Vân Túc vào phòng, đặt Cung Tiểu Trúc lên giường nhìn thụy nhan của Cung Tiểu Trúc thật lâu mới ngồi thiền bên cạnh, chờ Cung Tiểu Trúc tỉnh lại.
Lúc chạng vạng, ngón tay Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng hơi động, Vân Túc vẫn luôn chú ý tới Cung Tiểu Trúc đến bên giường đầu tiên, nhìn Cung Tiểu Trúc tỉnh lại từ cơn say ngủ.
Mí mắt Cung Tiểu Trúc hơi giật giật, chậm rãi mở ra, sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc của Vân Túc, sau đó nở một nụ cười xán lạn, giơ tay ôm lấy eo Vân Túc, dùng ánh mắt thiên chân vô tà nhìn Vân Túc ngọt ngào gọi một tiếng “Ca ca!”
Vân Túc vuốt tóc Cung Tiểu Trúc, nghe thấy xưng hô của Cung Tiểu Trúc, sửng sốt một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tiểu Trúc?” Trong lòng Vân Túc vô cùng nghi hoặc, không biết tình huống của Cung Tiểu Trúc là bị làm sao.
“Hả? Ca ca đang gọi ta sao? Hóa ra tên ta là Tiểu Trúc ư!” Cung Tiểu Trúc cười ha ha, lại nói thêm một câu, “Bộ dạng của ca ca thật đẹp mắt.” Sau đó giơ một bàn tay tới mặt Vân Túc nhéo, tạo đủ mọi hình thù trên mặt y, chơi không biết mệt.
Vân Túc nhíu mày, cảm thấy trạng huống này của Tiểu Trúc rất nghiêm trọng, y ngăn hành động không quy củ của Cung Tiểu Trúc lại, chạm trán của hai người vào nhau, sau đó phân một luồng thần thức ra, cẩn thận tham nhập vào trong thức hải của Cung Tiểu Trúc, phát hiện cũng không có gì không ổn, lại tới bên ngoài nguyên thần, cẩn thận kiểm tra một lần, cũng không phát hiện có bất cứ tổn thương gì.
Ngẫm lại, luồng thần thức kia bắt đầu cẩn thận chui vào nguyên thần của Cung Tiểu Trúc, tốc độ cực chậm, không dám mạnh tay chút nào, bởi vậy khi phát hiện ra nguyên thần của Cung Tiểu Trúc sinh ra sự phản kháng với y, y có thể rút thần thức của bản thân ra đúng lúc để tránh cho nguyên thần của Cung Tiểu Trúc bị thương.
May mà nguyên thần của Cung Tiểu Trúc vẫn chưa có bất cứ phản ứng bài xích nào, chẳng qua vẻ mặt Cung Tiểu Trúc nhìn qua có chút khổ sở, hắn vặn vẹo cơ thể, mắt ngập ngước, nhìn tựa như một con cún đáng thương, hắn tội nghiệp nói, “Ca ca, đau đau!”
“Tiểu Trúc ngoan, lại kiên trì một chút, một chút nữa sẽ không đau.” Vân Túc dừng động tác lại, vỗ nhẹ lưng Cung Tiểu Trúc nói.
“Ừm!”
Sau đó, Cung Tiểu Trúc quả nhiên không hề đau đớn nữa, hai tay ôm lấy eo Vân Túc, mặc cho y làm.
Thần thức của Vân Túc hoàn toàn chui vào nguyên thần, y phát hiện ra bên trong nguyên thần của Cung Tiểu Trúc vô cùng trống trải, chỉ có một chút kí ức vô cùng đơn giản chỉ có trẻ nhỏ mới có. Theo lý thuyết, trong nguyên thần của một tu sĩ sẽ chứa rất nhiều ký ức, tu sĩ sống càng lâu, chuyện trải qua càng nhiều, ký ức đương nhiên sẽ càng nhiều, mà tất cả những ký ức này đều sẽ được chứa toàn bộ trong nguyên thần, nếu trong nguyên thần có thứ gì biến mất, có nghĩa là người này đã quên mất một chuyện nào đó.
