Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc đi tới viện mà họ ở, nghĩ một chút, Vân Túc để Cung Tiểu Trúc chọn trước một gian phòng, dọn dẹp phòng của mình một chút, sau đó lại tới phòng của hắn, y tỏ vẻ có chút chuyện muốn nói với Cung Tiểu Trúc.
Sau đó, Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc chọn gian phòng ở sườn phía tây, Vân Túc liền chọn một gian ở phía nam, cũng là gian gần gian của Cung Tiểu Trúc nhất.
Lúc vào phòng, Vân Túc mới phát hiện ra phòng này bố trí mát mẻ, thanh nhã, chất gỗ làm bàn ghế đều được chế tác từ gỗ quý, trong không khí thoang thoảng hương thơm mát thản nhiên, có công hiệu ngưng tâm tĩnh khí. Phòng chia làm gian trong và gian ngoài, gian ngoài có bày một bàn bát tiên, còn có một nhuyễn tháp, gian trong không chỉ có một cái bồ đoàn, mà còn có một chiếc giường gỗ điêu khắc hoa văn màu đỏ sậm tinh mỹ, có phủ màn che, trên giường có một cái gối êm và chăn mỏng mềm mại, khắc đồ án và hoa văn tinh mỹ.
Nói tóm lại, nơi này bố trí rất giản dị nhưng cũng rất tinh xảo.
Vân Túc phát hiện ra gian ngoài có một bình phong, đi ra sau bình phong liền thấy còn có một đạo môn, nội môn có một bồn tắm cực lớn đặt chính giữa, bên trong là nước nóng hôi hổi, bốc lên hơi nước màu trắng, nhìn như nước sôi tỏa ra hơi, thực ra là nước suối thỉnh thoảng nước ngầm phun ra, loại nước suối này độ nóng cũng không cao. Cùng vào là năm khôi lỗi bộ dạng nam tử, con đi đầu không biết biến một cái bình ngọc từ đâu ra, nó đổ hết toàn bộ chất lỏng trong bình ngọc vào trong bồn tắm, trong nháy mắt, nước trong bồn vừa nãy vẫn còn là nước suối bình thường, giờ khắc này lại tản mát ra một cỗ khí tức nồng đậm.
Thứ được đổ vào ôn tuyền này chính là tẩy cân phạt tủy – một loại linh dược quý giá, giá trị xa xỉ, đổ vào bồn có thể duy trì dược hiệu rất lâu, nói chung là, trong lúc tu sĩ ngâm trong ôn tuyền, nước thuốc sẽ thẩm thấu qua da, rất có tác dụng trong việc củng cố tu vi và cường hóa kinh mạch, còn có thể mở rộng kinh mạch tới một mức nhất định, tuy rằng hiệu quả mở rộng kinh mạch không nhiều lắm nhưng cũng đã rất hiếm có rồi.
Vân Túc nghĩ đã lâu lắm rồi không tắm, bây giờ có thời gian, vừa lúc đang mệt mỏi, sau khi được khôi lỗi hầu cởi y phục liền bước vào bồn tắm…
Bên kia Cung Tiểu Trúc cũng đang được nam phó hầu tắm, cảm thấy hiệu quả của nước thuốc thật không tệ, cảm thấy không chỉ tu vi bản thân được củng cố không ít mà kinh mạch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng được mở rộng ra, hắn vừa tắm vừa vận chuyển công pháp, chỉ một canh giờ sau, quả thực có được hiệu quả tương đương với tu luyện một ngày một đêm bình thường.
Tận đến lúc đã hấp thu hết toàn bộ linh khí trong bồn, Cung Tiểu Trúc mới đứng dậy tự mình dọn dẹp, sau đó ra khỏi phòng đi tới phòng của Vân Túc, chỉ vài bước chân là tới, hắn đang định gõ cửa, cửa lại bị Vân Túc mở ra từ bên trong.
“Tiểu Trúc” Vừa rồi Vân Túc cảm giác Cung Tiểu Trúc đang đi tới chỗ của y, thế nên liền mở cửa cho hắn vào.
“Vân đại ca” Cung Tiểu Trúc hạ tay xuống theo Vân Túc vào phòng.
