Buổi chiều, Huyết Minh chỉ vừa mới trở về phòng tu luyện thì đã được một tên đạo đồng thông báo rằng bên ngoài có người đang tìm hắn. Nghĩ cũng không cần nghĩ, hắn liền biết đối phương là ai.
Quả nhiên, vừa đến trước cửa lớn Minh Nhật tông, Huyết Minh liền nhìn thấy Mộng Phạn. Lúc này, nàng đã thay vào một bộ thanh y sạch sẽ. Dung mạo thanh tú hoàn toàn triển lộ, khiến người hai mắt tỏa sáng.
Bắt gặp thân ảnh của Huyết Minh, Mộng Phạn liền vội vàng sửa lại vạt áo. Hướng hắn thi lễ:"Tiểu nữ tham kiến công tử. Tiểu nữ chính là người được công tử ra tay tương trợ ở bên vệ đường lúc sáng."
Lúc này, tâm tư câu dẫn Huyết Minh của Mộng Phạn cũng đã sớm đột phá chân trời, vượt xa lúc sáng. Bởi vì vừa mới, thông qua lời của thủ vệ canh cổng, nàng mới biết được thì ra vị công tử này lại có thân phận to lớn đến thế!
Đệ nhất thiên tài nhân tộc, đệ tử chân truyền của Hàn Vĩ tiên tôn, thân phận sánh ngang với tông chủ Vạn Kiếm tông,...
Mỗi một điểm, đều khiến nàng tâm hoa nộ phóng, hận không thể lập tức trèo lên trên giường của hắn.
"À...thì ra là Mộng Phạn cô nương, không biết cô nương tìm ta là vì chuyện gì?" Đóng vai người mù, nên thái độ Huyết Minh đối với nàng vẫn vô cùng bình thản. Cũng không vì nàng biến đẹp mà thay đổi.
Nghe thấy hắn hỏi, Mộng Phạn liền bất thình lình quỳ xuống, dập đầu, chân thành tha thiết nói:"Ơn của công tử đối với tiểu nữ tựa như núi cao biển lớn, tiểu nữ bất tài, chỉ có thể lấy thân báo đáp, mong công tử có thể thương xót, nhận tiểu nữ làm tỳ nữ. Để tiểu nữ hồi báo ân tình."
"Cái này...Cô nương đừng như vậy, mau đứng lên đi." Huyết Minh có chút hoảng loạn, vội vã muốn đỡ nàng dậy. Phảng phất lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này nên xoắn xuýt, không biết phải làm thế nào.
Mắt thấy mọi chuyện xảy ra đúng như sáo lộ của mình. Mộng Phạn liền mở cờ trong lòng, tiếp tục diễn trò:"Nếu công tử không đồng ý, tiểu nữ sẽ không đứng lên!"
Vẻ do dự trên mặt Huyết Minh ngày càng nồng đậm. Cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:"Vậy được, cô nương liền đi theo ta thôi."
Trong mắt lóe lên kinh hỉ, Mộng Phạn liền vội vã theo sau Huyết Minh, đi vào Minh Nhật tông. Lần đầu tiên tới được nơi đại khí, nguy nga dường này, Mộng Phạn có thể nói là toàn thân lâng lâng, trái nhìn phải nhìn, tưởng tượng đến tương lai rộng mở của mình về sau.
Rất nhanh, cả hai liền đi tới chỗ ở của Huyết Minh. Huyết Minh trước tiên mở cửa vào, ra hiệu Mộng Phạn theo sau. Vừa đi vừa tỏ vẻ quân tử, chính khí nhắc lại.
"Cô nương, ta cũng không hề có ý định thu ngươi làm tỳ nữ. Nên ngươi không cần kiêng dè quá nhiều đâu."
"Vâng." Mộng Phạn gật đầu đáp. Trong lòng lại đánh giá sự thanh liêm của Huyết Minh tăng thêm một bậc. Không hổ là tuyệt thế thiên kiêu được xưng tụng là tiên nhân hạ phàm a. Lòng dạ này, không phải là ai cũng có được.
Đi ở phía sau, Mộng Phạn liền thuận tay đóng cửa lại. Huyết Minh lúc này cũng ngồi vào bàn trà, mời nàng ngồi xuống đối diện:"Cô nương, xin mời ngồi."
"Đa tạ công tử." Vừa ngồi xuống, Mộng Phạn đã phát hiện thì ra Huyết Minh đang bắt đầu pha trà. Ngón tay hắn tinh xảo như bạch ngọc, vừa nhìn liền khiến người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Trong lúc nàng si ngốc nhìn, Huyết Minh liền hờ hững thả ra một tia kiếm khí tinh mịn cắt phá đầu ngón tay của mình, đem một giọt máu nhỏ vào trong tách trà. Lại đưa nó cho Mộng Phạn.
"Mộng Phạn cô nương, mời dùng trà."
"Ân, tạ ơn công tử." Gật đầu, Mộng Phạn liền thẹn thùng nhận lấy tách trà. Bắt đầu nếm thử. Làm người lang thang ngoài đường như nàng, đây cũng là lần đầu tiên uống được loại trà thơm như vậy. Không khỏi có phần hưởng thụ.
Chỉ là, đợi khi uống vào vài hớp, nàng mới phát hiện, vị công tử đối diện từ nãy tới giờ giống như vẫn đang "nhìn" nàng chằm chằm. Một loại cảm giác nguy cơ xông lên đỉnh đầu, khiến nàng không khỏi cứng đờ hỏi:"Công tử, ngài làm sao vậy?"
"Không sao. Ta chỉ là đang nghĩ, kế tiếp phải làm sao để ngươi nghe lời đây." Huyết Minh nhếch môi cười, tràn ngập một cỗ khí tức tà mị. Nào có phong phạm trích tiên như khi nãy?
Tiên minh đối lập, khiến Mộng Phạn không khỏi kinh hãi. Nhưng làm nàng hoảng sợ nhất chính là, cổ họng của nàng lúc này lại giống như bị người siết chặt, căn bản là không thể phát ra được nửa điểm thanh âm. Tay chân cũng không còn nghe theo sai bảo nữa.
Nhìn khóe miệng Mộng Phạn không ngừng trào ra tiên huyết. Hai mắt trừng to, chằn chịt tơ máu, gần như sắp nứt ra, con ngươi đong đầy hoảng sợ. Huyết Minh liền nhàn nhã nâng tách trà:"Xin hỏi cô nương, trà của ta pha uống ngon sao?"
"Có phải vừa uống vào liền cảm thấy nhẹ nhàng như nước, một lúc sau lại nhiệt tình như lửa?"
[..................] Hệ thống yên lặng đổi tên lập trình của mình thành: Ta ngả bài, kỳ thật ta là đại ác ma.
Nhấp một ngụm trà, Huyết Minh lại hờ hững đặt tách trà xuống, đi tới trước mặt nàng:"Sinh mạng của ngươi lúc này đang nằm trong một ý niệm của ta. Nhớ kỹ, ở trong mắt ta, ngươi so với một con kiến còn phải dễ giết."
Huyết Minh vừa dứt lời, Mộng Phạn liền cảm thấy cổ họng được nới lỏng ra. Chỉ là, nàng cũng không dám lên tiếng kinh hô, trái lại chỉ hoảng sợ nhìn Huyết Minh, vội vã bưng kín cổ mình. Bởi vì nàng tin tưởng, những lời thiếu niên này nói đều là sự thật.
**Buổi chiều hôm qua bị sốt, phải đi nằm bệnh viện. Sáng nay mới vừa gõ xong a. (/ω\)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...