Mà trong nguyên thần của Cung Tiểu Trúc ngoại trừ một chút thường thức, ký ức gì cũng không có, tựa như một đứa nhỏ ba tuổi, không hiểu chuyện gì, chỉ biết nói một vài câu đơn giản.
Tuy rằng biết mấu chốt ở đâu, nhưng Vân Túc cũng không rõ trên người Cung Tiểu Trúc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho hắn mất đi nhiều ký ức như vậy, trên đường đi Cung Tiểu Trúc đến cùng đã gặp ai, Vân Túc cực kỳ muốn biết.
Chẳng qua may mà trừ mất ký ức thì những nơi khác của Cung Tiểu Trúc cũng không bị thương, quả là trong họa có phúc.
Thần thức của Vân Túc rút ra khỏi nguyên thần, trấn an xong Cung Tiểu Trúc, rồi thả Mặc Hoa trong Ngự Thú bài ra, bởi linh khí trong không gian Ngự Thú bài dồi dào, thế nên sau khi được linh khí tẩm bổ, chân nguyên trong cơ thể Mặc Hoa đã khôi phục một hai phần, miệng vết thương trên người cũng chậm rãi khép lại, chẳng qua hiệu quả không rõ rệt lắm.
Mặc Hoa nằm trên mặt đất, vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, à không! Nói đúng ra là đang ngủ say chưa tỉnh lại mới đúng, bởi cả phòng đều quanh quẩn tiếng ngáy của Mặc Hoa, quả nhiên đối với rắn lười mà nói, ngủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Có lẽ biết là mình đã được chủ nhân cứu, Mặc Hoa ngủ vô cùng say, không muốn tỉnh lại, có điều Vân Túc sao có thể mặc kệ hắn tiếp tục ngủ chứ? Đương nhiên là rút một lá phù lục thuộc tính thủy ra hóa thành một dòng nước lạnh trút xuống người hắn.
“Á! Lạnh chết ta rồi! Chủ nhân cứu mạng…”
Nhất thời, Mặc Hoa to chưa bằng một ngón tay cái bị lạnh tới tỉnh lại, hắn mở to mắt, vặn vẹo cơ thể oa oa kêu to, Cung Tiểu Trúc dịu ngoan trong lòng Vân Túc nghe thấy tiếng kêu đinh tai nhức óc, bị hoảng sợ, nhìn Mặc Hoa vặn vẹo trên mặt đất, chui thẳng vào trong lòng Vân Túc, chôn mặt trước ngực Vân Túc.
Vân Túc thấy phản ứng của Cung Tiểu Trúc liền biết hắn bị dọa, quăng một ánh mắt sắc như dao cho Mặc Hoa, khí lạnh tỏa ra bốn phía, nhíu mày quát lớn, “Ngươi câm miệng cho ta!”
Động tác của Mặc Hoa khựng lại, âm thanh cũng ngưng bặt, quay đầu đáng thương hề hề nhìn Vân Túc.
Cung Tiểu Trúc thấy tiếng kêu đã biến mất, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn con rắn trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ, hỏi Vân Túc, “Ca ca, kia là thứ gì? Vì sao nó lại biết nói?”
“Đó là rắn, là thú sủng ca ca nuôi, bởi nó có thể biến thành người, nên có thể nói.”
“Ồ!” Cung Tiểu Trúc cái hiểu cái không gật gật đầu, “Thú sủng là vật nuôi phải không? Vậy nó có cắn người không?” Sau đó túm lấy một lọn tóc dài trước ngực Vân Túc bắt đầu nghịch.
Thần sắc Vân Túc ôn hòa, trong mắt phủ đầy ý cười, khóe miệng kéo thành một độ cong dễ nhìn, nói, “Nó rất ngoan, không cắn người, Tiểu Trúc có muốn chơi không?” Vân Túc lườm Mặc Hoa trên mặt đất, tựa như đang nói, “Ngươi dám cắn người ta liền đập nát ngươi thành thịt vụn”, sau đó nhìn Cung Tiểu Trúc, mặc cho hắn nghịch tóc mình.