Hai người ngồi trước bàn, Vân Túc sai người bên cạnh đi chuẩn bị thức ăn, quay đầu lại nói chuyện phiếm vài câu với Cung Tiểu Trúc, có điều không lâu sau, vài tỳ nữ đã nối đuôi nhau mà vào, trong tay đều là vài món mỹ thực trân tu, ẩn chứa linh khí nồng đậm, chúng bày thức ăn lên bàn, sau đó liền ra khỏi cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc dùng cơm.
(vì toàn là khôi lỗi chứ không phải là người nên t mạn phép gọi là “nó” với “chúng” nhé)
Bởi hai người cùng ăn một chỗ, nên thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, gợi lên khẩu vị.
Hai người cầm đũa đặt trước mặt, gắp một miếng thịt màu đỏ nhạt thái mỏng cho vào miệng, lập tức cảm nhận được vị ngon của thịt, ngậy mà không ngấy, mặn nhạt vừa phải, trong miệng cũng tràn ngập linh khí tinh thuần, miệng lưỡi lưu hương, nhai hai ba cái rồi nuốt vào bụng, linh khí nhất thời chảy vào tứ chi bách hài, tụ thành một cỗ linh lực cực tinh thuần trong kinh mạch.
Cung Tiểu Trúc cực kỳ kinh ngạc, thức ăn này ngon hơn bất cứ món thịt yêu thú nào mà họ đã từng ăn trước đây, không chỉ vậy, linh khí bên trong càng tinh thuần hơn bất cứ loại linh khí nào trước đây họ đã từng thấy, không chứa một chút tạp chất nào. Hai người nếm tất cả mấy chục món mùi vị màu sắc khác nhau trên bàn, càng lúc càng không tiếc số linh thạch đã bỏ ra kia. Chưa nói tới thức ăn chay được nấu từ loại rau củ quý tới cỡ nào, linh khí dư thừa, vài loại thịt kia cũng là yêu thú cấp bảy cấp tám được Tất Vân tông tốn rất nhiều công phu để săn, chất thịt tươi mới, tuy rằng một bàn thức ăn chỉ có ba bốn miếng thịt mỏng to bằng bàn tay, nhưng ăn như vậy… cũng tốn một lượng lớn linh thạch.
Không có tiền ăn cảm giác miệng đầy linh thạch, có tiền vào cảm thấy tựa như đang ăn đồ ăn vặt vậy.
Có điều tất cả thứ này đã sớm được tính vào phí dụng thuê đảo, ăn thế nào cũng không quá phận. Huống hồ các tu sĩ tu vi đã cao thâm, đã sớm tích cốc, đại bộ phận đều không cố chấp với chuyện ăn uống, cho rằng chăm chỉ tu luyện mới chính là chính đạo, thế nên nghề này của Tất Vân tông vẫn kiếm được rất nhiều linh thạch, không tính là làm ăn lỗ vốn.
Có điều đương nhiên là ngoại trừ những tên tham ăn, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại hỏi xem Cung Tiểu Trúc trong lúc tu luyện có vấn đề gì không, hoặc là hướng dẫn hắn một chút, đang nói, ngoài cửa lại có một con rắn nhỏ màu đỏ bò vào, nó ngẩng đầu nhìn mỹ thực trên bàn, ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh lè, xì một tiếng liền xuất hiện trên bàn.
Con rắn nhỏ này trừ Mặc Hoa ra thì còn có ai nữa?
Hai người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc kịp phản ứng, Mặc Hoa liền ngửi ngửi một đĩa linh áp trước mặt, nhanh chóng vùi đầu vào trong linh áp, liền thấy thịt trên linh áp kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương cô cô đơn đơn nằm trên đĩa.
(áp = vịt)
Mặc Hoa ăn xong lại muốn gí đầu vào một đĩa thịt gần đó, lại bị một đũa của Cung Tiểu Trúc đánh cho rụt đầu lại, “Dừng ~ Mặc.”
“Làm gì vậy? Tiểu Trúc, ăn một chút cũng không được sao? Dù sao ngươi và chủ nhân cũng không ăn hết.” Mặc Hoa tội nghiệp nhìn Cung Tiểu Trúc nói, cảm nhận được ánh mắt cường liệt Vân Túc quăng tới, nghiêng đầu vừa nhìn, mọe nó! Ánh mắt của chủ nhân thật là khủng bố, cuối cùng chỉ dám ngo ngoe một chút trên bàn không dám động vào nữa.
