Lang Kha giải hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ vào đầu thuyền, bọn Vân Túc cũng chờ Mặc Hoa trở lại trong thuyền.
Cung Tiểu Trúc dĩ nhiên đã từ hệ thống quét mà biết được hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ này, một người tên Giả Thiện, một người tên Hạ Đỉnh.
Ngay khi bọn Lang Kha bắt giữ hai người họ, liền lột mặt nạ trên mặt Giả Thiện và Hạ Đỉnh, dung mạo của hai người họ thoạt nhìn có hơi già, đại khái khoảng năm sáu mươi tuổi, tóc hai màu trắng đen giao nhau, trên mặt cũng đã có chút nếp nhăn, tuy rằng bộ dạng hai người phong thần tuấn lãng, cơ thể vĩ ngạn nhưng bây giờ lại chật vật không chịu nổi, thần sắc vừa xấu hổ lại giận dữ, không nói một lớn trừng mắt nhìn bọn Vân Túc.
Vừa xử trí xong hai người Giả Thiện và Hạ Đỉnh, mọi người đã nghe thấy từ phía trước vang lên một âm thanh dao động, nhìn một chút, hóa ra là Mặc Hoa đã phá xong Khốn Sát trận cao cấp kia.
Tuy Khốn Sát trận cản đường mọi người cấp cao không dễ phá giải, nhưng Giả Thiện và Hạ Đỉnh khống chế trận pháp đã bị họ tróc nã, bắt giữ nên Mặc Hoa không tốn quá nhiều công phu, chỉ cần đoạt lấy trận kỳ trong tay Giả Thiện tìm kiếm trong trận pháp một chút là có thể dễ dàng giải trừ trận pháp.
Thực ra bộ trận pháp này cũng không chỉ có Khốn trận và Sát trận, có lẽ suy xét bọn Vân Túc có thể dùng pháp bảo phi hành bay ngang qua nơi này, thế nên Giả Thiện và Hạ Đỉnh liền gia tăng một cấm không trận bên trong, quả là nhọc lòng. May mà bọn Vân Túc cũng không rơi vào trận pháp, tất cả bố trí này đều thành vô dụng.
Có điều Cung Tiểu Trúc và Vân Túc chỉ cần nghĩ một chút là đã biết bộ trận pháp này nhất định là do Đan Vân tôn giả đưa cho bọn Giả Thiện, nếu không, chỉ bằng tư chất của hai người này, ở Kiếm Tiên môn hoàn toàn không thể có đủ tài lực để có được bộ trận pháp cao cấp giá cao này.
Mặc Hoa từ xa bay tới gần Phi Vân Chu, một bộ váy dài màu xanh biếc bị gió thổi tới tay áo tung bay, có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, đợi tới khi hắn trở lại Phi Vân Chu, hắn liền đưa mấy trận kỳ trong tay tới trước mặt Vân Túc, “Chủ nhân, đây là vài trận kỳ trong Khốn Sát trận, chỉ tiếc Mặc Hoa không nhớ kỹ bố cục trong trận pháp, cũng không biết có thể tìm được phương pháp bày trận trên người hai người kia không, aizz? Chủ nhân, hai bại hoại kia đâu? Hay là chúng ta tìm tìm trên người hai người họ, có thể tìm ra, vậy chủ nhân ta đi trước đây.”
Mặc Hoa ban đầu còn có chút đắc ý, sau đó là buồn rầu, cuối cùng nhớ tới không chừng còn có thể lục soát một chút bảo vật trên người Giả Thiện và Hạ Đỉnh, liền cao hứng lấy cớ vào trong thuyền.
Cung Tiểu Trúc bị Vân Túc nắm lấy tay, nhìn Mặc Hoa vui vẻ chạy vào bên trong, trong lòng có chút không biết nên khóc hay nên cười, Cung Tiểu Trúc trước nay đều biết Mặc Hoa không chỉ thích ăn mà còn thích sưu tầm các loại bảo vật.
