tham quan, luận bàn với các đệ tử khác, chắc chắn sẽ rất có lợi cho việc tu luyện của chư vị, nếu không phải mấy ngày nay thiếp thân khá là bận rộn, thì thật muốn tỷ thí với các vị một phen. Lại nói, thiếp thân thấy diện mạo của Vân đạo hữu có vài phần quen thuộc, nghĩ kĩ, cũng không đúng lắm, không biết Vân đạo hữu có còn thân nhân nào khác không? Như là phụ thân hay huynh đệ gì đó?”

Bắc Cung Tố Cầm nhìn kỹ dung mạo của Vân Túc một hồi, cảm giác có vài phần quen thuộc, trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó, nhưng lại không kịp nắm lấy, dù sao cũng cảm thấy dường như nàng đã bỏ lỡ thứ gì đó!

“Không có!” Vân Túc mặt không đổi sắc nói, hoàn toàn không bận tâm tới sự thật mình còn một phụ thân thân sinh, không nói ra chỉ là vì phụ thân y là một ma tu, nói trong trường hợp này không thích hợp, hơn nữa Thương Thăng đã biến mất ở giới tu chân tận ba bốn mươi năm, chỉ sợ mọi người đều nghĩ rằng Thương Thăng hồn đã sớm về hoàng tuyền, vậy càng không cần phải nói nữa.

Bắc Cung Tố Cầm gật đầu, nếu Vân Túc đã nói vậy, thì nàng sẽ không nói gì nữa, liền nói tới một vài chuyện khác, Vân Túc không phải gật đầu thì chính là “Ừm”, Cung Tiểu Trúc lại vô cùng cung kính với Bắc Cung Tố Cầm, cẩn thận trả lời vấn đề nàng đưa ra, chỉ sợ lỡ lời, người ta dù sao cũng là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tu vi cao, thực lực cường đại, đương nhiên không dám chậm trễ dù chỉ một chút, nói nói cong tám lần quẹo mười cái trong lòng.

Cung Tiểu Trúc không phải là sợ đắc tội nàng, mà bởi hắn nhất định phải giấu diếm cơ duyên trước kia họ đạt được, dù sao trên người họ có rất nhiều bảo vật mà giới tu chân mơ ước, tuy rằng Bắc Cung Tố Cầm không giống loại người có tâm tư xấu, nhưng bên cạnh còn có những người như Thẩm Thanh Tiêu, bởi Thẩm Thanh Tiêu trong nguyên tác chỉ là một nhân vật quần chúng, đơn giản là xui xẻo bị sư phụ liên lụy.

Thế nên, Cung Tiểu Trúc không hiểu Thẩm Thanh Tiêu này lắm, ai mà biết hắn có mưu đồ gây rối hay không!

Lại nói, Cung Tiểu Trúc lau mồ hôi trong lòng, Bắc Cung Tố Cầm này đúng là một nhiệm vụ không hề đơn giản, chỉ cần cẩn thận cân nhắc lời nàng nói, là có thể phát hiện bên trong có rất nhiều cạm bẫy, nói rất có kỹ xảo, chỉ cần không chú ý chút là có thể làm cho hắn lộ ra một vài thông tin quan trọng, nếu không phải là trời sinh hắn thông minh, nhất định đã bại trận.

“Tam sư thúc, đã không còn sớm, chúng ta đi thôi!” Mắt thấy sắc trời đã muộn, Nguyễn Hàn Yên giật nhẹ ống tay áo Bắc Cung Tố Cầm, nhỏ giọng nói.

Bắc Cung Tố Cầm ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, quả là không còn sớm, liền ôn nhu nói, “Được rồi! Sắc trời đã muộn, thiếp thân không quấy rầy chư vị nữa, Thẩm sư đệ có muốn cùng về với sư tỷ không?”

“Nếu Tố Cầm sư tỷ đã mời, thế thì sư đệ liền kết bạn với Tố Cầm sư tỷ mà đi.”

Bởi ngọn núi sư tôn Thẩm Thanh Tiêu ở vừa lúc ngay cạnh Liên Ngọc phong của Bắc Cung Tố Cầm, hai người vừa lúc có thể kết bạn mà đi.

Vì thế, Lang Kha tiễn bọn Bắc Cung Tố Cầm ra tới tận cửa, thấy mấy người đã lấy pháp bảo phi hành bay xa rồi, lúc này mới xoay người đi vào trong động phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui