Chỉ thấy Nguyễn Hàn Yên khinh thân chạy vội ra từ trong nội môn, bước chân làm cho làn váy phiêu động, mặt cười tươi như hoa, cơ thể phiêu dật như hồ điệp, mái tóc tung bay, làm cho Nguyễn Hàn Yên như tiên tử từ trong bức tranh bước ra.
Nàng đi tới trước mặt mọi người, lễ một lễ vãn bối với Lang Kha, rồi đôi môi mới khẽ mở, cười tươi nói, “Cha biết Lục sư thúc hôm nay trở về, đặc mệnh ta tới nghênh đón sư thúc, năm năm không gặp, Lục sư thúc lại càng thêm phong trần tuấn lãng, không biết lần này Lục sư thúc có mang quà về cho Yên nhi không?”
“Ngươi cái đồ tiểu nha đầu này, đã lần nào Lục sư thúc ra ngoài mà không mang bảo vật về cho ngươi chưa? Còn sợ sư thúc không mang quà về cho ngươi?” Lang Kha cười ha ha, ngón tay gõ nhẹ lên đầu Nguyễn Hàn Yên, cầm một cái hộp từ trong trữ vật giới ra, đưa tới trước mặt Nguyễn Hàn Yên.
Nguyễn Hàn Yên le lưỡi, hai tay tiếp lấy hộp mở ra, hóa ra là một chu thoa hình hồ điệp, lóe ra ánh sáng chói mắt, điêu văn tinh mịn, “Đa tạ Lục sư thúc, chu thoa này thật đẹp mắt, không biết chu thoa này có công năng gì?” Nàng vừa nói vừa lật lật chu thoa xem, tinh tế vuốt ve, mười phần quý trọng, ý mừng trong mắt không giấu nổi, vừa thấy đã biết nàng vô cùng yêu thích chu thoa này.
“Chu thoa này tên ngọc điệp thoa, pháp khí thượng phẩm, có thể công có thể thủ, cũng có thể dùng làm pháp bảo phi hành.” Tuy rằng phẩm chất của ngọc điệp thoa này khá thấp, nhưng may mà công năng đa dạng, hơn nữa quan trọng nhất là, ngọc điệp thoa này vừa tinh xảo lại đẹp mắt, cài lên đầu còn có thể ngưng thần tĩnh khí, có tác dụng chống lại tâm ma nhất định, còn có thể phân rõ vật nào có độc, thế nên lúc Lang Kha mua ngọc điệp thoa này vẫn tốn không ít linh thạch.
Đợi sau khi giới thiệu xong về ngọc điệp thoa, Lang Kha lại giới thiệu bọn Vân Túc đang đứng bên cạnh, “Đến, Yên nhi, sư thúc giới thiệu vài vị hảo hữu của ta cho ngươi một chút, vị này là Vân huynh, ngươi gọi y là Vân tiền bối, vị này là Cung tiền bối, vị này là Mặc tiền bối.” Sau đó hắn lại nói với bọn Vân Túc, “Đây là nữ nhi độc nhất của tông chủ Tất Vân tông ta, Nguyễn Hàn Yên, cũng là sư điệt duy nhất của Lang mỗ.”
Trong khi Lang Kha nói chuyện, Nguyễn Hàn Yên nhanh chóng cất ngọc điệp thoa đi, sau đó, tầm mắt của nàng dời sang bên cạnh Lang Kha, tựa như lúc này mới nhìn thấy bọn Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, tiện đà chú ý tới Vân Túc, dừng lại trên mặt y một lát, rồi như bị chấn kinh mà rũ mắt xuống, mang theo sự rụt rè dịu ngoan của nữ tử, tự giới thiệu, “Mới vừa rồi vì gặp Lục sư thúc mới trở về mà nhất thời kích động, chưa kịp chào hỏi các vị tiền bối, tiểu nữ xin được chuộc lỗi với các vị tiền bối, hy vọng các vị có thể bỏ qua cho sự lỗ mãng của tiểu nữ.”
Có tri thức hiểu lễ nghĩa, lễ phép có thừa, dịu dàng hiền thục, bộ dáng hoạt bát khả ái vừa rồi cứ như chỉ là ảo giác của mọi người.
“Không sao!” Vân Túc gật đầu.