“Ngươi vừa rồi không ăn trong viện ngươi sao?” Cung Tiểu Trúc nghi hoặc hỏi, sao hắn lại chưa ăn xong nhỉ, nhỡ đâu còn chưa ăn thì sao đây, còn nữa, chẳng lẽ lũ khôi lỗi đó lại ngược đãi hắn sao, không phải trong ngọc giản nói rằng sẽ bao ba bữa một ngày sao?
“Ăn rồi! Nhưng ta cảm thấy thức ăn chỗ Tiểu Trúc với chủ nhân còn hơn nhiều so với thức ăn ta vừa ăn lúc nãy, số lượng cũng nhiều hơn, có thể cho Tiểu Mặc ăn cùng các ngươi không?” Mặc Hoa vô tội chớp mắt mấy cái với Cung Tiểu Trúc, đâu còn cách nào khác đâu, ăn một mình thật không thú vị, vừa rồi hắn đã ăn sạch hơn hai mươi đĩa thức ăn trên bàn và vẫn cảm thấy ăn không được no lắm, liền vụng trộm chạy đi ăn chùa uống chùa, tuy rằng nhìn thấy chủ nhân có hơi đáng sợ, nhưng Tiểu Trúc lại rất tốt bụng, thế nên hoàn toàn không lo không được ăn thức ăn ngon mà còn bị chủ nhân xử lý.
Nếu không phải trong ngọc giản nhắc tới mỗi bữa chỉ có thể cung cấp thức ăn một lần, lại chỉ có thể đợi tới tối mới có thể ăn thật nhiều thức ăn ngon, thì hắn đã không cần tội nghiệp bán manh ở đây, đâu còn cách nào, tình thế ép buộc rồi, thỉnh thoảng chịu khổ tí ti vẫn có thể, khổ nhục kế gì đó, chính là đạo lý này.
Cung Tiểu Trúc nhìn đôi mắt ngập nước của hắn một lát, chần chờ một chút rồi vẫn gật đầu một cái, “Ăn đi!” Tên tiểu nhân trong lòng đã lăn lộ mấy cái, hô to thật không có thiên lý, sao có thể ỷ vào việc người ta không chịu được bán manh thế cơ chứ, biết rằng đôi mắt tội nghiệp này làm người ta không có chút sức chống cự nào rồi mà, quen mới biết là ngươi đang bán manh, không quen còn tưởng ngươi bị ta bỏ rơi, Tiểu Mặc lần sau ngươi còn dám làm vậy cẩn thận ta gọi chủ nhân ngươi trừng trị ngươi!
Cung Tiểu Trúc nói xong lại thêm vào một câu, “Có điều ngươi vẫn nên biến trở lại thành hình người rồi ăn thì hơn, ngươi như vậy ta không quen lắm.”
Mặc Hoa mị mắt thành một sợi chỉ, sảng khoái bò xuống bàn thành hình người, tuy rằng hắn thích nhất là nguyên hình nhưng vì ăn, tất cả đều không quan trọng, hắn vừa ngồi lên ghế, ngoài cửa đã có một nữ tỳ mang một cái bát và một đôi đũa lên trước mặt hắn rồi lại lui ra. Vì thế, Mặc Hoa liền coi nhẹ nguy cơ bị chủ nhân thù hận, cầm đũa trên bàn ngốc nghếch gắp miếng thịt lên bắt đầu ăn, tuy rằng lúc gắp lên phải gắp vài lần mới đưa được vào miệng ăn, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Không biết tại sao, mỗi lần hắn ăn cơm chỉ ăn cùng với hai người chủ nhân, thức ăn trong miệng mới ngon, lúc ăn một mình cũng không cảm thấy ngon như vậy.
Vân Túc bên cạnh cầm đũa đầy mặt khó chịu nhìn Mặc Hoa, thật vất vả mới có thời gian ở hai người với Tiểu Trúc, hắn không ngờ lại chạy tới quấy rối, ngoan ngoãn trong viện mình ăn cơm tu luyện không phải rất tốt sao? Xem ra y là chủ nhân còn chưa đủ nghiêm khắc, nhất định phải chọn thời gian tăng cường gân cốt cho Mặc Hoa.