Tuy vậy, Mặc Hoa cũng không phải là người thèm muốn chút tiện nghi mà trở thành kẻ làm xằng làm bậy, nhiều nhất cho bán manh làm nũng với Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, lấy lòng hai người họ sẽ được thưởng một vài thứ, thi thoảng có vật trong phường thị lọt vào mắt cũng sẽ năn nỉ Vân Túc và Cung Tiểu Trúc mua cho mình, chỉ cần không quá phận, Cung Tiểu Trúc sẽ đều mặc kệ hắn, Vân Túc cũng bởi thể diện của Cung Tiểu Trúc mà không so đo với hắn, kệ hắn nốt.
“Vân huynh, Cung huynh, chúng ta cũng vào đi thôi!” Lang Kha thấy Mặc Hoa chạy đi, nghĩ rằng bên ngoài gian phòng giam giữ hai người kia có thiết lập vài đạo cấm chế, Mặc Hoa có muốn vào cũng không được, thế nên muốn hỗ trợ, mời hai người Vân Túc cùng vào.
Vì thế, ba người khách khí một phen rồi cùng vào.
“Ê! Lang Kha, cấm chế nơi này có phải do người thiết lập không, nhanh tới mở ra đi.” Mặc Hoa sờ cửa phòng một hồi cũng không mở ra nổi, vừa lúc thấy Lang Kha tới, liền thúc giục.
“Tiểu Mặc, không thể gọi thẳng tính danh của Lang huynh như vậy, phải gọi là Lang công tử hoặc Lang huynh.” Cung Tiểu Trúc trừng Mặc Hoa, Lang Kha tốt xấu gì cũng là đại đệ tử thủ tịch của Tất Vân tông, có thân phận và địa vị, tuy chưa chắc Lang Kha đã mất hứng, mà tu vi của Mặc Hoa và Lang Kha cũng bằng nhau, nhưng cũng không nên vô lễ quá mức.
Cung Tiểu Trúc cũng không có ý trách Mặc Hoa! Biết trước kia Mặc Hoa là yêu thú, chưa từng sống chung với tu sĩ nhân loại, không hiểu được đạo lý sống chung của tu sĩ nhân loại cũng là bình thường, chỉ có thể dạy từ từ, may mà qua mấy năm nay, Mặc Hoa đã có sự tiến bộ không nhỏ.
Lang Kha thấy Mặc Hoa gọi thẳng tên mình lại cảm thấy không có gì không ổn, dù sao hắn cũng thích loại tính cách này của Mặc Hoa, “Cung huynh khách khí, tính tình Mặc huynh sáng sủa, đúng ý Lang mỗ, gọi thẳng tên cũng không sao cả.”
“Được rồi! Tiểu Trúc ta biết rồi.” Mặc Hoa bĩu môi, tựa như không nghe thấy lời của Lang Kha, “Vậy Lang công tử, ngươi mau xóa cấm chế đi!” Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm câu “Đa tạ!”
“Cứ tự nhiên!” Lang Kha gật đầu, mỉm cười.
Cửa vừa mở ra, Mặc Hoa vội tới bên hai người Giả Thiện, tóm lấy trữ vật giới rất bình thường trên tay hai người họ, dùng thần thức quét một hồi, phát hiện ra có rất nhiều tài vật giá trị xa xỉ.
Trong túi trữ vật này trừ mấy nghìn viên linh thạch hạ phẩm và vài trăm viên linh thạch trung phẩm ra thì còn lại là một ít đan dược Huyền cấp, từ hạ phẩm tới cực phẩm đều có, không chỉ có bổ sung chân nguyên, mà còn có thể trị thương, có vài thứ giá khá cao, trừ những thứ này ra, còn có một vài món pháp bảo có thể lọt vào mắt, và vài hộp ngọc, hẳn bên trong là một vài linh thảo linh tinh.