“Nguyễn cô nương không cần giữ lễ tiết, ba ngươi chúng ta và Lang huynh quan hệ rất tốt, nếu Nguyễn cô nương là sư điệt của Lang huynh, lại còn là ái nữ của Nguyễn tông chủ, ba người chúng ta mới tới, còn phải thỉnh giáo Nguyễn cô nương nhiều hơn mới đúng.” Nói xong Cung Tiểu Trúc phất tay một cái, hai hộp gỗ và một cái bình ngọc xuất hiện trong tay, “Đây là một chút tâm ý của ba người ta và Vân đại ca, lần đầu gặp mặt, lễ vật tuy nhỏ nhưng có thành ý, còn mong Nguyễn cô nương nhận lấy.”
Bên trong thực ra là một cái vòng tay, một cái trâm cài, thêm một hạt Trú Nhan đan, phẩm chất không cao lắm, vừa lúc thích hợp cho nữ tu Luyện Khí kỳ sử dụng. Tuy rằng Trú Nhan đan khá đắt, Cung Tiểu Trúc đưa hộp Trú Nhan đan này phẩm chất lại không phải là quá cao, đưa cho Nguyễn Hàn Yên sử dụng vừa vặn thích hợp. Tuy rằng có lẽ Nguyễn Hàn Yên cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng vẫn có thể dùng để tặng người, dù sao cũng không đến nỗi không có tác dụng.
Nguyễn Hàn Yên nhận lấy mở ra nhìn, nụ cười trên mặt lại càng tươi thêm, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với món quà mà Cung Tiểu Trúc đưa cho, cười nói với Cung Tiểu Trúc, “Đa tạ Cung tiền bối, tiểu nữ vô cùng yêu thích những trang sức và đan dược này, khiến tiền bối hao tâm rồi.” Nụ cười tươi ngọt ngào, phát ra từ tận sâu tim phổi.
“Nguyễn cô nương thích là được rồi, chỉ là chút đan dược và pháp bảo cấp thấp, không có vấn đề gì cả.” Cung Tiểu Trúc cũng cười nói, tuy vậy trong lòng lại nghĩ, Nguyễn Hàn Yên này tuy rằng nói chuyện với hắn, dư quang khóe mắt lại ở chỗ Vân đại ca, nghĩ kỹ, là có thể hiểu ra, lấy hào quang cường đại của nhân vật chính Vân Túc, ít có nữ tu sẽ không thích y, tuy rằng bây giờ Nguyễn Hàn Yên còn chưa đạt tới cảnh giới yêu Vân Túc, nhưng vẫn là nhất kiến khuynh tâm, tâm sinh ái mộ.
Có điều hắn biết, lấy bộ dáng nhìn không chớp mắt bây giờ và tính cách trước đây của Vân đại ca, chắc chắn sẽ không coi trọng Nguyễn Hàn Yên. Hơn nữa hắn mơ hồ nhớ trong nguyên tác có một đoạn như vậy: Nguyễn Hàn Yên vừa thấy dung nhan tuấn mỹ vô song của Vân Túc, không thể tự kiềm chế mà yêu y, theo thời gian trôi qua, đoạn tình cảm này càng sâu đậm, vì thế nàng thổ lộ với Vân Túc, cũng tỏ vẻ hy vọng có thể trở thành đạo lữ của y, có điều Vân Túc lại dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt nàng.
Nguyễn Hàn Yên sao có thể cam tâm? Tuyệt sẽ không, vì thế, nàng tìm tới Nguyễn tông chủ, cũng chính là phụ thân vô cùng tôn quý của nàng, làm nũng bán manh, xin cha mình tìm Vân Túc đạt thành mong muốn trong lòng nàng. Có điều bởi quan hệ của Nguyễn Tu với Lang Kha, nên Nguyễn Tu không đồng ý yêu cầu của Nguyễn Hàn Yên, nhưng chuyện này hiển nhiên chưa thể chấm dứt như vậy.
Căn cứ theo miêu tả về Nguyễn Hàn Yên trong truyện, nàng là một tiểu cô nương thiện lương hồn nhiên, đối với ai nàng cũng cười tươi đáp lại, là tiểu tiên nữ trong lòng tất cả đệ tử Tất Vân tông và cũng là đối tượng được mọi người yêu thương, chưa bao giờ được sủng mà kiêu, tuy rằng bị Vân Túc cự tuyệt một cách vô tình, nhưng cũng không hề có ý oán hận.