Vân Túc bên kia đang âm trầm nghĩ xem phải xử lý Mặc Hoa thế nào, Mặc Hoa đương nhiên là không biết nhưng hắn lại cảm nhận được tâm tình không tốt của Vân Túc, có điều có Tiểu Trúc ở bên cạnh, chủ nhân sẽ không giáo huấn hắn, thế nên hắn rất yên tâm dùng cơm. Vì thế hắn lựa chọn quên mất khả năng thực ra Vân Túc có thể chọn lúc không có Cung Tiểu Trúc mà giáo huấn hắn, nếu hắn mà biết bây giờ Vân Túc đang nghĩ gì, nhất định sẽ òa khóc.
Có lẽ là khí tức Vân Túc tản ra quá mạnh mẽ, ngay cả Cung Tiểu Trúc vốn không chú ý tới cảm xúc của Vân Túc cũng cảm nhận được tâm tình của Vân Túc ngồi cạnh hắn không tốt lắm, thế nên lo lắng hỏi, “Vân đại ca, ngươi làm sao vậy?”
“Không sao, chúng ta ăn cơm đi” Vân Túc thu hồi tầm mắt, cười nói với Cung Tiểu Trúc, gắp một miếng thịt vào trong bát hắn.
“Ừm.” Cung Tiểu Trúc gật đầu, tâm tình Vân đại ca rõ ràng đang rất tốt, còn cười với hắn nữa mà, vừa rồi nhất định là hắn nhìn lầm mới cho rằng tâm tình Vân đại ca khó chịu, ừm! Nhất định là như vậy.
“Chủ… Chủ nhân… Chủ nhân!”
Đang ăn, bên tai Cung Tiểu Trúc bỗng vang lên giọng non nớt của trẻ con, hắn vội ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng, trừ hắn ra, chỉ có Vân đại ca và Mặc Hoa, cũng không phát hiện ra còn có ai khác, càng miễn bàn là trẻ con.
“Vân đại ca, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Nghe thấy tiếng gọi đứt quãng bên tai, lại không tìm ra nguồn âm thanh, liền ném ánh mắt nghi hoặc về phía Vân Túc.
Vân Túc ngừng động tác trong tay, dùng thần thức quét phạm vi mấy chục trượng một lần, quả là không phát hiện ra có tiếng gì cả, chỉ có thể ôn nhu hỏi, “Không hề, sao vậy? Tiểu Trúc.”
“Ta nghe thấy có tiếng trẻ con gọi bên tai, gọi “Chủ nhân” đứt quãng, chẳng lẽ là đang gọi ta?” Cung Tiểu Trúc nhíu mày, “A! Không đúng!” Hắn bỗng nhiên cầm Thiên Hương lư trong trữ vật giới ra, nhẹ giọng hỏi, “Thiên Hương lư, là ngươi đang gọi ta sao?”
Bên tai Cung Tiểu Trúc vẫn vang lên một tiếng “Chủ nhân” còn nhỏ hơn cả lúc trước, cảm giác khiếp nhược, còn khá là thẹn thùng.
Cung Tiểu Trúc cầm Thiên Hương lư trong tay, một tiếng này hắn kết luận âm thanh bên tai chính là Thiên Hương lư truyền tới bằng khí linh, có điều vì sao chỉ biết hai chữ “Chủ nhân” này, không thể nói nhiều hơn một chút sao? Hơn nữa hắn thật muốn có một thực thể khí linh, như vậy có thể ôm trong tay làm manh sủng.
Cung Tiểu Trúc nói suy đoán của mình cho Vân Túc, y trầm mắt một lát rồi liền giải thích cho hắn nghe.
Loại pháp bảo sinh ra khí linh này, thời điểm ban sơ không thể cảm nhận được khí linh tồn tại, nói cách khác khí linh lúc sơ kỳ ngủ say, trải qua một khoảng thời gian, có lẽ là nhận được một vài kỳ ngộ khó có được, cũng có lẽ là tự nhiên mà vậy, khí linh sẽ thức tỉnh, ý thức ban đầu rất mông lung, linh trí chỉ có thể so sánh với trẻ nhỏ mấy tháng hoặc mấy tuổi, chậm rãi, phẩm chất pháp bảo tăng lên, khí linh không ngừng trưởng thành, tận tới lúc linh trí cũng giống như người thường vậy.
Thiên Hương lư cũng không khác nhiều, trước kia chỉ có thể điều khiển Thiên Hương lư bay khắp nơi, bây giờ chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn giản, giọng cũng rất non nớt, khí linh còn chưa có hình thể, đợi tới lúc pháp bảo thăng cấp, hoặc là thôn phệ đủ tu vi, nó sẽ không ngừng trưởng thành, cơ thể từ hư thể tới thực thể, đạt tới cảnh giới nhất định, cơ thể có thể tự do biến lớn nhỏ, dung mạo cũng có thể tùy ý biến hóa, chỉ là diện mạo vốn có lại là do trời sinh.