Ngoài ra, một trữ vật giới trong đó còn năm cái túi trữ vật, Mặc Hoa lấy túi trữ vật ra nhìn, đồ vật bên trong lại không nhiều bằng trong trữ vật giới, đơn giản chỉ là chút linh thạch hạ phẩm và vài lọ đan dược, cùng với pháp bảo linh tinh, có điều trong một cái túi trữ vật lại khó mà có được một xấp phù lục.
Có điều xấp phù lục này tuy số lượng nhiều nhưng phẩm chất không cao, nhiều nhất chỉ là Hoàng cấp, chỉ có số ít là Huyền cấp hạ phẩm, còn chỉ có mỗi thuộc tính thủy.
Nghĩ hẳn năm cái túi trữ vật này là của năm tu sĩ Kim Đan bị Mặc Hoa giết chết vừa rồi, có điều mấy thứ này trong mắt bọn Vân Túc hoàn toàn không đủ lọt vào mắt, có thể thấy được đệ tử Kiếm Tiên môn bình thường nghèo tới mức nào! Đương nhiên đây chỉ là đối với bọn Vân Túc mà nói, tài phú này so sánh với các đệ tử của một vài môn phái cấp thấp thì vẫn là một tài sản khá kếch xù.
Mặc Hoa nhìn lướt qua toàn bộ, cuối cùng phát hiện ra một ngọc giản, hơn nữa bên trong cũng có ghi lại phương pháp bày Khốn Sát trận cao cấp, ngoài ra cũng không phát hiện ra một vật nào đặc biệt hơn, có điều nghĩ tới nguyên tắc “Muỗi dù nhỏ nhưng cũng là thịt”, hắn vẫn dọn dẹp tất cả mấy thứ này, cùng với tấm ngọc bài đưa tới trước mặt Vân Túc, “Chủ nhân, ngươi nhận tất cả đi!”
Tuy rằng có hơi đau lòng, nhưng nghĩ tới mấy vạn viên linh thạch hạ phẩm và mấy nghìn viên linh thạch trung phẩm trong trữ vật giới của hắn, đương nhiên là không thể để ý tới tài vật sắp nộp ra kia, nhưng trong lòng vẫn không muốn chủ nhân nhận lấy mấy thứ kia, chỉ hy vọng chủ nhân nói một câu “Mấy thứ này giao cho ngươi.” Vân Túc nhìn hắn một cái, không nói một lời cầm lấy trữ vật giới và ngọc giản trên tay hắn, sau đó thu hai trữ vật giới bình thường kia vào trong tu di giới.
Vì thế, Mặc Hoa đang toan tính liền thất bại.
Viêm Hoa được Cung Tiểu Trúc ôm trong tay, nghiêng đầu nhìn nhìn Vân Túc, tách một lỗ hổng bay ra từ trong lòng bàn tay Cung Tiểu Trúc, muốn bay lên vai Vân Túc, lại lắc lư giữa không trung, chưa tới một giây, cuối cùng vẫn bịch một cái rơi xuống đất, dính bụi toàn thân.
Viêm Hoa đang không ngừng cố gắng, đứng lên từ trên mặt đất, hai cái chân lắc lư nhảy lên trên bàn chân chủ nhân, dùng mỏ mổ mổ giày của y, sau đó ngẩng đầu lên, lại phát hiện mình không nhìn thấy mặt chủ nhân, vì thế chán nản ngồi trên chân chủ nhân, im lặng không phát ra tiếng động.
Cung Tiểu Trúc nhìn Viêm Hoa, bất đắc dĩ lắc đầu, ôm nó lên đặt trên vai Vân Túc, quả nhiên linh sủng vẫn thân cận với chủ nhân của mình hơn, tuy rằng bình thường thời gian Cung Tiểu Trúc chăm sóc Viêm Hoa chiếm đa số.
Nghĩ về sau nếu có thời gian, nhất định phải tìm một yêu thú coi như linh sủng của mình, chưa nói tới chuyện giúp mình một tay, thì nuôi như thú nuôi cũng không tệ!
Viêm Hoa ghé lên vai Vân Túc, cuối cùng tinh thần phấn chấn cọ cọ cổ Vân Túc.