Nhưng nữ nhân đang yêu đều mù quáng, chỉ số thông minh bị giảm đi nghiêm trọng, hơn nữa chỉ số thông minh vốn có của Nguyễn Hàn Yên cũng không cao, thiên chi kiêu nữ ấy mà, từ nhỏ đã không phải nếm mùi đau khổ, trưởng thành trong sự bảo vệ của mọi người, liền bị người khác sai khiến mà làm điều ngốc nghếch, kết quả là đi đời nhà ma.
Chuyện này nói ra rất dài, giữa các tu sĩ trong đại môn phái, quan hệ đều khá là phức tạp, đặt trong trường hợp Tất Vân tông cũng vậy. Thực ra nguyên nhân dẫn tới Nguyễn Hàn Yên đi đời nhà ma là do Lang Kha. Mọi người đều biết, Lang Kha bây giờ là đại đệ tử thủ tịch Tất Vân tông, tương lai rất có khả năng kế thừa vị trí chưởng môn của đại sư huynh hắn, thân phận địa vị không thể so sánh được với hiện tại, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều tu sĩ ái mộ hắn, dù là nam hay nữ, rất nhiều người đều hy vọng được Lang Kha chú ý tới.
Lòng người phức tạp, trong đó cũng có cả tiểu sư muội của Lang Kha, cũng ái mộ hắn, tiểu sư muội này, Lang Kha và Nguyễn Tu có cùng một vị sư tôn, nàng tên Tô Vân Nghê, trước kia là một khất nhi dưới phàm giới, sau này, một vị quản sự ở Tất Vân tông phát hiện ra nàng có tư chất tu tiên, liền mang nàng về Tất Vân tông.
Tư chất nàng tuy rằng không tốt bằng các vị sư huynh sư tỷ, chỉ là tam linh căn thủy mộc thổ, nhưng bởi ngộ tính cực cao, tu luyện khắc khổ, thế nên sau này cơ duyên xảo hợp mới được sư tôn Lang Kha thu làm đệ tử quan môn. Sau này vì thân phận địa vị tăng cao, nên tài nguyên tu luyện cũng tăng lên, lại càng được chư vị sư huynh sư tỷ quan tâm, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn, không chút trở ngại.
Có điều nàng tuy rằng trên phương diện tu luyện tương đối tốt, dung mạo cũng diễm lệ vô song, nhưng bụng dạ lại hẹp hòi, không chấp nhận được việc người khác tốt hơn bản thân, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, nhìn bên ngoài tuyệt không nhìn ra nàng có điều bất mãn với bất cứ người nào, ngầm làm chút chuyện cũng không có ai biết, một dung mạo dễ khiến cho người khác sinh hảo cảm, thế nên toàn bộ người trong Tất Vân tông đều bị nàng lừa, bao gồm cả đại sư huynh Nguyễn Tu của nàng.
Lang Kha ở Tất Vân tông ngoại trừ tu luyện, thì thời gian ở cùng Nguyễn Hàn Yên là nhiều nhất, ngoài nàng ra thì chính là Tô Vân Nghê, Tô Vân Nghê từng nghĩ rằng Lang Kha đối xử với Nguyễn Hàn Yên như vậy chẳng qua là bởi Nguyễn Hàn Yên là sư điệt của Lang Kha, tận tới sau này trong lúc vô tình phát hiện ra tình cảm của Lang Kha với Nguyễn Hàn Yên là tình cảm nam nhân ái mộ nữ nhân, thế nên liền sinh ra ghen tị với loại thiên chi kiêu nữ Nguyễn Hàn Yên này, theo thời gian trôi qua, cảm giác ghen tị này không ngừng tăng lên.
Cho dù Nguyễn Hàn Yên không có tình cảm nam nữ với Lang Kha thì có sao? Nếu thái độ Lang Kha đối xử với tất cả mọi người đều giống nhau, đều là tình đồng môn, không pha tạp bất kỳ tình cảm nào khác, vậy thì nàng còn có thể cạnh tranh công bằng với người khác, mà bây giờ sự thật lại nói cho nàng biết rằng Lang Kha đã có người trong lòng, đây là chuyện mà nàng tuyệt đối không cho phép.