“Có thể sao? Ca ca, nếu nó không muốn để ta chơi thì phải làm sao bây giờ?” Cung Tiểu Trúc cuốn lọn tóc, ánh mắt hướng tới chỗ Mặc Hoa, trên mặt là vẻ mặt vô cùng nôn nóng muốn thử.
“Nó đương nhiên là nguyện ý, nó còn nói rất thích Tiểu Trúc, cũng rất muốn cùng chơi với Tiểu Trúc.” Nói xong Vân Túc lại bắn ánh mắt sắc bén về phía Mặc Hoa.
Mặc Hoa nhìn ánh mắt của Vân Túc, sợ hãi nuốt nước miếng, vội gật đầu đáp, “Đúng vậy! Tiểu Trúc, ta đặc biệt muốn chơi cùng ngươi.”
Vì thế, Mặc Hoa run cầm cập bò lên người Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc thấy Mặc Hoa bò lên, buông tóc Vân Túc ra, một bàn tay sờ lên người nó, sau khi chạm lên da của nó, cảm thấy có chút ấm áp, lại vội vã rụt tay lại, nhưng trên mặt lại là vẻ ngạc nhiên nhìn Mặc Hoa, sau đó lại chọt vào người nó, lại tiếp tục rụt tay lại, vài lần như vậy, phát hiện nó không hề cắn người, rất ngoan, liền trực tiếp dùng hai ngón tay nhấc Mặc Hoa lên đặt trong lòng bàn tay mình chơi.
Cùng lúc đó, Vân Túc dùng thần thức trao đổi với Mặc Hoa, hỏi nó hai ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Cung Tiểu Trúc lại biến thành thế này.
Mặc Hoa vừa chịu đựng Cung Tiểu Trúc chà đạp, vừa kể lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Vân Túc nghe một lần.
Hóa ra, bọn Cung Tiểu Trúc sau khi cứu Trình Hạo ở Ngọc Tuyết phong liền chuẩn bị bay về Tất Vân tông, ai ngờ nửa đường lại bị đánh lén, ngay cả Mặc Hoa Nguyên Anh kỳ cũng không kịp phản ứng lại đã bị đánh ngất đưa tới một huyệt động không lọt ánh mặt trời, bốn phía bị vài trận pháp cao cấp phong tỏa, mà ba người họ cũng bị hạ dược, không thể cử động nổi.
Sau đó, trong lúc vô tình họ nghe thấy hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thủ bên ngoài trao đổi, mới biết hóa ra họ bị thủ hạ Đan Vân tôn giả phái tới bắt, mục đích là dẫn Vân Túc ra khỏi Tất Vân tông rồi giết.
Chẳng qua Đan Vân tôn giả còn chưa kịp tới huyệt động, Cung Tiểu Trúc đã nghĩ ra cách phá giải trận pháp, mà Mặc Hoa lấy sức lực của một người giải quyết hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngoài động.
Cứ tưởng rằng ba người có thể trốn thoát thành công, lại không ngờ rằng Đan Vân tôn giả nhận ra trong huyệt động xảy ra chuyện, dùng một chiêu di chuyển nghìn dặm liền đuổi theo họ, lại một lần nữa bắt được họ, ba người trước mặt Đan Vân tôn giả hoàn toàn không có lực chống trả, ngay cả Mặc Hoa cũng bị đánh trọng thương.
Sau khi Đan Vân tôn giả bắt được họ, cũng không mang họ về Kiếm Tiên môn mà nhốt vào một địa lao trong một môn phái phụ thuộc Kiếm Tiên môn.