Vân Túc nhìn qua nội dung sơ lược trong ngọc giản một lần, rồi đưa cho Lang Kha, về phần đồ trong trữ vật giới thì thôi, chắc hẳn Lang Kha cũng không thiếu mấy thứ kia. Lang Kha thấy y muốn đưa cho mình, liền giơ tay cự tuyệt, “Vân huynh là có ý gì? Nếu thứ này đã ở trong tay Vân huynh, Vân huynh nên giữ lấy mới đúng.”
Vân Túc không nói gì, gật đầu, rồi cất vào trong trữ vật giới, ánh mắt chợt lóe một tia vừa lòng, y cũng chỉ là khách khí một phen, cũng không định thật sự đưa cho Lang Kha, dù sao nội dung trong ngọc giản y đã sớm nhớ kỹ.
Xem ra kết giao với Lang Kha người này cũng không sai, tính tình Lang Kha quả là hợp khẩu vị của y.
…
Từ đó Phi Vân Chu bay một đường, cuối cùng cũng không gặp chuyện vừa rồi nữa, chỉ mất một lúc đã tới ngoài cổng Tất Vân tông.
Mọi người nhìn từ xa giữa không trung, thấy nội môn Tất Vân tông có rất nhiều ngọn núi nguy nga bao la hùng vĩ đứng sừng sững, cũng có rất nhiều ngọn núi như biến mất giữa mây mù, mờ mờ, một vùng đất tiên, ốc xá trên núi nghiễm nhiên, đình đài lầu các, mái cong kiều ngõa, một vùng đất xanh dạt dào, cây cối hoa cỏ sức sống bừng bừng thấp thoáng.
Xuyên qua đại trận bảo vệ núi, bọn Vân Túc cũng có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ hoặc ngự pháp bảo hoặc cưỡi linh sủng, bay tới ngọn núi, vẻ mặc túc mục, tư thái tiêu sái, lăng không mà đi, rất có phong phạm đệ tử của một đại môn phái.
Ở giữa các ngọn núi lớn nhỏ là một tòa chủ phong, điện phủ đứng sừng sững trên đỉnh núi tỏa ra khí tức uy nghiêm, từ bên trong cũng ẩn ẩn truyền tới uy áp của tu sĩ cấp cao, Lang Kha đứng nơi đầu thuyền chỉ vào tòa kiến trúc nguy nga, giới thiệu với mọi người:
“Đây là Bích Tiêu phong, đại điện trên Bích Tiên phong tên Huyên Đường đại điện, nơi này là nơi tông chủ phái ta và chư vị trưởng lão nghị sự, cũng là nơi tông chủ tông ta ở, mà Thúy Vân phong Lang mỗ ở ở ngay cạnh Bích Tiêu phong, bây giờ Lang mỗ đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nên liền ở một mình nơi này, chư vị tới Tất Vân tông liền có thể tới ở Thúy Vân phong của ta.”
“Vậy làm phiền Lang huynh.” Vân Túc gật đầu.
Cất Phi Vân Chu, Lang Kha mang theo bọn Vân Túc đứng bên ngoài núi, lại nhìn thấy một nữ tu mặc la quần màu hồng bay tới chỗ mọi người, nàng này tóc dài tới eo, trâm cài trên đầu hơi đung đưa, da trắng nõn, eo gầy tinh tế, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen rạng rỡ sáng ngời, mắt như làn nước thu, nét môi tinh xảo, gợi lên một độ cong mê người.
Nữ tu này tên Nguyễn Hàn Yên, là nữ nhi duy nhất của tông chủ Tất Vân tông Nguyễn Tu, hai tám xuân xanh, tu vi ở Luyện Khí tầng ba, song linh căn phong thủy, tư chất bất phàm, có điều bởi Nguyễn Tu vô cùng yêu chiều nàng, thấy nàng không thích tu luyện, nên cũng mặc kệ nàng, thế nên tu vi bây giờ mới chỉ là Luyện Khí tầng ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...