Vốn tính cách ghen tị Nguyễn Hàn Yên này nàng không muốn để cho ai biết được, mấy năm nay ở Tất Vân tông hoàn toàn bị chôn giấu dưới đáy lòng, nào ngờ Vân Túc tới Tất Vân tông lại cho nàng cơ hội, cuối cùng tâm cơ xấu xí của nàng cuối cùng cũng bại lộ hoàn toàn trước mặt mọi người, dẫn tới bi kịch không cần thiết cuối cùng.
Tuy rằng người này đáng giận tới cực điểm nhưng dù sao cũng là do hoàn cảnh trước đây tạo thành, nếu trước kia nàng không phải là khất nhi, có lẽ sẽ không tạo thành loại tâm lý vặn vẹo này, thế nên dù đáng giận nhưng tất cũng có chỗ đáng thương.
Không cần biết ra sao, đến cùng tình cảm mà Nguyễn Hàn Yên dành cho Vân đại ca chung quy không có kết quả.
Tuy rằng biết Vân đại ca sẽ không coi trọng mỹ nữ này, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút khó chịu, có chút không thoải mái, rõ ràng trước kia thấy những nữ tu khác tiếp cận Vân đại ca hắn đều không có phản ứng kịch liệt như vậy có được không, cảm giác này thật có chút không mỹ diệu, chẳng lẽ hắn bị bệnh?
Bậy bậy! Hắn mới không bị bệnh! Làm một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sao có thể sinh bệnh! Thế nên đây nhất định là cảm giác đồng tình khi tao ngộ Nguyễn Hàn Yên trong nguyên tác, thế nên trong lòng mới không thoải mái, ừ! Nhất định là như vậy!
Thế nên lần này hắn nhất định phải tránh cho tình huống này xảy ra.
“Được rồi! Yên nhi, chúng ta vào trước đã! Đợi tới động phủ của ta, chúng ta trao đổi một phen, thuận tiện Yên nhi nói cho sư thúc nghe mấy năm nay tông môn đã có chuyện gì xảy ra.”
“Được thôi! Lục sư thúc, ta nói luôn cho ngươi nghe giờ đi, thực ra năm năm qua cũng không có chuyện đặc biệt trọng đại gì xảy ra, chẳng qua cũng có tin tốt muốn nói cho Lục sư thúc ngươi, có điều ta chưa nói ngay đâu, Lục sư thúc có đoán trước được không?”
Nguyễn Hàn Yên và bọn Lang Kha một đường bay về Thúy Vân phong, Lang Kha chở Nguyễn Hàn Yên, bọn Vân Túc thì tự mình cưỡi pháp bảo theo sau hai người, Nguyễn Hàn Yên đứng sau ôm lấy eo Lang Kha, nghiêng đầu nói, ý mừng trong mắt không giấu nổi, tuy rằng biết là Lang Kha không thể nhìn thấy, nhưng vẫn nháy mắt phải vài lần, khả ái là hoạt bát, thi thoảng còn dùng dư quang nhìn lại đằng sau.
“Ừm… được rồi… để ta nghĩ thử xem… a! Đúng rồi! Ta biết rồi, chẳng lẽ là tiểu sư thúc của ngươi đột phá tới Kim Đan kỳ?” Lang Kha bắt đầu nhíu mày trầm tư suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nói ra suy đoán của mình, ý cười trên mặt vô cùng rõ ràng, trong sự hào sảng còn mang theo vài phần tao nhã, trong mắt mang theo vẻ yêu chiều.
Tiểu sư thúc trong miệng Nguyễn Hàn Yên chính là Tô Vân Nghê.
Nguyễn Hàn Yên vừa nghe thấy Lang Kha nói vậy, liền nhíu mày ngay lập tức, không vui gắt gỏng, “Hừ! Lục sư thúc thật đáng ghét, nhanh như vậy đã đoán được ra, ta còn tưởng rằng lần này có thể làm khó được Lục sư thúc! Không tốt, một chút chơi cũng không vui.”