Tuy rằng cơ thể của cả ba bị giam cầm không thể sử dụng được bất cứ pháp thuật nào, nhưng sau đó không biết Cung Tiểu Trúc có được một món bán tiên khí không hề tầm thường từ một nơi nào đó, không chỉ có thể giải trừ cấm chế trên người, mà còn làm Đan Vân tôn giả bị thương, lúc này ba người mới có thể trốn ra ngoài.
Chẳng qua sau khi trốn ra, Cung Tiểu Trúc liền ngất xỉu, tới tận bây giờ được Vân Túc cứu mới tỉnh lại.
Mà trong đó còn một phần sự thật mà Mặc Hoa không biết, đó chính là món bán tiên khí Cung Tiểu Trúc sử dụng kia chính là mua từ trong cửa hàng hệ thống, chẳng qua bán tiên khí giới tu chân cũng không phải là thứ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể sử dụng, bán tiên khí trong cửa hàng hệ thống Cung Tiểu Trúc có thể sử dụng, chẳng qua cần trả một cái giá nhất định mà thôi. Tuy rằng bán tiên khí này là món duy nhất trong cửa hàng hệ thống nhưng uy lực cũng giống như bán tiên khí bình thường, hơn nữa giá cũng thấp hơn rất nhiều.
Cái giá mà Cung Tiểu Trúc phải trả khi dùng bán tiên khí này chính là sẽ sinh ra một tác dụng phụ nào đó, về phần có tác dụng phụ gì, ngay cả Cung Tiểu Trúc cũng không biết, bởi là tùy cơ, mà trạng thái của tác dụng phụ phải duy trì ba tháng mới mất, nói cách khác trạng huống si ngốc của Cung Tiểu Trúc phải ba tháng sau mới biến mất.
Có điều cả Mặc Hoa và Vân Túc đều không biết.
Lại nói tới Phượng Nô này, lúc trước bị nhốt trong một căn phòng nơi địa lao của môn phái thuộc Kiếm Tiên môn, bởi trước khi Cung Tiểu Trúc ngất đã yêu cầu Mặc Hoa cùng đưa gã theo, thế nên Phượng Nô mới đồng hành cùng họ, lúc gặp phải rắn nước còn trả ân cứu mạng, liều mạng bảo vệ bọn Cung Tiểu Trúc.
Mà Trình Hạo khi họ bị rắn nước chặn lại, lúc cùng Phượng Nô chém giết rắn nước, lại không cẩn thận bị rắn nước tấn công, không kịp tránh, sau khi trọng thương liền rơi xuống cái hồ kia, sau đó bị chìm xuống đáy hồ, không biết còn sống không.
Chờ Mặc Hoa kể xong, Vân Túc cuối cùng cũng biết chuyện đã xảy ra, về phần Phượng Nô, nếu Cung Tiểu Trúc đã yêu cầu mang người này theo, vậy đương nhiên không còn gì nghi vấn, chẳng qua y vẫn không biết vì nguyên nhân gì mà Cung Tiểu Trúc lại biến thành cái dạng này, nhưng y đoán nhất định có liên quan tới cái hệ thống truyền thuyết kia.
Còn nữa phải đi một chuyến tới cái hồ kia, điều tra tình huống một chút, xem xem có thể cứu Trình Hạo lên không, chẳng qua nhiệm vụ này không cần Vân Túc phải tự ra tay, tùy tiện tìm một người đi là được.
Y nghĩ một chút, truyền âm nói với Mặc Hoa, “Một hồi nữa chờ Tiểu Trúc chơi mệt rồi, ngươi liền tới cái hồ kia vớt Trình Hạo lên.”
Đối với Vân Túc mà nói, có thể cứu Trình Hạo lên không không quan trọng, mấu chốt là Tiểu Trúc chơi có thích hay không mà thôi.
Vì thế, Mặc Hoa ai oán nhìn thoáng qua chủ nhân của mình, tiếp tục bị Cung Tiểu Trúc chộp trong tay chơi tới vui vẻ.
Đáng thương cho Mặc Hoa, một chút nhân quyền cũng không có!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...