Thế nên, Thiên Hương lư trước kia, ý thức còn rất mông lung, ngay cả nói cũng không biết, bây giờ tốt xấu gì cũng có thể gọi chủ nhân, còn may mà Cung Tiểu Trúc thường xuyên dùng Thiên Hương lư hấp thu tu vi và nguyên thần của yêu thú trong Thanh Anh bí cảnh, bằng không khí linh của Thiên Hương lư muốn thức tỉnh còn mất thêm một quãng thời gian nữa.
“Vân đại ca, nếu khí linh đã thức tỉnh, chúng ta đặt cho nó một cái tên thì thế nào?” Cung Tiểu Trúc chờ mong nhìn Vân Túc, cảm giác có thể nuôi manh vật quả là không thể thích hơn, oa! Thật muốn một đứa nhóc nhuyễn manh nhuyễn manh!
Mặc Hoa bên cạnh đang ăn tới miệng bóng nhờn, nghe thấy chuyện đặt tên cho Thiên Hương lư, vội lăn tới gần, “Chủ nhân, Tiểu Trúc, muốn đặt tên cho người kia sao? Cần ta giúp không?”
Vân Túc thò tay ra đẩy Mặc Hoa ngồi lại chỗ, không thèm liếc mắt nhìn Mặc Hoa đã ngã lăn ra đất, gật đầu với Cung Tiểu Trúc, nhẹ giọng nói, “Được, Tiểu Trúc thấy đặt tên thế nào thì hay?”
Mặc Hoa bị chủ nhân đẩy ngã xuống đất cũng không giận, ngốc nghếch đứng lên tiếp tục chiến đấu với bàn mỹ thực hăng hái đến cùng, chỉ là không dám quấy rầy hai người đối diện nữa, nhất là chủ nhân của hắn.
Cung Tiểu Trúc nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Không biết, vẫn là Vân đại ca đặt một cái tên thì hơn!” Hãy tha thứ cho hắn đọc nhiều tiểu thuyết như vậy não động vẫn chưa đủ nhiều, không nghĩ ra một cái tên nào tương đối hay, nếu nhất định để hắn đặt, hắn cảm thấy hắn có thể sẽ đặt ra một cái tên như là Tiểu Manh hay Tiểu Hương gì đó, hoặc là Tiểu Hồng linh tinh, nhưng mấy cái tên này ngay cả hắn cũng cảm thấy ghét bỏ. Thế nên hắn cảm thấy vẫn nên để Vân đại ca đặt tên dễ nghe hơn, ví dụ như cái tên Mặc Hoa này, khá là dễ nghe, đơn giản liền giao nhiệm vụ quang vinh này kính nhờ Vân đại ca giúp.
Vân Túc không nghĩ nhiều đã mở miệng nói, “Cẩm Hoa, cứ gọi là Cẩm Hoa đi!”
Không biết còn tưởng rằng thật lâu trước kia y đã nghĩ tên thật kỹ rồi, thực ra chỉ là chuyện trong nháy mắt, đặt một cái tên mà thôi, đối với y thì vô cùng dễ dàng, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì chính là Tiểu Cass. (???)
Cung Tiểu Trúc vui sướng gật đầu tỏ vẻ rất thích cái tên này. Vì thế, khí linh của Thiên Hương lư, một cái tên cao đại thượng mới long trọng xuất trướng.
Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc rất thích cái tên này, trong lòng cũng âm thầm cao hứng, chỉ còn lại có Mặc Hoa bên cạnh lặng lẽ hỏi trong lòng, vì sao tên lại giống tên hắn vậy chứ, có chút thật khó chịu trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn Đêm Sáng và Hoàng Hôn chưa ném lựu đạn, cảm ơn Thiếu Niên Yêu Địa Lôi, moa moa moa!╭(╯3╰)╮
Tác giả ngốc gần đây mới up một văn án “Vương gia là cái đồ thê quản nghiêm”, có hứng thú có thể đi đọc qua một chút, về phần sẽ viết cái gì thì cũng chưa biết, bởi tác giả ngốc bây giờ còn chưa nghĩ ra đại cương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...