“Được rồi! Lục sư thúc biết sai rồi, vậy Yên nhi nói cho Lục sư thúc nghe, tiểu sư thúc ngươi đột phá từ lúc nào? Bây giờ đã xuất quan chưa?” Lang Kha thấy Nguyễn Hàn Yên bị mất thể diện, liền lập tức nhận sai, nói thật, để hắn giả vờ không biết sự thật rất khó, bởi trước kia có một lần hắn giả vờ nói không biết, vài ngày liền Yên nhi liền không thèm để ý tới hắn, bởi Yên nhi biết có người đã nói cho hắn tin tức kia, thế nên nàng liền cho rằng hắn coi nàng như đứa ngốc.
Thế nên, bây giờ chỉ cần hắn biết tin gì sẽ không giả vờ không biết nữa, về tin Tô Vân Nghê đột phá tuy rằng Lang Kha không biết, nhưng đã sớm căn cứ theo suy tính mà đoán ra được.
“Cũng không lâu lắm, tiểu sư thúc đã đột phá từ năm ngày trước, giờ còn chưa xuất quan, ta đoán hẳn phải mười ngày nữa mới ra, chuyện này tạm thời chưa nhắc tới, thực ra Yên nhi còn một tin tốt nữa, có điều lần này ngươi nhất định không đoán ra.” Chẳng qua lại nghĩ Lang Kha thông minh như vậy, nói không chừng cũng có thể đoán ra được cả đống tin tốt khác, thế nên nghĩ tới đây, nụ cười cực tươi của nàng nhất thời tiêu tán, trừng mắt nhìn lưng Lang Kha, lại lần nữa dựa đầu lên lưng Lang Kha.
Lục sư thúc không biết là cố ý không đoán ra hay là muốn nàng được vui, vẫn là tiểu sư thúc tốt hơn, mỗi lần nàng đố tiểu sư thúc, tiểu sư thúc đều không đoán ra được, mỗi lần đều đưa thứ tốt cho nàng.
Trước kia khi Lang Kha còn chưa ra ngoài, Nguyễn Hàn Yên thích mỗi lần có chút tin tốt đều chạy tới đố Lục sư thúc, kết quả gần như lúc nào Lang Kha cũng đoán ra được, cho dù không trúng thì cũng chỉ là một vài chuyện khá trọng đại của tông môn, thậm chí có thể nói là một vài cơ mật tạm thời chưa thể công bố của tông môn.
“Ừ, chuyện này phải nghĩ thật kỹ…” Vừa cưỡi pháp bảo bản mạng bay, vừa suy nghĩ, một lát sau, hắn thật sự đoán không ra, liền bất đắc dĩ nói, “Được rồi! Yên nhi, Lục sư thúc đoán không ra, ngươi có thể nói cho ta luôn được chưa?”
Nguyễn Hàn Yên nghe thấy vậy lập tức vui vẻ ra mặt, kiên định lắc đầu, quyệt miệng nói, “Mới không nói cho Lục sư thúc đâu! Trừ phi Lục sư thúc lấy một món pháp bảo ra cho Yên nhi, Yên nhi mới suy xét nói cho Lục sư thúc nghe.”
Đang lúc nói chuyện, đã tới Thúy Vân phong, Lang Kha mang theo Nguyễn Hàn Yên đáp xuống một đỉnh núi cực lớn, đi tới cửa động phủ dùng pháp bảo biến ảo mà thành, “Được rồi được rồi! Lục sư thúc đưa cho ngươi.” Nói xong Lang Kha cầm một cái hộp gỗ từ trong trữ vật giới ra đưa cho Nguyễn Hàn Yên.
Nguyễn Hàn Yên cầm lấy hộp gỗ rồi nhưng lại không mở miệng, mà xoay người chạy xuống núi, miệng còn nói, “Ta chỉ nói là suy xét nói cho Lục sư thúc thôi mà, cũng chưa nói là nhất định sẽ nói cho Lục sư thúc biết, có điều nếu Lục sư thúc thật sự muốn biết, thì mau đi tìm cha ta đi!” Nói xong cười giòn tan, sau đó lại tạm ngừng lại, quay đầu nói, “Ồ, đúng rồi, Lục sư thúc, vừa rồi cha biết ngươi đã trở lại, nói một hồi nữa ngươi và ta tới đi tìm ông ấy, cứ vậy nhé, ta đi đây.”
Nói xong liền nhấc váy lên chạy đi xa.
Lang Kha thấy Nguyễn Hàn Yên càng chạy càng xa, chỉ có thể cười lắc đầu, “Tiểu nha đầu này!” Mỗi lần đều không có biện pháp với nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...